Sau Khi Điên Cuồng Quyến Rũ Sư Đệ, Tôi Trở Thành Vạn Nhân Mê

Chương 173

Edit + beta: Iris

Cho dù đã thay đổi triều đại, nhìn từ bề ngoài, Đạo Tông vẫn phồn vinh hưng thịnh như quá khứ.

Các đệ tử không dám chậm trễ, dù đi đâu cũng có thể nhìn thấy các đệ tử đang cùng luyện kiếm luyện tập công khóa.

Nếu có người tiến lên hỏi rằng bọn họ có cái nhìn về người nắm quyền Đạo Tông hiện giờ như thế nào, bọn họ đều giữ kín như bưng, không dám nói thêm câu nào.

Vì vậy, các đại tông môn càng thêm tò mò về tông chủ mới của Đạo Tông.

Những tên đến tham gia hôn lễ của Vân tông chủ ngày ấy đều bị giết chết, bọn họ tự biết mình không đấu lại vị tông chủ mới này, nhưng vẫn muốn đích thân gặp mặt đối phương.

Đáng tiếc là các đệ tử khác không dám nói, nếu không đã có thể chuẩn bị sẵn trước khi gặp mặt.

Trên thực tế, cũng không phải là đệ tử Đạo Tông không dám nói, mà là đệ tử Đạo Tông không có mặt mũi nào để nói.

Bọn họ có thể nói như thế nào đây? Chẳng lẽ đi nói mỗi tối tông chủ nhà mình đều bị phạt quỳ ngoài cửa phòng, còn bị một thanh kiếm hư hỏng giám sát à?

Đệ tử Đạo Tông bày tỏ mình còn muốn thể diện.

Huống hồ, nghi thức đổi chủ của Đạo Tông vẫn chưa được tổ chức, chỉ khi tổ chức nghi thức này, được Đạo Tông và vô số tông môn bên ngoài chứng kiến thì Tần Giác mới là tông chủ mới của bọn họ.

Trước khi nghi thức được tổ chức, mọi người vẫn gọi Tần Giác là Tần sư đệ.

Khi đám nhân sĩ tiên môn tiến đến chào hỏi, mới đi được nửa đường đến Thái Cực Điện thì đã bị ngăn lại.

Người dẫn đầu chính là chưởng môn Cửu Trọng Thiên, hắn vuốt râu mình, hỏi:

"Vì sao không cho chúng ta đi lên?"

Đệ tử Đạo Tông trông coi sơn môn bình tĩnh nói:

"Chư vị thứ lỗi, Thái Cực Điện đã hoàn toàn bị Tần sư đệ của chúng ta dỡ xuống, bây giờ điện chính của Đạo Tông không còn ở đây nữa."

Nghe vậy, mọi người sửng sốt.

Phải biết rằng, Thái Cực Điện chính là chính điện đã tồn tại từ khi Đạo Tông được sáng lập.

Các đời tông chủ của Đạo Tông đều ở đây, thay vì coi như là nơi để ở, thật ra ý nghĩa tượng trưng của Thái Cực Điện đã lớn hơn ý nghĩa thực tế.

Chỉ cần nói đến Thái Cực Điện, mọi người sẽ nhớ tới Tam Thanh Đạo Tông.

Loại kiến trúc mang tính biểu tượng như vậy, làm sao có thể nói hủy là hủy đi được?

Chưởng môn Cửu Trọng Thiên cảm thấy khó tin, nên dẫn đầu hỏi:

"Chẳng lẽ Thái Cực Điện này nói hủy là có thể hủy sao? Quyết định này có phải quá vội vàng rồi không?"

Đệ tử trông coi sơn môn nói: "Đệ tử bình thường chúng ta không có năng lực xen vào quyết định do Tần sư đệ ban bố."

Vừa dứt lời, mọi người lại ngơ ngác lần nữa.

Đây là sao, ba điều về một quan chức mới nên làm khi nhậm chức hả?

Những đệ tử Đạo Tông này thực sự có lòng tin phục đối với tông chủ mới đến thế sao?

Quỷ thai* mà những người trong tiên môn ai cũng từng mang, cuối cùng lại vòng trở về lần nữa.

*Bình thường khi một người có ý xấu đã suy nghĩ kỹ càng thì sẽ bị nói là "trong lòng có quỷ", còn đám này mới nhen nhóm ý xấu đã bị dập tắt nên gọi là "quỷ thai".

Đệ tử trông coi sơn môn tìm một người dẫn đường cho bọn họ, dẫn bọn họ đến sân ở của Tần Giác.

Vừa tiến vào sơn môn, mọi người đã cảm thấy cực kỳ khó chịu.

So với Thái Cực Điện thì sân này thật sự quá tồi tàn.

Không giống như một nơi ở của chủ của một tông môn.

Mọi người nhìn nhau, cuối cùng vẫn là chưởng môn Cửu Trọng Thiên gõ cửa viện.

Một lúc lâu sau, cuối cùng bên trong cánh cửa cũng vang lên tiếng động.

Mọi người thấy một nam tử cực kỳ trẻ tuổi mở cửa thì lập tức dâng lên tinh thần.

Tóc của người kia bị buộc lệch sang một bên, làn da trắng nõn, đôi mắt phượng, mí mắt uể oải cụp xuống, trông như chưa tỉnh ngủ, nhưng khóe môi lại hơi nhếch lên.

Đây là...

