Sau Khi Điên Cuồng Quyến Rũ Sư Đệ, Tôi Trở Thành Vạn Nhân Mê

Chương 192

Edit + beta: Iris

Đúng là có tiền có quyền có thể dễ dàng làm hài lòng người yêu, nhưng đó không phải là thuốc chữa bách bệnh.

Bởi vì ngoài hai thứ này ra, Vân Thời còn có bệnh.

Hơn nữa căn bệnh này rất nổi bật, khiến người ta gặp rồi khó quên.

Đây thật sự là một chuyện đáng buồn.

Vân Thời càng tự tin, Quý Từ càng cảm thấy hắn phiền phức, vừa nhìn thấy hắn là sắc mặt lập tức tệ đi.

Điều này khiến Vân Thời luôn vô pháp vô thiên cảm thấy có chút thất bại.

Cũng may hắn không phải là người dễ dàng bỏ cuộc khi gặp khó khăn.

Nếu Quý Từ không muốn nhìn thấy hắn, vậy hắn sẽ cố gắng không xuất hiện trước mặt Quý Từ, cùng lắm là chỉ đưa các pháp bảo trân quý cho Quý Từ.

Khác với cái cách qua loa đối với Tần Giác trước đây, lần này Vân Thời có thể nói là vô cùng chu đáo, dựa theo những quan sát và báo cáo hàng ngày từ hạ nhân, Vân Thời đã soạn ra một bách khoa toàn thư về sở thích của Quý Từ và tặng quà theo trong đó.

Nhưng vẫn không thu hoạch được gì.

Bởi vì một khi Quý Từ phát hiện những món quà đó là do hắn đưa, sẽ lập tức ghét bỏ không dùng nữa.

Vân Thời không biết là tại sao.

Hắn cảm thấy Quý Từ thù dai, chẳng phải chỉ ném anh vào Quỷ Vực suýt chết thôi sao? Tại sao đến bây giờ vẫn còn nhớ?

Chẳng lẽ Quý Từ không thấy đây là trải nghiệm rất thú vị và khó quên sao?

Vân Thời suy nghĩ, cảm thấy nếu mình đang ở độ tuổi của Quý Từ mà bị ném vào Quỷ Vực, tiếp xúc với một đống quỷ hình thù kỳ quái, còn mém chết.

Hắn không chỉ không tức giận, mà còn sẽ vui vẻ khoe khoang khắp nơi.

Không giới hạn bao gồm ở đâu:

"Các ngươi không biết ta lợi hại cỡ nào đâu, những quái vật đó rất to lớn và xuất hiện rất nhiều, đều bị ta hạ gục hết."

Nếu có người nghe hắn khoe khoang mà không cổ vũ, Vân Thời sẽ ấn người đó xuống đất đánh một trận.

Vậy nên vì sao Quý Từ lại không vui?

Vân Thời nghĩ mãi, cảm thấy là do công tử bột hồ ly tinh Tần Giác mê hoặc Quý Từ, khiến anh dùng hết tinh thần và sức lực để cưng chiều Tần Giác, nên anh mới không quan tâm đến hắn.

Vì vậy Vân Thời chuyển thù hận sang Tần Giác, cứ cách hai ba ngày lại gây trở ngại cho Tần Giác.

Đồng thời hắn cũng không dám làm quá đáng, kẻo Quý Từ phát hiện thì lại tức giận với hắn.

Vì để Quý Từ yên tâm thoải mái nhận quà của mình, hắn đã học cách bí mật tặng quà, chỉ để Quý Từ không chê hắn.

Nghiễm nhiên trở thành một người theo đuổi hèm mọn.

Rất nhu nhược, nhưng Vân Thời làm không biết mệt.

Thật đáng tiếc, thời gian và thái độ không hề thay đổi.

Nhất là khi Vân Thời vắng mặt quá lâu, dẫn đến Quý Từ sắp không nhớ rõ Vân Thời trông như thế nào.

