Edit + beta: Iris
Cuối cùng, Vân Thời bị ấn đầu, bị bắt xin lỗi đám nhỏ vô tội bị cạo hết tóc.
Là thật sự ấn đầu, các trưởng lão ép Vân Thời quỳ xuống đất, dập đầu với những đứa trẻ và trưởng lão các tông môn khác.
Dù thiên phú Vân Thời có cao thế nào, thực lực có mạnh hơn các bạn đồng trang lứa đến đâu, nhưng khi đứng trước các trưởng lão cũng không thể làm nên chuyện gì.
Hắn không thể không quỳ gối và xin lỗi đám ngu ngốc chết tiệt đã cười nhạo kiểu tóc của hắn.
Đúng là một chuyện tồi tệ.
Vân Thời nghĩ vậy.
Hắn không cảm thấy mình làm sai, đám rệp dơ bẩn này dám chửi bới kiểu tóc của hắn, tất nhiên hắn cũng phải làm cho chúng kiểu tóc tương tự và tận hưởng niềm vui của đầu trọc rồi.
Dĩ nhiên mọi người đều nhìn thấy vẻ mặt khinh thường của Vân Thời.
Các trưởng lão tông chủ của tông môn khác thì thầm với nhau, trưởng lão Đạo Tông xấu hổ luống cuống chân tay, hoàn toàn không biết nên làm gì Vân Thời mới tốt.
Cuối cùng, trưởng lão xách Vân Thời về Đạo Tông, thậm chí hội nghị chưa kết thúc đã rời đi.
Vừa về đến tông môn, trưởng lão đã ra lệnh cưỡng chế Vân Thời phạt quỳ ở từ đường.
Bước chân Vân Thời nhẹ nhàng, ngâm nga đi qua đó.
Cho dù không lót đệm hương bồ, hắn cũng quỳ rất nghiêm túc.
Nhìn từ phía sau, trông hắn giống như một đệ tử tốt đẹp biết tôn sư trọng đạo.
Nhưng chỉ cần là người từng tiếp xúc với Vân Thời thì đều biết hắn điên như thế nào.
Trưởng lão tức đến mức râu dê chẻ ngọn, đứng trước mặt Vân Thời quở trách hắn một trận.
Vân Thời nghe vào tai này ra tai kia, một lúc sau thì bắt đầu ngủ gật.
Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng trưởng lão cũng dừng cằn nhằn.
Cùng lúc đó, Vân Thời cũng từ từ tỉnh dậy, mờ mịt nhìn trưởng lão trước mặt.
Sau một lúc lâu, hắn ngáp một cái:
"Nói xong chưa?"
Trưởng lão: "..."
Ông thở dài một hơi.
Vẻ ngoài của thiếu niên trước mặt vô cùng xuất sắc, nhưng tính nết lại như chó.
Đã không thể chỉ diễn tả bằng từ xấu xa được nữa.
Trưởng lão ngồi xổm xuống, ngang tầm mắt với Vân Thời:
"Vi sư bói cho ngươi một quẻ."
Vân Thời chớp chớp mắt, khóe môi hơi cong lên, âm cuối nâng cao:
"Được ạ."
Trưởng lão nhắm mắt lại, nắm lấy tay Vân Thời nâng lên, một tay khác chuyển động theo kiểu tiểu lục nhâm* một lúc lâu.
*Tiểu lục nhâm (小六壬): một trong những phương pháp bói toán cổ xưa. Có 6 vị trí là Đại An, Lưu Liên, Tốc Hỷ, Xích Khẩu, Tiểu Cát và Vô Không được sắp xếp trên ngón trỏ, ngón giữa và ngón đeo nhẫn. Tìm thời gian theo thứ tự tháng, ngày và giờ. Những người lấy được Đại An, Tốc Hỷ, Tiểu Cát là may mắn, còn lại là xui xẻo.Cuối cùng, trưởng lão mở mắt ra, nhìn Vân Thời bằng ánh mắt chứa cảm xúc khó tả.
Như là đau lòng, thương hại.
Thấy thế, Vân Thời khó chịu nheo mắt lại:
"Đừng nhìn ta bằng ánh mắt này."
Giọng điệu ác liệt, vô lý.
Trưởng lão thở dài một tiếng, thả tay Vân Thời ra.
Lần này, giọng của ông trở nên tang thương hơn rất nhiều.
"Trong số mạng của ngươi có một tình kiếp, rất khó vượt qua."
"Ta biết trước kết cục của ngươi, một kiếm xuyên tim rồi chết, thần hồn bị hủy."
Rất rõ ràng, câu này là nói cho Vân Thời nghe.
Nghe thế, Vân Thời khẽ nhướng đuôi mày.
Tình kiếp?
Vân Thời như thể không nghe thấy bốn chữ "thần hồn bị hủy" ở phía sau, hắn thích thú hỏi tiếp:
"Tình kiếp mà thôi, bộ rất đau khổ sao?"
"Cụ thể là cái gì?"
Trưởng lão khẽ lắc đầu:
"Người mà ngươi yêu thương không yêu ngươi, có duyên không phận."
Nghe vậy, Vân Thời cười rộ lên:
"Nói như vậy, có phải ngươi còn nhìn thấy ta giam cầm, ép buộc đối tượng tình kiếp phải thích ta hay không?"
Trưởng lão hơi kinh ngạc: "Đúng vậy, sao ngươi biết."
Vân Thời: "Ồ, ta chỉ nghĩ thử thôi, ta cảm thấy có lẽ ta sẽ làm như vậy."
Trưởng lão: "..."
"Ngươi không có cảm xúc gì sao, không muốn nói gì à?"
"Cảm xúc?" Vân Thời suy nghĩ cẩn thận, cuối cùng cười tà ác, "Cảm xúc của ta là, ta cảm thấy toàn bộ những điều ngươi nói đều là vô nghĩa."
