Sau Khi Điên Cuồng Quyến Rũ Sư Đệ, Tôi Trở Thành Vạn Nhân Mê

Chương 89

Edit + beta: Iris

Từ sau khi vị Cảnh Vương điện hạ này hồi kinh, luôn là đối tượng mà các quý tộc nhà cao cửa rộng cảm thấy tò mò và muốn hợp tác, nhưng ngoại trừ một vài người đánh bạo tới cửa cầu thân, những người khác có rất ít người đã từng gặp anh.

Nhất là những gia tộc lớn đang đứng ở vị trí quyền lực cao, đều ôm cây giá không bỏ xuống được.

Bọn họ chỉ có ấn tượng mơ hồ về Cảnh Vương điện hạ, chỉ cảm thấy người có thể móc nối với tiên môn có lẽ thật sự nổi bật bất phàm.

Nhưng phải đến lúc này, bọn họ mới thật sự nhận ra sự khác biệt giữa Cảnh Vương điện hạ và bọn họ.

Có một số người, chỉ cần đứng đó cũng có thể làm tất cả mọi người biết rằng họ không cùng một đường.

Một người trên trời, một người dưới đất.

Quý Từ không biết tâm tư của những người khác trong yến hội, anh quy củ chắp tay hành lễ với Lương Hoàng ở thủ vị, sau khi khách sáo vài câu mới ngồi vào chỗ của mình.

Vị trí này chỉ ở dưới Lương Hoàng, áp đảo tất cả các hoàng tử khác, Quý Từ chỉ cần cúi đầu là có thể nhìn thấy các đệ đệ có cùng huyết thống với mình.

Trên khuôn mặt bọn họ mang theo ý cười, đôi khi ánh mắt bọn họ nhìn qua đây như hồ ly hoặc như những con sói hoang giả vờ làm động vật ăn chay, mang theo sự xảo quyệt và công kích mãnh liệt.

Quý Từ trước giờ luôn ăn ngủ ngủ ăn cảm thấy có chút bất mãn.

Chậc, anh cũng không tranh đoạt ngôi vị hoàng đế với những người này, sao bọn họ lại nhìn chằm chằm anh vậy?

Quý Từ khó chịu nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài, mà là dùng đũa khảy một con tôm, thân mật bỏ vào chén Tần Giác, cười tủm tỉm nói:

“Tiểu Giác, đến đây, mau nếm thử xem thế nào?”

Bàn tay vốn đang siết chặt của Tần Giác hơi thả lỏng, vẻ mặt hơi sửng sốt.

Qua một lúc lâu y mới phản ứng lại, khóe môi nhếch lên, bắt đầu dùng đũa.

… Là y nghĩ nhiều, suy cho cùng, dù người ngoài có kinh ngạc* thế nào thì trong lòng sư huynh cũng chỉ có y là quan trọng nhất.

*Tác giả dùng từ “kinh tiện (惊羡)”, nghĩa là kinh ngạc trước một cái gì đó.

Điều này chẳng phải đã được kiểm chứng trong suốt 5 năm sớm chiều ở chung rồi sao?

Tần Giác cụp mắt, cố ra lệnh mình yên tâm.

Chớ hoảng sợ, sư huynh ở ngay đây, sẽ không rời bỏ y.

Nghĩ vậy, nụ cười bên môi Tần Giác cuối cùng cũng thoải mái hơn.

Quý Từ không biết, chỉ trong mười mấy giây ngắn ngủi mà sư đệ của mình đã não bổ ra gì đó.

Anh hoàn toàn coi những người khác như không khí, chỉ thỉnh thoảng nói vài câu với Lương Hoàng, thời gian còn lại sẽ gắp thức ăn cho Tần Giác.

Nghiễm nhiên là dáng vẻ của một huynh trưởng tốt.

Dưới gối Quý Phi có hai người con trai, là song sinh tứ hoàng tử và ngũ hoàng tử.