Vân Thời cho rằng Quý Từ sẽ cảm động trước thái độ âm thầm bảo vệ của hắn, nhưng trên thực tế, từng ngày trôi qua, Quý Từ lúc nào cũng sư đệ sư đệ, còn người làm sư tôn như hắn lại chưa từng được Quý Từ nhắc đến.

Giận cực kỳ!

Nhất là về sau, Quý Từ năm lần bảy lượt nói muốn xuống núi rời khỏi tông môn để tu luyện, còn là xuống núi cùng Tần Giác, chuyện này đến tai Vân Thời khác nào đôi uyên ương nắm tay nhau bỏ trốn đâu?

Hắn tuyệt đối sẽ không đồng ý.

Vân Thời kiên quyết từ chối.

Hắn từ chối một lần, Quý Từ nộp đơn xin một lần, từ chối một lần, xin một lần, từ chối một lần, xin một lần...

Vô tận và vô tận.

Vân Thời bắt đầu khó chịu, cuối cùng cũng bước ra khỏi nơi ẩn nấp, gọi Quý Từ đến bên cạnh.

Một mặt kêu Quý Từ cứ mạnh dạn ra ngoài chơi, mặt khác lén đưa ngọc bội đồng tâm định vị cho Quý Từ.

Vân Thời cảm thấy Quý Từ không thể thoát khỏi lòng bàn tay của mình.

Cho dù rời khỏi tông môn thì thế nào, cuối cùng còn không phải sẽ bị hắn bắt về sao?

Kiểu tin tưởng này đã cắm rễ sâu vào trong lòng Vân Thời, xuất phát từ sức mạnh và địa vị độc nhất của hắn trong Tu Chân giới.

Trong mắt hắn, không có gì mà hắn không chiếm được hoặc không làm được.

Đáng tiếc hiện thực lại cho Vân Thời một cái tát.

Quý Từ không thích hắn.

Là thật sự không thích hắn.

Cho dù hắn có tìm mọi cách tặng quà để lấy lòng, suốt ngày dính bên cạnh Quý Từ, nhốt Quý Từ lại chỉ để một mình hắn có thể nhìn thấy. Đối phương vẫn sẽ không thích hắn.

Đến tận lúc này, quan điểm kiêu hãnh và tự tin của Vân Thời về cuộc sống cũng như việc hắn là người giỏi nhất trên thế giới đã hoàn toàn sụp đổ.

Hóa ra dù hắn có tuyệt vời quyến rũ đến đâu thì trong mắt Quý Từ, hắn chỉ đại diện cho hai chữ "đáng ghét".

Lần đầu tiên Vân Thời cảm thấy mờ mịt, không biết phải làm gì.

Hắn không biết cách biểu đạt cảm xúc của mình, nhiều năm ngồi ở trên cao, khiến cho Vân Thời ngay cả việc bước xuống thần đàn cũng rất khó khăn.

Dù là hạ thấp bản thân để dỗ dành người, hay là dẫn Quý Từ ra khỏi Thái Cực Điện, tác thành anh và Tần Giác, Vân Thời đều không làm được.

Lần đầu tiên hắn cảm thấy mình vô dụng như vậy.

Chưa từng chạm đến đôi mắt bất lực mê man của Quý Từ trong những ngày bị giam cầm, lòng Vân Thời quặn đau.

Vì sao không thể đối xử với hắn như đối xử với Tần Giác?

Vân Thời không hiểu.

Nghĩ tới nghĩ lui, hắn lên kế hoạch tổ chức hôn lễ, hơn nữa địa điểm còn là ở Quỷ Vực.

Vân Thời thích Quỷ Vực, nơi này là ảo cảnh do chính tay hắn tạo ra, đó là khung cảnh luyện ngục quanh năm trên nhân gian.

Nhưng dù Vân Thời có ngốc đến đâu cũng biết Quý Từ không thích cảnh tượng như vậy, cho nên hắn tốn rất nhiều thời gian để trang trí lại cho Quỷ Vực.

Làm cho một nơi quỷ đọa đỏ cả bầu trời, biến thành thành trấn nhân gian vui vẻ thịnh vượng.

