Sau Khi Gả Cho Tướng Quân Tàn Tật

Chương 16

"Điện, điện hạ, người sao lại... không, không mặc quần áo."

Lưỡi Hạ Hàn Thanh như thắt lại, cả buổi mới lắp bắp không nói thành câu, ánh mắt lảng tránh, nghiêng đầu, hoàn toàn không dám liếc qua người Tiêu Tắc Tự.

Hai má bị hơi nóng làm cho đỏ bừng, đôi tay nắm chặt lấy tay vịn của xe lăn, gân xanh nổi lên, đầu óc trống rỗng.

Hắn rốt cuộc đang nói cái gì? Tắm rửa tự nhiên không mặc quần áo rồi.

"Điện hạ, thần, thần không biết điện hạ ở đây, thần xin cáo lui."

Hắn cúi đầu, trước sau không dám nhìn "đại điêu triển sí" một cái nào, vội vàng quay xe lăn muốn rời đi.

Tiêu Tắc Tự đứng trong thùng tắm, đột nhiên có chút nghi ngờ, chẳng lẽ tướng công không thích y đột ngột xuất hiện? Tướng công có phải đã bị y làm cho hoảng sợ?

"Tướng công! Cho ngươi."

"Gì... gì cơ?"

Hạ Hàn Thanh quay lưng về phía y, ngừng động tác muốn ra ngoài, vẫn không dám quay đầu lại.

"Ngươi lại đây."

"Thần không dám."

"Vậy ta qua bên đó."

Tiểu ngốc tử nói xong định nhấc chân bước ra.

"Không!"

Hạ Hàn Thanh sợ đến nỗi đầu lưỡi run lên, vừa lùi lại vừa vịn vào chiếc xe lăn, chậm rãi đến gần bồn tắm, khuôn mặt đỏ bừng, đột nhiên xe lăn chạm vào bồn tắm, phát ra một tiếng cộc cộc, hắn dừng lại.

"Điện hạ, thần ở đây."

"Sao ngươi lại quay lưng lại với ta?"

Tiêu Tắc Tự không hiểu, tại sao tướng công không nhìn ta?

Y bất ngờ đưa tay ra, vung nước lên, ngón tay mang theo hơi ấm của nước nóng bất ngờ che lên mắt Hạ Hàn Thanh. Trong khoảnh khắc chìm vào bóng tối, Hạ Hàn Thanh toàn thân cứng đờ, không dám nhúc nhích.

Nước từ trên mu bàn tay nhỏ xuống, rơi thẳng lên môi của Hạ Hàn Thanh, hắn khẽ sững lại, cả người giãy giụa muốn trốn thoát.

Nhưng Tiêu Tắc Tự lại giữ chặt lấy mắt hắn, không cho chạy. Rồi y cầm lên một thứ gì đó từ trên bàn bên cạnh, từ phía sau mò mẫm tìm vị trí của miệng Hạ Hàn Thanh.

Ngón tay mang theo nước sờ loạn xạ trên môi, cuối cùng bóp nhẹ lấy môi của Hạ Hàn Thanh rồi nhét đồ vật đó vào, mang theo hơi nước, viên kẹo sữa mát lạnh tan chảy trong miệng, hương thơm ngọt ngào tràn ngập.

"Tướng công, ngọt không? Bách Nhận làm kẹo sữa, ta một mình có thể ăn hết cả đĩa, hắn nấu ăn ngon thật."

Tiêu Tắc Tự bỗng nhiên từ phía sau ôm chặt lấy cổ hắn, giữ chặt, nghiêng đầu nhìn hắn, tiểu ngốc tử hoàn toàn không cảm nhận được Hạ Hàn Thanh lúc này đang phải chịu đựng đến nhường nào.

Mái tóc ướt rượt rơi trên má Hạ Hàn Thanh, hơi thở của hắn bắt đầu rối loạn, trong không gian bao trùm bởi hơi nóng dường như không còn chút không khí nào để thở nữa.

Thính Lan bước vào thì nhìn thấy cảnh này, suýt nữa sợ đến nỗi làm rơi chậu gỗ trong tay.

"Điện hạ? Hạ tướng quân?"

Tiêu Tắc Tự khúc khích cười vài tiếng, buông Hạ Hàn Thanh ra, giọng nói mềm mại trách móc: "Thính Lan, ngươi chậm quá, may mà có tướng công ở đây chơi với ta."

Hạ Hàn Thanh cuối cùng cũng thoát ra được, tay vịn xe lăn, không thèm để ý đến bộ áo choàng hơi ướt trên người, nhanh chóng rời khỏi hiện trường.

