Sau Khi Điên Cuồng Quyến Rũ Sư Đệ, Tôi Trở Thành Vạn Nhân Mê

Chương 3


Quý Từ quỳ cách Tần Giác gần nhất, cho nên cũng là người đầu tiên nhìn thấy y tỉnh lại.
Trong lòng hắn cả kinh, thấp thỏm hô: "Trưởng lão, tiểu sư đệ tỉnh rồi!"
Lời nói vừa dứt, Quý Từ vốn quỳ gối trước giường trong nháy mắt bị đẩy ra.
Mái tóc rối bù của hắn thậm chí còn xấu hơn.
Quý Từ lạnh mặt, thuận tay vuốt tóc mình, sau đó kêu một tiếng vọt người tới: "Tiểu sư đệ! Tiểu sư đệ!"
Chen chúc hồi lâu, Quý Từ mới được gặp tiểu sư đệ một lần.
Quý Từ nước mắt lưng tròng: "Tiểu sư đệ, ngươi hiện giờ cảm thấy thế nào?"
"Là lỗi của sư huynh, sư huynh không bảo vệ ngươi tốt, nếu ngươi trách ta thì trách đi, nhưng ta cam đoan, về sau tuyệt đối sẽ không để cho ngươi đặt mình trong hiểm cảnh như vậy nữa!"
Lúc trước kỳ thật hắn vẫn chưa kịp nhìn vị tiểu sư đệ trong truyền thuyết này một cái.
Không phải quỳ gào khóc thì chính là giải thích trước mặt vị trưởng lão này, căn bản không có thời gian nhìn kỹ mặt tiểu sư đệ.
Bây giờ xem ra......!quả thật là mỹ nhân.
Nếu không nói tiểu sư đệ cầm kịch bản đoàn sủng vạn nhân mê thì sao?
Dù sao cũng là nhân vật có thể dựa vào sức của chính mình trở thành nam chính Lục Giang, Tần Giác tuổi tuy còn nhỏ, tầm mười sáu tuổi, nhưng khuôn mặt lại tuấn mỹ như ngọc, làm cho người ta gặp rồi khó quên.
Mày dài, sống mũi cao thẳng, ngũ quan mang vài phần nữ tính, nhưng nét mặt bộc lộ tài năng, tuyệt đối sẽ không làm cho người ta nhận lầm giới tính của y.

Một câu tổng kết, tuổi còn nhỏ đã có phong thái của Cao Lĩnh Chi Hoa không thể khinh nhờn, tuyệt vời.
Lại liên tưởng đến tính cách của tiểu sư đệ mỹ cường thảm, chậc chậc chậc, ai có thể nhịn được.
Có lẽ là Quý Từ gào thét quá mức khoa trương, Tần Giác hơi sửng sốt một chút, trong mắt xẹt qua một tia dị sắc, sau đó liền lộ ra một nụ cười yếu ớt: "Sư huynh, trách nhiệm của việc này không thuộc về huynh."
Trên trán thiếu niên còn vết mồ hôi chưa khô, nhìn qua thân thể cũng không có thoải mái là bao, nhưng nụ cười trên khóe môi y lại chưa từng nhạt đi, quả nhiên là quân tử như ngọc, tao nhã lịch sự: "Chỉ là vận khí của ta không tốt, không cẩn thận thôi."
Sau khi nhìn rõ vật trang trí xung quanh, Tần Giác dừng lại một chút, trong mắt hiện lên thần sắc âm u, thoáng cái liền khôi phục như lúc đầu: " Nhưng mà, nơi này là phòng của chưởng môn đại nhân, đệ tử không nên ở lâu..."
Kiếp trước, y bị lừa gạt tới đây, trưởng lão tôn kính của y có ý đồ phế tu vi y.
Tuy rằng cuối cùng bị y chống cự thoát khỏi và phản sát, nhưng bây giờ nhìn lại, trong mắt y vẫn còn chán ghét.
"Nói cái gì?" Vừa dứt lời, thanh âm Hàn Sinh trưởng lão bên cạnh truyền tới.
Nam nhân mặc áo trắng, dung mạo phong nhã, ngữ khí mềm mại không thể tưởng tượng nổi, hoàn toàn không thấy bộ dáng lạnh lùng khi đối đãi với Quý Từ: "Tiểu Giác, ngươi bị thương, trong núi của chưởng môn linh khí dồi dào, so với chỗ ở của ngươi tốt hơn gấp trăm lần, hay là dưỡng thương ở đây trước đi."
"Hơn nữa, chưởng môn từ trước đến nay yêu thương Tiểu Giác, Tiểu Giác tất nhiên cũng không phải người ngoài, chỉ là một phòng ngủ mà thôi, đừng khách khí."
Yết hầu Tần Giác giật giật, trong mắt sâu hơn một chút, khóe môi cong lên ý vị thâm trường: "Không được, thân là đệ tử lại ở phòng chưởng môn, truyền đi sẽ làn người khác chê cười, huống hồ..."
Tần Giác nói xong liền nhìn về phía Quý Từ đang ngồi xổm trong góc làm chim cút: "Huống hồ, đại sư huynh cũng sẽ chăm sóc tốt cho ta, đúng không?"
Đột nhiên bị nói tên, Quý Từ có chút mơ hồ.
Không phải, hai người đang nói chuyện vui vẻ sao lại lôi hắn vào làm gì chứ?

