Sau Khi Đòi Ly Hôn Mỹ Nhân Làm Tinh Cải Tà Quy Chính

Chương 92

Tối hôm qua Lục Kiêu không dám làm cô quá mệt mỏi, ai bảo anh vừa động Tô Ngọc Kiều liền khóc, đáng thương cho anh là làm như anh đã động vào rồi vậy.

“Được rồi, được rồi, mau ngủ đi, còn khóc nữa thì con sẽ tỉnh đấy.”

Lục Kiêu bất lực bế cô sát vào lòng dỗ dành. Cô mới dùng nước ấm để lau người cho cô, đôi mắt hơi sưng đỏ lại ướt sũng chứa đầy nước mắt, cô đang nhìn anh với đôi mắt ngấn lệ, tràn đầy lên án. Trong lòng Lục Kiêu cũng chột dạ, nhìn dáng vẻ phòng bị của cô lại muốn cười.

Anh đưa tay cầm đồng hồ đeo tay dưới gối đưa cho cô xem: "Mười một giờ rồi, không phải ngày mai em muốn dậy sớm sao? Giờ còn chưa chịu ngủ.”

"Đến giờ em còn chưa ngủ được, là do ai?"

Giọng nói khàn khàn yếu ớt, Tô Ngọc Kiều uống một ngụm nước anh đưa cho rồi nói.

“Ừ, tại tôi.”

Lục Kiêu nhẹ nhàng đáp, sau đó nhận lấy ly nước cô đã uống xong đặt lên bàn.

Sau đó anh đắp chăn lên người cô, ôm người vào lòng nằm xuống nói: "Mau ngủ đi.”

Tiểu Bảo mới được anh ôm bỏ lên trên bàn, giờ đang nằm yên ngủ trên giường.

Tô Ngọc tức giận lấy móng tay cào cánh tay anh, một bên lại có chút lo lắng hỏi:

"Tường nhà anh cách âm không?"

Lục Kiêu cười khẽ một tiếng, bị mèo con trong lòng tức giận gãi một cái, anh "Ưm" một tiếng, vội đè tay nàng lại: “Không biết, nhưng gian phòng này cách ba mẹ một cái nhà chính, bên cạnh là phòng bếp, chắc không ai nghe được đâu, nhỉ?”

Bây giờ anh mới phát hiện, Tô Ngọc Kiều chính là liều thuốc dành cho anh, trước kia cô chán ghét anh, anh tức giận, hiện tại cô trở nên như vậy, thì...

Lục Kiêu không biết diễn tả cảm giác này như thế nào nhưng anh cảm thấy đối với Tô Ngọc Kiều hiện tại, dù anh có tức giận đến đâu cũng không thể mất bình tĩnh.

“Em còn khó chịu không? Em cứ ngủ đi, anh xoa bóp cho.”

Lục Kiêu trìu mến thơm lên vai cô một cái rồi ân cần nói.

"Ừm...”

Tô Ngọc Kiều nhắm mắt lại, cảm nhận được độ mạnh nhẹ khi anh ấn, không lâu sau cô liền ngủ thiếp đi đi.



Sáng sớm hôm sau, Tô Ngọc Kiều mở mắt trong tiếng gọi nhỏ của cậu con trai. Tối hôm qua khóc nhiều quá, đôi mắt cô đau nhức, một hồi lâu sau mới có thể nheo mắt bật người dậy được.

“Mẹ, mẹ còn ngủ không? Ba bảo con tới gọi mẹ dậy.”

Mặt Tiểu Bảo dí sát mặt cô, mà đôi mắt cô không chịu mở ra. Sau khi đôi mắt Tô Ngọc Kiều hé mở, đột nhiên nhìn thấy trước mắt xuất hiện một khuôn mặt bánh bao tròn trịa ngũ quan chen lúc lẫn nhau, cậu phì cười một tiếng.

“Mẹ, mẹ tỉnh rồi à?

Tiểu Bảo vừa mới gọi một tiếng, cửa phòng khép hờ đã bị người ta đẩy ra. Lục Kiêu mặc một chiếc áo cộc tay, quần đùi đi tới vén màn lên, Tô Ngọc Kiều bị ánh sáng từ cửa chiếu vào làm chói mắt cô. Một lát sau Tiểu Bảo cởi dép ra, leo lên mép giường hôn nhẹ vào má cô. Tô Ngọc Kiều quay đầu dần thích ứng với ánh sáng liền hỏi Lục Kiêu:

"Bây giờ mấy giờ rồi?”

Lục Kiêu lấy đồng hồ đeo tay dưới gối cô, lạnh nhạt nói: “Chưa tới tám giờ, bữa sáng đã làm xong rồi, mau dậy đi.” Sau đó anh ôm Tiểu Bảo đi ra ngoài, lại đóng kỹ cửa phòng, Tô Ngọc Kiều ngồi dậy hoạt động, trên người ngoại trừ có chút bủn rủn vô lực, những thứ khác không có bất kỳ khó chịu nào.

Coi như Lục Kiêu có chút lương tâm.

Tô Ngọc Kiều thay đồ ngủ ra, tìm một chiếc áo sơ mi ngắn tay cổ lật mặc vào, thân dưới phối với một chiếc váy vải bông sọc chéo màu lam, chân đi một đôi giày thể thao màu trắng, cả người tươi tắn và năng động, không khác gì lúc cô mới tốt nghiệp đại học.

Đáng tiếc nhà chồng nơi này không tấm gương soi toàn thân, Tô Ngọc Kiều tiếc nuối cầm chiếc gương to bằng bàn tay nhìn trái nhìn phải, một hồi sau xác nhận hôm nay mình trông thật chỉn chu rồi mới bước ra ngoài.
Bình Luận (0)
Comment