Sau Khi Điên Cuồng Quyến Rũ Sư Đệ, Tôi Trở Thành Vạn Nhân Mê

Chương 176

Edit + beta: Iris

Nửa tháng sau, đúng là kinh trập*.

*Kinh trập (惊蛰): là một trong 24 tiết khí của các lịch Trung Quốc, Việt Nam, Nhật Bản, Triều Tiên. Ngày bắt đầu tiết Kinh trập thường diễn ra vào khoảng ngày 5 hay 6 tháng 3 dương lịch, khi Mặt Trời ở xích kinh 345° (kinh độ Mặt Trời bằng 345°). Đây là một khái niệm trong công tác lập lịch của các nước Đông Á chịu ảnh hưởng của nền văn hóa Trung Quốc cổ đại. Ý nghĩa của tiết khí này, đối với vùng Trung Hoa cổ đại, là Sâu nở.

Kinh trập đến, vạn vật sinh sôi.

Sau vài ngày giông bão, trời đất hoàn toàn đổi mới, trong không khí toàn là mùi bùn đất ẩm ướt, chim bay cỏ mọc, chồi non mới nhú.

Đại điển đổi chủ mà trên dưới Đạo Tông chuẩn bị bấy lâu nay, cuối cùng cũng được tổ chức vào hôm nay.

Địa điểm nằm ở từ đường của Đạo Tông, bên ngoài từ đường là quảng trường rộng lớn được lát đá cẩm thạch, bên trong từ đường, ở phía trên là lão tổ Tam Thanh, phía dưới là đại tông chủ và trưởng lão các thời đại.

Từ thế hệ đầu tiên đến thế hệ trước đó đều có tên.

Đương nhiên, ngoại trừ đám Vân Thời.

Tần Giác không cho phép tên và bài vị của bọn họ xuất hiện ở từ đường.

Theo lời y là, y tới nơi này để bái lão tổ tông, không phải để bái đám cặn bã khiến người khác phải hận ngứa răng.

Chúng đệ tử đều cảm thấy rất có lý, vì vậy đích thân dọn tượng của đám Vân Thời xuống, cũng không có gì ngạc nhiên khi thấy trong từ đường có vài bài vị trống.

Sự thật chứng minh, từ đường có Vân Thời hay không đều như nhau, các đệ tử vẫn sẽ bái.

Khi đại điển đổi chủ đến, nơi này được trang trí vô cùng trang nghiêm ổn thỏa, trong góc là các nhạc sư thổi tiêu đánh đàn gõ chuông, âm nhạc linh hoạt kỳ ảo gây chú ý.

Nối với quảng trường là một cầu thang cực kỳ dài, các vị khách ở tông môn khác lần lượt đi lên đó.

Bọn họ đều là đệ tử của các tông môn nhỏ, người dẫn đầu mặc một bộ y phục màu trắng trời quang trăng sáng, bề ngoài tuấn tú.

Sau khi lên đến quảng trường, hắn bị sự xa hoa của Đạo Tông làm cho lóa mắt.

Quảng trường quá lớn, hình dạng chỉnh thể là một hình tròn, sau khi bước lên, trong mắt toàn là đá cẩm thạch trắng, hoàn toàn không quan sát được là nên đi theo hướng nào.

Đệ tử đó tóm đại một nam tử: "Đạo hữu xin dừng bước, tiểu sinh muốn hỏi từ đường của Đạo Tông..."

Lời còn chưa dứt, giọng hắn đã nhỏ dần, cuối cùng đột nhiên im bặt.

Không có lý do nào khác, vì nam tử trước mặt mà hắn tóm đại có một khuôn mặt vô cùng tuấn tú ngả ngớn.

Mới vừa rồi khi hắn nói chuyện, người này cong môi lên mỉm cười nhìn hắn, trong đôi mắt phượng tràn ngập ý cười, thấy hắn không nói gì, người này còn hơi nhướng mày, quan tâm hỏi:

"Từ đường cái gì cơ?"

Đệ tử kia tỉnh táo lại, đỏ mặt nói:

"... À! Tiểu sinh vốn muốn hỏi từ đường Đạo Tông đi hướng nào?"

Nghe vậy, nam tử kia nở nụ cười, hai chiếc răng nanh sắc nhọn lộ ra, trông có hơi bất cần đời:

"Trùng hợp ghê, ta cũng không biết từ đường Đạo Tông nằm ở đâu, hay là chúng ta đi chung?"

Đệ tử kia nghe được những lời này thì sửng sốt, do dự nói: "Ngươi không phải là đệ tử Đạo Tông?"

"Ta là đệ tử Đạo Tông." Nam tử nói, sau đó mỉm cười với hắn, "Nhưng cũng đâu có ai nói là đệ tử Đạo Tông thì nhất định phải biết từ đường nằm ở đâu?"

"Người nhìn đằng trước rộng như vậy, sao ta biết được chứ."

Đệ tử nhìn quảng trường rộng lớn uy nghiêm, tức khắc cảm thấy có lý, gật đầu: "Đúng là như thế, vậy đạo hữu hãy đi cùng tiểu sinh."

"Đúng rồi, không biết tên húy của đạo hữu là gì?"

"Quý Từ."



Quý Từ cà lơ phất phơ đi ở phía trước mọi người, không hề nhận ra thân phận của mình có ảnh hưởng lớn cỡ nào đối với những người ở đằng sau.

Đi được một nửa, anh dừng chân lại, nhìn xung quanh, quay đầu lại, nghiêm túc hỏi:

"Vừa rồi chúng ta toàn đi thẳng phải không?"

Sắc mặt đệ tử kia cứng đờ: "Có lẽ là vậy."

