Sau Khi Điên Cuồng Quyến Rũ Sư Đệ, Tôi Trở Thành Vạn Nhân Mê

Chương 140

Edit + beta: Iris

Đến khi Vân Thời nhận được tin vội vàng chạy đến, Quý Từ đã ngất xỉu trên nền tuyết vì bị cảm lạnh.

Toàn thân anh đỏ bừng do đứng trong tuyết và bị gió lạnh thổi, chỉ có duy nhất trên mặt là tái nhợt không chút máu, trông nhợt nhạt và ốm yếu.

Ngày đó, Vân Thời nổi giận rất lớn, tất cả các tiên đồng và hạ nhân trong Thái Cực Điện đều bị phạt, quỳ hai ngày hai đêm trong băng tuyết.

Quý Từ được đưa trở về giường, được chăm sóc bằng lò sưởi, nước ấm, sàn sưởi ấm, nhưng vẫn phải qua nửa tháng mới tỉnh lại lần nữa.

Khi anh tỉnh dậy trong hỗn loạn, chuyện đầu tiên anh làm chính là nắm lấy ống tay áo của Vân Thời, hỏi:

"Người tuyết của ta đâu?"

"Người tuyết nào?" Vân Thời hơi cau mày.

Ngày đó tuyết rất lớn, khi Vân Thời trở về, hắn chỉ lo ôm Quý Từ vào phòng, trong lúc tất bật ngược xuôi, tiên đồng và hạ nhân cũn không chú ý đến mấy thứ khác.

Cho dù thật sự có người tuyết thì cũng đã bị dẫm nát từ lâu.

Quý Từ không nhận được câu trả lời mình muốn, ngơ ngác buông Vân Thời ra, ôm lò sưởi chui vào trong chăn.

Anh hơi khó chịu.

Trong bóng tối, Quý Từ mờ mịt dùng ngón tay vuốt ve hoa văn trên lò sưởi.

Trên thực tế, nếu không nhìn thấy, thì lò sưởi này tròn tròn giống người tuyết nhỏ.

Anh nâng niu lò sưởi trong lòng, áp má lên bề mặt lò sưởi, má và chóp mũi bị nóng đến đỏ bừng.

Vân Thời sợ anh buồn chán, cuối cùng cũng xốc chăn lên.

Thế là Quý Từ đổi thành dùng gối che đầu lại.

Vân Thời tức giận:

"Quý Từ, đứng lên!"

Quý Từ cuộn tròn trên giường, nghe vậy cũng chỉ hơi lắc đầu.

Không có bất kỳ động tác gì, anh như một con rối gỗ mất đi sức sống, mọi cử động đều trở nên cứng đờ chậm chạp.

Không biết vì sao, Vân Thời lại nhớ đến Quý Từ trước kia.

Sẽ cười, sẽ quậy phá, không ngại thẳng mặt mắng hắn.

Sau lưng còn chửi thầm không biết bao nhiêu lần.

Nào có giống bây giờ, nửa ngày trời không nói được câu nào.

Vân Thời rất tức giận, nhưng mờ mịt nhiều hơn.

Hắn chỉ làm theo mong muốn của mình như thường lệ, đặt Quý Từ ở nơi mà hắn chỉ cần vươn tay là có thể chạm đến.

Nhưng dù vậy, hắn vẫn cảm thấy Quý Từ cách hắn quá xa.

Vân Thời không chịu nổi điều này, hắn kéo mạnh chiếc gối ra, lúc này mới phát hiện, không biết Quý Từ đã cầm lấy con dao nhỏ sắc bén từ khi nào, kẹp chặt bằng hai ngón tay, đâm ngón tay và lòng bàn tay chảy máu.

Hắn lập tức sửng sốt, ngay sau đó là giận đến tím mặt: "Ngươi đang làm cái gì vậy hả?!"

Trong đôi mắt đen láy của Quý Từ chỉ toàn sự bình tĩnh, khi Vân Thời cúi người muốn giành con dao nhỏ, anh nhanh chóng cắm lưỡi dao vào cổ họng Vân Thời.

Bàn tay anh lại dính đầy máu.

Anh chậm rãi chớp mắt, sau một lúc lâu mới cười khúc khích.

Cơn đau nhói ập đến, Vân Thời vốn nên tức giận mới đúng.

Nhưng khi hắn ngước mắt lên, lại thấy nụ cười nở trên môi Quý Từ.

Đã lâu rồi anh không cười như vậy.

Trong lúc nhất thời, Vân Thời có hơi sửng sốt, nhìn thấy Quý Từ thu lại nụ cười, trong lòng hắn không khỏi sốt ruột.

Hắn vô thức nắm lấy cổ tay Quý Từ, kéo bàn tay đang cầm dao của anh đâm mạnh vào cổ họng mình, ánh mắt vội nhìn Quý Từ chăm chú.

Ngay cả Quý Từ cũng bị hắn làm cho hoảng sợ.

Anh mím môi, kéo mạnh tay về, không nhìn hắn nữa.

... Không cười, vì sao?

Vân Thời không cam lòng.

Quý Từ có thể dễ dàng cười với Tần Giác như vậy, vì sao với hắn thì lại không thể?

Tâm trí hắn hỗn loạn, miệng tự lẩm bẩm:

"Thích nhìn thấy máu... Vậy ta cho ngươi mượn dao nhé?"

Vân Thời kích động đến toàn thân run lên, run rẩy cố nhét thanh kiếm hiếm thấy vào tay Quý Từ:

"Tới đây, chém ta đi, ngươi cười nhiều hơn một chút được không?"