Chưởng môn Cửu Trọng Thiên nhìn khuôn mặt quen thuộc, không khỏi lắp bắp: "Ngươi... Ngươi, ta..."

Nam tử trẻ tuổi ngắt lời vô nghĩa của chưởng môn Cửu Trọng Thiên, hỏi thẳng:

"Tới tìm Tần Giác đúng không?"

Chúng tiên môn do dự một chốc, vội vàng gật đầu.

"Ồ." Nam tử trẻ tuổi thả tay xuống khỏi khung cửa, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, "Sao lại có nhiều người tới vậy, Tần Giác là động vật quý hiếm hả?"

"Bình thường cứu tế bá tánh cũng không thấy bọn họ tích cực như vậy."

Mọi người: "..."

Vừa tới đã bị mắng, còn là bị một nam tử trẻ tuổi mắng.

Cho dù trong lòng tất cả mọi người đều khó chịu, nhưng dù có cắn nát hàm răng cũng phải nhịn xuống.

Ở Tu Chân giới, thực lực mới là luật trời.

Quý Từ phàn nàn hai câu, xoay người vào trong sân.

Mọi người vội vàng đuổi theo.

Sân ở đây không lớn, ít nhất đối với các đại tông môn đeo vàng đeo bạc cả ngày thì thật sự không coi là lớn.

Nhưng cách bài trí rất có hơi thở cuộc sống.

Cạnh góc tường có trồng một luống rau, bên trong là cái thìa và dưa leo, bàn đá trong sân được lau chùi bóng loáng, có thể nhìn ra hai vị chủ nhân ở đây đang sống rất nghiêm túc.

Quý Từ đi lên phía trước vài bước, ngồi xuống ghế dài trong sân, sau đó nằm liệt ra như đại gia.

Không có ai hướng dẫn, mọi người tức khắc không biết nên làm gì, chỉ biết nhìn nhau, chân cũng không biết nên đi về phía nào.

Cho đến khi tiếng nồi chén gáo bồn va chạm nhau "lách cách leng keng" ở cách đó không xa vang lên.

Mọi người nhìn về phía phát ra tiếng, lại thấy một bóng người đàn ông cao lớn bưng một chén cháo nóng hổi đi ra từ nhà bếp.

Mái tóc đen được buộc gọn gàng sau đầu, y phục chỉnh tề, khuôn mặt lạnh lùng.

Nhìn thấy một đám người đứng trong sân, nhưng vẻ mặt vẫn không chút dao động.

Dưới tầm mắt nóng rực của mọi người, Tần Giác không hề bị ảnh hưởng, đi thẳng đến chỗ Quý Từ, khom lưng dỗ anh ăn cơm:

"Sư huynh, cháo đã nấu xong rồi."

Quý Từ tạm thời không muốn ăn: "Để ở đó trước đi, khi nào ta đói bụng rồi ăn."

Tần Giác không đồng ý: "Nhưng từ tối qua đến sáng nay huynh vẫn chưa ăn gì."

"..." Quý Từ cười nhạo một tiếng, "Tại ai hả?"

Yết hầu Tần Giác giật giật, lập tức nhận sai: "Tại ta."

Y đặt chén cháo lên bàn bên cạnh: "Vậy chờ cháo nguội rồi lại ăn?"

Quý Từ cố ý làm khó y: "Không ăn, nước canh trong suốt, không có mùi vị gì cả."

Tần Giác dỗ dành anh: "Nhưng bây giờ sư huynh không thể ăn những món tanh nhiều dầu mỡ."

Bây giờ Quý Từ chỉ muốn làm phiền chết y: "Nhưng đến cả Minh Viễn còn biết lén mang gà quay cho ta."

Vừa dứt lời, trong góc sân truyền đến tiếng vật nặng rơi xuống đất.

Trong ngực Minh Viễn vẫn còn ôm một thứ giống như gà quay, té thẳng từ trên tường viện xuống.

Nó chầm chậm đứng dậy, gà quay trong ngực được y phục bao bọc kỹ càng.

Minh Viễn ngẩng đầu lên, đúng lúc đối diện với ánh mắt bất thiện của Tần Giác, hơi khựng lại, rồi nhìn sang những gương mặt xa lạ đang khiếp sợ kia.

Minh Viễn: "..."

Nó yên lặng xoay người lại, nhét gà quay vào trong y phục, lại trèo tường ra ngoài một lần nữa.

"Bịch!"

Lại là tiếng vật nặng rơi xuống đất.

Quý Từ hơi đau lòng: "Té tận hai lần, hắn sẽ không bị thương đấy chứ?"

Tần Giác bình tĩnh bưng chén cháo lên: "Bây giờ gà quay không thích hợp cho sư huynh ăn, ta thêm một chút thịt gà hấp vào cháo cho sư huynh."

Nghe được câu này, Quý Từ miễn cưỡng gật đầu: "Vậy đi."

Thấy anh chịu nhường, khóe môi Tần Giác cũng hiện lên chút ý cười.

Y bưng chén cháo, xoay người đi vào nhà bếp.

Chưởng môn Cửu Trọng Thiên không nhịn được hô lên: "Này, Tần tiểu hữu!"

Tần Giác dừng bước.

Y nghiêng đầu, liếc nhìn những người đó bằng ánh mắt không có chút độ ấm nào, giọng điệu lạnh nhạt hoàn toàn khác với lúc nãy:

"Có chuyện gì thì vào trong rồi nói."

Tránh làm ồn sư huynh đang nghỉ ngơi.
Bình Luận (0)
Comment