Sau Khi Gặp Nạn, Gả Cho Quyền Thần

Chương 25

Chương 25

Ngày mùng một Tết Nguyên Đán, các phu nhân vào cung chúc Tết. Thường Ninh Hầu, thế tử gia, Nhị lão gia và Việt lão phu nhân, cùng với thế tử phu nhân Phan thị, đều dậy sớm vào cung chúc Tết, không có ai ở lại trong phủ.

Lẽ ra, Việt Lăng Phi cũng phải vào cung chúc Tết và cùng các đại thần chúc mừng hoàng đế nhân dịp năm mới. Tuy nhiên, hôm qua khi Lưu Thuận đến truyền chỉ, y đã nói rằng hoàng đế và hoàng hậu biết rằng Việt Lăng Phi vừa nhận được thánh chỉ ban hôn, chắc chắn đêm qua hắn sẽ vui mừng đến mức không thể ngủ được, vì vậy hôm nay không cần dậy sớm, ý nói là không cần phải ra ngoài cùng các đại thần đứng đón gió lạnh tiếp giá.

Do đó, đôi vợ chồng chưa cưới này sẽ vào cung muộn hơn một chút để tạ ơn.

Thật ra trong lòng Việt Lăng Phi rất rõ, hoàng thượng và hoàng hậu nương nương là vì thương xót thê tử của hắn đã phiêu bạt bên ngoài suốt nhiều năm, lại từng bị bán làm nha hoàn thấp hèn, chắc chắn không hiểu lễ nghi trong cung. Nếu hôm nay hắn vào cung chúc Tết cùng các đại thần, còn nàng một mình vào cung tạ ơn, rất dễ xảy ra chuyện khiến người ta chê cười.

Vì vậy, hoàng thượng và hoàng hậu nương nương mới cố ý để hắn ở lại, có thể cùng vị hôn thê nhỏ tuổi vào cung.

Hiện tại vừa dùng cơm xong, vốn có thể thu xếp chuẩn bị vào cung được rồi. Không ngờ Lục Nguyên lại mang đến một tin tức khiến người ta phấn chấn, đám người đó đã bắt đầu loạn từ bên trong.

Việt Lăng Phi chỉ nhàn nhạt nói một câu biết rồi.

Còn Thanh Ngữ thì lại hứng thú, tò mò muốn hỏi thêm vài câu, nhưng bị Việt Lăng Phi ngăn lại.

“Họ lắm chuyện, đừng để ý. Không thì bị lôi vào, càng thêm phiền phức.” Hắn vừa nói, vừa ước lượng thời gian, thấy việc chúc Tết chắc cũng sắp kết thúc, bèn sai người chuẩn bị xe ngựa vào cung.

Thanh Ngữ vốn còn đang suy nghĩ không biết nên mặc gì cho phù hợp, nào ngờ Tam gia lập tức cho người mang đến mấy bộ cung trang, toàn là đồ mới may, rất hợp để vào cung bái kiến.

Nhưng mấy bộ cung trang này tuy lộng lẫy đoan trang, lại không phù hợp với thân phận đang chịu tang như nàng.

Thanh Ngữ cảm thấy vô cùng khó xử.

Nàng vẫn đang trong thời gian để tang.

Nếu mọi người đều biết nàng đang chịu tang, thì tất nhiên có thể mặc đồ đơn giản vào cung. Nhưng, người ngoài không hề hay biết chuyện này. Nếu nàng ăn mặc không phù hợp, chẳng khác nào khiêu khích quyền uy hoàng gia, có thể sẽ khiến tam gia và bản thân gặp họa.

Việt Lăng Phi nhìn ra sự do dự của nàng, liền bảo người lui xuống, rồi từ trong tủ của mình lấy ra mấy bộ y phục lót màu trắng nhạt: “Ta đã bảo Cẩm Tú Phường làm riêng đấy. Nàng mặc những bộ này bên trong, rồi khoác y phục vào cung ra bên ngoài là được.”

Hắn giơ tay lên, dịu dàng vuốt lại mấy sợi tóc rối bên mai nàng: “Tấm lòng để tang của nàng, họ đều hiểu. Bởi vì kẻ ác còn chưa bị bắt, nàng cần che giấu thân phận, nên mới phải làm vậy. Họ sẽ không trách nàng đâu.”