Trưởng lão: "..."
Ông tức giận vung ống tay áo lên: "Tin hay không tùy ngươi! Tóm lại khi đó ta cũng đã chết rồi, ngươi sống hay chết không liên quan gì đến ta!"
Vân Thời vô tội xòe tay ra:
"Nhưng ta cảm thấy rất vô nghĩa mà, sao ta lại thích một người đến mức độ đó chứ."
"Ta chưa biết thân phận của người đó là gì, nếu ta thích hắn, hắn không thích ta, vậy ta thẳng tay giết hắn không phải là được rồi sao?"
Trưởng lão: "..."
"Nghiệp chướng!" Ông tức giận nói, "Ngươi cứ việc tàn nhẫn ra vẻ ta đây đi, sớm muộn gì cũng tẩu hỏa nhập ma!"
Vân Thời thật sự không lo lắng gì về điều này.
Đúng là hắn tu hành tiên pháp, nhưng tính tình Vân Thời lại như người cầm đầu tà giáo, sáng nắng chiều mưa.
Nhưng cố tình cái ác của Vân Thời vô cùng thuần khiết, ngược lại sẽ không tẩu hỏa nhập ma.
Người khác sinh ra ác niệm, phần lớn là do lòng tham của chính họ.
Sắc đẹp, tiền tài, quyền lực, đó là những thứ bọn họ theo đuổi, do đó mới sinh ra mục tiêu của những ác niệm.
Vân Thời thì khác, hắn chỉ muốn làm bất cứ điều gì mà mình thích.
Hắn giết người không vì lý do nào khác, chỉ vì việc đó khiến hắn vui.
Trên dưới đạo Tông đã tốn rất nhiều tâm tư để khắc phục lại mầm non Vân Thời, nhưng nhiều năm trôi qua, hiệu quả vẫn cực nhỏ.
Vân Thời không tán thành nhìn lão tổ Tam Thanh, liệt tổ liệt tông trong từ đường, trong mắt không có chút tôn kính nào:
"Vậy ngươi nói đi, đối tượng tình kiếp của ta là ai?"
Trưởng lão do dự suốt, cuối cùng cũng để lộ ra một chút:
"Đồ đệ tương lai của ngươi."
Vừa dứt lời, Vân Thời lập tức bật cười:
"Ta của tương lai đúng là biết cách chơi."
Nhưng Vân Thời vẫn không tin sư tôn nói hắn sẵn sàng chết vì yêu.
Quá ngu ngốc, đó không phải là phong cách của hắn.
Nếu thật sự có ngày đó, hắn sẽ phế bỏ toàn bộ linh lực của người nọ trước, khiến người đó không cách nào ra tay với hắn được nữa.
Về điều này, Vân Thời cực kỳ tự tin.
Sự tự tin của hắn kéo dài cho đến khi hắn cập quan vài năm sau đó, và mấy trăm năm sau nhận chức tông chủ Tam Thanh Đạo Tông, thu nhận hai đệ tử duy nhất trong đời.
Một trong số đó là Tần Giác.
Lúc này, sư tôn thân yêu của Vân Thời đã chết, hắn lại một lần nữa nhớ đến lời tiên tri mà sư tôn đã tiết lộ trước kia.
Vân Thời quan sát khuôn mặt đáng yêu như ngọc của Tần Giác một lúc, đột nhiên hứng thú giảm đi.
Chỉ có vậy à, chẳng hợp với sở thích của hắn chút nào.
Đây là đối tượng mà sau này hắn sẽ yêu đến muốn sống muốn chết hả? Vớ vẩn...
Còn về một người khác, Vân Thời không thèm nhìn đến.
Tư chất cũng coi như khá tốt, nhưng tính tình có chút u ám, luôn cúi thấp đầu vâng vâng dạ dạ, chơi không vui chút nào.
Càng khó có khả năng sẽ là người mà hắn thích trong tương lai.
Bắt nguồn từ thú vui ác ý đó, Vân Thời bắt đầu cố ý cưng chiều Tần Giác, lúc này hắn tin chắc rằng, sau này tên nhóc Tần Giác chắc chắn sẽ là đối tượng tình kiếp giết chết hắn.
Mà điều đáng ngạc nhiên là, khi Tần Giác lớn lên, trổ mã càng thêm xinh đẹp anh tuấn.
Nhưng Vân Thời vẫn không có cảm giác gì với y.
Phải nói là, Vân Thời vừa nhìn thấy y đã cảm thấy khô khan, không có cảm giác thèm ăn nào.
Vân Thời không hiểu vì sao mình lại thích Tần Giác, vì vậy hắn đã lợi dụng lúc Tần Giác bị thương, chuồn ra khỏi tông môn, định ra ngoài tiêu dao một thời gian.
Trong khoảng thời gian này đã xảy ra rất nhiều chuyện.
Trong đó, biến số lớn nhất chính là người đệ tử còn lại của hắn, nghe nói là càng ngày càng trở nên ngỗ nghịch, không nghe lời.
Vân Thời quyết định trở về dạy dỗ anh một trận.
Ai ngờ vừa mới đáp xuống đất, Vân Thời đã nhìn thấy một khuôn mặt trắng nõn tuấn tú, buộc tóc đuôi ngựa cao, trong mắt chứa ý cười rực rỡ, bất cần đời, miệng thì đang nói những lời khùng điên, cánh tay đặt lên vai Tần Giác.
Trông cực kỳ nhiệt huyết.
Thực ra có phần giống với tính cách của hắn khi còn trẻ.
Không thể tin được, ngay giây đầu tiên khi Vân Thời nhìn rõ mặt anh, hắn phát hiện tim mình đập lỡ một nhịp.