Sau Khi Đỗ Bắc Đại Tôi Chạy Rồi

Chương 2

6.

Vì lời nói cuối cùng của Tần Vọng.

Tôi đã có một đêm mộng mị.

Trong giấc mơ, Tần Vọng ôm tôi và hôn tôi, miệng liên tục lặp đi lặp lại:

"Em gái, em gái".

Khi tỉnh dậy, tôi hoảng sợ đến mức toát mồ hôi lạnh.

Đúng là sống lâu với kẻ b/i/ế/n t/h/á/i, tôi cũng đã trở nên…b/i/ế/n t/h/á/i.

Nếu không, làm sao mà lại mơ mộng tục tạc như vậy!!!

Hậu quả của thiếu ngủ là tôi không thể tập trung trong lớp học vào ngày hôm sau.

Đang lơ đãng thì bỗng dưng bị ai đó vỗ vai hai cái.

Quay đầu lại, thấy khuôn mặt khó chịu của Mạc Khiêm Mân.

Anh ta nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên hơn hôm qua.

"Thư Nhan, em đỗ Bắc Đại thật sao? Là nhờ chị em dạy học cho em à?"

Buổi học này là môn tự chọn, không ngờ phải lại ngồi chung với Mạc Khiêm Mân.

Tôi chưa kịp nói lời nào, một chàng trai ngồi bên cạnh anh ta trêu ghẹo.

"Mạc soái ca, mới đến đã quen được một cô rồi à?"

"Đừng nói bậy, đây là hàng xóm của tôi, chơi với nhau từ nhỏ."

"Nhưng, Thư Nhan hồi nhỏ có vẻ thích tôi đấy."

Như nhớ ra điều gì đó, Mạc Khiêm Mân hỏi tôi một cách nửa nạc nửa mỡ:

"Có phải là nghe nói anh thi vào Bắc Đại, em mới cố gắng học để thi vào sao? Nếu thật sự như vậy, thì anh thực sự phải cảm kích em."

Nghe thấy, mọi người bắt đầu chế nhạo, hô chúng tôi đến với nhau đi.

Tôi chuẩn bị mở miệng, thì một giọng nói quen thuộc bay đến.

"Khuôn mặt này của cậu, có phải là size 42 không?"

"Anh ấy đến rồi, anh ấy đến rồi!

Anh ấy đến với “đại bác”!

Tôi không biết từ đâu mà Tần Vọng đứng bên cạnh tôi.

Nhìn Mạc Khiêm Mân.

"Mặt mày to đùng, mỗi lần chụp ảnh tự sướng thì hẳn là vất vả lắm nhỉ?"

"Lại còn “vì anh mà em thi vào”, với trí tưởng tượng phong phú như vậy sao không xin đề cử Nobel luôn đi?"

Mặt Mạc Khiêm Minh đỏ bừng:

"Cậu là ai?"

"Không may cho cậu, tôi là trợ giảng của lớp này."

Nói xong, Tần Vọng gõ gõ mạnh lên tập tài liệu trong tay.

"Bạn nữ này có phải là vì cậu mà đến đây không, tôi không biết cũng không quan tâm. Nhưng tôi, thực sự là vì cậu mà đến đây đấy."

"Chuông học đã kêu cách đây một phút, cậu vẫn đứng đây gây rối, muốn bị trừ điểm đúng không?"

"Những tiết học tiếp theo, cố gắng im mồm vào, nhất định đừng thể bị đuổi học nhé, Mạc Khiêm Mân."

Nói xong, anh ấy không thèm nhìn vào biểu cảm của Mạc Khiêm Mân.

Sau đó trao đổi gì đó với bạn cùng phòng của tôi, thản nhiên ngồi xuống ghế bên cạnh tôi.

Xung quanh im lặng.

Đặc biệt là Mạc Khiêm Mân và những người bạn của anh ta.

Sau đó, không ai dám phát ra thêm âm thanh nữa.

Chỉ có mình tôi, trong đầu chứa đầy câu hỏi.

Không kìm được, tôi lén viết một tờ giấy nhỏ đưa cho người bên cạnh.

"Anh là trợ giảng?"

Người đó trả lời vui vẻ.

"Em không biết sao?"

"Tôi không biết!"

