Sau Khi Được Bạn Trai Trúc Mã Chiều Chuộng

Chương 54

Thịnh Trử Ý đỏ mặt, vội vàng nhặt quần áo trên giường mặc vào nói: “Thẩm Chiêu Chiêu, sao em lại vào phòng anh?”

 

Quần áo anh thường mặc đều là Tần Tố Tâm mua, đối phương luôn thích mua cho anh quần đùi có in họa tiết hoạt hình kỳ lạ.

 

Ban đầu Thịnh Trử Ý cảm thấy nó thật trẻ con, sống c.h.ế.t cũng không chịu mặc, tuy nhiên, vì lần trước đi biển, anh thấy mọi người đều mặc như vậy nên ít phản kháng hơn.

 

Nhưng bây giờ bị Thẩm Chiêu Chiêu nhìn thấy, trong lòng lại không khỏi xấu hổ.

 

"Đương nhiên là..." Thẩm Chiêu Chiêu đang muốn trả lời, chợt nhớ mình từ ban công leo vào, trên mặt hiện lên vẻ chột dạ.

 

"Đương nhiên là em đi vào." Cô cứng cổ trả lời.

 

Thịnh Trử Ý nghi ngờ nhìn cô rồi nhìn về phía cửa: "Nhưng anh nhớ là anh đã khóa cửa rồi." Buổi chiều anh ngủ trong phòng, vì sợ cô nhóc này lẻn vào trộm bài tập nên anh cố ý khoá cửa lại.

 

Lúc tỉnh dậy nóng đổ mồ hôi, anh vọt đi tắm nước lạnh thì cô nhóc này đã lẻn vào.



 

Ánh mắt Thẩm Chiêu Chiêu không khỏi bắt đầu d.a.o động.

 

Thịnh Trử Ý càng nhìn càng cảm thấy có gì đó không đúng, ánh mắt chợt rơi vào cửa sổ ban công phía sau lưng cô.

 

Thẩm Chiêu Chiêu nghĩ tới lúc đi vào hình như quên đóng cửa sổ ban công, muốn tiến tới đóng lại cũng không kịp.

 

Thịnh Trử Ý đi ngang qua cô, thấy cửa sổ ban công nối hai nhà đang mở rộng.

 

"Thẩm Chiêu Chiêu, em trèo qua ban công sao?" Thịnh Trử Ý trừng mắt nhìn cô, "Em có biết đây là tầng hai không?"

 

"Em, không phải vì em sốt ruột sao?" Thẩm Chiêu Chiêu chột dạ nói, "Ai bảo anh khoá cửa lại, cùng lắm thì lần sau em sẽ chú ý hơn là được mà." Nói xong, cô càng trở nên tự tin hơn, "Đúng rồi, em sẽ mượn bài tập của anh trước." Cô cầm bài tập hè trên bàn lên rồi chạy ra ngoài.

 

Thịnh Trử Ý nhìn chằm chằm cửa sổ ban công một lúc, sau đó đi tới đóng cửa sổ lại. Anh quay người, chuẩn bị quay lại phòng, đi được vài bước thì không nhịn được quay lại khóa cửa phía trên. Lúc này anh mới hoàn toàn yên tâm.

 

Ngày cuối cùng của kỳ nghỉ hè, Thẩm Chiêu Chiêu làm bài tập đến tận sáng sớm, ngày hôm sau đầu óc choáng váng đến trường.



 

Kết quả là giáo viên chủ nhiệm chỉ nhìn chằm chằm vào mặt cô rồi để cô đi, thậm chí ông còn không kiểm tra bài tập về nhà của cô, chỉ yêu cầu lớp trưởng thu bài tập rồi đưa đến văn phòng của ông.

 

Nói xong, ông quay đầu, để 'ông già nhặt ve chai' thu bài tập.

 

Thẩm Chiêu Chiêu oán giận.

 

Cô cực khổ làm bài tập về nhà như vậy, đến cùng là vì cái gì?

 

Tang Dữu Dữu nhìn cô bạn cùng bàn đang ngủ gật trong lớp vào ngày đầu tiên đến trường, không khỏi lo lắng cho cô: “Năm sau lên cấp hai rồi, nếu cậu cứ tiếp tục như vậy, lúc thi chia lớp, chắc chắn cậu sẽ không thể vào cùng lớp với Thịnh Trử Ý đâu."

 

"Cái gì, thi chia lớp?" Thẩm Chiêu Chiêu chống đầu hỏi.

 

Tang Dữu Dữu: "Cậu không biết à? Vào cấp hai sẽ có bài thi chia lớp. Thịnh Trử Ý nhất định có thể vào lớp chọn."

 



"Hả?" Thẩm Chiêu Chiêu thực sự không biết.

 

Nếu cô không thể học cùng lớp với Ý Ý, vậy chẳng phải sau này sẽ không được chép bài tập về nhà nữa sao?

 

Không được, nhất định phải cùng lớp.

 

Thế là, vào năm cuối tiểu học, vua lười biếng Thẩm Chiêu Chiêu ngừng chơi bời, bắt đầu chăm chỉ học tập.

 

Trần Thạc rất hài lòng.

 

Cuối cùng cô nhóc này cũng biết cách tiến bộ.

 

Vì lý do này, ông đặc biết liên hệ với ba mẹ của Thẩm Chiêu Chiêu, muốn tiếp tục dạy kèm Thẩm Chiêu Chiêu học Olympic Toán.

 

Không biết có phải do giải thưởng Olympic Toán học lần trước đã mang lại sự tự tin cho ba Chiêu Chiêu hay không, ông cảm thấy tương lai của con gái mình dường như không chỉ đơn thuần là quét đường, ông vui vẻ đồng ý với đề nghị của Trần Thạc.
Bình Luận (0)
Comment