Hắn ra ngoài, nhưng lại thấy Thính Lan đang mang chậu gỗ đi vào phía sau bức bình phong, đầu óc chuyển qua thì đột nhiên cảm thấy không ổn, vội vàng quay xe lăn trở lại.

Tiêu Tắc Tự đang nằm dựa vào thành bồn tắm, để Thính Lan nhúng khăn ướt giúp y lau lưng.

"Điện hạ!" Hạ Hàn Thanh hét lên một tiếng.

"Tướng công, ngươi đã trở lại rồi."

Tiêu Tắc Tự vui vẻ gọi.

Hạ Hàn Thanh kìm nén cả nửa ngày, sắc mặt đỏ bừng, há miệng ra rồi lại không biết nói thế nào, Thính Lan là cung nữ thân cận của điện hạ, hắn cũng không tiện trực tiếp đuổi nàng đi.

Nhưng nàng là nữ tử, sao có thể hầu hạ điện hạ tắm rửa thay quần áo được chứ?

"Thính Lan cô nương..."

Hạ Hàn Thanh do dự một lúc rồi mở miệng, "Để ta hầu hạ điện hạ tắm rửa đi."

Thính Lan nhướng mày lên.

"Tướng quân có thể chứ?"

Mặc dù bồn tắm này không cao, nhưng Hạ Hàn Thanh dù sao cũng không tiện.

Hạ Hàn Thanh cắn răng gật đầu.

"Thính Lan cô nương, điện hạ... bây giờ, y... y cũng xem như đã là nam tử trưởng thành, vẫn nên để ta đến thì hơn."

Thính Lan lúc này mới nhận ra ý của Hạ Hàn Thanh, hóa ra là vì cho rằng mình giúp điện hạ tắm rửa, nhìn thấy hết thân thể điện hạ, chẳng lẽ Hạ Hàn Thanh thật sự đã có vài phần tình cảm với điện hạ sao?

Chớp mắt nàng bỗng nhiên muốn thử thăm dò thêm chút nữa, cười mỉm, cố tình bịa chuyện nói: "Nô tỳ từ nhỏ đã hầu hạ điện hạ, điện hạ cũng quen có nô tỳ bên cạnh, năm đó Hoàng hậu nương nương cũng từng muốn chỉ nô tỳ làm thông phòng thị thiếp cho điện hạ."

Một câu "thông phòng thị thiếp" như ngọn núi lớn trực tiếp đè lên tim hắn, yết hầu Hạ Hàn Thanh nuốt xuống, cảm giác tắc nghẽn khó chịu.

Nam tử lớn tuổi hơn một chút, trong nhà đều sẽ sắp xếp nha hoàn thông phòng, nay hai huynh trưởng của Tiêu Tắc Tự, Thúc vương và Đoan vương mặc dù chưa thành thân, nhưng trong nhà cũng dưỡng không ít thị thiếp.

Phủ đệ của Tiêu Tắc Tự có thêm vài thị thiếp cũng là chuyện bình thường.

"Thông phòng là gì?"

Tiêu Tắc Tự đột nhiên thò đầu ra khỏi nước, cánh tay đặt lên thành bồn tắm, nghi hoặc nhìn hai người.

Nhưng y nhanh chóng nhận ra rằng Hạ Hàn Thanh dường như không vui, nụ cười của y cũng nhạt đi.

"Tướng công? Ngươi không vui sao?"

"Thính Lan, không được bắt nạt tướng công."

Tiêu Tắc Tự nói rất nghiêm túc, nhất định là vừa rồi Thính Lan nói gì đó khiến tướng công không vui.

Thính Lan phì cười, liên tục đáp lời.

"Vậy nô tỳ xin cáo lui trước, nơi này giao lại cho tướng quân, nước có chút lạnh rồi, nô tỳ sẽ gọi người mang thêm nước nóng đến."

"Ừ..."

Hạ Hàn Thanh dõi theo Thính Lan, trừng mắt nhìn nàng đi ra, mới thở phào một hơi.

Vừa rồi đúng là tức đến mức choáng váng, hiện tại điện hạ đã gả vào tướng quân phủ của hắn, không còn bất kỳ thị thiếp thông phòng nào nữa! Chỉ có một mình hắn mà thôi.

"Điện hạ, thần sẽ giúp điện hạ tắm rửa."

Trên mặt đất đầy những vệt nước lầy lội, là do Tiêu Tắc Tự lúc nãy vẫy nước trong bồn ra, bên trong còn xen lẫn vài cánh hoa không rõ tên.