"Em không biết, thì cậu ta sao mà biết được?"

Chờ đã, điều này có ý gì?

Tôi đột nhiên ngước mặt lên, thấy Tần Vọng cười khả ái.

Tôi gãi gãi lên cái bìa tài liệu anh ấy để trên bàn.

Anh nhìn chằm chằm tay một lúc, rồi không phản ứng gì.

Vì vậy, tôi từ từ kéo nó về phía mình.

Mở ra.

Trống rỗng?

Không đúng, nói chính xác hơn.

Trong đó vẫn còn một tờ giấy nhỏ.

Cái này, là bill của đồ dùng học tập mà anh ấy mới mua ở siêu thị!

Tần Vọng nhìn xuống và viết lên tờ giấy:

"Miệng mà mất rồi thì nhanh chóng tìm lại cho tôi, lần nào cũng bị bắt nạt, tôi mà còn thấy cảnh này tôi sẽ “múc” cả đứa bắt nạt và em luôn đấy."

"Mười giờ, ra cửa sau lớp."

Sau khi nói xong, anh ấy không đợi tôi phản ứng.

Cầm lấy “tập tài liệu” và bước nhanh ra khỏi lớp.

Giáo sư quay đầu nhìn lại.

Anh ấy đã biến mất khỏi phòng học.

Đi cùng với anh ấy, là trái tim nữ sinh yếu đuối của tôi.

7.

Anh ấy biết rồi!

Anh ấy chắc chắn biết rồi!

Tay tôi run rẩy gửi tin nhắn cho chị gái.

【Chị ơi, lúc chia tay với Tần Vọng chị đã nói gì vậy?】

【À, không phải em nói sao?】

【Không phải, bạn trai của chị, em nói cái gì cơ???】

【Sau khi chị đẩy anh ấy cho em, chị với anh ấy không liên lạc nữa mà...】

Lúc này, cuối cùng tôi cũng nhận ra vấn đề ở đâu.

Vậy là...

Chị tôi.

Không đúng, là tôi.

Có thực sự chia tay với Tần Vọng không!?

Lúc này, tôi còn chưa kịp lấy lại tinh thần sau sự tuyệt vọng, tin nhắn của chị tôi lại đến.

【Đúng rồi, bạn trai người Anh: Matt mà chị nhắc trước đây, tháng sau sẽ về nước, em giúp chị tiếp đãi anh ấy nhé.】

【Tiện thể em cũng có thể luyện tập khẩu ngữ với anh ấy, chị nghe nói ở Bắc Đại yêu cầu tiếng Anh cũng khá cao đấy.】

Một người còn chưa đuổi đi được.

Lại thêm một người nữa.

Có còn muốn cho người ta sống không!

8.

Mặc dù Tần Vọng khiến tôi cảm thấy rối bời.

Nhưng phải nói rằng, chiêu trò giả làm trợ giảng của anh ấy rất hiệu quả.

Sau ngày hôm đó, tôi gặp lại Mạc Khiêm Mân vài lần, anh ta nhìn tôi như nhìn rắn rết, không thèm chào hỏi gì nữa.

Sợ rằng Tần Vọng sẽ không vui mà trừ điểm họ.

Tất nhiên cũng có tác dụng phụ.

Đó là tôi bị hiểu lầm.

"Thành thật khai báo, cậu và lớp trưởng có quan hệ gì?"

"Chỉ là... quan hệ bạn cùng lớp trong sáng thôi mà."

Về ký túc xá hôm đó, bạn cùng phòng híp mắt tra hỏi tôi.

"Tớ nghe nói Tần Vọng đang bận dự án gì đó, bình thường ngay cả ăn cũng không kịp. Bây giờ lại xuất hiện bên cạnh cậu để bảo vệ cậu, cậu nghĩ điều đó có nghĩa gì?"

"Có nghĩa là anh ấy là một lớp trưởng tốt, tận tâm và quan tâm đ ến dân…."

"Xàm, có nghĩa là cậu ấy thích cậu!"

Tôi hoảng sợ, vội lắc đầu.

Lúc đó mới nói thật: "Thật ra anh ấy là bạn trai cũ của chị tớ."

Bạn cùng phòng im lặng vài phút.

Ngay lúc tôi tưởng cô ấy bị sốc đến ngẩn người.

