Sau Khi Điên Cuồng Quyến Rũ Sư Đệ, Tôi Trở Thành Vạn Nhân Mê

Chương 145

Edit + beta: Iris

"Vân tông chủ, vậy về chuyện đệ tử của chúng ta sẽ đến Đạo Tông tu luyện vào tháng 12 năm nay... Đã quyết định xong chưa?"

Bên trong Thái Cực Điện, một đám người già đầu tóc hoa râm cung kính đứng dưới đài, hơi khom người, thỉnh thoảng mới dám ngước đầu lên nhìn Vân Thời đang ngồi trên chủ tọa.

Vân Thời nghiêng đầu, cụp mắt xuống nhìn một cách lười biếng, dáng vẻ như thể đang lắng nghe rất nghiêm túc.

Cho đến khi môn chủ kia phát hiện có gì đó không ổn, cẩn thận kêu một tiếng: "Vân tông chủ?"

Lúc này Vân Thời mới hoàn hồn, bừng tỉnh.

Hắn thong thả chỉnh lại vạt áo, thích thú hỏi:

"Ồ, vậy à, các ngươi đến từ tông môn nào?"

Ông lão kia: "..."

Hóa ra vừa rồi nói cho đã, tổ tông này lại không nghe lọt một chữ nào.

Nhưng ông lão cũng không dám làm trái ý hắn, lập lại tên tông môn của mình một lần nữa.

Vân Thời nghe xong thì gật đầu hai cái.

Hắn đứng dậy từ chủ tọa, quan sát đám người dưới đài một lúc lâu, cuối cùng hỏi:

"Muốn mượn linh thạch, được thôi."

Vân Thời khẽ mỉm cười: "Nhưng trước các ngươi cũng có vô số tông môn muốn cướp tài nguyên linh mạch, bọn họ tranh nhau muốn cướp linh mạch tốt nhất, hơn nữa còn khai ra vô số điều kiện khiến người khác khó có thể từ chối, các ngươi thì sao?"

Dáng vẻ này, rõ ràng là muốn bọn họ giao đồ hối lộ.

Thấy vậy, ông lão ngược lại thở phào nhẹ nhõm.

Khi bọn họ đến đây cũng đã nghĩ tới chuyện không thể khiến Vân tông chủ dao động chỉ bằng cái miệng, hắn nhìn xung quanh, phát hiện khắp nơi trong Thái Cực Điện đâu đâu cũng có tiên đồng và hạ nhân canh gác, hơi có chút mất tự nhiên.

Ông lão cười nịnh nọt: "Vân tông chủ, chúng ta có thể... Đi vào nội điện để đàm phán không?"

Vừa dứt lời, bên trong Thái Cực Điện lập tức rơi vào yên tĩnh.

Âm thanh quét dọn của tiên đồng vốn vang lên cách đó không xa, nhưng bây giờ ngay cả cái rắm cũng không có.

Trên chủ tọa, sắc mặt Vân Thời trở nên khó lường, ông lão nhìn thoáng qua thì thấy sắc mặt đối phương không được tốt cho lắm.

Ông lão đột nhiên hoảng sợ, chẳng lẽ mình nói sai rồi?

Nhưng câu vừa rồi là đi vào nội điện để đàm phán, hình như đâu có gì không ổn!

Ông lão đổ mồ hôi đầy đầu, hắn và bạn đồng hành bên cạnh liếc nhìn nhau một cái, đều thấy được sự bất lực trong mắt đối phương.

Lúc này một người đồng hành khác đứng ra, miễn cưỡng nói:

"Nếu không tiện tiến vào nội điện thì cứ nói trực tiếp trong chính điện cũng được."

Vân Thời hờ hững nhìn bọn họ một lát, cuối cùng vẫn gật đầu: "Không tệ."

Nghe vậy, trong chính điện mới vang lên tiếng động một lần nữa.

Vài tiên đồng lén trao đổi ánh mắt --

Đùa chắc, bây giờ ngay cả chính Vân tông chủ cũng không được vào tẩm điện, đám người già đầu tóc hoa râm này cũng muốn đi vào sao?

