Diệp Vi An hoàn hồn, vội vàng che giấu biểu cảm của rồi, ngẩng đầu lên, giọng điệu đầy khó xử nói xin lỗi: "Xin lỗi cậu chuyện vừa rồi, tớ biết cậu muốn tốt cho tớ, muốn nói giúp tớ, nhưng trong mắt người ngoài, chị ấy là chị của tớ. Nếu tớ không bảo vệ chị ấy, mà tin này đến tai ba mẹ tớ, tớ sợ họ sẽ nghĩ rằng tớ và chị ấy không hoà thuận. Cậu cũng biết mà, ba mẹ tớ đã lo lắng cho chị ấy rồi, tớ không muốn làm họ thêm lo nghĩ hay khó xử, vì vậy, tớ chỉ có thể có lỗi với cậu, cậu sẽ không trách tớ chứ?"
Mạnh Phi Nhi nghĩ đến thân phận con gái nuôi của đối phương, cảm thấy cô ta thật tội nghiệp, nhưng dù thế nào đi nữa, người kia cũng là m.á.u mủ của họ. Đối phương luôn phải đứng giữa, chắc là đã chịu không ít thiệt thòi, cô nàng quên đi sự khó chịu vừa rồi, thậm chí còn cảm thấy không công bằng cho đối phương.
Rõ ràng cô ta tốt hơn Diệp Trăn, nhưng chỉ vì là con nuôi mà cô ta phải hạ thấp bản thân trước người khác, điều đó thực sự không công bằng.
Diệp Vi An cũng cảm thấy không công bằng. Tại sao cô ta không phải là con gái ruột của nhà họ Diệp? Tại sao người kia đi lạc rồi mà lại còn quay về?
Bên kia, Thẩm Chiêu Chiêu xoay người, đang định quay về chỗ ngồi thì suýt nữa đụng phải Thịnh Trử Ý vừa bước vào, người kia liếc cô một cái, nói: "Tinh quái!"
Chắc là anh đã nghe thấy cuộc trò chuyện giữa cô và Diệp Vi An.
Thẩm Chiêu Chiêu lè lưỡi, những lời cô nói cũng không phải không có lý.
Tối hôm đó, lúc đến lớp Olympic Toán, cô nhận thấy có một bạn nam trong lớp nhìn mình với ánh mắt không đúng cho lắm. Mỗi lần nhìn cô, cậu ta đều vô thức cau mày, vẻ mặt như muốn nói nhưng lại không dám.
Thẩm Chiêu Chiêu không nghĩ nhiều, lúc đầu cũng không để tâm, nhưng sau vài lần liên tiếp, dù có ngốc đến đâu thì cô cũng nhận ra có gì đó không ổn.
Nhưng cô không biết cậu ta.
Cũng không biết mình đã làm gì khiến đối phương không vừa mắt.
Trưa hôm sau, cô xuống nhà ăn ăn cơm thì lại gặp cậu ta.
Khi nhìn thấy cô, cậu ta lại tỏ ra không vui.
Thẩm Chiêu Chiêu:......
Ôi, cái tính tình nóng nảy của cô.
Nếu không phải cô đã hứa với mẹ Thư Nhiễm là cô sẽ không gây sự, cô thật sự muốn hỏi cậu ta xem mình đã làm gì sai.
Tưởng Niên nhìn theo ánh mắt của cô, chủ động nói: "Đó là Chu Từ!"
Thẩm Chiêu Chiêu: "Cậu biết cậu ta à?"
"Lớp trưởng lớp 11-1, học sinh xuất sắc đứng thứ hai của trường chúng ta." Tưởng Niên nói.
Học sinh đứng đầu đương nhiên là Thịnh Trử Ý.
Thẩm Chiêu Chiêu cũng mới biết cách đây không lâu, Thịnh Trử Ý đã đứng đầu trong kỳ thi tuyển sinh. Trong khi những người khác đều phải bỏ tiền để vào học thì anh không cần đóng bất kỳ khoản học phí nào, thậm chí còn nhận được học bổng hậu hĩnh.
Quả thật, không so sánh sẽ không có đau thương.
"Tại sao tớ lại cảm thấy cậu ta có thành kiến với tớ vậy?"
Tưởng Niên nhìn cô nói: "Cậu ta và Diệp Vi An có quan hệ rất tốt, hình như hai nhà là bạn bè lâu năm, chắc chắn cậu ta đã nghe nói về việc cậu từng chèn ép Diệp Vi An trong lớp."
"Rõ ràng là tớ lý luận, tại sao lại biến thành chèn ép rồi?" Quả nhiên lời đồn thật đáng sợ!
Mà học sinh xuất sắc chỉ có chỉ số IQ cao thôi sao?
Tưởng Niên nhìn ra cô muốn nói gì: "Có những người có chỉ số IQ cao nhưng chỉ số EQ lại thấp."
Hình như giải thích như vậy cũng không sai.
Nhưng lúc nào cũng bị người ta nhìn chằm chằm như vậy thì thật không thoải mái, Thẩm Chiêu Chiêu chủ động bắt chuyện với đối phương: "Chu Từ?"
Chu Từ nhìn thấy người đến là cô thì cau mày, không thèm giấu vẻ bất mãn, nói: "Có chuyện gì à?"
Thẩm Chiêu Chiêu: "Nghe nói cậu là học sinh xuất sắc, tôi có một vấn đề muốn hỏi cậu, 'Phu đắc ngôn bất khả bất khảo, số truyền nhi trắng vi hắc, hắc vi bạch. Cố khuyển tự huyết, huyết tự mẫu hầu, mẫu hầu tự nhân, nhân chi với khuyển tắc viễn hĩ. Thử ngu giả chi sở dĩ đại quá dã. Văn nhi thẩm, tắc vi phúc hĩ; văn nhi bất thẩm, bất như vô văn dã.'* Câu này có nghĩa là gì?"
*Tạm dịch: Lời nói không thể không thận trọng; khi được truyền đi nhiều lần, trắng có thể thành đen, đen có thể thành trắng. Ví như chó giống vượn, vượn giống khỉ mẹ, khỉ mẹ lại giống con người, nhưng khoảng cách giữa con người và chó thì rất xa. Đây chính là lỗi lầm lớn của những kẻ ngu muội. Nếu nghe mà phân biệt rõ ràng, thì đó là điều may mắn; còn nếu nghe mà không xét kỹ, thì thà rằng không nghe còn hơn."