Trước khi đến yến hội, Quý Phi đã nhiều lần ra lệnh và cảnh cáo bọn họ, phải thăm dò chi tiết về vị đại hoàng tử vừa mới hồi kinh này, để sau này có thể sớm chuẩn bị.

Ban đầu bọn họ ngoan ngoãn đồng ý, nhưng sau khi ngồi trên yến hội, ngũ hoàng tử quan sát được một lúc, vô cớ có chút ghen tị…

Vị đại hoàng tử này đối xử với sư đệ có phải quá tốt rồi không?

Hai người chẳng những nói chuyện cư xử thân mật, đại hoàng tử lại còn gắp thức ăn cho sư đệ.

Sao huynh trưởng của hắn chưa từng cẩn thận chăm sóc hắn giống như vậy?

Ngũ hoàng tử cảm thấy không công bằng, huynh trưởng của hắn tốt xấu gì cũng là huynh trưởng ruột thịt có quan hệ huyết thống mà!

Hắn bắt đầu làm loạn, lén nói chuyện với tứ hoàng tử, đòi tứ hoàng tử cũng phải gắp thức ăn cho hắn, đừng để người khác đoạt mất nổi bật huynh hữu đệ cung.

Tứ hoàng tử nghe xong, tuy cảm thấy việc này hơi vớ vẩn, nhưng vẫn học theo dáng vẻ của Quý Từ, yên lặng gắp thức ăn cho ngũ hoàng tử.

Quý Từ cũng thấy động tác của bọn họ, anh khó chịu nheo mắt lại:

“Đệ xem, hai người kia thế mà bắt chước chúng ta.”

Học giả*, ban đầu có thấy bọn họ gắp thức ăn cho nhau đâu?

*Nguyên văn là “học nhân tinh (学人精)”, nhân tinh là chỉ những người thông minh.

Tần Giác an ủi: “Không sao, tóm lại tình cảm của bọn họ không tốt như chúng ta.”

Nghe thế, Quý Từ cảm thấy cũng có lý, nhưng đồng thời cũng dâng lên lòng hiếu thắng, thế là bóp giọng nói, nụ cười trên mặt càng thêm chân thành:

“Đây, ăn cái này đi, là sư huynh đặc biệt gắp cho đệ đó.”

Tần Giác: “…”

Phối hợp diễn xuất với huynh, ta giống như một trò cười.

Đôi lông mày y run run, nhưng cuối cùng vẫn gượng cười, diễn với Quý Từ.

Trước công chúng, hai người bọn họ huynh đút ta một miếng, ta đút huynh một miếng, thân mật như thể tuy hai mà một.

Cấp dưới của Lễ Bộ thượng thư nhìn Cảnh Vương và sư đệ tương tác lẫn nhau, không khỏi thở dài một tiếng: “Nhìn xem, đây mới là cách thức ở chung mà giữa huynh đệ nên có.”

Người đã rời xa hoàng gia đúng là khác biệt, rõ ràng khác hoàn toàn với những hoàng tử đầy thủ đoạn đó.

Lễ Bộ thượng thư vuốt râu của mình, nói với con trai bên cạnh:

“Nhìn Cảnh Vương và sư đệ của hắn, con nên học hỏi nhiều chút.”

Yết hầu của công tử Lễ Bộ giật giật, hơi chột dạ giấu đi thoại bản trong tay áo mình, gật đầu:

“… Vâng vâng, nhất định sẽ học.”

Buổi yến hội này có thể nói là cả khách lẫn chủ đều vui, yến hội diễn ra được một nửa, Quý Từ cảm thấy mình đã no rồi nên gác đũa.

Cùng lúc đó, tiếng đàn của nhạc sư đột nhiên biến thành ái muội triền miên.

Trong điện có mùi hương ấm áp khiến người ta mê mẩn, hương vị này quá ngọt ngấy, cứ quanh quẩn nơi chóp mũi khiến Quý Từ cảm thấy hơi khó chịu, đưa tay bấm pháp quyết ngăn cách mới cảm thấy dễ chịu hơn chút.

