Sau Khi Điên Cuồng Quyến Rũ Sư Đệ, Tôi Trở Thành Vạn Nhân Mê

Chương 170

Edit + beta: Iris

Bị quấy rầy như vậy, những cảm xúc rối ren hỗn loạn của Quý Từ lập tức tiêu tan không còn.

Sao lại khóc rồi?

Anh hơi hoảng loạn, dùng động tác xa lạ vỗ vỗ lưng Tần Giác:

"Không sao không sao, bọn họ bị trừng phạt đúng tội, không trách đệ."

Quý Từ khó khăn cúi đầu xuống nhìn, sau đó lấy chân đá văng một thi thể, ôm Tần Giác chặt hơn.

Cơ thể Tần Giác run rẩy vì khóc, lực ôm càng lúc càng mạnh.

Quý Từ bị y ôm đến mức suýt nữa không thở nổi, sau khi ho khan vài tiếng thì ôm y lại:

"Sợ gì chứ, không sợ, bây giờ đệ đã mạnh hơn nhiều, phải là bọn họ sợ đệ mới đúng."

Trên cổ có vài giọt nước mắt nóng hổi, Quý Từ nhận ra, thằng nhóc này khóc thật.

Không phải chứ, giết người sao lại có thể khóc thành thế này?

Quý Từ kéo đầu Tần Giác ra, muốn thấy rõ dáng vẻ hiện giờ của Tần Giác, kết quả anh vừa mới nhúc nhích hai cái, Tần Giác đã tưởng anh muốn rời đi, sức lực càng lớn hơn.

Giọng nói cũng trở nên gấp gáp: "Không cho đi! Không cho!"

"Được được được, ta không đi." Quý Từ đau đầu, ngừng lại.

Anh tức giận xoa đầu Tần Giác: "Đệ xem đệ đi, sao lại dễ nóng giận vậy?"

Giết người mà cũng khóc.

Không biết đã qua bao lâu, lâu đến mức Quý Từ thuận tiện ngắm nhìn cảnh sắc đáng sợ xung quanh xong, Tần Giác mới dần dần bình tĩnh lại.

Y ngẩng đầu lên, đôi môi hướng lên phía trên, cuối cùng dừng lại trên môi Quý Từ.

Quý Từ đang nhiệt tình đếm số lượng thi thể, đột nhiên bị hôn một cái không kịp phòng ngừa.

Anh giật mình, đang định nói gì đó, nhưng vừa mở miệng thì Tần Giác đã hôn sâu hơn.

Sau khi cảm nhận được cảm giác tê dại, Quý Từ hơi hoảng hốt.

Giữa hai sự lựa chọn đẩy ra và phóng túng, anh do dự chọn vế sau.

Tần Giác bây giờ, nhìn thế nào cũng không giống bình thường, giết người mà có thể giết đến khóc, dễ thương đến mức khiến Quý Từ hơi luống cuống tay chân.

Anh vừa cảm thấy dễ thương, vừa cảm thấy không thể kích thích Tần Giác.

Nếu lại chọc cho y khóc nữa thì phải làm sao?

Đến lúc đó còn không phải là bắt Quý Từ anh dỗ à?

Ngộ đời.

Chỉ là qua một thời gian dài, Quý Từ phát hiện có chỗ không đúng.

... Nụ hôn này, sao lại dài như vậy?

Anh sắp không thở nổi rồi.

Cuối cùng Quý Từ không chịu đựng được nữa, đẩy mạnh Tần Giác ra.

Trong khung cảnh yên lặng hoàn toàn, chỉ có tiếng thở dồn dập đinh tai nhức óc.

Quý Từ nghe thấy vô cùng rõ.

Anh ngẩng đầu nhìn lại, lúc này Tần Giác làm gì có vẻ tủi thân sợ hãi chứ.

Trong mắt toàn là thứ mà chỉ cần là đàn ông, là vừa nhìn đã hiểu.

Quý Từ mờ mịt chớp mắt hai cái, dại ra.

Hai người ôm hôn nhau gần đến mức có thể thấy rõ phản ứng của nhau.

Sau khi cảm nhận được, mặt Quý Từ như lửa đốt.

"Đệ!"

Tần Giác ôm lấy anh, mút cổ Quý Từ từng chút một.

Hơi thở nóng hổi, âm thanh ái muội.

Sau khi Quý Từ nhận ra nguy hiểm, anh vô thức tránh khỏi cái ôm của Tần Giác.

Đáng tiếc là vô ích.

Tần Giác ôm rất chặt, Quý Từ muốn thoát cũng không được.

Không, không phải đang khóc à? Sao khóc một hồi còn phát // tình?

Đột ngột quá!

Dường như biết được nội tâm của Quý Từ, giọng nức nở của Tần Giác lại vang lên: "Nhưng mà sư huynh, ta khó chịu..."

Nói xong, y lại rơi vài giọt nước mắt, sau đó kéo y phục của mình ra để so với hôn phục của Quý Từ, nói lung tung:

"Hơn nữa hôm nay ta tới cướp dâu mà đúng chứ? Bây giờ đã cướp được, có phải sư huynh nên về với ta rồi không?"

Kỳ lạ là Quý Từ lại cảm thấy hình như y nói có lý.

Nhưng lại cứ thấy có chỗ nào đó sai sai.

Quý Từ không nói nên lời.

Anh đang suy nghĩ câu văn xem nên khuyên nhủ sư đệ của mình như thế nào.

Dù sao thì bây giờ Quý Từ vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng.

Về việc nở hoa gì đó để sau rồi nói.

Quý Từ tin chắc rằng với tài anh nói xuất sắc của mình, lay động bằng cảm xúc hiểu bằng lý trí*, Tần Giác sẽ hiểu và buông tay.

