Sau Khi Gả Đến Mạc Bắc

Chương 57

Rời khỏi vách núi, Ngụy Nghiên nắm lấy tay nàng, dùng bàn tay to ôm chặt lấy, tuyết ngừng rơi, hắn từng bước tiến lên, Thẩm Du Khanh dẫm lên dấu chân của hắn.

Đi hồi lâu, Thẩm Du Khanh nhìn bóng lưng của hắn, tim vẫn đập như trống. Vừa rồi nàng trúng độc hoa Xuyên Tràng thảo, nếu không phải Ngụy Nghiên mang theo hạt châu trở về kịp thời, nàng chắc hẳn đã mất mạng, chỉ là không ngờ Ngụy Nghiên lại nói ra những lời đó.

Nàng dừng ánh mắt một lúc, Ngụy Nghiên đột nhiên dừng lại, đối mặt với nàng.

Thẩm Du Khanh bắt gặp đôi mắt đen nhánh của hắn, thở chậm lại, mở miệng hỏi: "Sao vậy?"

"Ta không muốn đợi tin của cha nàng nữa." Ngụy Nghiên ánh mắt thâm thúy, một tay ôm eo nàng, Thẩm Du Khanh liền đụng vào ngực hắn.

"Chàng có ý gì?" Nàng nghe thấy tiếng mình nói, rất nhỏ nhẹ, giống như tự đoán được điều gì, ánh mắt rơi trên mặt hắn.

Ngụy Nghiên nhìn nàng chằm chằm, "Mấy năm nay ta chỉ một thân lang thang cô độc, trừ bỏ cái mệnh này thì hoàn toàn là hai bàn tay trắng."

Thẩm Du Khanh lông mi khẽ run, cánh môi hơi mím lại, hô hấp cực kỳ chậm.

Tuyết ngừng rơi lại lần nữa buông xuống, tan chảy nơi khóe mắt hắn, thành một mảnh ướt.

"Trước khi gặp nàng, ta chưa từng nghĩ đến tương lai. Giờ đây ta đã nghĩ kỹ một chút. Nếu nàng muốn, ngay bây giờ chúng ta sẽ thành thân."

Ánh mắt Thẩm Du Khanh khẽ động, ngơ ngác về phía hắn: "Chúng ta không phải đã thành thân rồi sao?"

Ngụy Nghiên mím môi, "Ta khi đó chính là tên khốn kiếp, nếu như biết có ngày hôm nay, lúc ấy ta nhất định hoàn thành đủ lễ nghi."

Thẩm Du Khanh nhớ lại lúc trước, đúng là hắn hạ lưu tục tằng rõ trước mặt nàng, ánh mắt lại nhạt thêm một chút.

"Chàng còn nhắc lại những thứ đó."

Ngụy Nghiên hôn lên ch óp mũi nàng, "Ta không thể giả vờ như chưa từng xảy ra được." Lại trầm giọng nói: "Vừa rồi khi ta từ dưới đáy vực bò lên, nàng đã ngất đi trên mặt đất, hô hấp mỏng manh, mạch đập gần như không có, ta không biết y học, chỉ có thể đưa chuỗi chạt châu cho nàng, sau đó khẩn cầu trời cao thương tình, thương tình ta chuộc tội nhiều năm như vậy, hãy chiếu cố ta chỉ lần này thôi."

Thẩm Du Khanh cắ n môi dưới, nghe hắn nói tiếp: "Nàng biết lúc đó ta nghĩ gì không?"

"Gì vậy?" Thẩm Du Khanh hỏi hắn.

Ngụy Nghiên nói: "Lúc đó ta nghĩ, chúng ta thành thân lễ nghĩa còn chưa đầy đủ, nếu nàng không còn nữa, phụ thân nàng khăng khăng đưa nàng về Thượng Kinh, vậy thì ta đến chết cũng không thể cùng nàng ở bên nhau được."

Hắn khàn giọng, ánh mắt dán chặt vào nàng.

Trái tim Thẩm Du Khanh như bị ai đó bóp mạnh, cánh tay buông thõng bên người khẽ giật giật, đôi môi đóng mở, cuối cùng vẫn không nói lời nào.

Tuyết rơi chạm đến tai nàng, Ngụy Nghiên ngẩng đầu lên, đối diện với vùng đất hoang vu rộng lớn, núi non trùng điệp nói: "Ta ở Mạc Bắc đã hơn mười năm, từng nhành cây ngọn cỏ đều rất quen thuộc. Không bằng lấy núi rừng cỏ cây làm chứng, hai người chúng ta kết duyên vợ chồng."

Thẩm Du Khanh nhìn theo tầm mắt hắn, đôi mắt long lanh.

"Chàng nghĩ kỹ chưa?"

