Đây là lần đầu tiên cảnh sát gặp phải một bậc phụ huynh kiêu ngạo như vậy: "Thưa bà, con gái bà bị nghi ngờ là có hành vi bắt nạt học đường, và chính cô bé cũng đã thừa nhận. Tôi e rằng bây giờ bà không thể đưa con gái bà đi được."
Người phụ nữ nhìn về phía Tưởng Niên rồi nói: "Không phải cô bé này vẫn ổn sao? Nếu người không sao thì tại sao con gái tôi lại không thể rời đi? Hay là muốn bồi thường? Được, bao nhiêu, chúng tôi sẽ trả."
Viên cảnh sát nghiêm nghị nhìn bà ta: "Vấn đề không phải là bồi thường. Nếu phụ huynh bên kia quyết định truy cứu, con gái bà có thể phải chịu trách nhiệm hình sự."
Khuôn mặt người phụ nữ lập tức biến sắc, nhưng ngay sau đó lại nói: "Chỉ là chuyện trẻ con đùa giỡn một chút thôi mà, có cần nghiêm trọng đến vậy không? Hơn nữa, con gái tôi chưa đủ mười tám tuổi, còn là trẻ vị thành niên, mà trẻ vị thành niên thì được miễn một số hình phạt nhất định, đúng chứ?"
Viên cảnh sát kiên nhẫn giải thích: "Luật hình sự quy định, chỉ những người dưới 12 tuổi mới không phải chịu trách nhiệm hình sự. Con gái của bà đã đủ 16 tuổi, cần phải chịu trách nhiệm về hành vi của mình."
Biểu cảm của người phụ nữ hơi cứng đờ, sau đó bà ta kiêu ngạo nói: "Vậy phiền anh hỏi giúp chúng tôi xem bên kia cần bao nhiêu tiền để đồng ý hoà giải. Chúng tôi sẵn sàng trả tiền!" Trong mắt bà ta, mọi chuyện đều có thể giải quyết được bằng tiền.
Thẩm Chiêu Chiêu đứng bên cạnh nhìn mà tức anh ách.
Chẳng trách Tưởng Yếu Di lại trở thành một người không biết sợ trời sợ đất như vậy.
Cô vừa định mở miệng thì bị Thịnh Trử Ý ngăn lại.
Đúng lúc này, cửa đồn cảnh sát lại bị đẩy ra.
Một người phụ nữ mặc váy đỏ rực, đi giày cao gót và trang điểm tinh tế bước vào.
Thẩm Chiêu Chiêu đã gặp đối phương một lần, bà chính là mẹ của Tưởng Niên.