Quý Từ do dự đang muốn nói cái gì, trầm mặc hồi lâu hệ thống thình lình lên tiếng, ngữ khí nghiêm túc: "Đồng ý với y"
Quý Từ lập tức nói: "Tất nhiên rồi, Hàn Sinh trưởng lão ngài yên tâm, ta nhất định sẽ chăm sóc tốt tiểu sư đệ."
Nói xong, hắn liền quay đầu nhìn Tần Giác.
Tiểu sư đệ tươi cười: "Trong khoảng thời gian này làm phiền sư huynh rồi."
Quý Từ vội vàng nói: "Nên làm nên làm."
Tần Giác che giấu dị sắc trong mắt.
Sống lại một đời, ký ức liên quan tới bốn người kia kỳ thật y cũng không rõ.
Nhưng người này y có ấn tượng.
Dù sao mấy chục năm trước cuộc đời y thuận buồm xuôi gió, lần đầu tiên nhìn thấy nhân vật ngu xuẩn viết một từ ác độc lên mặt như Quý Từ.
Hành tung mờ ám của người này không ít, nhưng trên cơ bản cũng không có lực uy hiếp gì, nhiều lắm cũng chỉ là náo động nhỏ.

Chỉ có động thủ ở trong bí cảnh miễn cưỡng được xếp vào danh hào.
Đáng tiếc ngay cả lần đó cũng biến khéo thành vụng, mất mạng.

Đồ ngu.
Huống hồ người này hẳn là đã sớm mất mạng ở trong bụng yêu thú mới đúng, làm sao còn sống?
Chẳng lẽ cũng giống như y...
Đáy mắt Tần Giác hiện lên một tia âm ác, mặc kệ thế nào, đối mặt với Quý Từ vẫn thoải mái hơn nhiều so với đối mặt với Hàn Sinh.
Nếu là Quý Từ nhất định phải hạ thủ với y, vậy cũng đừng trách y không nể tình nghĩa huynh đệ.
Bên này, Quý Từ hắt xì một cái.
Hắn chớp mắt, ngẩng đầu: "Hàn Sinh trưởng lão, tiểu sư đệ cũng có suy tính của mình, ngài đừng nhúng tay vào.

Huống hồ ta đã có kinh nghiệm, ta sẽ chăm sóc tốt cho tiểu sư đệ, ngài yên tâm."
Hàn Sinh trưởng lão không để ý tới hắn.
Sắc mặt ông ta có chút khó coi, trực tiếp bỏ qua lời nói của Quý Từ, nhìn về phía Tần Giác, ôn nhu nói: "Tiểu Giác, là cảm thấy ở đây không thoải mái sao? vậy có thể đến núi của ta, ngươi trước kia rất thích đến chỗ ta cùng ta nghiên cứu thảo luận tiên pháp, sẽ thoải mái hơn ở chỗ này một chút."
Tần Giác nở nụ cười, y bất động thanh sắc dời ánh mắt: "Hàn Sinh trưởng đã quá lo lắng rồi, đệ tử chỉ muốn ở một mình mà thôi.

Huống hồ so với núi của các ngươi, đệ tử ở chỗ ở của mình mới là thoải mái, quen thuộc nhất."
"Mong rằng......!Hàn Sinh trưởng lão cho phép."
Những lời này vừa dứt, không khí trong phòng ngủ trong nháy mắt hạ xuống tới mức đóng băng.

Quý Từ thật sự chịu không nổi, hắn vội vàng cười tươi đến giữa hai người bọn họ: "Hàn Sinh trưởng lão, ta biết ngươi là vì tốt cho tiểu sư đệ, nhưng tục ngữ nói rất đúng, ổ vàng ổ bạc không bằng ổ chó của mình nha! Người bị bệnh ở nơi mình quen thuộc nhất quả thật sẽ khỏe hơn nhanh hơn một chút.

Dù không vì suy nghĩ lấy công chuộc tội này của đệ tử, cũng phải suy nghĩ cho thân thể của tiểu sư đệ chứ!"
Lời này vừa nói ra, thân thể Tần Giác khựng lại, nhìn Quý Từ một cái.
Quý Từ hồn nhiên bất giác, còn đang cố gắng nói tiếp: "Hơn nữa, tiểu sư đệ vừa mới tỉnh lại, các ngươi cần gì vì chút chuyện nhỏ này mà cãi nhau, vô duyên vô cớ tổn thương hòa khí.

Lúc ta vừa tới ngài không phải còn chê ta mặc áo liệm truyền tang khí sso, cái này tốt rồi, tiểu sư đệ bệnh nặng mới khỏi, ngài còn vì chuyện này mà phát hỏa, đây không phải là xui xẻo sao?"
"Hàn Sinh trưởng lão, ngài nghiêm khắc đối đãi với người khác như vậy, một chút cũng không công bằng, ta chính là muốn náo loạn a!"
Hàn Sinh trưởng lão bị hắn nói một phen làm cho đau đầu: "Được rồi câm miệng, trước kia sao không phát hiện ngươi ầm ĩ như vậy?"
Quý Từ lập tức sợ hãi ngậm miệng lại, nhưng đã từng là nam sinh đại học thanh thuần ấm áp từ trên xuống dưới cái hữu dụng nhất của Quý Từ chính là cái miệng này, một lúc sau nhịn không được, lại thêm một câu: "Ngài nói xem lời ta nói có lý hay không?"
Hàn Sinh trưởng lão: "......"
"Được rồi được rồi, ngươi đi đi." Hàn Sinh trưởng lão cau mày," Nếu không chăm sóc tốt cho Tiểu Giác, ta chỉ có thể hỏi ngươi."
Quý Từ: "Đệ tử tuân lệnh!"
Nói xong, hắn quay sang Tần Giác, tranh công nói: "Tiểu sư đệ, mau cùng sư huynh về nhà, sư huynh đến chăm sóc ngươi."
Tần Giác nhìn thanh niên ăn mặc kỳ lạ trước mặt, không biết nghĩ gì, ánh mắt giật giật..

Bình Luận (0)
Comment