Sau Khi Gặp Nạn, Gả Cho Quyền Thần

Chương 15

Chương 15

Bữa cơm tối diễn ra trong bầu không khí vô cùng trầm lặng.

Thanh Ngữ lo lắng về giọng nói, trong lòng thấp thỏm không yên, không muốn chủ động bắt chuyện. Nàng luôn cảm thấy chỉ cần nàng mở miệng thì sẽ bại lộ thân phận, nên nửa lời cũng không dám thốt ra.

Việt Lăng Phi dường như cũng khôi phục dáng vẻ kiệm lời như trước khi nàng đến, không nói một câu nào.

Cứ thế, hai người lặng lẽ dùng bữa xong.

Thanh Ngữ chào Tam gia một tiếng “ngủ ngon”, khi chuẩn bị rời khỏi phòng thì chợt nhớ đến những thứ tốt mà Tam gia đã cho mình cùng lời hứa trước đó, liền “A!” lên một tiếng: “Ta đã từng hứa với Lục tổng quản sẽ học quản lý sổ sách mà.”

Vậy mà sau khi nghe chuyện của phủ Thành Ý Bá, nàng cứ mãi nghĩ ngợi vẩn vơ rồi quên khuấy mất.

Việt Lăng Phi thấy dáng vẻ ngẩn người của nàng thì không nhịn được cười: “Không sao. Lục Nguyên cũng bận, nếu hắn chưa tìm nàng, hẳn là đang có việc khác phải làm.”

Việc học sổ sách cũng chỉ là để nàng sống thoải mái hơn khi ở đây, nếu không làm cũng chẳng sao.

Dưới trướng hắn có rất nhiều người tài giỏi, không thiếu một người quản lý sổ sách. Chuyện này là do Lục Nguyên nói rằng quản lý sổ sách sẽ giúp nàng tạo dựng uy tín trước mặt đám hạ nhân, nên hắn mới thuận theo ý kiến ấy.

Vừa mở lời, Việt Lăng Phi bỗng nhận ra bầu không khí căng thẳng ban nãy thực ra chẳng có gì đáng ngại.

Lúc trước, hắn không muốn đề cập đến chuyện này, nhưng giờ nhìn thấy bộ dạng căng thẳng của Thanh Ngữ, ngược lại lại muốn nói vài câu: “Chuyện nàng không đổi giọng cũng không có gì to tát. Kinh thành là nơi người tứ xứ hội tụ, giọng nói khác biệt là chuyện bình thường. Nếu giọng nàng thiên về vùng Giang Nam, thì sau này khi làm hộ tịch, ta sẽ chọn một địa phương ở phía Nam là được.”

Vừa hay dạo gần đây hắn cần xử lý một số việc liên quan, hắn và Mã Địch sẽ đến Hộ Bộ vài lần, tiện thể kéo Hạ An Ngạn đi cùng.

Thanh Ngữ thấy chưa thể rời đi, bèn quay lại ngồi xuống, tự rót trà uống, rồi tiện tay rót thêm một chén đưa cho Tam gia: “Chẳng phải người buôn nô lệ có thứ đó sao?”

Nàng nhớ lúc Tam gia mua nàng, người buôn nô lệ và Tam gia từng có văn thư qua lại.

Việt Lăng Phi nhận lấy chén trà, trước tiên thử nhiệt độ từ chén của nàng, rồi lập tức lấy đi: “Lạnh rồi.”

Hắn gọi người mang trà nóng lên, sau đó mới nói: “Thứ đó ghi là bé trai, nàng dùng được sao?”

Thanh Ngữ “A!” một tiếng. Lúc trước nàng không để ý bên trong có ghi gì, giờ bị nhắc đến mới nhận ra thứ này thực ra rất chi tiết, đến cả giới tính cũng được ghi rõ ràng, vậy thì chắc hẳn quê quán cũng có. Nàng ngạc nhiên hỏi: “Chúng làm sao có được những thứ đó?”