Mắt Thanh Ngữ đỏ hoe, khẽ gật đầu.

“Còn chuyện thành thân nữa.” Việt Lăng Phi dùng ngón tay nhẹ nhàng lau đi giọt lệ nơi khóe mắt nàng. “Ý của hoàng thượng là tuổi ta không còn nhỏ, năm nay nhất định phải thành hôn. Hôm đó trong điện, vì thánh chỉ, ta cố ý tỏ vẻ sốt ruột, nếu bây giờ lại kéo dài thì sẽ khiến người ta nghi ngờ. Thành hôn, nhất định không thể trì hoãn quá lâu.”

Thanh Ngữ hiểu ý hắn muốn nói là, đến lúc đó nàng sẽ phải mặc giá y xuất giá, liền cúi đầu, tay đan lấy tay, nhất thời rối bời trong lòng.

“Đến khi đó nàng cũng cứ ăn mặc như vậy là được.” Việt Lăng Phi dịu dàng nói: “Con gái xuất giá, để tang một năm là đủ rồi. Đến đầu thu năm nay là nàng cũng gần tròn một năm.”

“Nhưng mà…” Thanh Ngữ đột ngột ngẩng đầu, nắm chặt lấy tay hắn, sống mũi cay xè, nước mắt không thể kiềm chế mà thi nhau rơi xuống, “Người nhà ta là… mất trước khi thành hôn…”

Việt Lăng Phi thở dài, ôm nàng vào lòng, nhẹ nhàng v**t v* tấm lưng mảnh khảnh của nàng, “Ta biết, ta đều biết cả. Gả cho ta, quả thực đã khiến nàng chịu thiệt. Nhưng… bên cạnh ta có quá nhiều ánh mắt đang dõi theo. Nếu nàng cứ mặc đồ tang đến hết ba năm, e rằng ta cũng khó mà giấu được mọi chuyện cho nàng.”

Hắn nói: “Đến đầu thu, ta sẽ cùng nàng quỳ trước bài vị nhạc phụ, nhạc mẫu, xin họ tha thứ. Ta tin… họ sẽ hiểu được nỗi khổ của hai ta.”

Sắp vào cung tạ ơn, lại đúng ngày mùng Một Tết, ngày vui đầu năm, Thanh Ngữ không dám khóc quá lớn tiếng, chỉ có thể rúc vào lòng hắn, khẽ nức nở, nước mắt thấm ướt vạt áo hắn.

Đợi đến khi nàng bình tĩnh hơn đôi chút, Việt Lăng Phi liền gọi các ma ma đến đưa nàng về Đông Khoá Viện thay y phục, còn bản thân thì vào nội thất thay quần áo một mình.

Đôivợ chồng trẻ vừa rời khỏi phủ Hầu gia chưa bao lâu, xe ngựa của các chủ nhân khác trong phủ cũng lần lượt quay về.

Lúc này trong nhà đã loạn thành một mớ bòng bong.

Vì Thiệu thị và Phương thị đều không có cáo mệnh, nên hôm nay không cần vào cung. Người trong các viện đều hoang mang lo lắng, lần lượt đến bẩm báo với hai người họ.

Thiệu thị tuy là trưởng bối cách một phòng, nhưng tuổi còn trẻ, thực sự không tiện nhúng tay quá nhiều, chỉ dẫn người trông giữ viện của Nhị gia Việt Thần Sam, không cho kẻ ngoài tùy tiện ra vào.

Còn Phương thị thì đang gần đến ngày sinh, lẽ ra phải giấu nàng chuyện này.

Không ngờ đám bà tử và nha hoàn ở Xuân Khê Viên sau chuyện của biểu tiểu thư trước đó đã hoang mang bất an, thấy phu nhân không có ở nhà, liền kéo nhau đi tìm đại thiếu phu nhân xin chủ ý.

Phương thị vừa kinh vừa giận, động đến thai khí, có dấu hiệu sinh sớm. Vì sinh sớm hơn dự kiến, lại trùng vào Tết Nguyên Đán, nên bà đỡ vốn phải năm sáu ngày nữa mới vào phủ, giờ lại chưa có mặt trong Hầu phủ.

Đại gia Việt Thần Phác lo lắng đến mức đi đi lại lại không yên, một nam nhân đường đường lại quỳ xuống trước mặt Nhị phu nhân Thiệu thị mà bật khóc.

