Edit + beta: Iris
“Hoàng huynh, đệ nghĩ huynh nên bình tĩnh một chút.”
Lúc nhị hoàng tử nói ra những lời này, hắn cực kỳ nghiêm túc, gần như là dùng thái độ giọng điệu khuyên nhủ.
Ngón tay thon dài của Quý Từ gõ lên bàn đá, thong thả nói:
“Ta cảm thấy ta rất bình tĩnh.”
Nhị hoàng tử: “Không, huynh mất trí rồi.”
Hắn nhớ mấy ngày trước, khi hắn rời cung, lúc nhìn thấy thứ đồ kia trên người người bán sách, tức khắc rùng mình.
Dơ! Thật sự quá dơ!
Hắn kích động đập bàn đứng dậy:
“Hoàng huynh, ta cảm thấy chuyện này không thể quyết định qua loa như vậy.”
Nhị hoàng tử tận tình khuyên bảo: “Xăm lên đã khó, xóa nó cũng khó, nếu sau này sư huynh đệ các huynh phản bội nhau, hình xăm này chỉ cần nhìn thôi đã thấy đau lòng!”
Vừa dứt lời, Quý Từ nhíu mày:
“Ta và tiểu sư đệ sẽ phản bội nhau?”
Nhị hoàng tử nghẹn họng, tức khắc hiểu được ý anh:
“Đệ chỉ đang ví dụ.”
Quý Từ nói một cách chắc chắn: “Ta và đệ ấy sẽ không nảy sinh mâu thuẫn.”
Trong ngần ấy năm qua, nếu sau này bọn họ thật sự nảy sinh mâu thuẫn không thể giải hòa, Quý Từ nên làm gì đây?
Vấn đề này vừa được đưa ra, Quý Từ không khống chế được mà suy nghĩ sâu hơn ——
【 Ngươi có quyền lựa chọn rời đi. 】
Giọng nói điện tử quen thuộc vang lên, Quý Từ suýt nữa giật mình.
【 Thống thống? Bao lâu rồi ngươi không xuất hiện? 】
Giọng hệ thống trở nên vui vẻ:
【 Ký chủ hoàn thành nhiệm vụ vô cùng tốt nên ta đi nghỉ phép, ký chủ yên tâm, ta đã xem tiến độ nhiệm vụ, kế hoạch của ký chủ rất thành công! 】
Nghe được câu này, Quý Từ cũng rất vui vẻ:
【 Ta đã nói mà, chỉ là một nhiệm vụ nhỏ xíu, sao làm khó được ta. 】
Hệ thống liên tục gật đầu:
【 Đúng là vậy, dựa theo tiến độ này, nếu các ngươi thật sự nảy sinh mâu thuẫn, ký chủ cũng có đủ tích phân để rời khỏi thế giới này, không cần lo sẽ bị trả đũa đâu. 】
Nghe vậy, Quý Từ hơi gật đầu.
【 Cảm ơn. 】
Mặc dù anh không nghĩ rằng anh và tiểu sư đệ sẽ có mâu thuẫn, nhưng có thêm một sự bảo đảm cũng không phải chuyện xấu.
Ngay khi Quý Từ suy tư, giọng của nhị hoàng tử đột nhiên vang lên:
“Hoàng huynh?”
Quý Từ hồi phục tinh thần, liên tục xua tay: “Không có gì, ta cảm thấy đệ nói cũng có lý.”
Kỳ thật nghĩ kỹ lại, bởi vì sợ sư đệ lo lắng nên tự xăm chữ lên người mình là một hành động quá lỗ mãng.
Không chỉ có hại cho cơ thể, mà còn trông quá ái muội.
Tình cảm giữa anh và tiểu sư đệ đúng là rất thân thiết, nhưng cũng rất ngay thẳng!
Quý Từ nghĩ vậy thì gật đầu tự tán thành bản thân.
“Đúng rồi, còn có chuyện muốn nhờ đệ hỗ trợ.”
Nghe vậy, nhị hoàng tử lập tức nghiêm túc: “Chuyện gì?”
Quý Từ:
“Ta muốn nhờ đệ tra giúp ta, trong cung có người tên Du Dũng Trì hay không.”
Nhị hoàng tử cau mày: “Có thể tra, nhưng hoàng huynh, huynh tìm hắn làm gì?”
Quý Từ giả vờ cao thâm khó đoán: “Một người bạn cũ, đệ chỉ cần giúp tìm người là được, tất nhiên sẽ không thiếu lợi ích cho đệ.”
Nếu nói lý do là giúp con chồn nhặt được giữa đường tìm chủ, thấy thế nào cũng không đáng tin.
Tuy vẫn còn nghi ngờ, nhưng nhị hoàng tử vẫn rất nghiêm túc nói:
“Hoàng huynh yên tâm, nếu đã giao chuyện này cho đệ, vậy thì dù có lật tung hoàng cung, đệ cũng sẽ tìm người về giúp hoàng huynh.”
Quý Từ thấy hắn nhiệt tình thì vô cùng hài lòng, liên tục gật đầu.
Hai người lại trò chuyện thêm vài câu, sau đó nhanh chóng giải tán.
Quý Từ vươn vai, ngón tay sờ lên chuôi kiếm Chiết Liễu Kiếm.
