Thẩm Chiêu Chiêu cũng cảm thấy mình có thể nghe nhầm.
Hai người định rời đi thì lại nghe thấy một tiếng động khác phát ra từ bên trong.
Mặt Thẩm Chiêu Chiêu biến sắc, cấp tốc chạy vào con hẻm.
Kết quả là cô chạy quá nhanh, cộng với việc con hẻm quá tối, suýt chút nữa thì ngã.
"Cẩn thận!" May mắn thay, Thịnh Trử Ý kịp thời đỡ cô, bật đèn pin của điện thoại lên, dù không sáng lắm nhưng cũng đủ để nhìn rõ dưới chân.
"Có ai ở trong đó không?" Thẩm Chiêu Chiêu vừa đi vào trong vừa thăm dò hỏi.
"Làm sao bây giờ? Hình như có người đang đến?" Ở sâu trong hẻm, hai cô gái đang giữ Tưởng Niên nghe thấy giọng nói thì có vẻ hoảng loạn.
Còn sắc mặt Tưởng Yếu Di vẫn không thay đổi, cô ta chán ghét nhìn hai người vô dụng, không thể không trợn mắt, thúc giục: "Vậy còn đứng đực ra đó làm gì? Còn không mau lột quần áo của nó ra?"
Hai người họ do dự không dám hành động.
Thấy vậy, Tưởng Yếu Di không khỏi trừng mắt nhìn hai người.
Hai cô gái không dám nhìn thẳng vào mắt cô ta, cúi đầu.
Tưởng Yếu Di tức đến mức không thể chịu được, biết mình không thể trông cậy vào họ, cô ta bắt đầu tự mình ra tay...
"Các cậu đang làm gì vậy?" Sau khi nhìn rõ cảnh tượng bên trong, Thẩm Chiêu Chiêu không khỏi hét lên.
"Lại là cậu à?"
Tưởng Yếu Di nghe thấy giọng nói thì quay lại, nhìn thấy là Thẩm Chiêu Chiêu thì vẻ mặt rất khó coi.
Lần nào cũng bị cô phá đám.
Đáng lẽ ra phải bắt cả cô lại, cho một bài học ra trò, có lẽ cô sẽ ngoan ngoãn hơn.
"Là cậu?"
Thẩm Chiêu Chiêu cũng nhận ra Tưởng Yếu Di và nhóm của cô ta, sau đó nhìn Tưởng Niên đang nằm trên mặt đất, cô nói: "Các cậu muốn làm gì cậu ấy?"
Tưởng Yếu Di hừ một tiếng: "Chúng tôi có thể làm gì? Đương nhiên là giúp nó rồi. Không phải hai mẹ con nhà nó thích bán thân, quyến rũ đàn ông sao? Bây giờ tôi sẽ giúp nó chụp thêm vài bức ảnh, đúng lúc tôi quen rất nhiều người giàu, có thể giúp nó tìm thêm vài kim chủ nữa."
"Cậu điên à? Cậu có biết làm như vậy là phạm pháp không?" Thẩm Chiêu Chiêu xông lên, đẩy hai cô gái đang giữ Tưởng Niên ra, bảo vệ cô ấy ở phía sau.
"Cậu đi quá xa rồi, sao có thể bắt nạt người khác như vậy? Không được, chuyện này phải báo cảnh sát."
Trước đây chỉ là đe dọa, lần này lại trực tiếp ra tay.
Hơn nữa, thủ đoạn còn rất bẩn thỉu.
Ai biết được lần sau họ sẽ dám làm gì?
Chuyện này tuyệt đối không thể để yên!
Tưởng Yếu Di hoàn toàn không coi trọng lời nói của cô, hống hách nói: "Vậy cậu đi báo đi, đừng trách tôi không nói trước, chỉ cần cậu dám báo cảnh sát, ngày mai tôi sẽ cho mọi người ở Bắc Kinh biết mẹ nó là tiểu tam. Còn những bức ảnh vừa rồi, tôi cũng không ngại để nhiều người xem hơn."
Nghe vậy, Tưởng Niên đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt đầy thù hận nhìn Tưởng Yếu Di.
"Tiện nhân, sao mày dám nhìn tao như vậy?"
"Cậu quá đáng lắm rồi đó!"
Thẩm Chiêu Chiêu không ngờ đối phương lại dám đánh người trước mặt mình.
"Tôi quá đáng đấy thì sao, cậu có thể làm gì được tôi? Tôi không chỉ dám đánh nó, mà còn dám đánh cả cậu đấy." Tưởng Yếu Di vừa nói vừa giơ tay lên, muốn tát cô một cái.
Chỉ có điều Thẩm Chiêu Chiêu không phải là Tưởng Niên, cô sẽ không để cho đối phương ức h.i.ế.p mình như vậy.
Khi tay của đối phương hạ xuống, cô lập tức nắm chặt, nói: "Tôi nghĩ cậu chưa thấy quan tài thì chưa đổ lệ, nếu đã như vậy thì cứ chờ xem!"
Cô vừa dứt lời, Thịnh Trử Ý liền xuất hiện ở sâu trong ngõ.
Trên tay anh đang cầm điện thoại: "Tôi đã báo cảnh sát rồi, chắc cảnh sát đang trên đường tới đây."