Sương mù dày đặc, nước vẫn còn ấm, trên bàn bên cạnh đặt bộ y phục Tiêu Tắc Tự đã thay ra.

Trong đầu Hạ Hàn Thanh toàn là hình ảnh "đại điêu triển xí" lúc nãy, tay run run cầm lấy khăn mà Thính Lan để lại.

Hắn có chút hối hận đã nhận việc này, thà gọi một tiểu đồng đến giúp điện hạ tắm còn hơn, nhưng trong lòng lại không muốn người khác nhìn thấy thân thể của điện hạ.

Dù sao cũng là cưỡi hổ khó xuống, hắn bèn cắn răng nhắm mắt, cầm khăn nhúng nước, vắt khô.

"Điện hạ, thần đến đây."

Hắn lấy hết can đảm, như kẻ sĩ sẵn sàng hy sinh.

Tiêu Tắc Tự nằm dựa vào thành bồn tắm, mở mắt nhìn hắn, không hiểu vì sao tướng công giúp y tắm mà phải nhắm mắt lại?

Ngón tay Hạ Hàn Thanh lùa vào mái tóc, cầm lấy xà phòng nhẹ nhàng chải, một sợi tóc cũng không dám làm đứt, nhưng nhắm mắt lại thì không tiện.

Sau khi do dự mấy lần, cuối cùng hắn cũng mở mắt ra.

"Tướng công, sao ngươi lại nhắm mắt?"

Tiêu Tắc Tự đột nhiên ghé sát vào mắt Hạ Hàn Thanh, thắc mắc nhìn hắn.

"Thần... phi lễ chớ nhìn."

"Phi lễ chớ nhìn là gì?"

"Chính là, điện hạ không mặc y phục thì không được để người khác nhìn thấy."

"Nhưng tướng công không phải là người khác mà?"

Dù rất cảm động nhưng Hạ Hàn Thanh vẫn không dám nhìn thẳng vào y.

Hắn cũng không phải chưa từng thấy qua thân thể nam nhân, bình thường trong quân doanh, gió táp mưa sa, có lúc gặp phải sông suối, một đám đại lão gia nhảy xuống hồ, cởi hết y phục ra mà tắm rửa, cũng là chuyện thường tình.

Nhưng hắn chưa từng thấy qua người nào, không biết nên dùng từ gì để hình dung, lại cao quý thế này...

Chỉ là nhìn thêm vài lần, tim đã như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.

"Tướng công, ngươi muốn tắm không? Chúng ta cùng nhau tắm đi?" Tiêu Tắc Tự rất hào phóng và nhiệt tình mời hắn cùng tắm.

"Không, không được."

Mặc dù hôm nay quả là ngày phải tắm rửa, nhưng làm sao hắn có thể cùng điện hạ đồng tắm chứ.

"Tại sao?"

Tiêu Tắc Tự ngồi trong thùng tắm, cứ thế hất nước nghịch chơi, còn cố kéo Hạ Hàn Thanh xuống cùng y.

Trong nước vui lắm, sao tướng công không xuống nhỉ?

Hạ Hàn Thanh dám mở mắt ra đã là một dũng khí to lớn, sao có thể dám cởi y phục xuống nước, trần trụi đối diện.

"Ngươi xuống đây đi."

Tiêu Tắc Tự kéo tay áo hắn, "Trong nước ấm ấm, không lạnh đâu."

"Điện hạ, thần đã thấy rất nóng rồi."

Lời này không hề giả dối, Hạ Hàn Thanh sớm đã đỏ bừng mặt khi thấy "đại điêu triển xí" ban nãy, nếu lúc này có đại phu ở đây, e là có thể chẩn ra chứng phát sốt.

"Vậy được rồi."

Tiểu ngốc tử bĩu môi, có chút không vui.

"Điện hạ... thần thật sự không thể xuống."

Hạ Hàn Thanh dở khóc dở cười.

Tiêu Tắc Tự xoay người quay lưng lại với Hạ Hàn Thanh, mặt đầy không vui, Hạ Hàn Thanh chỉ còn cách cầm khăn tiếp tục lau lưng cho y.

Mỗi góc đều lau rất kỹ lưỡng, sạch sẽ tinh tươm.

Hạ Hàn Thanh mặt đỏ bừng, "Điện hạ, ngài cần phải đứng lên một chút."

Hắn mặt đỏ bừng, nhắm mắt lại, đầu ngón tay vừa chạm vào đã rụt lại.