Cô ấy đột nhiên hét lên.

"Vậy ý cậu là Tần Vọng làm vậy là để làm vui lòng cậu, để cậu nói tốt về anh ấy trước mặt chị cậu?"

Tôi:?

Tôi cũng đâu có nói thế.

Đang định giải thích, cô ấy tiếp tục nói:

"Trời ơi cứu tôi với, chị cậu là thần thánh phương nào mà khiến một người đàn ông như Tần Vọng sau khi chia tay vẫn còn muốn theo đuổi, kiếp trước chị ấy cứu vũ trụ à!"

Tôi lặng lẽ ngậm miệng.

Lại nói suy nghĩ về lời của bạn cùng phòng.

Làm vui lòng tôi để theo đuổi lại chị tôi…

Sao cảm giác cũng có lý nhỉ?

Với tính cách chi li của Tần Vọng, nếu anh ấy phát hiện ra rằng năm đó tôi giả làm chị tôi để yêu anh ấy.

Không bị anh ấy nuốt sống đã là may rồi, còn giúp tôi hết lần này đến lần khác?

Có lẽ thực sự là để theo đuổi lại chị tôi?

Tôi cũng không biết tại sao.

Giả thuyết này không làm tôi cảm thấy khá hơn chút nào.

Thậm chí tôi còn có chút phó mặc, nghĩ thà để Tần Vọng biết luôn còn hơn.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại.

Thực ra tôi đã nhận được sự giúp đỡ từ chị và anh để vào Bắc Đại.

Hai người họ chia tay một phần cũng là lỗi của tôi.

Vì vậy tôi cẩn thận lập một tài khoản nhỏ.

Thêm bạn với Tần Vọng.

【Tần Vọng, tôi là Thư Nhan.】

Đối phương từ chối lời mời của bạn, anh ấy còn nhắn:

【Không thêm bạn trai cũ của chị gái, em gái ngoan, đạo đức của em đâu rồi?】

Lời nhắn kết bạn:

【Chính vì có đạo đức nên tôi mới thêm anh, để cảm ơn sự giúp đỡ của anh, tôi quyết định giúp anh theo đuổi lại chị tôi!】

Ngay lập tức, Tần Vọng chấp nhận yêu cầu kết bạn của tôi.

Tôi bặm môi, cố gắng kìm nén sự khó chịu trong lòng, định nói chuyện với anh ấy.

Thì thấy bên đó gửi bao lì xì.

【Chuyển khoản 5000 đồng.】

【Khi nào không có tiết thì đi bệnh viện khoa thần kinh khám, có bệnh thì mau chữa.】

Tôi nhíu mày: 【Ý anh là gì?】

【Hệ thống nhắc nhở: Tần Vọng đã bật xác minh bạn bè, bạn không phải là bạn của anh ấy. Vui lòng gửi yêu cầu xác minh bạn bè trước, sau khi đối phương xác nhận, bạn mới có thể trò chuyện.】

Tôi:...

Đồng ý lời mời kết bạn của tôi, chỉ để chi 5000 đồng mắng tôi có bệnh.

Rốt cuộc là tôi có bệnh.

Hay anh ấy mới là người có bệnh!

9.

Kể từ đó, Tần Vọng không liên lạc với tôi nữa.

Lần tiếp theo nghe tin về anh ấy.

Là khi tôi biết tin anh ấy có người yêu.

Đối tượng là học tỷ từ khoa Vật lý, Trần Du Nhiên.

Tôi biết Trần Du Nhiên.

Chị ta từng tham gia một chương trình về khoa học trên đài truyền hình, xinh đẹp và thông minh, được coi là người nổi tiếng trong trường.

Với Tần Vọng... thì cũng khá xứng đôi.

Tôi nghĩ vậy.

Chị ta da trắng thịt mềm.

Không biết có chịu nổi sự tra tấn của kẻ bi3n thái như Tần Vọng không.

Đêm Giáng sinh.

Bạn trai của chị tôi, Matt, đến Bắc Kinh.

Cuối cùng tôi cũng gặp được "anh rể mới" này, người mà chị tôi nói tiếng Anh rất giỏi.

Ban đầu tôi còn hơi lo lắng.

