Sau Khi Gả Cho Tướng Quân Tàn Tật

Chương 37

Tiêu Tắc Tự hai tay gối sau đầu, kéo tấm áo choàng trên người xuống che kín chân Hạ Hàn Thanh, giúp hắn chắn gió lạnh.

Y mở mắt nhìn trời đầy sao, một vầng trăng sáng treo cao, không xa đó lửa trại không ngừng cháy, Ngôn Nhân Nhân đang cùng hai vị tướng quân nhà họ Từ nói cười, nàng tươi cười rạng rỡ, tuy là tiểu thư thế gia, nhưng lại không hề có chút kiêu kỳ, sớm đã hòa đồng cùng những người khác.

Lúc này nàng đang cầm một cây kim thêu hướng về phía ánh sáng giúp Từ Tấn vá lại góc áo rách, ánh lửa phản chiếu lên gò má của họ, còn có thể thấy được gò má ửng đỏ và vẻ không biết làm sao của Từ Tấn.

Thính Lan bỗng nhiên ném qua một vò rượu, Tiêu Tắc Tự đưa tay đón lấy, mở nút rồi đổ vào miệng.

"Rượu ngon, Đào Hoa Tửu thượng hạng." Y cười nói.

"Thử chút chứ?"

Tiêu Tắc Tự đưa vò rượu cho Hạ Hàn Thanh.

Hai người vai kề vai dựa vào gốc cây, bả vai chạm nhau.

Hạ Hàn Thanh vốn không giỏi uống rượu, nhưng điện hạ mời, hắn không dám từ chối, lập tức cầm vò rượu uống một ngụm, quả nhiên hương vị rượu đậm đà, hương thơm ngọt ngào lưu luyến trong miệng.

"Thật không muốn quay về chút nào."

Tiêu Tắc Tự ngẩng đầu che mắt nhìn mặt trăng.

Trăng vẫn như cũ, vầng trăng luôn treo cao trên bầu trời, mãi là vầng trăng trong ký ức, chỉ có con người dần dần nhòa nhạt trong ký ức.

Tiêu Tắc Tự đoạt lấy vò rượu uống thêm một ngụm.

Hóa ra đã ba năm trôi qua, nụ cười của mẫu hậu y lại có phần không nhớ rõ nữa rồi.

Y nhắm mắt lại, theo thói quen tựa đầu dần dần lên vai Hạ Hàn Thanh, chuẩn bị ngủ.

Hạ Hàn Thanh cả người căng cứng, trọng lượng trên vai khiến hắn không dám cử động, chỉ yên lặng lắng nghe tiếng thở nhẹ nhàng.

Một đêm bình yên.

Sau khi trời sáng, Thính Lan cùng mọi người đã ẩn vào trong bóng tối, âm thầm đi theo. Tiêu Tắc Tự lại một lần nữa đeo lên chiếc mặt nạ quỷ nanh dài đi bên cạnh Hạ Hàn Thanh, giúp hắn đẩy xe lăn, hoàn toàn không nhìn ra y là vị quý nhân trong lãnh cung kia.

Đại đội binh mã xuyên qua khu rừng, đi thêm mấy ngày nữa, vào lúc chạng vạng tối đã nhìn thấy một tòa tiểu thành nằm dưới ánh tà dương.

Huyện Hiến—

Chỉ cần đi qua huyện Hiến, ngày mai sẽ vào kinh thành.

Những ngày qua đúng là tám tiên vượt biển, các hiển thần thông, các loại thích khách tụ tập, chỉ vì muốn lấy mạng Hạ Hàn Thanh, may mà có kinh không hiểm, bọn họ mang theo nhân thủ đầy đủ nên không xảy ra chuyện gì.

"Điện hạ có muốn vào trạm dịch không?"

Hạ Hàn Thanh không biết Tiêu Tắc Tự định làm gì, nếu y đột nhiên bại lộ trước mặt người ngoài, nhỡ đâu lại gặp nguy hiểm...

"Sao lại không vào?"

Y cúi đầu bỗng nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Hạ Hàn Thanh khẽ cười nói: "Yên tâm đi, huyện lệnh là người của mình, Cô đã chào hỏi trước rồi."

Hạ Hàn Thanh dẫn người vào trạm dịch, người Ngôn gia cũng được đưa lại vào nhà lao giam giữ, dù sao vẫn là mang tội, không tiện thả ra ngay.

