Hôm nay nàng ấy có thể đóng dấu lên tấu chương, ngày mai có thể đóng dấu lên thánh chỉ.
Ta tự biết một nữ nhân lên ngôi Đế vương, con đường phía trước dù thế nào cũng đầy khó khăn. Nhưng nếu có thể bắt đầu một cách danh chính ngôn thuận, sẽ tránh được nhiều phiền toái.
Ta bận rộn với chính sự ở tiền triều, vài vị hoàng huynh lại không yên phận ở hậu cung.
Đầu độc, ám sát, vu khống vô cớ, họ rõ ràng đã du lịch khắp giang sơn, cuối cùng lại tự giam mình trong một góc tối của hoàng cung.
Hoàng hậu bị mẫu phi ta khống chế chặt chẽ, thấy thế cuộc trong hoàng thành đã thay đổi, cuối cùng vẫn là tiễn Thái tử đi một đoạn đường. . .
Thái tử muốn mưu phản, bí mật tự lên ngôi, Hoàng hậu cũng mê muội, viết một bức thư, gửi cho nhà mẹ đẻ của mình dù họ chẳng có binh lực gì trong tay.
Phụ hoàng hiếu chiến, là điều thiên hạ căm ghét sâu sắc. Việc duy nhất ông làm đúng, chính là tạo cơ hội cho người hiền tài như Vệ Lăng Tiêu xuất đầu lộ diện.
Vì thế, ngày Thái tử cấu kết với nhà mẹ đẻ của Hoàng hậu mưu phản, ta ngồi cạnh giường bệnh của phụ hoàng, giúp ông lau mặt, chỉ nói:
"Mọi người luôn nói chúng ta là nữ nhân ngu dốt. Nhưng người nghĩ ra kế hoạch mưu phản ngu xuẩn này, buộc phải đẩy ngôi vị vào tay con, lại chính là Thái tử ca ca được ngài sủng ái nhất."
"Phụ hoàng. . ." nhìn thấy vẻ mặt như sắp tắt thở của ông, dù ta cười lạnh nhưng cuối cùng vẫn có nước mắt rơi xuống: "Ngài tức giận như vậy, rốt cuộc là tức giận vì huynh ấy ép cung tạo phản, hay tức giận vì con sẽ làm gà mái gáy sáng?"
Trong sân tiếng người huyên náo, ta chậm rãi đứng dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đó là mẫu phi đã bắt giữ Hoàng hậu, đang chờ phụ hoàng xử trí.
Nghe thấy hơi thở của người phía sau dần dần mất đi, ta mạnh mẽ lau đi nước mắt trên mặt.
"Phụ hoàng, ngôi vị đến tay Tĩnh An, ngài có thể an nghỉ rồi."
Ta quay đầu bước ra khỏi cung điện, sau khi bàn giao chuyện phụ hoàng băng hà cho Mẫu phi, ta một mình đi đến Đông cung.
Trên đường mưa nhỏ rơi, dệt thành một màn, không rõ con đường phía trước.
Nhưng ta biết đường đi đến Đông cung.
Ngày mà ta tin rằng tình huynh đệ tỷ muội không đến nỗi như vậy, chính là ở Đông cung, Thái tử ca ca đã tát ta một cái, bảo ta từ nay phải ngoan ngoãn làm một Công chúa.
Hắn ta muốn ta im lặng để người khác làm nhục.
Muốn ta giữ khuôn phép làm một món đồ trang sức đẹp đẽ cho nam nhân.
Trong số những Phò mã mà hắn ta giới thiệu cho ta, thậm chí còn có cả đệ đệ của Thái tử phi.
Đó là thứ công tử ăn chơi tráng táng, không đáng trọng dụng, nhưng Thái tử lại cho rằng những người như vậy xứng đôi với ta.
Mẫu phi nói đúng, người càng quan tâm điều gì, thì càng sợ điều đó.
Hắn ta sợ ta có một chút cơ hội bước lên mây xanh, nên ngay cả việc chọn Phò mã cho ta, cũng phải tìm người tầm thường vô năng.
Vì vậy ta không định để hắn ta sống sót.
Khắp hoàng cung đều có tai mắt của ta và,ẫu phi, lúc đầu ta cố tình mở một đường, để thư của Hoàng hậu được gửi đi.
Chỉ khi hắn ta nổi binh tạo phản, ta mới có lý do chính đáng để trấn áp hắn ta.
Mới có thể để ta xóa bỏ hắn ta mà không để lại bằng chứng nào.
Một Thái tử đã chết, sẽ không còn tư cách tranh đoạt ngôi vị với ta.
12
Vệ Lăng Tiêu nhận được khẩu dụ của ta, sớm đã mai phục bên ngoài Đông cung.
Thế lực của nhà mẹ đẻ Hoàng Hậu bên ngoài cung đã bị Lăng Vân chế ngự, ta cố tình ra lệnh cho Cấm vệ quân giả vờ, hô to "Giết Tĩnh An, thanh trừng gian ác" bên ngoài Đông cung, để dẫn dụ Thái tử ra ngoài.
Nhưng Thái tử mãi không mở cửa, ta đã đi đến trước cửa cung, cũng không nghe thấy tiếng động bên trong.
Vệ Lăng Tiêu mất kiên nhẫn, tự mình đẩy tới một khẩu hỏa pháo, ra lệnh cho người dựng một tấm khiên dày trước mặt ta, rồi nhắm mục tiêu, phóng hỏa, một phát nổ tan tành cánh cửa lớn của Đông cung.
Tường cao sụp đổ, dường như cái lồng trói buộc vạn người nữ tử, cũng vỡ tan theo.
Thái tử và tất cả mọi người trong cung, nhanh chóng bị Vệ Lăng Tiêu bắt giữ trong sân.
Mưa càng lúc càng to, mọi người đều vô cùng thảm hại.
Những người từng cao cao tại thượng khinh miệt ta, hóa ra cũng biết khóc, biết quỳ xuống cầu xin.
Thái tử vốn định phản bội mẫu hậu của hắn ta để trốn thoát, Vệ Lăng Tiêu đã túm được hắn ta trong đường hầm dưới Đông cung.
Hắn ta từ xa ngẩng đầu lên, lần này cuối cùng cũng không còn miệng nói "nữ nhân ngu dốt" nữa, mà run rẩy giọng nói, gọi tên ta: "Tĩnh An, Tĩnh An, ta là Thái tử ca ca của ngươi, ta là huynh trưởng của ngươi mà. . ."
Huynh trưởng.
Nhưng khi xưa ta rơi xuống hồ băng, người bỏ mặc ta là ngươi