Ngụy Nghiên cười nói: "Ta vốn định trở về Thượng Quận mới nói với nàng những lời này, hiện tại không muốn đợi nữa."

Hắn nói xong, đôi ủng da lùi lại một bước nhường chỗ cho nàng, bờ vai rộng thẳng tắp, tư thế ngay ngắn lưu loát đối diện với nàng, hai tay chắp lại, vẻ mặt trịnh trọng chưa từng có trước kia "Mạc Bắc Hoài An Vương Ngụy Nghiên xin cầu thú Thượng Kinh Thẩm gia Thẩm Du Khanh là thê tử, kiếp này chim liền cánh cây liền cành, bạc đầu giai lão, đến chết không rời."

Hắn hơi khom lưng, hai tay ôm quyền, trên mu bàn tay gân xanh rõ ràng, chỉ lộ cho nàng thấy đỉnh tóc đen nhánh.

Tuyết bay phấp phới, chạm vào lông mi, trong chốc lát tan ra.

"Như này là xong rồi sao?" Một lúc lâu sau, Thẩm Du Khanh mới mở miện, lời nói bay vào trong gió.

Ngụy Nghiên chậm rãi đứng thẳng người, nghe rõ ràng trong gió lạnh lời nàng nói, suýt chút nữa cả giận cười lên, một phen nắm lấy eo nàng, "Nàng còn muốn gì nữa?"

Thẩm Du Khanh đột nhiên nói: "Nương thiếp thân thể không tốt, không thể chịu đựng quá nhiều xóc nảy, thiếp lại là con gái duy nhất trong nhà, sau này khả năng hơn nửa thời gian thiếp sẽ ở Thượng Kinh."

Nàng nhìn hắn, lồ ng ngực phập phồng.

Ngụy Nghiên hô hấp có chút nặng nề, "Ta có thể đợi, ta đã một mình nhiều năm như vậy, cũng không để bụng mấy tháng kia đâu."

Thẩm Du Khanh nhẹ giọng nói: "Sau này nếu chàng đổi ý, thiếp sẽ không bao giờ gặp lại chàng nữa."

"Thật ra ta còn sợ nàng đổi ý hơn." Ngụy Nghiên càng ôm chặt nàng hơn, trong mắt mang theo ý cười nhạt, "Đồng ý rồi sao?"

Thẩm Du Khanh quay mặt đi, trái tim đập nhanh nhưng ánh mắt vẫn nhẹ nhàng, nhẹ "ừ" một tiếng.

Ngụy Nghiên nở nụ cười, một tay nâng cằm nàng lên, hạ môi xuống lấp kín.

Hô hấp nhanh hơn, Thẩm Du Khanh đẩy n gực hắn, lần này hắn hôn mạnh hơn bao giờ hết, cố ý làm ác.

Thẩm Du Khanh buộc phải nhìn lên, hắn kẹp cằm nàng, trên da xuất hiện dấu tay đỏ.

Tim nàng đập dữ dội, lông mi khẽ run, trong mắt mang hơi nước.

Một lúc sau, hắn mới buông nàng ra.

Hắn thở ra, hơi thở quẩn quanh bên cạnh nàng.

Ngụy Nghiên cười, "Nàng biết ta hiện tại muốn làm gì sao?"

Thẩm Du Khanh bị nụ hôn của hắn làm cho không còn sức lực nữa, nửa mềm nhũn trong lòng hắn, hô hấp chậm rãi, nàng ccũng không hỏi hắn, đoán trước hắn nói cũng chẳng gì hay ho.

Thấy nàng phớt lờ mình, Ngụy Nghiên tự nói: "Bây giờ ta muốn bù đắp lại những ngày trước lãng phí."

"Quay về Thượng Quận cũng không có chuyện gì, ta với nàng giờ có thể làm chuyện đại sự."

Khi Thẩm Du Khanh nghe thấy chuyện đại sự trong miệng hắn, tai nàng bất giác nóng lên, còn mắng hắn một câu lưu manh.

Lúc đó trời đã gần tối, màn đêm dần buông xuống, hai người không thể chậm trễ hơn nữa. Cả hai quay trở về.

Gió và tuyết lớn, Ngụy Nghiên cởi Hồ phục, che kín người nàng.

Thẩm Du Khanh áp vào ngực hắn, thấy nhiệt tỏa ra, hắn vai rộng lưng dày, đủ để chống lại mọi cơn gió lạnh.

Đêm khuya không đi được nhiều, hai người trở về lều tranh lúc trước, Ngụy Nghiên đốt lửa chuẩn bị ở lại một đêm.

Không có mảnh vải giữ nhiệt đám thương nhân mang đến, Ngụy Nghiên trực tiếp cởi Hồ phục của mình ra trải trên mặt đất, trên người chỉ còn bộ trung y ôm lấy bờ vai rộng, cơ bắp cánh tay mạnh mẽ, đầy phần dã tính.

