Không hổ danh là cậu chủ nhà giàu, chỉ là một buổi tụ họp bạn bè nho nhỏ mà Chu Hoài Vũ đã tổ chức cực kỳ hoành tráng.
Không chỉ chuẩn bị tiệc nướng trong sân, cậu ấy còn chuẩn bị rất nhiều đồ ăn vặt và điểm tâm.
Đặc biệt, cậu ấy còn mời đầu bếp sao Michelin của khách sạn đến tận nhà để nấu ăn.
Thẩm Chiêu Chiêu cảm thấy mình giống như một con chuột rơi vào thùng gạo.
Lần này đúng là "hốt bạc" không lỗ!
"Ý Ý, anh có muốn thử món này không? Ngon lắm!" Thẩm Chiêu Chiêu vừa phát hiện ra một loại sushi rất ngon, đang định đưa cho Thịnh Trử Ý ăn thử, nhưng khi quay người lại, cô không để ý phía sau có người, miếng sushi trong đĩa bay thẳng ra ngoài, rơi trúng người đối diện.
"Xin lỗi, cậu không sao chứ?" Thẩm Chiêu Chiêu ngẩn ra, sau đó tỉnh táo lại, vội vàng cầm khăn giấy trên bàn, định giúp Diệp Vi An lau sạch.
"Không sao đâu." Diệp Vi An mỉm cười hiền hoà, "Là tớ không chú ý, không trách cậu được!"
"Tớ thấy cậu ta cố ý mà."
Mạnh Phi Nhi vừa mới cãi thua Thẩm Chiêu Chiêu nên rất tức giận, khó lắm mới có được cơ hội này, cô nàng định xả giận thì Diệp Vi An đã kịp thời ngăn cản, nói: "Được rồi, Phi Nhi, cậu vào trong giúp tớ một chút nhé!"
Mạnh Phi Nhi căm phẫn trừng mắt nhìn Thẩm Chiêu Chiêu, sau đó miễn cưỡng đi theo Diệp Vi An vào biệt thự.
"Vừa rồi em thật sự không cố ý." Thẩm Chiêu Chiêu ngước lên nhìn Thịnh Trử Ý, giọng đầy áy náy. Dù sao cô cũng đã làm bẩn quần áo của người ta, trong lòng cô vẫn cảm thấy có lỗi.
"Anh biết, em đừng suy nghĩ nhiều!" Thịnh Trử Ý nói: "Không phải sushi ngon lắm sao? Vậy thì ăn nhiều một chút đi."
"Ừm!" Nhắc tới đồ ăn, Thẩm Chiêu Chiêu lập tức chuyển hướng sự chú ý.
Không biết Chu Hoài Vũ từ đâu xuất hiện, nói: "Hải sản hôm nay đều là ba tớ nhờ người ta mua từ chợ hải sản lúc sáng sớm, toàn là hàng tươi ngon, thế nào? Ăn có ngon không?"
Thẩm Chiêu Chiêu gật đầu.
Ngon không chỉ là bình thường, mà là cực kỳ ngon!
Chu Hoài Vũ cười nói: "Nếu cậu thích, lần sau để ba chúng ta mua thêm."
"Ba chúng ta?" Thịnh Trử Ý hơi nheo mắt lại.
Anh không nhớ mình đã bỏ lỡ chuyện gì, từ khi nào mà mối quan hệ giữa hai người này đã trở nên thân thiết như vậy?
Chu Hoài Vũ đặt tay lên vai Thẩm Chiêu Chiêu, nói: "Từ giờ trở đi, Chiêu Chiêu sẽ là em gái ruột của em, ba em cũng là ba cậu ấy." Nói "ba chúng ta" thì có sai đâu?
Đây là lần đầu tiên cậu ấy thấy ba mình xem bài thi mà không quở trách mình, thậm chí còn khen cậu ấy có tiến bộ.
Tất cả đều là nhờ em gái Chiêu Chiêu.
Để đền đáp, nếu cô thích ăn hải sản, cậu ấy mời thêm vài lần cũng không vấn đề gì!
"Muốn nói gì thì nói, nhưng bỏ tay xuống." Ánh mắt Thịnh Trử Ý rơi vào cánh tay đang khoác trên vai Thẩm Chiêu Chiêu, vẻ mặt anh lạnh như băng, kéo Thẩm Chiêu Chiêu ra khỏi Chu Hoài Vũ.
Chu Hoài Vũ nhìn tay mình trống không: "Em nói nè, Chiêu Chiêu còn không có ý kiến gì, anh quản lý hơi quá rồi đó? Người không biết còn tưởng anh là ba của cậu ấy đấy!"
Chậc, sao trước đây cậu ấy không phát hiện ra anh Ý có tính chiếm hữu mạnh như vậy nhỉ?
"Đừng nói lung tung!" Thịnh Trử Ý trừng mắt nhìn cậu ấy.
"Được rồi, em không nói nữa là được chứ gì?" Chu Hoài Vũ làm động tác kéo khóa miệng, sau đó lại nói với Thẩm Chiêu Chiêu: "Chiêu Chiêu, cậu cứ ăn tự nhiên nhé, đừng khách sáo." Nói xong, cậu ấy lượn sang chỗ khác.
"Sau này tránh xa cậu ấy ra!" Sau khi Chu Hoài Vũ đi, Thịnh Trử Ý nghiêm mặt nói với Thẩm Chiêu Chiêu.
"Tại sao?" Thẩm Chiêu Chiêu chớp mắt, không hiểu.
Thịnh Trử Ý: "Cậu ấy quá ngốc, anh sợ em sẽ bị ảnh hưởng!"