"Cậu nói cái gì? Đến nhà cậu á?" Thẩm Chiêu Chiêu kinh ngạc nhìn Chu Hoài Vũ.
"Đúng vậy, sắp nghỉ Tết Dương lịch rồi, tớ định tổ chức một bữa tiệc ở nhà và mời các bạn cùng lớp đến chơi." Điểm thi Toán lần này của cậu ấy có tiến bộ, nếu đề nghị mời bạn về nhà chơi, chắc chắn ba mẹ cậu ấy sẽ đồng ý.
"Nhiều người như vậy, có bất tiện lắm không?"
"Không có gì bất tiện cả, đến lúc đó tớ sẽ bảo người hầu chuẩn bị nhiều món ăn. Chúng ta cũng có thể tổ chức tiệc nướng trong sân. Cậu thích ăn gì? Cua hoàng đế, tôm hùm Úc? Thịt bò vân mỡ cẩm thạch, tớ đều có thể sắp xếp."
Trong lòng Thẩm Chiêu Chiêu hơi d.a.o động.
Tuy nhiên, cô đã lên ý định về nhà vào dịp Tết Dương lịch nên chỉ có thể miễn cưỡng từ chối.
Sáng sớm ngày đầu năm, khi Thẩm Chiêu Chiêu đang dọn đồ chuẩn bị ra ngoài thì trong nhóm chat gia đình đột nhiên xuất hiện một tin nhắn.
Thẩm Chiêu Chiêu bấm vào xem, đó là ảnh ba mẹ cô đang cầm vé máy bay ở sân bay.
Ban đầu Thẩm Chiêu Chiêu còn tưởng ba mẹ định đến Bắc Kinh để thăm cô, nhưng khi nhìn thấy điểm đến trên tấm vé, cô lập tức hụt hẫng.
Hoá ra họ chỉ dám mua một vé tàu cao tốc để đưa cô lên Bắc Kinh học, vậy mà nhân lúc cô không có ở nhà, hai người lại mua vé máy bay đi du lịch.
Thẩm Chiêu Chiêu đang định gửi tin nhắn chất vấn thì bỗng thấy ảnh bị thu hồi, ba cô còn cố che đậy bằng cách nói thêm: [ Gửi nhầm! ]
Thẩm Chiêu Chiêu:......
Nếu không phải cô nhìn nhanh, suýt nữa cô đã tin là thật.
Thẩm Chiêu Chiêu mở WeChat của Chu Hoài Vũ với vẻ mặt đầy oán niệm: [ Nếu tớ nói, bây giờ tớ muốn đến nhà cậu ăn thịt nướng, vẫn còn kịp chứ? ]
Đẹp trai nhất trường Cửu Trung: [ Đương nhiên là kịp, lát nữa tớ sẽ ra tận cổng để đón cậu. ]
"Dọn xong chưa?"
Thịnh Trử Ý gõ cửa, thấy cô đang lần lượt đặt hành lý về chỗ cũ, ánh mắt kinh ngạc: "Sao vậy?"
Thẩm Chiêu Chiêu tức giận nói: "Ba mẹ em đi du lịch rồi! Hừ, họ không nhớ em, em cũng không muốn nhớ họ. Chúng ta ra ngoài chơi đi!"
Hai người bắt taxi đến nhà Chu Hoài Vũ.
Ngoài họ ra, Chu Hoài Vũ còn mời các bạn khác trong lớp.
"Đây là nhà của cậu á? Quá là sang trọng luôn!" Cô từng nghĩ biệt thự của Thịnh Trử Ý đã là rất lớn rồi, nhà họ Chu còn lớn gấp đôi nhà họ Thịnh, chỉ riêng sân trước cũng đã rộng vài trăm mét vuông rồi.
Đây là Bắc Kinh, nơi đất chật người đông, một căn biệt thự thế này chắc cũng phải tầm vài trăm triệu nhỉ?
Một lần nữa, Thẩm Chiêu Chiêu có nhận thức mới về sự nghèo khó của mình.
Chu Hoài Vũ chỉ vào biệt thự lớn phía sau, nói với cô: "Đúng vậy, đây là nhà tớ, cậu có muốn tham quan một vòng không?"
"Muốn!" Thẩm Chiêu Chiêu không chút do dự gật đầu, dù không mua nổi thì cũng phải ngắm cho thoả mắt mới được.
Vừa dứt lời, cô đã nghe thấy một tiếng cười nhạo bên cạnh: "Đúng là người đến từ địa phương nhỏ bé, giống như chưa từng nhìn thấy thế giới bên ngoài."
Thẩm Chiêu Chiêu quay đầu nhìn Chu Hoài Vũ, nói: "Người giàu các cậu đều cư xử kiểu này sao?" Không phải tỷ lệ đỗ đại học của trường Cửu Trung là 95% sao? Chắc chắn đều là những người thông minh, vậy tại sao cô lại cảm thấy mình toàn gặp những kẻ ngốc nghếch vậy?
Hơn nữa, không phải người giàu càng chú trọng đến giáo dục hơn sao? Vậy tại sao cô lại toàn gặp những người thiếu văn hoá như thế?
Chu Hoài Vũ nhìn cô gái vừa nói, lớn tiếng đáp: "Đương nhiên là không. Người giàu thật sự rất khiêm tốn và kín đáo, họ cũng chỉ là những người bình thường, chỉ có kẻ ngu ngốc, kém hiểu biết, thích tìm cảm giác tồn tại mới dùng tiền bạc và địa vị để thể hiện bản thân thôi."
Thẩm Chiêu Chiêu: "Tớ hiểu rồi, đây gọi là tâm lý của người mới giàu."
Chu Hoài Vũ:......
Cũng không nhất thiết phải nói thẳng thừng như vậy đâu.