Đây là cơ hội cuối cùng, ngày mai những người đó e là sẽ không còn cơ hội ra tay nữa.

Tối nay chắc chắn sẽ rất náo nhiệt, Tiêu Tắc Tự dặn dò Thính Lan thay toàn bộ người gác nhà lao thành người của mình, mọi đồ đạc nhập vào đều phải được Lục Tu Văn tự mình kiểm tra mới được mang vào.

Huyện lệnh vừa thấy Tiêu Tắc Tự liền cung kính dập đầu hành lễ, gần như rơi lệ, còn điều đến ba nha hoàn trẻ đẹp hầu hạ, tâm tư quá rõ ràng.

Tiêu Tắc Tự nhấp một ngụm trà, ánh mắt khẽ liếc qua các nàng.

Trong lòng nghĩ: Huyện lệnh này trông giống như con khỉ đột, nhưng nha hoàn dưới trướng thì lại một người xinh đẹp hơn một người.

Một người xinh xắn đáng yêu;

Một người dáng điệu yêu kiều;

Một người đoan trang nho nhã;

Nhìn không giống nha hoàn chính quy chút nào.

Hạ Hàn Thanh từ nhà lao quay về vừa hay trông thấy ba nha hoàn kia mỉm cười không ngừng gắp thức ăn cho Tiêu Tắc Tự, vây quanh ríu ra ríu rít...

Nắm tay hắn siết chặt lại!

"Điện hạ khẩu vị thật tốt."

Hạ Hàn Thanh lạnh nhạt buông một câu.

Vậy mà một lần ba người...

Tiêu Tắc Tự như không hiểu, mỉm cười gọi hắn đến ngồi.

Hạ Hàn Thanh không tình nguyện dịch đến, lập tức có tiểu nha hoàn đến gần, sợ đến mức chỉ muốn ôm ghế chạy đi, nếu như hắn có thể cử động được.

Hắn sợ hãi nói liên tục: "Điện hạ vẫn tha cho thần đi."

"Không ngon sao? Có vẻ cũng không tệ lắm."

Tiêu Tắc Tự gắp một miếng thịt bỏ vào bát Hạ Hàn Thanh.

"Thần không muốn ăn, điện hạ từ từ dùng."

Hạ Hàn Thanh nhanh chóng ăn miếng thịt xong, đẩy xe lăn rời đi, quyết tâm mắt không thấy lòng không phiền.

Đi được một nửa, đột nhiên lại cảm thấy nếu cứ đi như vậy, chẳng phải sẽ để lại cơ hội cho những kẻ đó sao, hắn lại đẩy xe lăn quay về.

Tiêu Tắc Tự: "..."

Y vẫy tay: "Đi hết đi, Cô không thích nữ nhân, các ngươi đừng đến nữa."

Hy vọng vị huyện lệnh đó không đưa người tới nữa.

Y đứng dậy duỗi người, định ra ngoài đi dạo. Tuyết lớn đã qua, đường phố đã thông thoáng trở lại, các cửa hàng khai trương, nơi này cách kinh thành không xa không gần, chợ đêm cũng khá nhộn nhịp.

"Điện hạ định đi đâu?"

Phía sau truyền đến giọng của Hạ Hàn Thanh.

Tiêu Tắc Tự dừng bước, cứng ngắc mỉm cười với hắn, không ngờ ra khỏi phủ tướng quân mà Hạ Hàn Thanh vẫn không rời nửa bước.

"Ra ngoài đi dạo một chút, tướng quân có muốn đi cùng không?"

"Được."

Tiêu Tắc Tự: "..."

Y chỉ là khách sáo một chút thôi.

Không còn cách nào khác, y đành phải mang theo một miếng cao dán chó, y đẩy xe lăn của Hạ Hàn Thanh ra khỏi dịch trạm, bên ngoài treo đèn lồng đỏ rực, tiếng nói cười thỉnh thoảng vang lên bên tai.

Sau thảm họa tuyết, để mừng việc sống sót lần này, trên phố vô cùng náo nhiệt, bỗng "bụp" một tiếng, pháo hoa bắn lên, tỏa ra trên không trung, như sao như mưa, đẹp vô cùng.

