Sau Khi Được Bạn Trai Trúc Mã Chiều Chuộng

Chương 177

Chẳng mấy chốc, ngày đại hội thể thao đã đến.

 

Cô chủ nhiệm đứng trước hàng ngũ của lớp họ để động viên mọi người: "Đây là đại hội thể thao cuối cùng của các em ở cấp 3. Tuy không yêu cầu các em phải giật giải, nhưng, nếu có thể thắng, tối nay các em sẽ không phải học tiết tự học, cô sẽ dùng tiền thưởng để cho các em xem phim."

 

Trường Cửu Trung là trường tư thục, ba lớp đứng đầu trong đại hội thể thao sẽ nhận được tiền thưởng tương ứng, mà số tiền thưởng cũng khá hậu hĩnh.

 

"Chị Thái Vân tuyệt vời!" Hàng ngũ của họ lập tức sôi sục.

 

Những người ban đầu chỉ định tham gia cho có lệ đột nhiên hừng hực khí thế, quyết tâm giành giải Nhất.

 

Thẩm Chiêu Chiêu lại không có tham vọng lớn như vậy, cô chỉ cầu nguyện mình có thể kiên trì hoàn thành phần chạy. Về phần xếp hạng, cô chẳng dám nghĩ tới.

 

Cô đã sẵn sàng để về đích cuối cùng.

 

Còn về việc xem phim, tuy cô cũng muốn nhưng cô chỉ có thể trông cậy vào nỗ lực của người khác.

 

Vì cô chủ nhiệm yêu cầu mọi người đều phải đăng ký nên lớp họ đã có một môn thi vào sáng sớm.

 

Ngay khi đại hội thể thao bắt đầu, Thẩm Chiêu Chiêu đã thấy Diệp Vi An dẫn theo một nhóm cô gái xuất hiện trước hàng ngũ của lớp họ, cả nhóm mặc đồng phục cổ vũ màu xanh trắng, khoe đôi chân dài và vòng eo nhỏ.

 

Đặc biệt là người dẫn đầu Diệp Vi An, không chỉ xinh đẹp mà còn có dáng người chuẩn, vừa xuất hiện đã thu hút mọi ánh nhìn.

 

Trong chốc lát, mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía họ, không còn hứng thú xem trận thi đấu nữa.

 



Đại hội thể thao của trường thường diễn ra song song giữa các môn điền kinh và môn chạy.

 

Buổi sáng là vòng sơ loại, buổi chiều là vòng chung kết.

 

Sau lễ khai mạc, nội dung đầu tiên là môn chạy nước rút 50 mét và 100 mét. Thẩm Chiêu Chiêu nhìn thấy Chu Hoài Vũ đứng dậy, cởi áo khoác đồng phục học sinh, để lộ chiếc áo thun và quần short bên trong.

 

Để thể hiện trong đại hội thể thao, người này đã đăng ký tham gia chạy nước rút.

 

Trước khi lên sân, cậu ấy không quên nói với Thẩm Chiêu Chiêu: "Chiêu Chiêu, nhớ cổ vũ cho anh đây nhé!"

 

"Được!" Thẩm Chiêu Chiêu cười đáp lại.

 

Nhưng khi họ chen chúc đến rìa sân thi đấu, Thẩm Chiêu Chiêu thấy Diệp Vi An dẫn đội cổ vũ của lớp đến.

 

Tất cả sự chú ý đều đổ dồn vào họ. Thẩm Chiêu Chiêu không muốn bị chú ý nên kéo Tưởng Niên tránh sang một bên.  

 

Không biết có phải do các cô hoạt náo viên xinh đẹp cổ vũ cho mình hay không mà Chu Hoài Vũ đã phá kỷ lục liên tiếp ở hai lần chạy nước rút.

 

Lớp họ quả thực đã làm nên chuyện.

 

Tiếp theo là chạy 200 mét, 400 mét...

 

Rất nhanh, họ nghe thấy khu vực thông báo bắt đầu thông báo rằng phần thi nhảy ba bước của Tưởng Niên sắp bắt đầu.

 

"Tớ sẽ đi cùng cậu!" Thẩm Chiêu Chiêu chủ động.



 

Đồng thời, họ cũng thông báo môn chạy 800 mét chuẩn bị bắt đầu.

 

Tưởng Niên nhìn cô một cái, nói: "Nghe nói Thịnh Trử Ý đăng ký môn chạy 800 mét, chắc sắp bắt đầu rồi, sao cậu không đi cổ vũ cho cậu ấy?"

 

"Anh ấy không cần đâu."

 

Thẩm Chiêu Chiêu vừa nhìn thấy Diệp Vi An dẫn đội cổ vũ đi tới.

 

Người đó không thiếu người cổ vũ cho mình.

 

Hơn nữa, hai người còn đang chiến tranh lạnh, cô không muốn nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của đối phương.

 

Tưởng Niên nghe xong cũng không nói gì.

 

Hai người cùng nhau đi về phía sân bên kia.

 

Trong khi đó, Thịnh Trử Ý được gọi tên, vô thức ngẩng đầu lên tìm Thẩm Chiêu Chiêu.

 

Khi thấy cô gái cùng Tưởng Niên rời đi, biểu cảm trên khuôn mặt điển trai của anh không khỏi trở nên nghiêm túc.

 

Cùng lúc đó, Diệp Vi An đi về phía anh, nói: "Bạn học Trử Ý, sắp đến lượt cậu rồi, cố lên nhé! Tớ thay mặt các bạn trong lớp cổ vũ cho cậu, chúc cậu thi đấu thuận lợi."

 

Mọi người đã sớm chú ý đến Diệp Vi An, giờ lại thấy cô ta chạy tới để động viên Thịnh Trử Ý, ánh mắt của họ đều mang theo sự hiếu kỳ và bàn tán.
Bình Luận (0)
Comment