"Sao vậy? Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì thế?" Mạnh Phi Nhi chạy lên phía trước.
Họ nhìn thấy Diệp Vi An đang đứng giữa phòng nghỉ, môi mím chặt, ánh mắt dán vào hộp đàn trước mặt, biểu cảm trên mặt vừa kinh hoàng vừa đau lòng.
"Đàn của tớ bị hỏng rồi." Cô ta nói.
Mọi người nhìn theo ánh mắt của cô ta.
Họ thấy chiếc hộp đàn đang được mở ra, bên trong là một cây đàn violin bị đứt dây.
"Sao lại thế này?" Mạnh Phi Nhi không khỏi thốt lên, tiến lại gần hỏi: "Tớ nhớ cây đàn violin của cậu có giá hơn 200.000 tệ đúng không? Ai mà quá đáng vậy chứ, cố tình làm hỏng cây đàn của cậu?"
Mọi người nhìn nhau, không biết nói gì.
"Tại sao cậu lại khẳng định rằng có người cố tình làm đứt dây đàn? Diệp Vi An còn chưa nói gì mà?" Chu Hoài Vũ nghi ngờ nhìn Mạnh Phi Nhi.
Với tư cách là chủ biệt thự và là người tổ chức bữa tiệc này, nếu đàn của Diệp Vi An bị hỏng tại nhà cậu ấy, cậu ấy phải giúp điều tra rõ ràng.
Mạnh Phi Nhi nâng cằm, hỏi: "Nếu không phải như vậy thì sao? Bình thường Vivian rất trân trọng cây đàn này, mỗi lần dùng xong sẽ kiểm tra cẩn thận. Hơn nữa, đàn vẫn để nguyên trong nhà, sao nó có thể tự nhiên hỏng được?"
"Nhưng ai lại rỗi hơi đi làm hỏng cây đàn của cậu ấy?" Phải có thù oán lớn đến mức nào mới đi làm hỏng cây đàn violin trị giá hơn 200.000 tệ của người ta?
"Tất cả những người đã từng vào phòng này đều có thể là nghi phạm." Mạnh Phi Nhi vừa nói xong, ánh mắt lại nhìn về phía Thẩm Chiêu Chiêu. Ngụ ý rất rõ ràng, cô nàng nghi ngờ Thẩm Chiêu Chiêu.
Cách đây không lâu, Thẩm Chiêu Chiêu vừa mới ra khỏi biệt thự.
Mọi người ở đây đều không phải kẻ ngốc, lập tức cũng nhìn về phía Thẩm Chiêu Chiêu.
Bầu không khí trở nên kỳ lạ.
Thẩm Chiêu Chiêu không ngờ rằng câu chuyện này lại đổ lên đầu mình, cô cau mày rồi nói: "Cậu nhìn tôi như vậy là có ý gì? Nghi ngờ tôi làm à?"
Mạnh Phi Nhi hừ lạnh: "Nếu tôi nhớ không lầm, vừa nãy cậu có vào đây, đúng không?"
Thẩm Chiêu Chiêu: "Đúng là tôi có vào biệt thự để tìm các cậu, nhưng cây đàn không phải do tôi làm hỏng." Cô đâu có điên mà đi làm hỏng đàn của người ta!
Mạnh Phi Nhi châm chọc: "Đương nhiên cậu sẽ không thừa nhận rồi. Cậu có thấy kẻ trộm nào thừa nhận mình là kẻ trộm không?"
Rõ ràng, cô gái này đã khẳng định cô là thủ phạm rồi.
"Tôi xin nhắc lại một lần nữa, không phải tôi làm." Ánh mắt Thẩm Chiêu Chiêu lạnh đi. Việc đối phương liên tục gây sự khiến cô cảm thấy vô cùng phiền phức.
Rõ ràng cô chưa bao giờ chủ động khiêu khích đối phương, mà đối phương cứ như chó điên mà bám riết không buông.
Mạnh Phi Nhi chỉ tay về phía cô: "Không phải cậu thì còn là ai? Cậu ghen tị với Vivian của chúng tôi, ghen tị vì cậu ấy xinh đẹp hơn cậu, ghen tị vì cậu ấy tài giỏi hơn cậu. Vừa rồi đã cố tình làm đổ đồ ăn lên váy cậu ấy, bây giờ thì lại lén phá đàn violin của người ta, Thẩm Chiêu Chiêu, cậu thật độc ác."
Thẩm Chiêu Chiêu, người chẳng làm cái vẹo gì nhưng lại bị nói là độc ác: .....
Cuối cùng cô cũng đã thấy rõ cái gọi là "gắp lửa bỏ tay người" rồi!
Thẩm Chiêu Chiêu không thèm để ý đến Mạnh Phi Nhi nữa, cô nhìn thẳng về phía Diệp Vi An: "Dù cậu có tin hay không, tớ thật sự chưa từng đụng vào cây đàn của cậu, chuyện nó bị hỏng không hề liên quan đến tớ."
Diệp Vi An mím môi, không ngẩng đầu nhìn cô mà thấp giọng nói: "Tớ tin cậu mà, nhưng..." Cô ta bỏ lửng câu sau.
Miệng nói là tin cô nhưng thái độ của cô ta lại như thể không tin cô. Hơn nữa, gương mặt lại mang chút ấm ức, như thể muốn tố cáo điều gì đó.