Thẩm Du Khanh ngồi cạnh bộ Hồ phục của hắn, "Chàng có lạnh không?"

Ngụy Nghiên đang đốt lửa, ánh đèn lờ mờ soi rõ nửa khuôn mặt, lộ rõ ​​đôi mắt sâu và chiếc mũi sưng tấy vì lạnh.

Lửa nóng như đốt, hắn ngẩng mặt lên nhìn nàng, đứng dậy đi vài bước đến ngồi bên cạnh, hai tay dang ra, vừa ôm vừa hôn lên sườn mặt nàng: "Xót cho ta sao?"

Thẩm Du Khanh hừ một tiếng, "Chàng có mặc hay không."

Ngụy Nghiên nhìn chằm chằm vào mặt nàng, khóe miệng luôn nhếch lên.

Ban ngày tuyết rơi, ban đêm cũng không ngừng, gió thổi dữ dội, Thẩm Du Khanh vô thức rùng mình vì sợ lạnh.

Ngụy Nghiên ôm nàng như ôm một tảng băng, hắn nhíu mày, đảo mắt liền thấy giày và tất của nàng ướt sũng, chắc cả ngày nay đi đều ướt rồi.

Nàng đang ngồi, Ngụy Nghiên cúi xuống ôm chân nàng.

Thẩm Du Khanh đột nhiên giật mình, theo bản năng muốn rụt chân lại, "Chàng làm gì vậy?"

Ngụy Nghiên nắm chặt tay nàng, không cho động đậy: "Giày và tất đều ướt, rất dễ cảm lạnh."

Đúng là có ẩm ướt, đi một đường lại quá lạnh, lạnh đến mức khiến nàng mất cảm giác cho nên mới không cảm nhận được.

Ngụy Nghiên cởi đôi giày đang đi bên ngoài, bên trong là một đôi tất trắng như tuyết, ướt sũng nước. Hắn tiếp tục cởi tất.

Những đầu ngón tay thô ráp sượt qua da nàng, một cảm giác tê dại kỳ lạ lan từ mắt cá chân đến toàn thân.

Thẩm Du Khanh nhìn đi chỗ khác, bên tai đã đỏ bừng.

Ngụy Nghiên để giày và tất sang một bên, nắm mắt cá chân của nàng, nhìn làn da trắng như tuyết của nàng một lúc.

"Chân nàng sao lại nhỏ như vậy?" Ngụy Nghiên nắm chặt như băng, hai tay ôm vào trong ngực.

Hai chân nàng áp vào ngực hắn, Thẩm Du Khanh không nhịn được di chuyển ngón chân, vừa định rút về thì hắn lại nắm vô cùng chặt.

"Chàng còn lưu manh như vậy."

Ngụy Nghiên nhếch miệng cười, "Cái này cũng gọi là lưu manh sao?"

Thẩm Du Khanh mím môi.

Ngực hắn nóng ran, một luồng hơi ấm từ chân truyền đến toàn thân, so với trước ấm áp hơn rất nhiều.

Một lúc sau, Ngụy Nghiên nhéo mu bàn chân nàng, "Ngủ trước đi, ta đem y phục của nàng hong lửa cho khô chút."

Thẩm Du Khanh thu chân vào trong, Hồ phục chỉ đủ một nửa, Ngụy Nghiên cởi trung y cởi đặt xuống dưới, "Nằm xuống ngủ một lát."

Hắn tr@n trụi nửa thân, lộ ra vòng eo cường tráng, làn da mịn màng, khác với màu trắng da thịt nàng, hắn càng nghiêng về màu đồng sau nhiều năm phơi nắng, là vẻ hoang dã nguyên thủy nhất.

"Chàng mặc vào đi." Thẩm Du Khanh nhắm mắt lại, hắn cúi người, chóp mũi gần như cọ vào ngực hắn, trước mũi đều là hơi thở của hắn, vừa ngang ngược lại bá đạo, nhưng trước mắt nàng lại không dám nhìn.

"Ta không lạnh." Ngụy Nghiên cố ý ôm nàng ôm vào lòng, cắn cánh môi nàng rồi buông ra, "Ngủ đi, ta canh chừng cho."

Hắn nói xong liền rời đi, cảm giác áp bách cũng biến mất, Thẩm Du Khanh định thần lại, thấy hắn đang hơ giày tất của nàng trên đống lửa, nàng đảo mắt đi, nghiêng người nằm lên bộ Hồ phục trải ra trên mặt đất.

Hồ phục dày dặn cứng cáp, nằm lên cũng không quá thoải mái. Thẩm Du Khanh quay lưng ra ngoài, nghe thấy tiếng nổ lách tách của ngọn lửa, đôi mắt nàng chuyển động, sau đó từ từ nhắm mắt lại.

