Sau Khi Điên Cuồng Quyến Rũ Sư Đệ, Tôi Trở Thành Vạn Nhân Mê

Chương 159

Edit + beta: Iris

Hệ thống có đàng hoàng hay không thì Quý Từ không biết, nhưng Vân Thời chắc chắn là không đàng hoàng.

Bởi vì tên điên này ôm anh đi tới đi lui trước mặt mấy tông môn mượn linh mạch khác.

Nơi này có xây một viện tử lớn đủ chứa hàng trăm hàng ngàn nhân sĩ tu tiên.

Bọn họ giành giật từng giây từng phút để hấp thu linh lực ở đây, dùng hết sức để tăng tu vi của mình, không dám có suy nghĩ nào khác.

Mọi người bị một thần thức chứa sức mạnh rất lớn ép phải mở mắt ra, sau đó vừa ngước mắt lên thì thấy người Vân Thời đang ôm trong lòng.

Vân Thời cười tủm tỉm nhìn bọn họ:

"Giới thiệu một chút, đây là đạo lữ của ta."

Quý Từ: "???"

Mọi người: "????"

Con mẹ nó, ngươi bị điên thật đấy à?

Quý Từ tức giận muốn giãy giụa xuống khỏi người Vân Thời:

"Buông ta ra! Ai là đạo lữ của ngươi!"

Vân Thời nhẹ nhàng đè anh lại, sau đó khẽ gật đầu xin lỗi với mọi người:

"Ngại quá, hắn có hơi xấu hổ."

Mẹ nó chứ xấu hổ!

Sau khi dùng hết sức lực, cuối cùng Quý Từ cũng nhảy xuống khỏi lồng ngực Vân Thời.

Vừa mới đặt chân xuống, khi ngước mặt lên, các ánh mắt đồng loạt nhìn vào anh.

Giống như đang châm chọc.

Quý Từ tức muốn chết, từ vành tai đến gương mặt đều đỏ như máu.

Anh không nhịn được nữa, tát Vân Thời một cái.

Vân Thời thế mà lại không né không tránh, cứ vậy mà ăn một cái tát.

Toàn trường im lặng.

Cách đệ tử tông môn khác bình tĩnh lui về sau nửa bước.

... Đây là thứ mà bọn họ có thể xem sao?

Sẽ không bị diệt khẩu đấy chứ?

Trong đám người, Đường Tử Thần kinh ngạc nhìn chằm chằm phía trước, quả thật không thể tin vào hai mắt của mình.

Vân Thời điên rồi? Quý Từ điên rồi?

Bọn họ đang làm gì vậy?!

Đệ tử Cửu Trọng Thiên bên cạnh nóng lòng hỏi: "Phải làm sao bây giờ? Nếu Tần công tử biết được..."

Quan trọng là phải giải quyết vấn đề này giúp Quý Từ như thế nào.

Hôm nay Vân Thời kiêu ngạo tuyên bố Quý Từ là đạo lữ của hắn, bọn họ dám cam đoan, chiều nay tin tức này sẽ lan truyền khắp tu Chân giới.

Đến lúc đó chưa kể đến danh dự của Quý Từ, toàn bộ Tam Thanh Đạo Tông sẽ bị lên án.

Chỉ cần là người trong Tu Chân giới, ai mà không biết Quý Từ là thủ đồ của tông chủ Đạo Tông?

Hai người đàn ông thì thôi đi, đã vậy còn là sư phụ và đồ đệ.

Càng đừng nói đến trước đó không lâu, Vân tông chủ còn đuổi một đệ tử có quan hệ rất tốt với thủ đồ đi, hơn nữa trông Quý Từ hiện giờ không hề vui vẻ.

Mặc cho ai cũng có thể tự do phát huy trí tưởng tượng sự kịch tính đằng sau Đạo Tông.

Quả thật là cực kỳ xuất sắc.

Đường Tử Thần gấp đến nỗi trán đổ mồ hôi, nhưng không thể làm gì.

Hôm nay, Vân Thời đặc biệt đến đây một chuyến là để làm cho bọn họ nhìn, muốn ngăn cản là chuyện gần như không có khả năng.

Bên này, Quý Từ tát mạnh Vân Thời một cái, tát xong thì xoay người xuống núi, không chút lưu luyến.

Sao Vân Thời có thể để anh bỏ đi? Lập tức nắm cánh tay kéo người trở về, thâm tình chân thành nói:

"Bỏ đi làm gì, cũng đâu có trách ngươi."

Quý Từ hất mạnh hai cái nhưng không được.

Khuôn mặt anh xấu hổ đến đỏ bừng, môi mím chặt, mỗi một ánh mắt xung quanh như kim đâm vào trên người anh, làm cho Quý Từ như đứng trên đống lửa ngồi trên đống than:

"Ngươi buông ra, ta không có tâm trạng ở đây gây rối với ngươi."

Vân Thời cảm thấy kỳ lạ: "Sao có thể là gây rối được, ta rất nghiêm túc."

Hắn kéo Quý Từ lại gần, nói một cách vô tội:

"Ta chỉ muốn để mọi người chứng kiến tình cảm của chúng ta, có vấn đề gì sao?"

Quý Từ lạnh lùng nhìn hắn: "Ta tưởng ngươi biết, giữa chúng ta không hề có tình cảm gì."

"Nói lời ngu ngốc gì đó." Vân Thời ngắt lời anh, mỉm cười dịu dàng.

Ngón tay hắn khẽ nhúc nhích, một sợi thần thức bao bọc lấy Quý Từ.

Ngay sau đó, Quý Từ phát hiện toàn thân mình cứng đờ, không thể nào động đậy được.

"..."