Vân Thời nắm lấy tay Quý Từ, yêu cầu anh đặt linh kiếm lên gáy hắn, thì thầm một cách mê hoặc:

"Chặt đi, chặt xuống đây."

Linh kiếm bị ấn mạnh xuống, nhanh chóng để lại một vết thương đỏ tươi trên cơ thể tiên nhân.

Quý Từ nhìn lên vết thương kia, dường như anh đã nghĩ ra gì đó, lập tức nở một nụ cười châm chọc.

Thấy thế, Vân Thời càng hưng phấn hơn, bàn tay ấn linh kiếm cũng dùng sức hơn.

Thấy miệng vết thương sắp rộng ra, một luồng linh khí bên ngoài điện đánh vào, thanh kiếm của Vân Thời nặng nề rơi xuống đất.

Giọng Thanh Ngọc truyền từ bên ngoài vào: "Vân Thời, ngươi tỉnh táo lại cho ta!"

Những lời này vừa vang lên, Vân Thời mới khôi phục lại từ trạng thái điên cuồng.

Hắn giơ tay lên sờ gáy của mình, nơi đó chỉ toàn là máu.

Vân Thời kìm nén cảm xúc trong lòng, nhìn về phía Quý Từ.

Ngay khi linh kiếm rơi xuống, Quý Từ đã mất hứng thú nhìn sang chỗ khác.

Anh ôm lò sưởi nằm trên giường, lười biếng ngáp một cái.

Khi Thanh Ngọc đi đến chính là nhìn thấy cảnh này.

Hắn hơi ngẩn người.

... Chỉ mới mấy ngày không gặp, Quý Từ đã gầy đi rất nhiều.

Vân Thời nuôi kiểu gì vậy?

Hắn kìm nén suy nghĩ trong lòng, quay đầu nhìn về phía Vân Thời:

"Vân tông chủ, đừng vô duyên vô cớ sinh ra tâm ma."

Dáng vẻ vừa rồi của Vân Thời có khác gì ma quỷ đâu.

Vân Thời hơi cau mày: "Ta biết rồi."

Vừa rồi hắn chỉ là...

Chỉ là đầu óc có hơi không tỉnh táo mà thôi.

Vân Thời nhìn Quý Từ đang nằm trên giường, một lúc lâu sau mới nghiêng đầu nói với Thanh Ngọc:

"Chúng ta ra ngoài nói chuyện."

Nghe vậy, Thanh Ngọc khựng lại, che giấu sự miễn cưỡng trong mắt, gật đầu:

"Được."

Hai người đều đi ra ngoài.

Hạ nhân đóng vai người vô hình trong điện nãy giờ lặng lẽ bước ra.

Từ lần Quý Từ ngất xỉu trên nền tuyết, Vân Thời đã cử hạ nhân phải luôn túc trực trong điện, phòng ngừa lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Hạ nhân nhìn Quý Từ nằm trên giường, sau khi xác định anh không có trở mình mới thở phào nhẹ nhõm, ngồi xổm dưới đất cần cù chăm chỉ chà lau vết máu trên sàn.

Hạ nhân cũng đã nhìn thấy trò cười ban nãy.

Trong lòng nàng cảm thấy Quý Từ không hổ là đại sư huynh của Đạo Tông, cho dù đang bị giam cầm, anh cũng sẽ không bao giờ ngu ngốc chĩa kiếm vào bản thân.

Mà là trăm phương ngàn kế tạo ra vết thương trên người Vân Thời.

Thậm chí hạ nhân còn cảm thấy mình có thể nhìn thấu tâm tư của Quý Từ ——

Nếu Vân Thời chết thì tốt rồi.

Hạ nhân bỗng cảm thấy đại sư huynh thật lợi hại, khác hoàn toàn những nhân vật chính trong các câu chuyện dân gian thô tục kia.

Vết máu trên sàn đã được lau sạch, hạ nhân lau mồ hôi trên trán, đứng dậy định rời đi.

Vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy đôi mắt đen nhánh của Quý Từ.

Hạ nhân: "!!!"

Nàng hết hồn, vừa định hét chói tai thì bị Quý Từ bụm lại.

Ánh mắt Quý Từ bình tĩnh:

"Đừng nhúc nhích, ta sẽ không hại ngươi."

Nói xong, anh ném con dao trên tay xuống đất, lại nhìn về phía người hầu.

Đôi môi thanh niên hơi khô, giọng khàn khàn:

"Ta chỉ muốn hỏi một chút, bây giờ Tần Giác... Có khỏe không?"

Khi thốt ra những lời này, ngực Quý Từ đau nhói.

Hạ nhân run rẩy đẩy tay Quý Từ ra, quay đầu nhìn thoáng qua đằng sau.

Thấy thế, Quý Từ lập tức nói: "Sẽ không làm liên lụy đến ngươi, ngươi chỉ cần nói cho ta biết là được, bọn họ sẽ không nghe thấy."

"Ta cũng sẽ không khai ngươi ra."

Hạ nhân nuốt nước bọt, ngước mắt nhìn về phía Quý Từ, ánh mắt hơi dao động.

Một lúc lâu sau, nàng mới thở dài thỏa hiệp, nói:

"Tần sư huynh, huynh ấy..."

°°°°°°°°°°

Lời editor: Biết là đăng ở ngay khúc quay trọng này có hơi mất nết, nhưng thôi kệ vậy
Bình Luận (0)
Comment