Người buôn nô lệ vốn là kẻ chuyên bắt cóc trẻ con, vậy mà lại có đầy đủ giấy tờ hộ tịch của bọn trẻ, không thiếu một thứ nào. Sao có thể như vậy được? Những thông tin chi tiết thế này lẽ ra chỉ có người nhà của chúng mới nắm giữ, chẳng lẽ bọn buôn người có thể đi đánh cắp từng cái sao?

“Ta biết rõ trong lòng.”

Việt Lăng Phi thấy gia nhân bưng trà tới, bên dưới còn đặt theo một lò ấm trà nhỏ theo đúng lời hắn dặn. Hắn ra hiệu cho họ đặt ở án kỷ bên cạnh, đợi cửa phòng đóng lại rồi mới nói: “Chuyện này cần phải điều tra kỹ càng.”

Hắn vừa định đứng dậy rót cho nàng một chén trà, nhưng vừa cử động thì cảm giác tay áo bị kéo nhẹ.

Lúc này Thanh Ngữ mới sực nhớ ra còn một chuyện quan trọng, liền lấy ra danh sách đã lập lúc sáng khi bảo mấy ma ma thu dọn trang sức: “Những thứ này thực sự quá nhiều, còn cả điền sản và địa khế nữa.”

Một cô nhi trú nhờ trong phủ như nàng, được hắn che chở đã là ơn huệ lớn lao, sao có thể tiếp nhận thêm tiền tài của hắn?

Việt Lăng Phi biết sau khi gia đình Giản Hành gặp chuyện, sản nghiệp của nhà họ Giản bị tông tộc thu hồi, còn của hồi môn của Giản phu nhân thì giao lại cho phủ Thành Ý Bá.

Tiểu nha đầu bây giờ không thể công khai thân phận, cũng chẳng có chỗ dựa nào, chỉ có thể do hắn làm chủ, cho nàng một nơi nương thân.

Những y phục và trang sức kia là hắn nghe theo lời Lục Nguyên mà chuẩn bị thêm. Còn cửa tiệm, ruộng đất, tiền bạc, tất cả đều là để đảm bảo nàng không phải lo cơm áo gạo tiền.

Đây mới chỉ là một phần. Đợi nàng quen với việc quản lý những thứ này, hắn còn định cho thêm nữa.

Dù sao hắn cũng đã quyết định không thành gia, định sẵn cả đời cô độc. Nếu cứ để lại gia sản mà không dùng đến, chi bằng dành cho nàng, một người chẳng có ai nương tựa.

Việt Lăng Phi tự biết bản thân tuy quyền cao chức trọng, vinh quang vô hạn, nhưng cuộc sống lại là ngày ngày lưỡi đao l**m máu. Lỡ như có ngày gặp bất trắc, sẽ chẳng còn ai có thể giúp nàng lấy lại thân phận đích nữ nhà họ Giản. Vì vậy, ít nhất cũng phải bảo đảm cho nàng có thể sống an ổn đến cuối đời. Những tài sản này chính là điều kiện cơ bản nhất.

Cũng bởi thế mà khi Lục Nguyên nhắc đến chuyện để nàng học quản lý sổ sách, Việt Lăng Phi thấy đó là một ý kiến không tồi. Chỉ e tính nàng nghịch ngợm, không chịu học mà thôi. Nhưng nếu Lục Nguyên đã sẵn lòng dạy từng chút một, vậy thì chẳng còn gì tốt hơn.

“Những thứ này cứ giữ lại, coi như để luyện tập.” Việt Lăng Phi đóng nắp hộp lại: “Đợi khi nào nàng có thể một mình quản lý tốt những sản nghiệp này, lại xử lý sổ sách trong viện của ta rõ ràng, lúc đó mới tính là làm việc đạt yêu cầu.”

Thanh Ngữ không biết những toan tính của hắn, chỉ bĩu môi, hờn dỗi nói: “Nhưng ta không muốn quản sổ sách, ta muốn làm việc thêu thùa.”

Việt Lăng Phi không đồng ý: “Thêu thùa hại mắt.”

“Ta có thể giúp cắt vải mà.”

Việt Lăng Phi không nói một lời.