"Điện hạ..."

"Ở bên ngoài cứ gọi tên của ta là được, chàng nói sao? Tướng công?"

Tiêu Tắc Tự nghiêng đầu cười với hắn.

Dưới ánh đèn, càng làm cho cả người y thêm rực rỡ diễm lệ.

Trước đó vừa nói với Hạ Hàn Thanh về lễ nghĩa quân thần, hôm nay y liền có ý xấu muốn trêu chọc Hạ Hàn Thanh.

Hạ Hàn Thanh bị một tiếng "tướng công" này làm giật mình, vừa muốn gọi tên Tiêu Tắc Tự, nhưng lại cảm thấy không thích hợp, cuối cùng cắn răng, miễn cưỡng thốt ra một tiếng "Công tử..."

Tiêu Tắc Tự có chút bất lực, "Nghe giống như ngươi và ta là chủ tớ vậy."

"Quân thần chẳng phải cũng là chủ tớ sao?"

Quân muốn thần chết, thần không thể không chết; chủ muốn tớ chết, sống chết cướp đoạt.

Có gì khác biệt chứ?

"Quân thần là quân thần, chủ tớ là chủ tớ, trong lòng ta ngươi chưa bao giờ là tớ cả."

"Ta nhớ mẫu thân lúc còn sống thường gọi phụ thân là Tiêu Lang, nếu ngươi không muốn gọi tên ta, hay là ngươi cũng gọi ta một tiếng Tiêu Lang, thế nào?"

Tiêu Tắc Tự mỉm cười, ngắm nhìn cảnh chợ đêm, quán rượu, hàng quán nhiều đã dọn ra, chỉ là một số nơi vẫn còn trống không người, có lẽ do hậu quả của thảm họa tuyết.

"Gọi một tiếng ta nghe xem nào."

Tiêu Tắc Tự véo má Hạ Hàn Thanh, ép hắn nhìn vào mình, hai mắt đối diện, trong con ngươi nhạt thoáng hiện lên sự bồn chồn không yên của Hạ Hàn Thanh.

Nhưng tiếng xưng hô này thật sự khó mà thốt ra, vốn dĩ là lời gọi của nữ tử đối với người mình yêu mến, Hạ Hàn Thanh làm sao có thể gọi ra được.

Nhưng biểu cảm khó nói nên lời này của Hạ Hàn Thanh lại chọc đúng vào tâm can của Tiêu Tắc Tự, ban đầu vốn chỉ định nói lời tầm phào khiến Hạ Hàn Thanh đỏ mặt, nhưng lúc này lại thực sự muốn nghe hắn gọi một tiếng như vậy.

"Ngươi và ta thành thân đến nay đã gần năm tháng, một trăm năm mươi ngày, ta đã gọi bao nhiêu tiếng tướng công, ngươi nói xem có phải nên trả lại ta một tiếng hay không?"

Đi qua một con phố, xung quanh không nhiều người nữa, Hạ Hàn Thanh mới đỏ mặt, giọng nhỏ như muỗi kêu.

"Tiêu... Tiêu, Tiêu Lang."

"Cái gì? Ta không nghe thấy."

Tiêu Tắc Tự cố ý ghé sát vào má hắn, "To hơn chút nữa."

"Tiêu Lang..."

Hạ Hàn Thanh lại gọi một tiếng.

"Vẫn chưa nghe thấy mà."

Tiêu Tắc Tự tiếp tục trêu đùa.

"Tiêu Lang."

"Ừ..."

Tiêu Tắc Tự đáp một tiếng.

Trong chợ đêm người bỗng dưng đông lên, dòng người xô đẩy, Hạ Hàn Thanh ngồi thấp, người khác không thấy nên vô tình đụng vào xe lăn, Hạ Hàn Thanh vừa vặn quay đầu lại định nói với Tiêu Tắc Tự.

Tiêu Tắc Tự còn đang kề sát bên hắn, chưa hết hứng thú, một đôi môi ấm áp chạm lên má của y.

Tiêu Tắc Tự trừng lớn mắt, tay che lên chỗ bị hôn.

"Ngươi..."

"Thần, không phải, điện hạ, thần không cố ý, vừa rồi bị người va phải."

Hạ Hàn Thanh lắp bắp giải thích, sợ đối phương nghĩ mình là kẻ vô lại, cố tình làm vậy.