Không có cửa đâu!

Với lại, Quý sư huynh đúng là mạnh mẽ, loại bí mật tiên môn này lại xảy ra trước mí mắt bọn họ, thật sự quá kích thích!

Ông lão thấy sắc mặt Vân Thời dịu lại, lập tức thở phào nhẹ nhõm, vỗ tay kêu thuộc hạ nâng đồ đến đây.

Mấy tên thuộc hạ đi ra ngoài dưới ánh mắt theo dõi của Vân Thời, dâng lên chút hứng thú đối với thứ bọn họ nâng đến.

Dạo gần đây hắn cũng chỉ có thể chơi như vậy, tẩm điện không vào được, còn bản thân hắn thì lại không muốn rời khỏi Thái Cực Điện.

Dù sao thì một khi rời khỏi nơi này, ai mà biết Quý Từ có bị trưởng lão khác dẫn ra ngoài hay không?

Thú vui duy nhất của hắn bây giờ là nhìn đám già này khom lưng uốn gối trước mặt hắn vì linh mạch, sau đó dâng lên vài món đồ chơi hiếm có kỳ lạ.

Mấy món đồ chơi này dù có chơi vui hay không, có quý giá hay không, cuối cùng cũng sẽ bị đưa vào tẩm điện, trở thành đồ chơi giải khuây trong tay Quý Từ.

Về phần mấy người dâng đồ đến, dĩ nhiên cũng sẽ như trước kia, đưa hết vào tay Quý Từ...

Một mùi thơm kỳ lạ truyền đến.

Vài thiếu niên thiếu nữ mặc lụa mỏng chậm rãi đi đến.

Bọn họ được dạy dỗ rất tốt, đôi mắt quyến rũ, trên mắt cá chân được đeo một chiếc lắc vàng, không biết sử dụng pháp thuật gì, khi đi bộ sẽ sinh ra đóa sen, trông vừa quyến rũ xen lẫn trong sáng.

Vân Thời: "..."

Hắn điên rồi mới có thể đưa những người này cho Quý Từ làm đồ chơi.

Ông lão lau mồ hôi trên đầu, hưng phấn ngẩng đầu nhìn về phía Vân Thời:

"Vân tông chủ, người xem những người này thế nào?"

Đây đều là những mỹ nhân tuyệt sắc mà hắn sưu tầm từ khắp nơi, nam nữ đều có, nếu Vân tông chủ là "người có cá tính", vậy sẽ không từ chối được sự mê hoặc này.

Thực sắc tính dã (thực dục và tính dục), Vân tông chủ hắn...

Nghĩ vậy, ông lão ngẩng đầu lên, sau khi chạm phải ánh mắt của Vân Thời thì hoảng loạn cúi đầu xuống.

... Sao ánh mắt lại lạnh lẽo như vậy, chẳng lẽ cách làm này cũng không đúng?

Trong lòng hắn sợ hãi, nhưng chuyện đã đến nước này, thiếu niên thiếu nữ cũng đã được đưa đến trước mặt, dù có thế nào cũng không thể quay đầu lại được nữa.

Ông lão đành phải tiếp tục cúi đầu xuống, để đám thiếu niên thiếu nữ này khiêu vũ cho Vân tông chủ.

Tiếng nhạc mềm mại uyển chuyển vang lên, thiếu niên thiếu nữ nhảy múa trong chính điện, vô cùng duyên dáng.

Trong chính điện yên tĩnh.

Ngay khi ông lão khóc không ra nước mắt, cảm thấy mình đã phá hỏng chuyện, Vân Thời đang ngồi trên chủ tọa bỗng cất tiếng, trong giọng nói mang theo sự khen ngợi:

"Không tệ."

Hắn vừa nói xong, ông lão tức khắc vui mừng ngẩng đầu lên, sau đó hưng phấn nói:

"Chỉ cần Vân tông chủ thích, đó chính là vinh hạnh lớn lao của bọn họ!"