“Vậy… ta đến phòng bếp phụ việc nhé?” Thanh Ngữ lùi một bước, đề nghị: “Mấy việc khác ta không rành, nhưng nặn vỏ bánh bao thì ta giỏi lắm đấy.”

“Ta hiểu rồi.”

Dưới ánh nến, đôi mày Việt Lăng Phi giãn ra, hắn chậm rãi nói: “Chắc hẳn nàng thích vừa giúp nặn vỏ bánh, vừa chờ xửng bánh chín rồi tiện thể ăn vài cái đúng không?”

Thanh Ngữ tức đến mức lườm hắn một cái.

Đôi mắt nàng trong veo dịu dàng như hồ nước tĩnh lặng, dù đang tức giận cũng không khiến người ta sợ. Việt Lăng Phi khẽ cười, đưa tay muốn xoa đầu nàng, nhưng phát hiện tóc nàng đã được Điền ma ma tỉ mỉ tết gọn, không còn lọn tóc nào bướng bỉnh vểnh lên nữa.

Hắn tiếc nuối mà rút tay về, giọng điệu kiên quyết: “Nhất định phải học quản lý sổ sách.”

Việt Lăng Phi vốn định nói sau này nàng sẽ làm chủ mẫu trong nhà, bây giờ tập trước một chút để sau này không bị khổ ở nhà chồng. Nếu chủ mẫu không biết quản lý thì phải để người khác nhúng tay vào. Dù là bị mẹ chồng hay chị em dâu kiểm soát tiền bạc trong nhà thì cũng chỉ có thiệt thòi mà thôi.

Nhưng giờ người thân của nàng vừa mới qua đời, đâu thể bàn chuyện này với nàng được.

Hắn chỉ nói: “Trong phủ có nhiều người làm đủ loại việc, nhưng riêng việc quản sổ sách không thể tùy tiện giao cho ai. Nàng vừa mới đến, đương nhiên nên tiếp nhận công việc này.”

Thanh Ngữ bèn gật đầu đồng ý học quản lý sổ sách, nhưng lại ngập ngừng từ chối nhà đất và ngân lượng: “Mỗi tháng năm mươi lượng đã quá đủ rồi.”

Nàng căn bản không có chỗ để tiêu tiền, “Không cần phải cho ta thêm đâu.”

Việt Lăng Phi khăng khăng bắt nàng phải cầm lấy.

Một cô nương mồ côi mà không có chút bạc nào trong tay, chẳng phải sẽ rất dễ bị ức h**p sao?

Con gái mà mỗi tháng chỉ có năm mươi lượng bạc thì sống kiểu gì?

Ở kinh thành rộng lớn này, năm mươi lượng chẳng làm được bao nhiêu việc.

Thanh Ngữ liên tục nài nỉ mấy lần nhưng không làm Tam gia mềm lòng, bất giác có chút bực bội.

Nàng chỉ là người ngoài, làm sao có thể yên tâm nhận đồ của hắn? Vậy mà hắn cứ khăng khăng muốn cho.

Đúng là vô lý hết sức!

Nghĩ vậy, Thanh Ngữ bực bội nói: “Ngài nuốt lời! Trước đó còn nói sẽ đền cho ta mười bức tranh, vậy mà ta đợi bao nhiêu ngày rồi vẫn chưa thấy đâu. Nếu ngài không giữ lời, thì ta cũng không cần nghe theo ngài. Không cần là không cần!”

Nói xong, nàng chạy vụt ra ngoài, trở về phòng mình.

Vừa chui vào phòng, nàng liền hối hận. Nghĩ đến việc hắn chỉ có ý tốt, nàng lại thấy mình thật ngang bướng.

Do dự hồi lâu, nàng quyết định ra ngoài, nhớ đến lời dặn của hắn phải giữ ấm tay lò, bèn quay lại lấy, rồi đi đến gian ngoài phòng ngủ của hắn.

Không thấy người đâu, nàng lại nhẹ bước đến thư phòng.

Quả nhiên, vẫn còn ánh đèn.