May thay, Thiệu thị xuất thân nhà tướng, gặp nguy không loạn.

Nàng lập tức sai nha hoàn bên người đi mời bà đỡ, phàm là người có tiếng trong kinh, miễn còn ở lại trong thành thì mời được bao nhiêu mời hết bấy nhiêu.

Sau đó, nàng bảo Việt Thần Phác mang danh thiếp của Thế tử Việt Đức Canh đến, lệnh cho quản sự trong phủ lập tức đi mời Thái y, đồng thời nhắc Đại gia một câu, lúc này càng là danh thiếp của người có thân phận cao quý, càng dễ mời người.

Việt Thần Phác vì lo cho thê tử, liền sai người mang luôn danh thiếp của lão Hầu gia ra, vội vàng sai người đi cùng quản sự, trong lòng thì như lửa đốt.

Khi Việt lão phu nhân và Phan thị về đến nội viện, đúng lúc quản sự trong phủ vừa rời đi, thái y thì còn chưa đến, bà đỡ cũng đã cho người đi mời nhưng vẫn chưa tới nơi.

Phan thị vốn định ở lại chăm nom con dâu cả sắp sinh.

Nào ngờ người trong phủ tranh nhau lên bẩm, nào là Nhị gia và biểu tiểu thư bị bắt gặp nằm chung một giường, bị người của Nhị phu nhân giữ chặt trong viện, đến giờ vẫn chưa được thả ra.

Lão phu nhân từ lâu đã chẳng muốn dây dưa gì thêm với chuyện của biểu tiểu thư nhà họ Phan. Nghe loáng thoáng vài câu mà gân xanh bên thái dương cũng nổi cả lên, chỉ nói mình tuổi già, mới đi đường về mệt mỏi, cần nghỉ ngơi, rồi ném hết mọi chuyện cho Phan thị tự mình xử lý.

Phan thị vốn dĩ đã chẳng thân thiết gì với Thiệu thị, giờ lại càng thêm giận dữ, lập tức nổi đóa, chỉ tay vào mặt Thiệu thị mắng: “Tâm địa ngươi đúng là độc ác! Lúc này lại không cho con ta đi ngay, còn cố tình giam hai người họ trong viện, chẳng lẽ là muốn hại chết con ta thật sao?!”

Thiệu thị sớm đã chuẩn bị tâm lý.

Nàng vốn chẳng trông mong gì người chị dâu này sẽ biết ơn mình, chỉ nhàn nhạt nói: “Ta đã sai người mời biểu tiểu thư rời đi, nhưng nàng ta không chịu. Ta cũng bảo Nhị gia ra ngoài, hắn sống chết không nghe, còn ôm chặt lấy biểu tiểu thư nói muốn bên nhau trọn đời. Ta bất lực, mà cũng không thể mở toang cửa viện, cửa phòng để cho cả phủ đến xem cái cảnh dơ bẩn đó, đành phải sai người canh giữ.”

Nói xong, nàng ngẩng đầu nhìn Thế tử phu nhân, mỉm cười: “Nếu đại tẩu thấy như vậy là không phải, ta có thể lập tức cho người rút đi. Như thế mọi người tất sẽ ùa vào xem cho rõ ràng tình cảnh giữa Nhị gia và biểu tiểu thư, cũng khỏi để đại tẩu cho rằng ta làm việc không chu toàn.”

Phan thị bị lời nói mạnh mẽ của Thiệu thị làm cho đầu óc mụ mị, không thể phản ứng lại ngay lập tức.

Nhớ lại sự che chở và thích thú mà Nhị gia dành cho cái con nhỏ đê tiện đó, trong lòng bà ta lạnh lẽo từng cơn, thân thể cũng dần trở nên yếu ớt, đầu óc choáng váng đến mức suýt ngã xuống.

May mà nha hoàn bên cạnh nhanh mắt kịp thời đỡ bà ta dậy. Nha hoàn không ngừng gọi: “Phu nhân, người không thể ngất xỉu lúc này được, Nhị gia còn trông chờ vào người làm chủ!”

Phan thị suýt nữa ngất đi nhưng lại kiên cường tỉnh lại ngay lập tức.

Khi lấy lại được bình tĩnh, bà lập tức dẫn theo một đội người hùng hổ đến viện của Việt Thần Sam để hỏi tội.