Bất ngờ một tiếng "bùm", nước bắn tung tóe, Tiêu Tắc Tự đột ngột ngồi xuống, trong mắt lộ rõ vẻ kinh hãi chưa từng có.

Tâm thần bất minh!

Không thể lý giải!

Kẻ vô sỉ!

Hạ Hàn Thanh hắn lại thật sự dám sao?

Nhìn thấy Hạ Hàn Thanh nhắm mắt lại mà vẫn muốn lau.

Tiêu Tắc Tự cố nhịn cơn xung động muốn đá hắn bay ra ngoài, vội vàng đoạt lấy cái khăn trong tay Hạ Hàn Thanh.

"Ta, ta tự mình làm."

Y quay lưng lại với Hạ Hàn Thanh, vội vàng tự tắm rửa xong.

Hạ Hàn Thanh cũng thở phào nhẹ nhõm.

Hắn quả thực không dám...

Tiêu Tắc Tự vứt cái khăn đi, tiếp tục ngồi trong thùng tắm, sau lưng ánh mắt ấy vẫn dán chặt vào, thật khiến người ta bực bội.

Hạ Hàn Thanh có thật là bị bệnh không? Hắn muốn nhìn chằm chằm y mặc y phục hay sao?

Tuy nhiên, Hạ Hàn Thanh hoàn toàn không có ý định rời đi, Tiêu Tắc Tự bực tức ném bộ y phục vừa thay ra bên cạnh trùm lên đầu Hạ Hàn Thanh, che đi tầm mắt của hắn.

Nhân lúc đó, Tiêu Tắc Tự khoác y phục lên, chân trần bước ra khỏi màn trướng, chỉ để lại một mình Hạ Hàn Thanh trong đó bối rối.

Tiêu Tắc Tự một lúc lâu không thấy Hạ Hàn Thanh từ trong ra, nằm trên giường không có việc gì làm, từ dưới gối lấy ra hai cuốn sách.

Y nhớ hai cuốn sách này hình như là lão phu nhân của Hạ gia đưa tới.

Y vừa lật được hai trang, liền thấy Hạ Hàn Thanh đi ra, mặt đỏ bừng, Hạ Hàn Thanh gọi Giang Lăng tiến vào, đổi nước mới, dưới sự giúp đỡ của Giang Lăng, ngồi vào thùng tắm.

Phía sau màn trướng nước vương đầy đất, cánh hoa rối loạn khắp nơi, Hạ Hàn Thanh nhắm mắt lại, rửa mặt, cố gắng quên đi những gì vừa xảy ra.

Tiêu Tắc Tự lại nhàn nhã lật xem trang sách, lật rồi lại phát hiện không đúng, trong sách này vẽ hai nam nhân, những tư thế này, chẳng phải là...

Y đột ngột gập sách lại, trên mặt ửng đỏ, lại nhìn vào tên sách.

""Hải Đường Hoan""

Quả nhiên không phải sách đàng hoàng.

Hạ Hàn Thanh lão nam nhân này quả nhiên cũng không phải kẻ đàng hoàng.

Nhưng nhịn không nổi sự tò mò, lại mở ra xem thêm vài trang, y che miệng lại, khóe môi cong lên, thì ra nam nhân với nam nhân lại có thể như vậy.

Y nằm trên giường tiếp tục lật giở từng trang sách, dần dần mở ra cánh cửa thế giới mới.

Chẳng mấy chốc, phía trong màn trướng vang lên tiếng gọi của Hạ Hàn Thanh.

"Giang Lăng, Giang Lăng!"

Hạ Hàn Thanh ngồi trong thùng tắm, lúc này vô cùng hối hận, hơi nóng mờ mịt, hiện tại đầu óc hắn choáng váng, đôi chân còn tê cứng, gần như đứng không nổi.

Giang Lăng lại cho rằng tối nay tướng quân và điện hạ nhất định sẽ xảy ra chuyện gì, sớm thức thời đứng ở xa xa, còn gọi tất cả người trong viện đi chỗ khác.

Mặc cho Hạ Hàn Thanh kêu nửa ngày, không ai đáp lại.

Tiêu Tắc Tự bị hắn gọi đến phát phiền, xuống giường đá đôi giày, vừa khéo nhìn thấy Hạ Hàn Thanh yếu ớt tựa vào thành thùng tắm, thở hổn hển từng hơi lớn, tựa như không thở nổi.

"Hạ Hàn Thanh?"

Tiêu Tắc Tự bước nhanh tới, hai tay nhúng vào nước liền đem Hạ Hàn Thanh vớt ra, dùng khăn quấn chặt lại, ôm ngang người lên.