Nàng muốn gõ cửa đi vào, nhưng lại sợ làm phiền hắn làm việc. Nhìn sắc trời đã về khuya, nàng đành quay lại ghế quý phi ở gian ngoài, định bụng chờ hắn về rồi nói chuyện.

Không có Tam gia ở trong phòng ngủ, dù lò than ấm áp, Thanh Ngữ vẫn cảm thấy lạnh lẽo.

Nằm lăn qua lăn lại, trong lòng nôn nao khó chịu, đầu óc lại không tự chủ mà nhớ đến cảnh tượng kinh hoàng ngày hôm đó.

Nàng ngồi dậy, ngẩn người một lúc, rồi nhìn thấy trên giá có một chiếc áo choàng của hắn. Nhớ lại lần trước khoác đại bào của hắn ngồi trên nền đất mà vẫn thấy ấm áp, nàng bèn lấy áo choàng phủ lên làm chăn.

Ai ngờ vừa chợp mắt một chút, nàng đã ngủ quên.

Đến khi tỉnh lại, mặt trời đã lên cao, gần đến giờ cơm trưa.

Thanh Ngữ ngồi dậy, phát hiện trên người không còn áo choàng nữa, thay vào đó là một chiếc chăn mỏng. Áo choàng được gấp lại gọn gàng, đặt trên chăn.

Lò than trong phòng vẫn còn đỏ rực, hơi nóng bốc lên khiến nàng đổ mồ hôi.

Nàng ngồi thẫn thờ một lúc, rồi từ từ nhớ lại chuyện tối qua, cảm thấy hối hận vì đã không nói chuyện đàng hoàng với Tam gia.

Rõ ràng là muốn khéo léo từ chối những thứ hắn cho, vậy mà không hiểu sao lại buột miệng cãi lại hắn mấy câu.

Mang theo đầy lòng tự trách, Thanh Ngữ cúi đầu ủ rũ, không gọi ma ma giúp mặc y phục, tự mình đứng dậy ra ngoài.

Phụng Kiếm vẫn đứng gác dưới hành lang, thấy nàng đi ra thì cũng không chờ nàng ăn sáng nữa, bất chấp mấy vị ma ma can ngăn, trực tiếp gọi nàng đến thư phòng của Tam gia.

Vừa mở cửa, cảnh tượng trước mắt khiến Thanh Ngữ sững sờ.

Trên bàn, trên án kỷ, thậm chí cả trên giường La Hán, khắp nơi đều là tranh đang được trải ra hong khô.

Nàng cẩn thận đếm thử, tổng cộng mười bức, đủ mọi thể loại.

Chim hót côn trùng kêu giữa núi sông, mèo chó nô đùa trong sân viện, trẻ con vui đùa dưới ánh đèn… Từng nét vẽ đều tinh tế tỉ mỉ, hiển nhiên là mỗi nét bút đều được đặt xuống vô cùng dụng tâm.

Thanh Ngữ không thể tin được, cẩn thận xem qua từng bức tranh.

Phụng Kiếm khoanh tay tựa vào khung cửa, mặt lạnh tanh, giọng nói trầm thấp hẳn đi:

“Tam gia cả đêm không ngủ, sáng nay đưa những bức này cho ta, dặn ta phải cẩn thận cất đi rồi mang cho cô nương. Còn bảo rằng đây là do ngài ấy thức trắng đêm vẽ, mong cô nương nghĩ đến việc gần đây ngài ấy bận rộn mà tha thứ cho lần này, không được chấp nhặt nữa, phải nhận hết những thứ kia.”

Nói đến đây, Phụng Kiếm rốt cuộc không nhịn được nữa, giọng tức giận cao hẳn lên:

“Tam gia là người tôn quý cỡ nào, sao phải nói với cô nương những lời như vậy? Cô nương đã chiếm tiện nghi còn làm bộ, lại còn khiến Tam gia thức trắng đêm vẽ tranh! Cô… cô…”

Hắn muốn nói “ta không thèm để ý đến cô nữa”, nhưng Tam gia đã dặn phải tận tâm tận lực hầu hạ nàng, khiến hắn vừa tức vừa khó chịu đến mức không thốt nên lời.