Trong phòng, lò than đã không còn chút lửa nào.

Lúc nửa đêm bị lạnh tỉnh giấc, vốn nên sai người thêm than vào. Nhưng Phan Tuyết Ngưng thà lạnh cóng cũng không thể để ai vào phòng vào lúc này, tránh cho chuyện này không thành công ngược lại làm lỡ thời cơ tốt.

Tối qua hai người vừa nằm lên giường, cái tên vô dụng kia đã lập tức ngủ say như chết, căn bản không thể làm gì được. Bây giờ nàng ta ước chừng cơn say rượu của Nhị gia chắc là đã giảm được hơn nửa, dứt khoát chui vào trong lòng Nhị gia để sưởi ấm, thuận thế cởi y phục của hắn cũng cởi luôn của mình.

Việt Thần Sam mơ mơ màng màng cảm nhận được làn da trơn mịn của thiếu nữ trong lòng, nghe được tiếng thì thầm khe khẽ của người mình yêu. Hắn nửa tỉnh nửa mê trực tiếp làm những việc mà tối qua chưa kịp làm, cùng lúc hoàn thành.

Lúc hắn tiến vào, Phan Tuyết Ngưng chỉ cảm thấy ghê tởm, muốn đẩy ra lại không thể đẩy ra, chỉ có thể cắn răng nhẫn nhịn. Đợi đến khi máu rơi xuống, nàng ta cũng không thể nói rõ được là bản thân khó chịu hay là đau đớn, không nhịn được mà rơi nước mắt.

Thời gian rất ngắn.

Sau đó, Phan Tuyết Ngưng quấn chặt chăn, không chịu chui vào lòng hắn nữa, lặng lẽ chờ trời sáng, càng chờ đến lúc mọi người trở về sau khi đi tết về.

Hôm nay chính là một trong những lý do khiến Phan Tuyết Ngưng tự tin rằng mình có thể thành công. Kiếp trước và cả trước đây trong kiếp này, cô mẫu từng vô số lần khoe khoang với nàng về việc phải dậy sớm vào mùng Một Tết để vào cung diện kiến và chúc mừng năm mới.

Đã như vậy, Việt lão phu nhân và Phan thị sẽ không thể phân tâm để chú ý quá nhiều đến những chuyện khác.

Trong khoảng thời gian từ đêm Giao thừa đến mùng Một, Phan thị trước phải bận rộn sắp xếp những việc lặt vặt trong nhà, sau còn phải chuẩn bị cung trang để diện kiến, lại còn phải dặn dò những điều cần lưu ý cho đám người hầu đi theo. Căn bản là không còn thời gian để lo những chuyện khác.

Chính điều đó đã tạo cơ hội cho nàng, lợi dụng khoảng thời gian này để làm nên việc lớn.

Nàng đã chuẩn bị sẵn tư thế, lấy dáng vẻ yếu đuối như cành liễu trong gió bị bắt nạt, sắc mặt tái nhợt tựa vào lòng Nhị gia.

Việt Thần Sam vô cùng thương xót nàng, từ lúc tỉnh dậy đã ôm chặt nàng trong lòng, không để ai bắt nạt nàng dù chỉ một chút.

Đến khi Phan thị bước vào và nhìn thấy cảnh tượng ấy, chỉ cảm thấy trời như sập xuống.

Trên giường, một nam một nữ, y phục đều cởi hết, vương vãi đầy đất, hai người họ quấn chung một chiếc chăn, tr*n tr**ng đến mức không dám nhìn thẳng.

Thế mà đứa con trai ngoan ngoãn của bà lại cứ một mực nói là chính mình đã bắt nạt biểu muội, nhất định phải chịu trách nhiệm đến cùng, cưới nàng làm vợ.

Phan thị tức giận đến cực điểm, giơ tay tát Việt Thần Sam một cái, lớn tiếng mắng: “Nó chỉ là thứ đàn bà lăng loàn! Ngũ đệ của con chơi chán rồi vứt đi! Vậy mà con còn coi nó như báu vật!”

Việt Thần Sam đã sớm có chuẩn bị tâm lý.

Biểu muội đã kể với hắn từ trước, lần đó, Ngũ gia từng trêu ghẹo nàng, nhưng người trong Hầu phủ lại vu oan cho nàng quyến rũ Ngũ gia, ép nàng phải làm thiếp cho hắn.