"Kỳ lạ, sao cứ cảm thấy không phải là đi thẳng..." Nói được một nửa, Quý Từ dừng lại, liếc xéo bọn họ một cái, bất đắc dĩ nói, "Sao các ngươi lại nhìn ta bằng vẻ mặt này, ta thật sự không biết nằm ở hướng nào."

Anh đúng là đệ tử Đạo Tông, nhưng xưa nay chưa từng đến từ đường, càng không biết quảng trường từ đường lại rộng như vậy, nhìn không thấy đầu đuôi.

Quý Từ lẩm bẩm: "Tần Giác chỉ kêu ta đến đây, lại không cử đệ tử dẫn đường cho ta, sao ta biết đường đi được chứ?"

Dù chỉ có một mình thì anh vẫn có thể lẩm bẩm một cách vui vẻ, chủ đề có thể vòng vèo 80 lần trong một giây.

Nói đến đây thì quay đầu lại hỏi: "Đúng rồi, các ngươi đến từ tông môn nào?"

Nghe đến đó, biểu cảm của đệ tử kia nghiêm túc hơn: "Chúng ta là đệ tử Phi Hoa Cốc, hôm nay nhận lệnh của sư phụ đến tham gia đại điển đổi chủ của Đạo Tông."

Phi Hoa Cốc, Quý Từ có chút ấn tượng.

Hình như là môn phái chuyên tấn công bằng y thuật, sức ảnh hưởng không lớn, nhưng cảm giác tồn tại rất mạnh mẽ. Dù sao thì trước giờ y tu rất được tôn kính.

Nghe thấy cái tên quen thuộc, Quý Từ tức khắc trở nên phấn chấn, bắt đầu khen ngợi:

"Phi Hoa Cốc, Phi Hoa Cốc không tệ, ta nghe nói đại phu Hoa Phi Cốc đều mặt mày sáng láng, y thuật cao minh... À đúng, giống như ngươi vậy."

Đệ tử kia nghe xong thì hơi ngại ngùng: "Là... Là vậy hả?"

"Đương nhiên rồi!" Quý Từ vỗ ngực bảo đảm, "Ngươi là đại phu đẹp nhất ta từng thấy."

Khi anh nói những lời này, anh còn cố ý mỉm cười, khiến người ta nghi ngờ anh đang cố ý quyến rũ.

Đáng tiếc không phải vậy, trời đất chứng giám, chỉ là Quý Từ trời sinh có hơi phóng khoáng mà thôi.

Bị chọc ghẹo như thế, lại còn bị cười một cái, mặt đệ tử kia hơi đỏ lên.

Hắn định nói gì đó thì nghe thấy giọng nói truyền đến từ cách đó không xa:

"Quý sư huynh! Quý sư huynh!"

Quý Từ vốn đang chăm chú nhìn hắn, đột nhiên dời mắt đi.

Anh huýt sáo với tên đệ tử đang chạy đến: "Sao lại hoảng loạn thế?"

Đệ tử Đạo Tông kia há to miệng thở phì phò, tay chống lên đầu gối: "Đừng... Đừng tán tỉnh nữa Quý sư huynh, Tần sư... Tần tông chủ hỏi huynh ở đâu, hỏi huynh sao bây giờ còn chưa tới."

Quý Từ lập tức nổi giận: "Đâu phải ta cố ý đến trễ, đệ ấy kêu ta đến đây, nhưng ta lại không biết đường, quảng trường từ đường lại to thế này."

Trong đầu đệ tử Đạo Tông kia tràn ngập lo lắng: "Biết rồi biết rồi, Quý sư huynh, huynh đi theo ta trước đi."

Nói xong thì kéo y phục Quý Từ.

"Này, từ từ!" Quý Từ dừng bước, anh quay đầu lại nhìn thoáng qua, "Ta còn có bạn nữa."



Cuối cùng, Quý Từ và bạn của anh được đệ tử Đạo Tông cùng dẫn đến cửa từ đường.

Mấy đệ tử Phi Hoa Cốc cần phải đứng chờ bên ngoài từ đường, cũng may nơi này có bày bàn ghế và đồ ăn, cũng không nhàm chán lắm.

Sau khi chào hỏi bọn họ, Quý Từ lập tức đi vào từ đường.

Trước kia anh chưa từng đến nơi này, sau khi đến đây mới thấy, nơi này vô cùng mới mẻ.

Tuy nhiên, so với những món đồ trang trí xa hoa trang trọng kia, điều thu hút tầm mắt Quý Từ hơn chính là Tần Giác đang thờ cúng dưới tượng lão tổ Tam Thanh ở cách đó không xa.

Từ đường trang nghiêm thanh nhã, bên dưới tượng thần có vô số hương khói, sương khói lượn lờ trong không khí, Tần Giác mặc y phục màu trắng ngồi ngay ngắn ở đó, sống lưng thẳng tắp, mái tóc đen được buộc gọn gàng.

Đoan chính trang nghiêm như lão tổ Tam Thanh.

Quý Từ nhìn bóng lưng y, đầu óc anh co giật, vọt lên hôn y một cái.

Tần Giác đang yên lặng đọc kinh đột nhiên mở mắt ra.

Hôm nay y ăn mặc cực kỳ long trọng, mặc dù là y phục màu trắng, nhưng chất liệu vải dày mịn, sợi chỉ vàng và bạc đan xen nhau thành những hoa văn sẫm màu rất lộng lẫy.

Mũ cao đai rộng, váy thêu hình rồng.

Cùng với khuôn mặt xinh đẹp của Tần Giác, quả thực khiến Quý Từ yêu muốn chết.

Anh hôn chụt một cái lên má Tần Giác, hôn xong còn cười hì hì hỏi:

"Tần tông chủ, ta làm vậy có coi như là đang xúc phạm thần linh không?"
Bình Luận (0)
Comment