Vân Thời không đưa ra ý kiến, khóe môi nhếch lên, ánh mắt nhìn mỗi một thiếu niên thiếu nữ này, cuối cùng dừng lại trên người một thiếu nữ có vẻ ngoài thanh tú.

Hắn giơ ngón tay lên, chỉ vào nàng:

"Chỉ có nàng, để nàng lại đây."

Ông lão vui mừng vô cùng, vội thúc giục thiếu nữ kia: "Còn không mau tạ ơn Vân tông chủ!"

Thiếu nữ kia vội quỳ xuống đất, trán chạm đất, miệng nói "Tạ ơn Vân tông chủ đã ưu ái".

Ông lão cười không khép được miệng.

Ông ta đã nói mà, thực sắc tính dã, dù thế nào đi nữa thì Vân tông chủ cũng là đàn ông, thiếu niên thiếu nữ xinh đẹp sao có thể không lọt vào mắt hắn được?

Ông lão hưng phấn ngẩng đầu lên, nói: "Vậy... Linh mạch của chúng ta..."

Vân Thời hừ cười một tiếng: "Yên tâm, linh mạch tốt nhất của Đạo Tông, cho tông môn của các ngươi mượn tu hành một tháng."

Lời vừa dứt, ông lão suýt nữa đã quỳ xuống đất, miệng liên tục nói cảm ơn.

Người bên trong chính điện dần giải tán, cuối cùng chỉ còn lại Vân Thời và thiếu nữ kia.

Tiên lực thiếu nữ kém, lá gan lại nhỏ, khi Vân Thời đi đến thì hơi run lên.

Vân Thời nhìn nàng từ trên cao xuống, trong mắt là vẻ suy ngẫm:

"Tên gì."

Thiếu nữ kia cúi thấp đầu không dám nhìn hắn, giọng run run trả lời:

"Tiểu... Tiểu nô tên là Liên Giao."

"Liên Giao." Vân Thời lặp lại cái tên này, "Đã biết."

"Ngươi đứng lên, đi theo bổn tọa đến một nơi."

Liên Giao cuống quýt đứng lên, tim đập thình thịch, đi theo sau Vân Thời đi đến một nơi.

Nàng chú ý một hồi mới phát hiện đây là hướng đi đến tẩm điện, tức khắc tim đập nhanh hơn.

Một mặt là vui mừng, một mặt là sợ hãi.

Vui mừng vì cảm thấy sắp bay lên cành cây, lại thấy sợ hãi đối với chuyện sắp diễn ra.

Liên Giao nín thở tập trung, yên lặng theo sau Vân Thời.

Cho đến khi hắn dừng lại, đẩy cửa tẩm điện ra, một luồng sáng mỏng manh lộ ra từ trong cánh cửa, Vân Thời liếc mắt nhìn sang, trong mắt toàn là vẻ thích thú:

"Ngươi, đi vào."

Liên Giao hít sâu một hơi, ngoan ngoãn đi vào.

Nàng đã chuẩn bị sẵn sàng, nghĩ đến nhiều kết cục khác nhau, nhưng ngay khi vừa mở mắt ra lại nhìn thấy một người đàn ông khác.

Người đàn ông kia ăn mặc rất tùy ý, làn da trắng nõn, xương quai xanh hiện lên rõ ràng, tay cầm một cây bút son, đang thản nhiên vẽ lên giấy Tuyên Thành, miệng còn ngậm nửa quả táo, lông mi mảnh dài.

Nghe thấy tiếng động ở cửa, anh lơ đãng liếc nhìn qua đây, ánh mắt trong sáng, khuôn mặt tuấn tú anh dũng, có chút mất kiên nhẫn vì bị quấy rầy.

Khi phát hiện người đứng ở cửa là một thiếu nữ còn nhỏ tuổi, anh hơi sửng sốt một chút, sau đó nhíu mày nhìn Vân Thời phía sau nàng, giọng hơi khàn khàn:

"Con mẹ nó, ngươi bị điên phải không?"
Bình Luận (0)
Comment