Mà chuyện vừa xảy ra trước lúc trời sáng hôm nay, hắn tự biết mình đã làm gì, liền lập tức mạnh mẽ phản bác mẫu thân: “Là con vừa phá thân nàng, con lẽ nào lại không biết? Nếu nàng từng có tư tình với Ngũ đệ, sao vẫn còn là thân thể trong sạch? Mẫu thân thật khiến con thất vọng, lại đi hùa theo Ngũ đệ mà bắt nạt nàng!”

Phan thị cảm thấy trời đất quay cuồng.

Đúng là miệng lưỡi điêu ngoa, trắng đen lẫn lộn!

“Người đâu, mau đi gọi lão Ngũ đến đây!” Bà đẩy mạnh tì nữ bên cạnh, quát lớn: “Chúng ta đối chất rõ ràng trước mặt mọi người!”

Nào ngờ khi Ngũ gia Việt Thần Đống đến, nhưng lại thật sự không thể nói rõ chuyện đã xảy ra hôm đó. Hôm đó hắn uống say rồi ngất xỉu, những gì xảy ra sau đó hoàn toàn không biết gì.

Ngay cả chuyện Phan Tuyết Ngưng hạ dược, hắn cũng chỉ có thể nói năng mơ hồ, vòng vo vài câu. Hắn vốn không tận mắt thấy gì, chỉ là sau này nghe bọn hạ nhân bàn tán, mới đoán được chút ít.

Lời khai như vậy, thà không có còn hơn.

Phan thị thầm kêu không ổn, vội quay đầu nhìn con trai. Quả nhiên, sau khi nghe lão Ngũ nói, Việt Thần Sam càng thêm chắc chắn rằng chính mẫu thân đã vu oan hãm hại, bởi vì lão Ngũ giờ chẳng thể nói rõ điều gì, rõ ràng chính hắn mới là kẻ gây ra mọi chuyện với biểu muội, nên mới không thể kể ra được cái gọi là nàng hạ thuốc hay âm mưu hại người.

Nhị gia Việt Thần Sam tất nhiên hoàn toàn tin tưởng biểu muội.

Chàng kiên quyết đòi cưới nàng làm chính thê, mẫu thân nhất định phải đồng ý, nếu không, chàng sẽ đâm đầu vào tường kết liễu cuộc đời.

Phan thị liền định cho người đi gọi Khiết Châu.

Không ngờ người được sai đến tiểu viện bên cạnh Dật Xưởng Đường trở về lại nói, nơi đó đã chẳng còn ai. Khiết Châu vốn bị thị vệ canh giữ bên trong cũng đột nhiên mất tích.

Phan thị suýt nữa tức đến ngất xỉu, thở cũng không nổi.

Thấy bà ta như vậy, Phan Tuyết Ngưng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ, vị trí Nhị thiếu phu nhân này, cuối cùng cũng vững vàng rồi.

Chỉ cần cô mẫu không tìm ra được bằng chứng chứng minh hôm đó nàng mới là kẻ chủ mưu, thì nàng có thể nắm chắc chứng cứ việc Nhị gia phá thân nàng trong tay, buộc hắn phải cưới nàng làm vợ.

Phan Tuyết Ngưng khẽ thở ra một hơi, cảm thấy tinh thần sảng khoái, chỉ thấy mọi chuyện trước lúc trời sáng đều thật xứng đáng.

Phan thị thì gấp đến mức cổ họng khô rát, đầu ong ong, nhất thời không nghĩ ra được cách gì. Bà ra lệnh khoá chặt căn phòng kia lại, rồi trở về Xuân Khê Viên, đập vỡ mấy cái chén trà trong phòng. Phải nhờ Quách ma ma khuyên nhủ một hồi, bà mới dần bình tĩnh lại đôi chút.

“Phu nhân đừng vội, chuyện ngày hôm đó vẫn còn có chứng cứ, nhất định sẽ tìm ra được manh mối nào đó.” Quách ma ma vừa nhẹ nhàng xoa lưng trấn an, vừa nói, “Phu nhân thử nghĩ kỹ lại xem hôm đó rốt cuộc đã xảy ra những gì, liệu còn sót lại chút dấu vết nào không. Nô tỳ cũng sẽ cùng người suy nghĩ. Chỉ cần có chút bằng chứng thôi, Nhị gia nhất định sẽ nghiêng lòng về phía phu nhân, sẽ không để biểu tiểu thư che mắt đâu.”