Thanh Ngữ nhìn những bức tranh kia, trong lòng có muôn vàn cảm xúc đan xen.

Câu “phải nhận hết những thứ kia” của Tam gia, hiển nhiên không chỉ nói về tranh, mà còn cả những tài sản quý giá hắn đã tặng.

Nàng không ngờ hắn lại quyết tâm cho nàng đến vậy.

Sớm biết thế này, thì đâu cần nói ra những lời làm tổn thương hắn? Chi bằng ngoan ngoãn nhận lấy, đỡ cho hắn bận trăm công nghìn việc mà còn phải thức đêm vẽ tranh vì nàng.

Kỳ thực chỉ là mấy bức tranh, cũng không gấp gáp, vậy mà hôm qua nàng lại nói hắn nuốt lời, từng câu từng chữ đều chặn hắn lại.

Cứ nghe theo hắn chẳng phải tốt hơn sao? Biết rõ tính hắn rất cứng rắn, một khi đã quyết thì sẽ không thay đổi, thế mà vẫn còn cố tình chọc giận hắn làm gì.

Thanh Ngữ hối hận đến mức ruột gan đều tái mét, nhưng sự đã rồi, mọi hậu quả đều do nàng tự gây ra.

Nàng cẩn thận cất từng bức tranh vào tây sương phòng, sau đó ngoan ngoãn chủ động đi tìm Lục Nguyên học tính sổ sách.

Bên ngoài Trường Hòa Cung.

Sau buổi chầu sáng, các triều thần lần lượt rời khỏi đại điện. Văn quan võ tướng từng tốp hai ba người tụ lại, thấp giọng bàn luận những chuyện vừa nghị trên triều, thỉnh thoảng vang lên vài tiếng than thở hoặc tiếng cười khe khẽ.

Duy chỉ có Việt Lăng Phi, Phó Đô thống Hộ Loan Vệ, người đảm nhiệm cả chức quan văn lẫn quan võ, lại lẻ loi một mình, lạnh lùng bước đi trên con đường lát đá.

Bên đường, lác đác vài cỗ kiệu nhỏ đang dừng lại. Chỉ có cận thần thân tín của Hoàng thượng mới có vinh dự được lên kiệu rời đi ngay tại đây.

Việt Lăng Phi dáng người thẳng tắp, bước đi kiên định, vừa tới trước kiệu đã bị một giọng nói bên cạnh cất lên gọi lại: “Đại nhân đi sớm như vậy, xem hướng đi này, chẳng hay có phải muốn đến bàn bạc thêm với Thái tử điện hạ chăng?”

Việt Lăng Phi quét mắt nhìn cỗ kiệu vẫn còn đứng yên, chưa nghiêng về hướng nào, rồi xoay người hành lễ với người vừa đến: “Thái phó đại nhân.”

Người tới chính là Thái phó đương triều, Thái Khiêm Hậu.

“Chiến sự biên cương ngày đông vô cùng căng thẳng.” Thái Khiêm Hậu mỉm cười, đánh giá vị thanh niên tuấn tú, cao lớn trước mặt, ánh mắt dò xét không bỏ qua bất cứ biểu cảm nào của hắn. “Lúc nghị sự trên triều sáng nay, khi bàn đến chủ chiến hay chủ hòa, vì sao đại nhân lại không tỏ thái độ? Chẳng lẽ là do bản quan quá mức bức bách, khiến đại nhân khó mở lời? Nếu vậy, bản quan phải nói lời xin lỗi rồi.”

Cảm thấy lời của Tể tướng quá nặng nề, Việt Lăng Phi hơi cụp mắt, đáp: “Tể tướng quá lời rồi. Thực tình vi thần chẳng am hiểu gì về chiến sự, nếu lỡ nói sai hoặc hiến kế không đúng, thà rằng không nói còn hơn.”

Thái Khiêm Hậu cười nhạt, tiếp tục hỏi: “Vậy lần này đại nhân đến Đông Cung là vì…”

“Tết Nguyên đán sắp tới, Thái tử điện hạ không thể phân thân lo liệu, đặc biệt sai người truyền lời, nhờ vi thần thay mặt đến tế bái Tiên Yến Vương. Trước nay việc này đều do Thái tử đích thân thực hiện, vi thần không rõ cụ thể nghi thức, nên cần đến xin chỉ giáo.”