Tiểu sư đệ của anh, sao lại thiếu cảm giác an toàn như thế?
……
Khi Tần Giác bước ra từ sương phòng, đúng lúc nhìn thấy sư huynh nhà mình đang ngồi trong viện, tay mân mê thứ gì đó.
Y đứng tại chỗ nhìn một hồi, lát sau mới chậm rãi đi qua đó.
Thiếu niên lúc trước cần được sư huynh bảo vệ trong lòng đã cao hơn rất nhiều, chỉ cần y đứng ở phía sau, hơi cúi một chút là có thể thấy rõ thứ mà sư huynh đang nghịch trong tay.
“Sư huynh đang làm gì vậy?”
Nghe giọng y, động tác tay của Quý Từ khựng lại, quay đầu lại, kinh ngạc nói:
“Sao hôm nay đệ dậy trễ vậy?”
Tần Giác mím môi: “Gặp ác mộng.”
“Giấc mơ trái ngược với hiện thực, đệ gặp ác mộng, chứng tỏ trong hiện thực sắp có chuyện vui.” Quý Từ không để ý lắm, trả lời qua loa, sau đó lấy vật trên tay ra, “Cầm, cái này tặng đệ.”
Đây là tư thế hiến vật quý điển hình, do hiện giờ anh đang ngồi, vì thế khi nâng bảo vật trên tay lên, hơi ngẩng đầu lên nhìn, trông có vẻ rất dịu dàng ngoan ngoãn.
Bất kể là khóe mắt hơi nhướng lên hay khóe môi hơi cong lên đều làm nổi bật dáng vẻ tùy tiện xinh đẹp của Quý Từ.
Tần Giác nhìn cảnh này, yết hầu khẽ lên xuống, nhỏ giọng nói:
“Đây là cái gì?”
Vật kia có màu vàng, kết cấu như châu ngọc rất đẹp, các cạnh được đánh bóng cực kỳ phẳng, không hề có bất kỳ độ nhám nào, gần như có thể phản chiếu ra ảnh ngược của người trước mặt.
“Là vật ta lấy được ở Bạch Đế Thành, hình như gọi là Ngọc Tủy?”
Quý Từ cố gắng nhớ lại, nói tiếp:
“Ta nghe nói thứ này ngoại trừ hữu dụng với linh kiếm, còn có tác dụng rất lớn trong việc tẩm bổ linh lực của tu sĩ. Hơn nữa…”
Nói đến đây, anh hơi dừng lại: “Hơn nữa trước đó đệ có nói, sợ ta không để ý đến đệ đó sao?”
Quý Từ lấy chiếc hộp đựng Ngọc Tủy ra, đưa cho Tần Giác xem chữ được khắc bên trên ——
Đó rõ ràng là chữ “Từ”, được viết theo thể triện rất đúng chuẩn.
Chữ viết của Quý Từ thực ra không đẹp lắm, bởi vì anh chỉ cần viết nhanh, không cần đẹp, nhưng lần này anh thực sự đặt tâm huyết vào đó.
Từng nét bút được khắc rất chậm rãi, sợ nét bút sẽ sai hoặc xấu, Tần Giác sẽ ghét bỏ.
May mà lần này anh phát huy rất tốt, chữ khắc rất đẹp.
Quý Từ trịnh trọng đưa Ngọc Tủy vào tay Tần Giác:
“Ta có làm một cái ghim nhỏ ở mặt sau vật này, đệ có thể đeo nó lên lỗ tai.”
“Coi như là… Ta tặng bản thân ta cho đệ đi.”
Nghe thế, hơi thở của Tần Giác đột nhiên trở nên nặng nề.
Y nắm lấy tay Quý Từ: “Sư huynh biết mình đang nói gì không?”
Quý Từ ngước mắt nhìn y, trong mắt chỉ có ý cười: “Ừm? Cái gì?”
Tần Giác cắn đầu lưỡi mình, trong lòng nóng bừng, suýt nữa không khống chế được cảm xúc của mình.
“... Không có gì,” Tần Giác cụp mí mắt xuống, che đậy tất cả tình ý trong mắt, bình tĩnh nói: “Đệ chỉ cảm thấy sư huynh đang tự tìm việc làm.”
Quý Từ hừ cười thành tiếng, tự hào nói: “Ta làm lâu rồi, muốn ta đeo lên giúp đệ không?”
Tần Giác không nói gì, chỉ hơi cúi người xuống để Quý Từ có thể chạm đến mình.
Thấy thế, Quý Từ sờ lên vành tai Tần Giác, cẩn thận đeo Ngọc Tủy lên.
Ngọc Tủy lạnh lẽo, tay sư huynh lại rất ấm áp.
Nơi vành tai bị chạm đến tê dại, những dòng điện nhỏ xâm nhập khắp lục phủ ngũ tạng, khiến đầu quả tim run lên.
Tần Giác rũ mắt, ánh mắt vừa lúc rơi vào nốt ruồi nhỏ màu đỏ trên phải cánh mũi của Quý Từ, không biết vì sao, trong đầu y đột nhiên hiện lên một suy nghĩ.
—— Sư huynh hắn, thật sự không hiểu gì hết sao?