Nơi bị hôn của Tiêu Tắc Tự có chút nóng lên, y vội đứng thẳng người, mắt nhìn xa xăm, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

"Không sao, ngươi và ta huynh đệ tương xưng cũng được. Ngươi lớn hơn ta mấy tuổi, ta sẽ gọi ngươi một tiếng huynh trưởng, còn ngươi, cứ tiếp tục gọi ta Tiêu Lang."

Tiêu Tắc Tự tâm trạng rất tốt.

Y đẩy Hạ Hàn Thanh đi dạo khắp nơi.

Hạ Hàn Thanh mím môi.

Sao có thể như vậy? Điều này không công bằng.

"Không thích sao? Huynh trưởng?"

Tiêu Tắc Tự cố ý nhấn mạnh hai chữ đó, "Hay là... ca ca?"

Hạ Hàn Thanh giật mình, mặt đỏ bừng.

"Hàn Thanh ca ca? Thanh ca ca?"

Tiêu Tắc Tự từng chút từng chút thử thăm dò giới hạn của Hạ Hàn Thanh, quả nhiên thấy biểu cảm trên mặt Hạ Hàn Thanh phong phú muôn màu, thay đổi liên tục, như là màn biến mặt trong kịch Xuyên, thật thú vị.

Hạ Hàn Thanh bị y gọi đến tim đập thình thịch, chỉ có thể cắn răng ngăn cản y.

"Điện hạ, đừng gọi bậy, vẫn gọi thần là huynh trưởng đi."

"Huynh trưởng?"

"Thần... ta ở đây."

Tiêu Tắc Tự bật cười.

"Huynh trưởng, ta muốn ăn đậu hũ chiên."

Họ đi qua một sạp hàng nhỏ, đậu hũ trắng nõn vuông vức, chiên lớp ngoài vàng giòn, rưới lên chút nước sốt, đặt trong hộp nhỏ.

Hạ Hàn Thanh tự giác trả tiền xu, Tiêu Tắc Tự lấy xiên tre chọc một miếng, cắn vào, mềm mại trơn nhẵn, vỏ ngoài giòn tan, nước sốt nấu cũng rất ngon.

Y xiên một miếng đưa đến miệng Hạ Hàn Thanh, "Nếm thử xem?"

Hạ Hàn Thanh há miệng cắn một miếng, khen ngợi: "Rất ngon."

Tiêu Tắc Tự hai ba miếng ăn hết một miếng nữa, còn lại đều đặt bên cạnh Hạ Hàn Thanh.

"Ca ca, ta muốn ăn đậu vàng."

Hạ Hàn Thanh đang ăn đậu hũ, bất ngờ bị một tiếng "ca ca" này gọi suýt nữa cầm xiên tre đâm chết mình.

"Điện hạ, đừng gọi như vậy."

"Thế được rồi, Hàn Thanh ca ca, ta muốn ăn đậu vàng."

Hạ Hàn Thanh run rẩy, rút tay trả mấy đồng xu, "Lão bản, lấy một phần đậu vàng."

Đậu vàng thường xuất hiện trong hội chùa mùa xuân, bây giờ không phải mùa, mua được quả thật hiếm.

Miếng đậu vàng to màu vàng nhạt xếp chồng lên nhau, thêm chút táo đỏ, đỏ vàng xen lẫn, vào miệng thơm ngọt mịn màng, mát lạnh sảng khoái.

Tiêu Tắc Tự lại đưa cho Hạ Hàn Thanh một miếng, đầu ngón tay cố ý lướt qua môi hắn, dùng móng tay khẽ gẩy nhẹ một cái.

"Ngọt không?"

"Ngọt..."

Hai người đi dạo một lúc lâu, Hạ Hàn Thanh tay ôm một đống đồ lớn nhỏ chất đầy trên xe lăn, trong đó còn có cả những thứ Tiêu Tắc Tự mua mà chưa kịp ăn xong đã bị mấy món ăn khác thu hút bỏ lại.

Hạ Hàn Thanh cầm cây xiên nhỏ chậm rãi giải quyết.

"Thanh ca ca, bánh ú ống tre."

Hạ Hàn Thanh bị những xưng hô loạn xạ này trêu cho cả người đầy lửa giận, sao có thể cứ một lúc lại đổi cách xưng hô thế này chứ?