*Nguyên văn "晓之以情动之以理", thế là lay động trái tim của người khác bằng cảm xúc và khiến người khác hiểu bằng lý trí.

Ngay khi chuẩn bị nói ra những điều đã nghĩ sẵn trong đầu, lại không mở miệng được.

Quý Từ: "???"

Giọng nói áy náy của Tần Giác vang lên đằng trước: "Thật sự xin lỗi... Ta nhớ huynh rất nhiều."

Lời nói vừa dứt, Quý Từ đã cảm thấy choáng váng.

Giây tiếp theo, anh ngã xuống chiếc giường mềm mại.

Quý Từ mờ mịt mở mắt ra, sau khi cảm nhận được mình đã có thể mở miệng, anh vội vàng muốn nói gì đó, nhưng vừa mở miệng đã bị hôn lên.

"..."

Cái thói quen xấu gì vậy.

Quý Từ vốn muốn tranh thủ cho bản thân thêm lần nữa, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của Tần Giác, tất cả những suy tính đều bị quăng lên chín tầng mây.

Thôi kệ, cũng chỉ nở hoa một lần thôi.

Có thể đau đến mức nào chứ?

Quý Từ trơ mắt nhìn Tần Giác lấy một hộp thuốc mỡ ở trong ngực ra.

Sự thành thạo và tốc độ của động tác nhanh đến mức khiến người ta líu lưỡi.

Quý Từ nhận ra có gì đó không ổn: "... Đệ luôn mang theo mấy thứ này trên người?"

Tần Giác cười ngại ngùng với anh.

"..."

Còn cười nữa!

Y phục bị cởi ra, Quý Từ mặc kệ tới đâu thì tới*, trực tiếp nằm yên.

*Mặc kệ tới đâu thì tới: nguyên văn là bài lạn (摆烂), là một ngôn ngữ mạng throw; troll game; phá game khi biết không thể thắng. Là ý chỉ khi sự việc đã phát triển theo chiều hướng xấu đi, không thể tốt lên được nữa nên không thèm tìm cách khắc phục, để mặc nó càng lúc càng tệ hơn.

Cứ kệ thôi, dù sao cũng là Tần Giác.

Nếu là tiểu sư đệ, y muốn thế nào cũng được.

Y phục bị cởi, trong phòng diễn ra cảnh đẹp.

-

Sự thật chứng minh, Quý Từ đã phạm phải sai lầm rất lớn.

Việc nở hoa không đơn giản như anh nghĩ.

Quý Từ chỉ cảm thấy choáng váng, sau lưng là giọng nói trầm thấp khàn khàn của Tần Giác:

"Sư huynh thật xinh đẹp."

Y hôn say đắm.

Đẹp cha ngươi.

Quý Từ thầm mắng trong lòng, vẫn không thể chém Tần Giác ngàn đao.

...

Khi mọi chuyện kết thúc thì trời cũng đã khuya.

Quý Từ mơ màng cảm thấy người bên cạnh hình như sắp rời đi, ý thức anh mơ hồ, vô thức kéo chặt vạt áo Tần Giác.

Cuối cùng Tần Giác không rời đi.

Y nhẹ nhàng ôm Quý Từ vào lòng, cùng chìm vào giấc ngủ sâu.

Ngày hôm sau.

Quý Từ tỉnh dậy, phát hiện bên cạnh mình không còn ai.

Đầu anh đang tải lại dữ liệu, sau đó mới từ từ nhớ tới những chuyện diễn ra tối qua.

Quý Từ: "..."

Anh quay người lại, vùi mình vào trong chăn.

Không biết Tần Giác đã dọn dẹp lúc nào, Quý Từ nhận ra toàn thân mình bây giờ rất sạch sẽ thoải mái, ngay cả chăn ga cũng được thay mới.

Có sự so sánh này, cho thấy Quý Từ ngất xỉu rất không có cốt khí.

Đệt.

Quý Từ chậm rãi chui ra khỏi chăn, anh còn chưa nghĩ xem phải làm sao thì trong đầu đột nhiên hiện lên âm thanh của hệ thống:

【 Ta có quay video. 】

Quý Từ: "..."

Anh hít sâu một hơi, bình tĩnh nói: 【 Quay thế nào? 】

【 Vô cùng tốt. 】 Hệ thống nói với giọng hài lòng,【 Rất dẻo, Tần Giác cũng rất mạnh mẽ, hoàn toàn không nhận ra trước đó hắn vừa mới khóc chít chít xong đấy. 】

Trong lòng Quý Từ thầm nói, mình cũng không ngờ tới.

Khen Tần Giác vẫn chưa đủ, hệ thống còn sẵn tiện phê bình ký Quý Từ:

【 Ngược lại, biểu hiện của ký chủ kém hơn một chút, nếu có thể buông thả hơn một chút thì tốt rồi, hoặc là âm thanh... một chút, hoặc là... 】

Gân xanh trên trán Quý Từ giật giật, ngắt lời: 【 Im ngay! 】

Hệ thống tiếc nuối ngậm miệng lại: 【 Tốt bụng kiến nghị cho ngươi mà ngươi lại không nghe, đúng là không biết tấm lòng người tốt. 】

Ai thèm nghe ngươi kiến nghị!

Đầu Quý Từ bóc khói.

Quý Từ: 【 Ngươi là hệ thống không đàng hoàng nhất mà ta từng thấy! 】

Giọng hệ thống ngọt ngấy:

【 Nhưng ngươi là ký chủ ngoan nhất tốt nhất mà ta từng dẫn dắt á! Trái tim ~ 】

°°°°°°°°°°

Lời editor: Hệ thống nó được xem full HD mà còn phê bình, mình chả được húp miếng nào ಥ⁠‿⁠ಥ
Bình Luận (0)
Comment