Hạ Hàn Thanh mơ mơ màng màng chỉ cảm thấy có đôi tay ấm áp ôm lấy hắn, sau đó cả người nhấc lên khỏi mặt đất.

Hắn bị quấn chặt như con sâu, tiếp xúc với không khí lạnh bên ngoài, cuối cùng cũng thở được mấy hơi.

"Điện hạ..."

Vừa rồi hắn như thể nghe thấy điện hạ gọi tên hắn.

Chắc là nghe nhầm nhỉ?

Tiêu Tắc Tự cố sức vỗ vỗ má Hạ Hàn Thanh, cuối cùng thấy hắn tỉnh lại, nếu không tỉnh thì phải đi gọi đại phu rồi.

"Tướng công, ngươi tỉnh rồi?"

"Điện hạ."

Hạ Hàn Thanh cuối cùng cũng tỉnh, trước mắt đột nhiên một gương mặt tuấn tú phóng đại, lập tức mặt lại đỏ lên, hắn cúi đầu nhìn mình.

"Sao thần lại..."

Bị quấn thành bánh chưng thế này?

Hắn ban nãy ở trong thùng tắm, sao lại lên giường rồi?

Hình như là... điện hạ vớt hắn lên ôm qua đây?

Nhận thức này khiến đầu óc hắn trống rỗng, còn mang theo chút xấu hổ.

Hạ Hàn Thanh khó khăn lắm mới vùng khỏi cái khăn quấn, kết quả dưới thân trống trơn không có lấy một chiếc quần lót, hắn sợ đến nỗi lại chui vào trong.

Tiêu Tắc Tự không để ý đến hắn, chỉ chăm chú nhìn cuốn sách trước mặt, thỉnh thoảng có tiếng lật trang sách.

"Điện hạ đang xem gì thế?"

Tiêu Tắc Tự chỉ chỉ cuốn sách.

"Không phải là cuốn mà mẫu thân đem đến chứ?"

Hạ Hàn Thanh run run hỏi ra tiếng.

Chỉ thấy Tiêu Tắc Tự nặng nề gật đầu.

"Điện hạ!" Giọng Hạ Hàn Thanh đột nhiên cao lên, "Không thể xem, đây không phải thứ gì đàng hoàng."

Hắn giơ tay định giật cuốn sách, Tiêu Tắc Tự cố ý trêu chọc hắn, cố tình tránh đi. Vật lộn một hồi, Hạ Hàn Thanh cả người đè lên Tiêu Tắc Tự, chăn đột nhiên bung ra, chỉ thấy cảnh xuân tươi đẹp hiện ra trước mắt.

Tiêu Tắc Tự nhướn mày, không ngờ Hạ Hàn Thanh tuy tuổi không còn trẻ, nhưng nhìn qua lại vẫn trẻ trung.

Vì vận động nhiều năm, vai rộng eo thon, cơ bắp săn chắc, toàn thân không có chút mỡ thừa nào, dáng người cực kỳ tốt, khiến người ta muốn chạm thử xem cảm giác thế nào.

Tiêu Tắc Tự nghĩ như vậy, y thực sự vươn tay sờ một cái. Cơ thể ấm áp, lồng ngực phập phồng, Hạ Hàn Thanh thẹn đến mức hận không thể lập tức trốn đi.

Chỉ có phần bụng và eo là có một vết kiếm không sâu không nông, không rõ lắm, chắc hẳn là vết thương hắn bị khi ở chiến trường.

Đầu ngón tay rơi xuống vị trí vết sẹo, Tiêu Tắc Tự hồi lâu không thể tỉnh thần lại, đại tướng quân chiến công hiển hách, phụ hoàng của y làm sao có thể nỡ xuống tay như vậy?

"Điện hạ, đừng sờ loạn."

Hạ Hàn Thanh thấy y nhìn chằm chằm vết sẹo kia, cũng không màng tới cuốn sách, vội vàng quấn chăn, giấu mình vào trong.

"Điện hạ, đừng nhìn, xấu lắm."

Hạ Hàn Thanh còn thụt đầu lại, thật sự mất mặt, sao lại xui xẻo để lộ ra trước mặt điện hạ như vậy.

Tiêu Tắc Tự ngẩn ra.

Lập tức giọng nói khẽ khàng truyền vào tai Hạ Hàn Thanh.

"Không xấu!"

Y cảm thấy đại tướng quân rất đẹp.
Bình Luận (0)
Comment