Tần Giác nhạy bén phát hiện anh không ổn, hỏi: “Sư huynh sao vậy?”

“Không có gì.” Quý Từ xua tay.

Một đại nam nhân hai mươi mấy tuổi, anh cũng đâu thể kiều quý đến mức nói rằng huân hương trong điện không tốt, làm anh bị ngạt đúng không?

Trong khi đang nghĩ như vậy, bên ngoài cửa điện đột nhiên vang lên tiếng chuông leng keng thanh thúy.

Một nhóm vũ nữ mặc lụa đỏ, tóc mây eo thon, thong thả đi từ ngoài vào.

Trong điện nhất thời yên tĩnh.

Diện mạo của những vũ nữ này khác với người Trung Nguyên, mũi cao mắt sâu, vô cùng xinh đẹp, trên người đeo các loại trang sức bằng vàng, mỗi một cử chỉ nụ cười đều táo bạo phong tình.

Có lẽ là vũ nữ từ Tây Vực.

Những người này buộc chuông vàng ở cổ tay và mắt cá chân, khi nhảy múa, âm thanh leng keng trong trẻo ngọt ngào khiến người ta phải lưu luyến, mơ màng.

Mặt Quý Từ đỏ bừng, giả vờ cúi đầu ho khan vài tiếng.

Phản ứng này nhanh chóng khiến sắc mặt Tần Giác trở nên âm u.

Trong mắt y xuất hiện tia sắc bén lạnh lùng, nhưng giọng điệu lại vô cùng ôn hòa, thậm chí còn có chút trêu chọc:

“Sư huynh xấu hổ sao?”

Quý Từ chớp chớp mắt, nói như đúng rồi:

“Xấu hổ thì sao? Đệ chưa từng xấu hổ à?”

Tên nhóc này khi đối mặt với anh còn có thể xấu hổ đỏ mặt, sau này nếu có người trong lòng, không biết sẽ xấu hổ thành dạng gì nữa.

Nghĩ vậy, Quý Từ vô cớ cảm thấy ưu việt:

“Đệ chờ xem, sau này đệ chắc chắn sẽ dễ đỏ mặt hơn sư huynh.”

Nói xong, anh còn đưa tay nhéo mặt Tần Giác.

Tần Giác không nói gì, y nhắm mắt lại, không tiếp tục đề tài này nữa, ngược lại nói:

“Sư huynh rất thích những vũ nữ này?”

Quý Từ ném đậu phộng vào miệng, cà lơ phất phơ nói:

“Tất nhiên rồi, ai cũng có lòng yêu cái đẹp, chẳng lẽ ta không được phép thưởng thức mỹ nhân sao?”

Anh vừa dứt lời liền cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.

Tần Giác rũ mắt, rầu rĩ đáp lời.

Lúc này Quý Từ mới chợt nhớ ra, đúng rồi, tiểu sư đệ không muốn anh đón dâu.

Quý Từ có chút bất đắc dĩ, an ủi:

“Không có gì đâu, ta cũng chỉ là thưởng thức thôi, trong mắt ta, ngoại trừ tiểu sư đệ, những người khác ta đều không để vào mắt.”

Tần Giác không nói chuyện, có vẻ như là vẫn không vui, uống rượu hết ly này đến ly khác, Quý Từ muốn khuyên mà không kịp.

Đến cuối cùng, Tần Giác uống đến ngất đi, ngã vào lòng sư huynh, lúc này Quý Từ mới nhận ra tiểu sư đệ của mình say rồi.

Cách đó không xa, công tử Lễ Bộ thấy hết mọi chuyện, hưng phấn vỗ đùi, suýt nữa đã hất hết rượu trên bàn xuống đất.

Lễ Bộ thượng thư hoảng sợ, mắng: “Nghiệt tử, con làm gì vậy hả?!”

Công tử kia mắt điếc tai ngơ, chỉ nhếch miệng cười ngây ngô.

°°°°°°°°°°

Lời editor: Công tử Thượng Thư vừa đu được OTP real ️
Bình Luận (0)
Comment