Như vậy, nói không chừng Quý Từ sẽ vui hơn một chút.

Thật không may, mọi chuyện không diễn ra suôn sẻ như Vân Thời nghĩ.

Suy cho cùng, Quỷ Vực có giả vờ thịnh vượng đến đâu thì vẫn là Quỷ Vực.

Những dân chúng sống trong thành trấn, sau khi xé bỏ lớp da người thì vẫn sẽ là dáng vẻ ác quỷ máu chảy đầm đìa.

Cũng giống như bản thân Vân Thời, dù bề ngoài có thâm tình đến đâu thì sâu trong nội tâm cũng là cực đoan ích kỷ, có những suy nghĩ điển hình của một người trịch thượng.

Hắn thích Quý Từ, vậy thì Quý Từ nhất định phải thích hắn.

Hắn sẽ không cho Quý Từ bất kỳ cơ hội thở dốc hay do dự nào, không cho phép anh có bất kỳ sự lựa chọn nào khác ngoài hắn.

Vân Thời cắt đứt mọi liên lạc của anh với thế giới bên ngoài, nhốt anh trong một viện không lớn không nhỏ, mãi mãi chỉ có thể nhìn thấy hắn.

Vân Thời muốn tất cả những nụ cười dịu dàng và tươi đẹp của anh đều thuộc về hắn.

Thuộc về Vân Thời.

Và chắc chắn rồi, hắn thất bại.

Cuối cùng sau khi bị giam trong Thái Cực Điện, Vân Thời kéo lê cơ thể ốm yếu tàn tật, đến thuốc cũng không muốn uống, suốt ngày chỉ vẽ chân dung Quý Từ.

Dùng một tờ giấy Tuyên Thành hơi mỏng vẽ từng biểu cảm của Quý Từ.

Vui mừng, cô đơn, bất ngờ, nôn nóng... Tràn ngập tình yêu.

Vân Thời dựa vào những bức chân dung này để duy trì cơ thể càng ngày càng suy yếu của mình, như thể hắn có thể nhận được chút an ủi ít ỏi bằng cách đó.

Mỗi khi hắn nhìn dung nhan của Quý Từ trong tranh, hắn sẽ vô thức mỉm cười.

Rất hiếm khi, Vân Thời sẽ cảm thấy hoảng hốt, hối hận.

Nếu... Nếu tính cách của hắn không xấu xa như vậy, liệu hắn và Quý Từ sẽ có kết quả tốt hơn chứ?

Đáng tiếc vạn vật đều có quy luật riêng, mọi kết cục đều đã được định trước.

Năm đó sư tôn bói cho hắn một quẻ, đã sớm cảnh báo về bi kịch sẽ xảy ra trong tương lai của hắn, nhưng Vân Thời không quan tâm.

Kể từ giây phút đó, kết cục giữa hắn và Quý Từ đã được định sẵn là sẽ kết thúc theo cách tồi tệ như vậy.

Không thể nào xoay chuyển, không có cách nào thay đổi.

Khi bị Quý Từ đâm một kiếm xuyên tim, Vân Thời nhìn vào ánh mắt nghiêm nghị xinh đẹp của đối phương, nở một nụ cười thỏa mãn, cuối cùng nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ vô tận.

Mặc dù hắn là tông chủ trẻ tuổi nhất Đạo Tông, mặc dù hắn là thiên tài tuyệt thế vạn năm khó gặp trong Tu Chân giới, cuối cùng hắn cũng chết như ngọn đèn tắt, chết trong nhà tù tối tăm.

Nếu có kiếp sau, hắn sẽ trở thành một công tử tiêu dao vô tư nhàn rỗi, liệu tính tình và kết cục của hắn có khác không?

"Nhân gian tụ rồi lại tán, vui buồn tan hợp ôm một thốc ánh sáng đom đóm, trời đất núi sông đi qua, muôn đời xuân thu đổi lấy một đời dạo chơi."

°°°°°°°°°°

Lời editor: Móa khóc thật á ಥ⁠‿⁠ಥ
Bình Luận (0)
Comment