Sau nửa đêm, Ngụy Nghiên chất thêm củi, giày và tất của nàng đã khô, hắn mới đứng dậy đi tới.

Người bên trong co ro, ngón chân co quắp.

Ngụy Nghiên ngồi xổm xuống, kiên nhẫn xỏ tất và giày cho nàng. Mặt mày tập trung như thể đang làm một việc gì đó cực kỳ tỉ mỉ.

Thẩm Du Khanh ngủ không sâu, cảm giác được động tác của hắn liền tỉnh lại, nàng chậm rãi trở mình, đối mặt với hắn: "Chàng cũng ngủ đi."

Ngụy Nghiên đáp lại, nằm xuống bên cạnh nàng.

Hồ phục cũng không rộng lắm, phần lớn nàng đã nằm hết, Ngụy Nghiên nằm dưới mình là cổ khô, cỏ có chút ẩm ướt vì tuyết khiến hắn cảm thấy khó chịu.

Thẩm Du Khanh mở mắt ra, đối diện với hắn, ánh lửa mờ ảo, nhìn không rõ mặt.

"Chàng có lạnh không?" Thẩm Du Khanh hỏi.

Ngụy Nghiên cười nói: "Có nàng là nóng rồi."

Thẩm Du Khanh khẽ nheo mắt, ngồi dậy cũng cởi Hồ phục của mình. Bên trong là chiếc áo lót trắng như tuyết, ôm sát cơ thể nàng.

Ngụy Nghiên yên lặng, chằm chằm nhìn nàng.

Hồ phục cởi xuống, Thẩm Du Khanh trải xiêm y ra, tự mình nằm xuống trước, lấy Hồ phục che người lại, cũng đưa cho Ngụy Nghiên hơn phân nửa.

"Chàng còn lạnh không?" cô hỏi.

"Còn nói không xót ta." Ngụy Nghiên cười nói.

Hắn dùng hai tay khỏe mạnh, dứt khoát nhấc bổng nàng lên đặt trên người mình, Hồ Phục vừa vặn che khuất 2 người. 

Thẩm Du Khanh áp vào ngực hắn, mắt vẫn còn giật giật, hai người áp quá chặt. Bên dưới nàng là một lớp áp ngắn ngang ngực, làn da trắng như ngọc, hai bầu ng ực đè nặng lên người hắn, hắn chỉ cần cúp mắt xuống là có thể thấy rõ.

"Trời không lạnh như vậy đâu." Ngụy Nghiên lên tiếng trước.

Thẩm Du Khanh mấp máy môi, nhưng không nói gì.

"Chàng lấy được vật chưa?"

Hai người một đường quay về, hắn liền nói chuyện thành thân, lúc này Thẩm Du Khanh mới nhớ tới việc kia.

Ngụy Nghiên lơ đễnh, ánh mắt cụp xuống, trả lời không chút để ý, "Ta lấy được rồi."

"Vũ Lâm Lệnh ư?"

"Ừ."

Thẩm Du Khanh quay sang hỏi hắn, "Chàng đã lấy được, sau này tính toán thế nào?"

Ngụy Nghiên đáp: "Ta còn chưa nghĩ tới."

Thẩm Du Khanh không nhịn được nhìn kĩ hắn, nàng không tin hắn còn chưa suy tính. Nếu hắn đã có thể đoán bên trong là thứ gì, còn liều mạng mới có thể lấy được, dựa theo tính tình của hắn mà nói, không thể còn chưa nghĩ tới.

Ngụy Nghiên vòng tay qua eo nàng, ôm chặt nàng, thủ thỉ nói: "Ta hơi lạnh."

Vừa rồi còn cãi bướng, thoắt cái đã kêu lạnh.

Thẩm Du Khanh không nghĩ nhiều, "Chàng mặc quần áo vào trước đi."

"Không cần."

"Vậy làm sao bây giờ?"

Ngụy Nghiên nuốt nước bọt, hôn lên cổ nàng, vùi mặt vào trong. Thẩm Du Khanh nhìn xuống, chỉ thấy mái tóc đen nhánh của hắn. Một lúc sau, tay hắn lướt qua, đầu ngón tay mảnh khảnh thô ráp, nhưng chỉ lướt qua vài cái đã nhanh chóng đến nơi.

Ngụy Nghiên buông nàng ra, trong mắt hiện lên ý cười, thấp giọng nói: "Còn lạnh không?"

Thẩm Du Khanh choáng váng, mặt đỏ bừng, nàng nằm ở trên ngực hắn, lông mi run rẩy, chỉ có thể thở nhẹ, không nói được lời nào.
Bình Luận (0)
Comment