Khó khăn lắm mới quen với một cách xưng hô, qua mấy quầy lại đổi thành một cách xưng hô khác.

Người bán hàng nhỏ nhặt một đoạn ống tre xanh biếc từ nồi nước nóng, cạch một tiếng bổ ống tre ra, dùng cây tre xiên lại, rắc lên chút đường trắng.

Gạo nếp tím, gạo nếp và táo đỏ xen kẽ, mềm mềm dẻo dẻo, mang theo hương tre thanh mát, mùi vị thơm phức.

"Tướng công, bánh đậu hũ chiên của ta đâu?"

Y ăn hai miếng bánh ú ống tre rồi lại đưa cho Hạ Hàn Thanh, quay lại tìm món bánh đậu hũ chiên đã mua trước đó.

Hạ Hàn Thanh nhìn chiếc hộp trống không, mặt già đỏ lên, "Thần... thần đã ăn mất rồi."

Thức ăn trên chân hắn nhiều quá, nhìn như sắp chất không nổi nữa, hắn liền tiêu diệt bớt một ít.

Nụ cười trên mặt Tiêu Tắc Tự đột nhiên dừng lại, ánh mắt chăm chú nhìn Hạ Hàn Thanh, nhìn một lúc lâu.

Hạ Hàn Thanh bị y nhìn đến mức không thoải mái, cuối cùng cứng đầu nói: "Chúng ta quay lại mua mới nhé."

Hai người thẫn thờ quay lại chỗ bán đậu hũ chiên ban đầu, người bán hàng đang chuẩn bị dọn quán về nhà, nồi dầu cũng đã thu lại, đậu hũ chất đầy trên bàn lúc trước đã bán hết.

"Xin lỗi nhé, hôm nay bán hết rồi, ngày mai ngài hãy đến sớm một chút nhé."

Người bán hàng chất đồ lên xe lừa chuẩn bị rời đi, ngước mắt nhìn hai người trẻ tuổi vẫn đứng đó.

"Tướng công, ta muốn ăn đậu hũ chiên."

Tiêu Tắc Tự cố ý kéo kéo áo hắn.

Lúc trước không phải gọi là "huynh trưởng" sao?

Rốt cuộc là huynh đệ hay phu thê đây?

Người bán hàng vẻ mặt ngơ ngác.

"Hôm nay còn làm nữa không? Ta có thể sai người đi theo ngài về lấy."

"Không làm nữa rồi, đậu hũ này cũng không còn, hay ngài tự mình qua bên kia mua một miếng đậu hũ, về nhà chiên lên ăn cũng giống thôi, chỉ có điều nước sốt của ta là gia truyền, mùi vị có lẽ không giống."

Hạ Hàn Thanh thấy Tiêu Tắc Tự vẻ mặt thất vọng, cắn răng nói, "Vậy có thể bán cho chúng ta chút nước sốt không?"

"Hai người chắc chắn chứ?"

Hạ Hàn Thanh móc ra mấy đồng tiền, người bán hàng đưa cho hắn một cái bình gốm còn một ít đáy, bên trong đen kịt tỏa ra mùi thơm, nhưng không còn nhiều.

Hạ Hàn Thanh ôm lấy cái bình, chìa tay nắm lấy Tiêu Tắc Tự cười nói: "Chúng ta đi mua chút đậu hũ, thần sẽ chiên đậu hũ cho điện hạ được không?"

Trong khoảnh khắc như người trước mắt chỉ là thê tử nhỏ của hắn, Hạ Hàn Thanh theo thói quen dỗ dành y nói chuyện.

"Được thôi." Tiêu Tắc Tự mỉm cười.

"Tướng công, ta còn muốn ăn quýt, ngươi giúp ta bóc, không được để lại sợi trắng nào."

"Vậy chúng ta đi mua quýt trước hay chiên đậu hũ trước?" Hạ Hàn Thanh hỏi rất nghiêm túc.

"Trước tiên đi ăn vằn thắn!"

"À? Vằn thắn?"

Tác giả có lời muốn nói:

Haha~ Các bảo bối, cầu cầu dưỡng chất, đến một nghìn hôm đó sẽ cập nhật thêm một chương nhé.
Bình Luận (0)
Comment