Hắn lạnh lùng nói: "Ngươi là đồ súc sinh."

Vân Thời hơi nhướng mày, cười nói: "Những lời này ngươi có thể nói ở một nơi khác, ta chắc chắn sẽ càng mong chờ hơn bây giờ."

Hắn không cố ý khống chế âm lượng, các đệ tử tu hành ở đây lần lượt lộ ra nụ cười trong lòng hiểu rõ nhưng không nói ra.

Quý Từ mất nửa giây mới nhận ra, mặt lập tức đỏ lên, anh gần như nghiến răng nghiến lợi, mắng:

"Vân Thời, ngươi chết không được tử tế."

Tâm trạng Vân Thời rất tốt, an ủi:

"Được được, ta chết không được tử tế."

Giống như tình lang dịu dàng đang nhẹ giọng dỗ dành tiểu nương tử hay cáu kỉnh của mình, đây đáng lẽ phải là một cảnh tượng khiến người ta ghen tị, nhưng Quý Từ lại run rẩy như thể vô cùng nhục nhã.

Dù là ai cũng có thể nhìn ra anh không tình nguyện.

Các đệ tử ở tông môn khác mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, không dám biểu lộ ra sự tức giận.

Đường Tử Thần đứng từ xa nhìn Quý Từ tức đến nỗi đỏ tai, ngón tay sờ lên ngọc bài ở bên hông, cuối cùng vẫn không nhịn được, nói to:

"Khi Vân tông chủ dẫn người đến đây, đã có nghĩ đến cảm nhận của Quý huynh chưa?"

Lời này vừa được nói ra, xung quanh trở nên yên tĩnh.

Vân Thời đứng ở xa ngước mắt lên nhìn hắn.

Đường Tử Thần buộc tóc cao, mặt mày tuấn tú đẹp trai, bây giờ trong mắt toàn là tức giận.

Vân Thời mím môi, sau đó cười khẽ một tiếng.

Hắn nâng cằm Quý Từ, nhẹ nhàng đẩy đầu Quý Từ sang một bên, để lộ toàn bộ khuôn mặt của cậu trước mặt mọi người.

Đường Tử Thần sửng sốt trong giây lát, sau đó là tức giận tột độ.

Giọng nói tươi cười của Vân Thời vang lên bên tai Quý Từ: "Nhìn xem, lại thêm một người đàn ông ra mặt vì ngươi."

"Đau lòng quá đi, vì sao lại có nhiều người thích ngươi như vậy?"

Ngón tay Vân Thời vuốt ve khuôn mặt Quý Từ: "Giết hết toàn bộ có được không?"

Quý Từ nhắm mắt, lông mi dài mỏng run rẩy:

"Ngu ngốc."

Không biết là đang mắng Vân Thời, hay là đang mắng Đường Tử Thần.

Vân Thời bày ra vẻ mặt tổn thương: "Thật sự thích hắn như vậy? Tiểu Từ, ngươi làm vậy là không đúng rồi."

"Ta đã tính toán xong hết rồi, nửa tháng sau là ngày lành tháng tốt, khi đó chúng ta sẽ thành thân động phòng, trong lòng ngươi sao có thể còn chứa những người khác?"

Quý Từ mở to mắt: "Ai muốn thành thân với ngươi!"

"Ngươi đó."

Vân Thời không hề cảm thấy lời của mình kỳ quái cỡ nào: "Mắt của ngươi mở rất to, gấp gáp đến vậy sao?"

Hắn cười dịu dàng: "Quả nhiên Tiểu Từ cũng rất mong chờ phải không?"

Quý Từ căng thẳng, tim đập dữ dội, cả người run nhè nhẹ.

Thành thân, anh bị quỷ ám mới thành thân với Vân Thời!

Nhưng Vân Thời không cho phép anh phản kháng.

Hắn bịt miệng Quý Từ lại, không cho anh nói chuyện, sau đó mỉm cười nhìn về phía mọi người:

"Nửa tháng sau là hỷ sự của ta và Tiểu Từ, mong các vị truyền tai nhau, có thể ở lại tham gia cùng chúng ta."

Mọi người ngạc nhiên.

Đường Tử Thần siết chặt nắm tay, nhỏ giọng nói: "... Không biết liêm sỉ!"

Nhưng vào lúc này, đứng ở vị trí của Vân Thời, cho dù hắn thật sự không biết liêm sĩ, cũng sẽ có một đống người ủng hộ hắn.

Sau một lúc lâu không nghe thấy tiếng đáp lời.

Vân Thời ung dung ngước mắt lên: "Sao, không muốn?"

Mọi người như vừa tỉnh mộng, lập tức bắt đầu chúc mừng:

"Không không không, chúng ta tất nhiên bằng lòng!"

"Đây chính là đại hỷ sự, không ngờ sẽ có một ngày Vân tông chủ muốn thành thân!"

"Không chỉ có chúng ta đến, chúng ta còn muốn dắt người nhà đến! Chỉ hy vọng Vân tông chủ không ghét bỏ chúng ta là được!"

Vân Thời hừ cười, lòng bàn tay vuốt ve cánh môi Quý Từ:

"Không chê, sao có thể ghét bỏ được chứ?"

Trong hàng ngàn tiếng chúc mừng, Quý Từ nhắm mắt lại, một giọt nước mắt rơi xuống từ khóe mắt, không biết đã rơi xuống đâu.

Anh thì thầm trong lòng: 【 Ta muốn Vân Thời chết. 】

Hệ thống cười hai tiếng: 【 Ký chủ yên tâm, dù ngươi có làm gì, bổn hệ thống cũng sẽ ủng hộ hết mình nha ~ 】
Bình Luận (0)
Comment