Thái Khiêm Hậu cười nhẹ: “Vậy sao? À phải rồi, lão phu thấy vừa nãy đại nhân dâng tấu chương lên, nói về việc một phú hộ phát cháo cứu tế, đề nghị nên ban thưởng. Địa điểm lại ở khu vực giáp ranh giữa Bắc Trực Lệ và Bắc Cương. Không biết vì sao đại nhân lại đặc biệt lưu tâm đến nơi đó? Miền Nam cũng có vùng thiên tai, lại chẳng thấy đại nhân quan tâm?”

“Nếu tể tướng lo lắng chuyện này sẽ dính líu đến chiến sự Bắc Cương, e rằng đã suy nghĩ quá nhiều.” Việt Lăng Phi đáp thản nhiên. “Chỉ là một nha dịch thuộc Kinh Triệu phủ có thân nhân gặp nạn, may mắn được phú hộ ở đó giúp đỡ. Hắn cảm kích không thôi, nên nhờ nha môn Kinh Triệu phủ viết tấu chương. Phủ doãn Kinh Triệu vốn muốn nhờ Mã Địch giúp trình lên Hoàng thượng, nhưng Mã Địch không chắc có thể khiến bệ hạ để tâm, nên nhờ vi thần trình lên thay.”

Thái Khiêm Hậu gật gù, tán dương vài câu về lòng nhân nghĩa của các phú hộ, rồi thuận miệng nói: “Chả trách một thời gian qua không thể điều nhiều lương thực ra tiền tuyến, chắc hẳn là do thiên tai cả. Đã vậy, chủ hòa là điều đương nhiên.”

Sau đó, ông ta chắp tay cười khách sáo: “Thái tử điện hạ chắc đang đợi đại nhân, lão phu không làm mất thời gian của ngài nữa. Mau đi đi.”

Nói rồi bước lên kiệu bên cạnh, rời đi trước.

Việt Lăng Phi nhìn theo kiệu của Thái Khiêm Hậu khuất dần, lúc này mới ra hiệu cho cung nhân vén rèm, thản nhiên bước vào kiệu, cất giọng nhàn nhạt: “Đến Đông Cung.”

Ra khỏi cổng Trường Hòa Cung, Cố Trác theo sát kiệu, từ rèm kiệu đưa vào mấy cuộn hồ sơ. Việt Lăng Phi lật xem qua loa, sau đó dặn dò: “Đưa cho Vân Huy Sứ là được.”

Dặn dò thêm vài câu, chẳng bao lâu đã đến nơi.

Thái tử phi vừa từ chính điện đi ra, trông thấy Việt Lăng Phi giống như thấy được cứu tinh, liền xách váy chạy tới, giọng đầy lo lắng: “Thừa Yến, đệ mau vào xem Thái tử đi! Ta khuyên thế nào cũng không được, chỉ có đệ mới giúp được thôi.”

Nàng và Thái tử là thanh mai trúc mã, tuổi tác tương đương, lớn hơn Việt Lăng Phi vài tuổi, có thể xem như đã nhìn đệ đệ này trưởng thành.

Một tiểu thái giám hầu hạ bên cạnh Thái tử khẽ nói: “Bệ hạ hiếm khi thượng triều một lần, cái gì Thái tướng sư nói, Bệ hạ đều gật đầu đồng ý cả. Điện hạ có nhắc đến việc không thể nghị hòa, muốn đánh cho bọn chúng tan tác không còn manh giáp, nhưng Bệ hạ cũng chẳng nghe.”

An Hưng Đế khi còn là Thái tử đã được Tể tướng Thái Khiêm Hậu dạy bảo. Lên ngôi năm bảy tuổi, Thái Khiêm Hậu phò tá, ba mươi tuổi đã được tôn làm Thái sư, sau đó thăng làm Tả Thị Lang bộ Lại, vào Nội Các.

