Sau Khi Được Bạn Trai Trúc Mã Chiều Chuộng

Chương 156

"Anh biết Diệp Vi An đã chuyển nhà chưa?" Thẩm Chiêu Chiêu bỏ kính râm xuống hỏi.

 

Lần tiệc chuyển nhà này, Diệp Vi An mời rất nhiều bạn trong lớp, Thẩm Chiêu Chiêu cứ nghĩ rằng anh sẽ nghe được chuyện này.

 

Không ngờ Thịnh Trử Ý lại trả lời ba chữ: "Không biết!"

 

Câu trả lời của anh rất tự nhiên, không hề cảm thấy có vấn đề gì cả.

 

Ngược lại, như thể anh đang nói, tại sao anh phải quan tâm đến việc một người không liên quan có chuyển nhà hay không?

 

Thẩm Chiêu Chiêu nhất thời không biết nói gì, rất muốn hỏi anh rằng có phải học hành đến nỗi ngốc rồi không?

 

Một cô gái xinh đẹp như vậy, anh thực sự hoàn toàn không để ý đến cô ta.

 

"Thịnh Trử Ý, anh không có vấn đề gì chứ?" Thẩm Chiêu Chiêu nghi hoặc nhìn anh. Chẳng phải con trai ở độ tuổi này sẽ tò mò về phái nữ, đặc biệt là với các cô gái xinh đẹp sao?

 

Thịnh Trử Ý: "Vấn đề gì?"

 

"Không có gì!"

 

Thẩm Chiêu Chiêu lắc đầu, không dám nói ra suy nghĩ thật sự trong lòng, chỉ nói: "Cậu ấy cũng sống ở khu này."

 

"Vậy nên, em ăn mặc như thế này ra ngoài là vì sợ bị phát hiện?" Cuối cùng Thịnh Trử Ý cũng biết tại sao sáng sớm cô lại hành động kỳ lạ như vậy.

 



"Em làm vậy chẳng phải là để tránh rắc rối không đáng có hay sao!" Ai bảo anh chàng này nổi tiếng như vậy, chỉ cần nói với cô một câu trong lớp thôi cũng có người tới cảnh cáo cô. Nếu để họ biết hai người không chỉ quen nhau mà còn sống cùng nhau, ai biết những người đó sẽ chèn ép cô thế nào.

 

Thịnh Trử Ý: "Vậy sau này em định ngày nào cũng ra ngoài như vậy à?"

 

"Ừm..." Thẩm Chiêu Chiêu bị hỏi mà ngơ ngác.

 

Cô vẫn chưa nghĩ tới vấn đề này.

 

Thịnh Trử Ý không nói thêm gì nữa, sau khi bỏ lại câu hỏi, anh quay người đi lên lầu.

 

Chuyện đó tính sau.

 

Thẩm Chiêu Chiêu đội mũ và đeo kính râm vào, vừa ra khỏi biệt thự thì gặp vài người quen.

 

Thẩm Chiêu Chiêu chỉnh kính râm, vô thức muốn quay người đi thì bị mấy người tinh mắt gọi lại: "Xin chào, Thẩm Chiêu Chiêu?"

 

"Chào các cậu?" Thẩm Chiêu Chiêu đành phải quay lại nhìn họ.

 

Cũng may là những người đó không chú ý tới việc cô vừa đi ra từ biệt thự, bọn họ tưởng cô vừa mới tới đây, một người trong số họ nhìn cô rồi nói: "Thật sự là cậu! Sao cậu lại ăn mặc như thế này?"

 

"Ừm, thời tiết nóng quá, tớ sợ nắng!" Thẩm Chiêu Chiêu bịa ra một lý do.

 

Cô không ngờ mình đã mặc thế này mà vẫn bị nhận ra, biết vậy thì cô đã mặc đồ bình thường hơn.

 



"Cậu thật lắm chuyện!" Không ngờ lại có người tin là thật.

 

Sau đó, họ lại nghi ngờ nhìn cô, nói: "Nhưng tại sao cậu lại đến nhanh vậy?"

 

Thẩm Chiêu Chiêu: "À, nhà tớ ở gần đây."

 

"Khu này là khu biệt thự, cậu đủ tiền mua à?" Mấy cô gái nghe vậy, ánh mắt nhìn cô đều thay đổi.

 

Một cô gái nói: "Cậu ấy chỉ nói là sống gần đây, đâu có nói là sống trong khu này. Phía sau trường chúng ta có một khu nhà cũ vẫn chưa bị phá dỡ, có khi nào cậu ấy sống ở đó không?"

 

"Cũng đúng, nhìn dáng vẻ của cậu ấy, chắc cũng chỉ ở được những nơi như vậy thôi!" Mấy người đó nói thẳng trước mặt Thẩm Chiêu Chiêu, khiên cô như không có giá trị gì.

 

Thẩm Chiêu Chiêu: Các cậu nói đúng! Chỉ cần các cậu vui là được! ! !

 

Cô cũng không tức giận, bởi vì không cần thiết.

 

Hơn nữa, những gì họ nói đều là sự thật, dựa trên khả năng kinh tế của gia đình cô, họ thực sự không đủ khả năng để sống ở đây.

 

"À đúng rồi, vừa rồi bọn tớ đăng ký ở cửa, sao bọn tớ không thấy cậu?"

 

"À, tớ hơi bị mù đường, vừa rồi tớ đi lòng vòng ở đây mà vẫn chưa tìm được địa chỉ." Thẩm Chiêu Chiêu tiếp tục bịa ra.

 

Nghe vậy, cô gái đối diện nhăn mặt: "Cậu ngốc thật đấy, ngay cả địa chỉ cũng không tìm được, đi theo bọn tớ đi!"

 
Bình Luận (0)
Comment