Sau Khi Được Bạn Trai Trúc Mã Chiều Chuộng

Chương 209

Ngày hôm sau, Tưởng Niên không đến lớp, từ miệng Chu Hoài Vũ, Thẩm Chiêu Chiêu biết được rằng cô ấy đã làm thủ tục nghỉ học.

Cuối cùng, hai bên đã chọn hòa giải.

"Sao lại thế được?"

Nghe được tin này, Thẩm Chiêu Chiêu không vui cho lắm.

Cô không hiểu, trên đời này thực sự có người mẹ nào không yêu con mình sao? Biết con mình bị bắt nạt mà không đứng ra bảo vệ, lại chọn cách nhắm mắt cho qua?

Thịnh Trử Ý: "Cũng không hẳn là không yêu cậu ấy, có thể là dì ấy đã giành được cách bồi thường tốt hơn cho cậu ấy."

Tuy nhiên, tổn thương về thể xác có thể lành lại, nhưng tổn thương về tâm lý thì lấy gì để bù đắp đây?

"Nếu em phải chịu ấm ức lớn như vậy, cho dù đối phương mang bao nhiêu tiền đến tận cửa để xin hoà giải, chắc chắn ba Thẩm và mẹ Thư Nhiễm cũng sẽ không đồng ý."

"Không phải ai cũng là chú Thẩm và dì Thư Nhiễm." Và không phải ai cũng được may mắn như cô, có thể nhận được tình yêu thương của cả ba lẫn mẹ.

Một tuần sau, Tưởng Niên tới gặp Thẩm Chiêu Chiêu.

"Tớ sắp ra nước ngoài rồi!" Cô ấy nói.

Thẩm Chiêu Chiêu đã nghe được tin này, vậy nên cô không bất ngờ lắm.



Tưởng Niên tiếp tục nói: "Cậu có nghĩ tớ rất vô dụng, sống mà chẳng có chút tôn nghiêm nào không?"

Thẩm Chiêu Chiêu có thể cảm nhận được tâm trạng của cô ấy rất tệ, có lẽ chuyện này đã ảnh hưởng rất lớn đến cô ấy.

"Không có, cậu đừng nói thế. Tớ biết, đây không phải là quyết định của cậu."

"Không sao, cậu đừng lo cho tớ." Tưởng Niên nhìn xa xăm, nói: "Sớm muộn gì tớ cũng sẽ khiến những người từng khinh thường và bắt nạt tớ phải ngước lên nhìn tớ, hối hận về tất cả những gì họ đã làm với tớ hôm nay."

Giọng cô ấy rất bình tĩnh, nhưng trong ánh mắt lại toát lên sự kiên định.

Thẩm Chiêu Chiêu sợ cô ấy sẽ nghĩ quẩn, nhưng cô lại không biết an ủi cô ấy như thế nào, chỉ có thể nói: "Ra nước ngoài phải tự chăm sóc bản thân thật tốt nhé, lúc nào rảnh thì nhắn tin cho tớ. Tớ có thể không trả lời cậu ngay lập tức vì lệch múi giờ, nhưng nếu nhìn thấy tin nhắn, tớ sẽ trả lời lại ngay."

"Được!" Tưởng Niên thu hồi ánh mắt xa xăm.

"Cảm ơn cậu, Thẩm Chiêu Chiêu!" Cô ấy nói: "Cậu là người bạn đầu tiên và cũng là người bạn duy nhất mà tớ có, tớ sẽ luôn nhớ cậu."

"Tớ cũng vậy!" Tuy rằng thời gian quen biết không dài, nhưng Thẩm Chiêu Chiêu thực sự coi cô ấy là một người bạn.

Thật đáng tiếc khi phải chia xa bạn bè.

Tưởng Niên đột nhiên dang tay ra, ôm lấy cô rồi nói: "Tớ sẽ cố gắng thật nhiều, cậu cũng phải nỗ lực nhé."



"Được!" Thẩm Chiêu Chiêu gật đầu, trong lòng bỗng dưng có chút buồn bã.

Giây tiếp theo, Tưởng Niên buông cô ra, mỉm cười với cô, nói: "Tớ đi đây." Nói xong, cô ấy xoay người, sải bước đi về phía cổng trường.

Bước chân của cô ấy rất kiên định, không chút lưu luyến, như thể nơi này chẳng có gì đáng để cô ấy lưu luyến.

Thẩm Chiêu Chiêu nhìn theo bóng dáng của cô ấy, đột nhiên cảm thấy rời khỏi đây cũng không tệ.

Có lẽ cô ấy không có nhiều kỷ niệm đẹp ở đây. Đó là lý do tại sao cô ấy có thể ra đi một cách thoải mái và không chút lưu luyến.

Có thể việc ra nước ngoài sẽ khiến cô ấy hạnh phúc hơn việc ở lại đây.

"Em đang nghĩ gì thế?" Không biết từ lúc nào, Thịnh Trử Ý đã đi đến bên cạnh cô.

Thẩm Chiêu Chiêu: "Em đang nghĩ, rốt cuộc chúng ta sống trên đời này để làm gì?" Trước đây, cô cho rằng sống là để ăn ngon, vui chơi và ngủ đủ giấc, nhưng bỗng dưng cô thấy chỉ có như vậy thì vẫn chưa đủ.

Con người không chỉ cần sống mà còn phải sống với lòng tự trọng.

Nhưng đó lại chính là điều khó nhất.

Trước tiền bạc và quyền lực, lòng tự trọng dường như chẳng đáng là bao.

Thịnh Trử Ý kinh ngạc nhìn cô, xem ra chuyện của Tưởng Niên đã ảnh hưởng rất lớn đến Thẩm Chiêu Chiêu. Thậm chí, cô nhóc này đã bắt đầu suy nghĩ về những câu hỏi sâu sắc như vậy rồi.
Bình Luận (0)
Comment