Hơn mấy chục năm nay, Hoàng đế An Hưng vẫn vô cùng kính trọng vị Đế sư này.

Thái tử phi vội vàng nói: “Chính là như vậy! Chuyện liên quan đến gia sự của ta, lần này lại phải làm phiền đệ đệ rồi, thực sự có lỗi với đệ. Nhưng ta hết cách rồi, may mà đệ đến kịp.”

Việt Lăng Phi trấn an nàng mấy câu, rồi không đợi cung nhân thông báo đã trực tiếp vén rèm bước vào.

Đập vào mắt là một nền đất đầy mảnh sứ vỡ.

Việt Lăng Phi dường như không nhìn thấy, sải bước dài đi vào, giọng điệu thản nhiên: “Hôm nay điện hạ nhàn rỗi kiểm tra chất lượng chén trà à? Nếu nói đến chuyện này, ta thấy Phủ Nội Vụ làm việc thật không ra gì, lại dám đưa loại đồ kém chất lượng thế này vào cung, đáng bị phạt nặng.”

Trong phòng, hơn mười cung nhân đều sợ hãi cúi đầu.

Việt Lăng Phi nghiêng đầu ra hiệu cho họ nhanh chóng lui ra. Đám người mười mấy người liền vội vàng rón rén bước ra khỏi phòng.

Tiếng cửa phòng đóng lại làm Thái tử đang tức giận tỉnh táo lại.

Sắc mặt kiên hòa thường ngày của Cơ Vĩnh Chiêu giờ đã trở nên sắc bén, lộ ra vài phần sát khí. Khi ngẩng đầu nhìn thấy Việt Lăng Phi đi tới, biểu cảm trên khuôn mặt mới dịu lại, nhưng chỉ trong chốc lát, cơn giận lại bùng lên mạnh mẽ hơn: “Tên Thái Khiêm Hậu kia! Một lòng chủ trương nghị hòa, rốt cuộc có dụng ý gì? Còn muốn gả công chúa đích xuất của ta để hòa thân…

“Bản cung chỉ có một muội muội ruột duy nhất, chẳng phải chỉ vì không chấp thuận gả nàng cho con trai hắn mà giờ hắn lại muốn đẩy nàng vào chỗ chết sao?”

Việt Lăng Phi nhìn thấy đầu ngón tay Cơ Vĩnh Chiêu đang rỉ máu, rõ ràng là bị mảnh sứ vỡ cứa trúng. Hắn không có khăn tay bên mình, liền tiện tay xé một góc áo rồi ném cho Thái tử: “Thu bớt tính khí nóng nảy lại, lau sạch đi. Nếu muội muội bảo bối của điện hạ tới mà thấy huynh vì nàng tức giận đến mức này, chẳng phải càng đau lòng hơn sao?”

Cơ Vĩnh Chiêu hừ một tiếng, ngồi phịch xuống ghế, cuối cùng cũng dùng miếng vải tùy tiện quấn lấy đầu ngón tay. Hắn cúi đầu nhìn vệt máu đỏ thấm dần ra ngoài, màu đỏ chói mắt ấy khiến lòng hắn đau nhói.

Việt Lăng Phi vốn định nói với Thái tử rằng chuyện này không hẳn là không có đường xoay chuyển. Thái Khiêm Hậu tuy có vẻ cứng rắn, nhưng thực ra chỉ đang áp chế tình thế. Việc hòa thân chẳng qua chỉ là một nước cờ ép buộc từng bước. Nếu tìm ra điểm mấu chốt mà đối phương quan tâm, phản kích đúng chỗ thì có thể phá giải thế cờ này.

Nhưng không ngờ Cơ Vĩnh Chiêu đột nhiên ngẩng đầu, buột miệng nói: “Hay là đệ cưới muội ấy đi.”

Nghĩ đến muội muội của mình, trái tim hắn lại đau nhói từng cơn: “Dù sao từ nhỏ nàng đã ngưỡng mộ đệ, nếu có thể gả cho đệ, ta tự nhiên yên tâm. Có đệ che chở, người khác cũng không dám ép nàng đi con đường này nữa.”

