Nhìn thấy Nhị Mao đang điên cuồng lấy lòng người khác, Tiểu A Ly lại đen mặt, tỏ vẻ không hài lòng.
Cậu túm lấy đuôi Nhị Mao, ôm nó vào lòng. Cậu bé nhỏ xíu, cũng không lớn hơn con ch.ó là bao, kéo nó về phòng.
Cảnh tượng đó như thể Thẩm Chiêu Chiêu là kẻ xấu đến giành chó của cậu.
Thẩm Chiêu Chiêu:......
Rõ ràng đó là con ch.ó của cô, tại sao cô lại không thể chơi với nó?
"Em trai anh bắt nạt em." Thẩm Chiêu Chiêu quay người, ánh mắt u ám nhìn Thịnh Trử Ý.
Tiểu quỷ không nói một lời mà cướp chó của cô, lại còn không cho nó tiếp xúc với cô, thật là quá đáng.
Thịnh Trử Ý nhìn vẻ mặt ấm ức của cô thì mỉm cười, xoa đầu cô: "Đừng buồn, để anh mua cho em một con khác!”
Thẩm Chiêu Chiêu lập tức bắt được sơ hở trong lời nói của anh, ánh mắt nghiêm nghị nhìn anh nói: "Mua một con khác? Không phải anh nói là nhặt được sao?" Cô đã bảo mà, làm sao một con ch.ó ba nghìn tám tệ lại dễ nhặt đến vậy!
Thịnh Trử Ý chợt lỡ lời, thoáng chốc sững lại, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, tự nhiên nói: "Ý anh là anh sẽ mua cho em một con khác, dù sao thì nhặt được một con khác cũng khó."
"Thật à?"
Trong lòng Thẩm Chiêu Chiêu đã gieo mầm nghi ngờ, tự nhiên sẽ không thể vì mấy câu nói của đối phương mà buông bỏ nghi ngờ, cô không kiềm được mà hỏi: "Thịnh Trử Ý, anh có dám thề rằng anh thực sự đã nhặt được Nhị Mao không? Nếu anh nói dối, anh sẽ độc thân đến cuối đời."
Khoé miệng Thịnh Trử Ý giật giật, sắc mặt âm trầm nói: "Hãy coi như anh chưa nói gì cả, anh nghĩ rồi, em nên dành nhiều thời gian cho việc học, có lẽ sẽ không có thời gian nuôi chó đâu."
Thẩm Chiêu Chiêu:......
Cô sai rồi, có thể rút lại lời vừa nói được không?