Chị tôi vốn là người nổi bật, tự tin.

Các bạn trai trước đây của chị đều là những người rất xuất sắc.

Lúc đầu, tôi sợ đối phương rất khó gần.

Kết quả là khi gặp mặt, tôi phát hiện.

Bạn trai lần này của chị tôi... có vẻ không được thông minh cho lắm.

Vừa thấy tôi, Matt đã nở nụ cười tươi rói, lộ ra một hàng răng trắng.

Hào hứng nói:

"Honey, anh nhận ra em ngay trong đám đông, em và Nguyệt trông giống nhau y đúc!"

Tôi giật giật khóe miệng.

"Có thể là... do bọn em là sinh đôi?"

"Xem anh này, lại quên mất chuyện quan trọng."

Matt nói giọng Bắc Kinh:

"Vì món lẩu Bắc Kinh của các em, anh đã không ăn gì trên máy bay, đi, đi, dẫn anh đi ăn một bữa no nê nào."

No nê.

Thành ngữ này anh ấy dùng còn chuẩn hơn tôi.

Tôi phải học tiếng Anh của anh ấy…, có mà anh ấy học nói tiếng Trung từ tôi thì đúng hơn!

Sau khi tiếp xúc, tôi phát hiện, anh rể mới này.

Không những không lạnh lùng, mà còn nói rất nhiều.

Từ sân bay đến quán lẩu, hơn một tiếng đồng hồ ngồi xe.

Miệng anh ấy phát ra tiếng không ngừng.

Vào quán lẩu, anh ấy thành thạo gọi một cốc trà đại mạch, uống một hơi hết vài ngụm.

Rồi lại nói chuyện.

Bất ngờ Tần Vọng bước vào.

Bên cạnh còn có Trần Du Nhiên.

Tôi ngây người.

Họ... đang hẹn hò vào đêm Giáng sinh sao?

Lúc này, Tần Vọng cũng nhìn thấy tôi.

Thấy tôi, anh ấy đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó ánh mắt dừng lại trên người bên cạnh tôi, người đang nói không ngớt.

Anh ấy bước tới: "Trùng hợp thật, hai người các em đang... hẹn hò à?"

Tần Vọng mặc áo khoác dài màu đen.

Một thời gian không gặp, cảm giác anh ấy càng gầy hơn.

Tôi mím môi chưa kịp nói.

Matt đã đứng dậy.

"Cậu là bạn của Nhan à? Tôi là anh rể tương lai của cô ấy, Matt, rất hân hạnh!"

Nghe vậy, Tần Vọng nhìn tôi.

Sau đó anh ấy cười:

"Hai chị em em cũng thú vị thật, thành lập cơ chế chia sẻ gia đình à?"

Mặt tôi đỏ bừng, không biết đáp lại thế nào.

Rồi nghe Matt cười nói:

"Đúng, đúng, chia sẻ, giúp đỡ trong gia đình. Tôi còn phải dạy tiếng Anh cho em gái nữa, ồ, bây giờ tôi nên nói tiếng Anh để em luyện nghe phải không?"

Sau đó ánh mắt Tần Vọng nhìn tôi càng phức tạp hơn.

Toàn thân tôi đã xấu hổ đến mức tay chân co rúm lại.

Lời nói dối năm đó không bị lộ.

Nhưng bây giờ thì khác gì sự thật ngay trước mắt đâu chứ!

Trần Du Nhiên nhìn tôi một lúc, rồi nhìn Tần Vọng.

Sau đó nói: "Đi thôi, giáo sư Dương đang hối rồi."

"Chị, xin lỗi, hôm nay tôi không đi được."

Tần Vọng nhìn tôi một cái:

"Nhà có khách đến, phải tiếp đãi. Tôi sẽ tự gọi điện giải thích với giáo sư Dương, không đi cùng chị nữa."

Nhà có khách? Nhà ai chứ!?

Nói xong, Tần Vọng kéo ghế bên cạnh tôi ra và ngồi xuống.

"Vị anh rể này không ngại thêm một người chứ? Vừa hay tôi cũng có chút kinh nghiệm dạy học, chúng ta có thể thảo luận cùng nhau sau."

"Không ngại, không ngại, càng đông càng vui!"

Tôi:...
Bình Luận (0)
Comment