Việt Lăng Phi không hề dài dòng, chỉ dứt khoát buông một chữ: “Không.”

Cơ Vĩnh Chiêu kiên nhẫn khuyên nhủ: “Nàng trước nay vẫn một lòng với đệ, chuyện đó chẳng lẽ đệ không biết? Tuy đệ luôn nói không lấy vợ, nhưng nam nhân lớn lên thì phải thành thân, làm gì có chuyện cả đời không lập gia đình? Đệ còn biết thương xót cho một tiểu nha hoàn mà đòi vải vóc cho nàng ta, vậy cớ gì không thể cưới muội muội ta về nhà?”

Trong đầu Việt Lăng Phi thoáng hiện lên hình ảnh một tiểu nha đầu bướng bỉnh với vài sợi tóc cứng cỏi dựng đứng. Hắn khẽ cười, thầm nghĩ trên đời này có mấy ai có thể nhẫn nại với tính khí của hắn như nàng. Nhưng ngoài miệng lại thản nhiên đáp: “Huynh xưa nay hiểu rõ con người ta, nếu thực sự cưới nàng ấy, ngược lại chỉ làm nàng ấy chịu ấm ức. Huynh nỡ để muội ấy chịu ấm ức sao?”

Giọng điệu có phần trêu chọc của Việt Lăng Phi khiến Cơ Vĩnh Chiêu không nhịn được mà hừ một tiếng, cơn giận trong lòng cũng dịu đi đôi chút. Nghĩ kỹ lại, hắn cũng hiểu đây đúng là chuyện ép buộc người khác.

Từ nhỏ, Việt Lăng Phi đã chán ghét việc tiếp xúc với nữ nhân, còn tuyên bố sẽ không lấy vợ. Huống hồ, khi phụ hoàng quyết định để đích tử phủ Lỗ Quốc Công và phủ Thường Ninh Hầu làm bạn đọc của hắn, vốn là vì coi trọng tài trí của hai người, có ý bồi dưỡng họ thành cánh tay đắc lực trong tương lai. Nếu trở thành phò mã, e là sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ quan lộ.

Nhưng muội muội hắn lại thật lòng thích Việt Lăng Phi.

Đáng tiếc, người này là khúc gỗ, mặc cho muội muội hắn hạ mình lấy lòng, ra sức tỏ vẻ đáng yêu cũng không có tác dụng. Ngay cả lúc hiếm hoi mỉm cười với muội ấy, ánh mắt cũng luôn lạnh nhạt và xa cách.

“Vậy bây giờ phải làm sao?” Cơ Vĩnh Chiêu chau mày, nói tiếp: “Còn chuyện của Thái Khiêm Hậu nữa…” Hắn dừng lại một chút, rồi hạ giọng, “Môn sinh của ông ta trải khắp triều đình, ai nấy đều ủng hộ chủ hòa, chẳng lẽ cứ để mặc ông ta ép muội muội ta đi hòa thân?”

Lúc này, Việt Lăng Phi mới phân tích từng câu chuyện trong triều cùng thái độ của Thái Khiêm Hậu, chậm rãi nói: “Ta thấy Tể tướng cũng không nhất định phải kiên quyết đi theo con đường hòa thân này, mà có vẻ như ông ta đang cố tình làm mọi việc căng thẳng. Gần đây bệ hạ có chọc giận ông ta không? Hoặc có quyết định nào khiến ông ta bất mãn?”

Thái Khiêm Hậu đã quen một tay che trời, nay thế lực của Thái tử ngày một lớn, không còn nghe theo sự sắp đặt của ông ta nữa, sớm muộn gì hai bên cũng sẽ xảy ra xung đột.

“Không có mà.” Cơ Vĩnh Chiêu bực bội luồn tay vào tóc, chiếc kim quan bằng vàng tím đã bị tháo ra từ lâu, bị ném sang một bên, mái tóc giờ đây rối tung. Hắn ngẫm nghĩ một lát rồi chợt kêu lên, “Không lẽ là vì chuyện đó?”

Bình Luận (0)
Comment