Bà ta cũng biết, hôm ấy biểu tiểu thư hành động quá mức cẩn thận, hầu như không để lại chút dấu vết nào, giờ phút này chỉ có thể khuyên nhủ như vậy.

Hơn nữa, lời bà ta nói cũng không phải hoàn toàn vô căn cứ.

Nhỡ đâu có chút chứng cứ nào đó xuất hiện, chứng minh ngày hôm đó biểu tiểu thư quả thật là muốn ám hại người khác, vậy thì Nhị gia sẽ không che chở biểu tiểu thư như vậy nữa.

Khi ấy, cho dù biểu tiểu thư có gây chuyện thế nào, cho dù Nhị gia có cảm thấy áy náy đến đâu, thì nàng ta cũng chỉ có thể làm thiếp mà thôi.

“Còn có chứng cứ gì nữa!” Phu nhân họ Phan tức giận quay người đẩy mạnh tay Quách ma ma ra, giờ phút này bất kỳ sự tiếp xúc nào cũng khiến bà càng thêm bực bội, “Con nhỏ đó làm việc quá cẩn thận, ngoài hai nha hoàn ra thì chẳng ai biết nàng ta đã làm gì. Ngay cả chuyện nàng ta hạ thuốc…”

Nhắc đến bột thuốc hôm đó, Phan thị đột nhiên có linh cảm, bỗng nhớ lại những tờ giấy mà cô đã nhìn thấy tối hôm qua.

Đó là chứng cứ cho thấy Tuyết Ngưng đã mua thuốc mê ở gần nhà mẹ đẻ!

Lão Tam có thứ đó!

Đột nhiên Phan thị cảm thấy đầu óc tỉnh táo, không khí cũng trong lành hơn, hít thở cũng trở nên dễ dàng hơn.

Bà ta hào hứng tự mình đi tìm lão Tam, vì vừa rồi đã cãi vã với hai đứa con không ra gì, nên bà ngồi kiệu thong thả đến Dật Xưởng Đường.

Ai ngờ vừa đến cổng, chưa kịp lên tiếng yêu cầu thông báo, gia đinh canh cổng đã cúi người báo lại: “Phu nhân, Tam gia và Tam thiếu phu nhân vào cung tạ ơn rồi, hiện không có ở nhà. Nếu phu nhân muốn gặp hai vị chủ tử, xin vui lòng quay lại vào buổi tối.”

Nụ cười của Phan thị đông cứng lại trên mặt.

Trên đường trở về từ cung, bà ta mơ hồ thấy một chiếc xe ngựa sang trọng đi qua, nhìn có vẻ như là xe nhà mình. Vì bên cạnh có thị vệ canh gác, không nhìn rõ nên bà ta không để ý kỹ.

Bây giờ nghĩ lại, chắc chắn là họ rồi.

Vừa vặn tránh nhau một cách hoàn hảo.

Phan thị tức giận mắng thầm một câu, nếu biết vậy lúc trước đã ngăn lại rồi nói vài câu với họ.

Quách ma ma nhận ra suy nghĩ của bà, liền nhắc nhở: “Dù lúc đó phu nhân có nói chuyện với Tam gia, cũng không thể ngờ được trong phủ lại xảy ra chuyện như vậy.”

Nghĩ vậy, tâm trạng của Phan thị cũng dễ chịu hơn một chút.

Dù sao chuyện này cũng phải dựa vào lão Tam, trước khi lão Tam về, bà ta không thể làm gì được, đành chui vào kiệu, định nghỉ ngơi tại Xuân Khê Viên cho đến lúc đó.

Tích trữ sức lực mới có thể đánh thắng trận.

Quách ma ma có chút do dự, “Có cần phải đi thăm Đại thiếu phu nhân không ạ?”

“Không đi!” Mới nhắc đến chuyện này, Phan thị liền cảm thấy phiền muộn, trưởng tử chỉ chăm lo cho vợ mà không quan tâm đến khó khăn của bà, nhị tử thì chỉ lo có vợ mà quên mất người mẹ như bà.

Loại con trai vô dụng như vậy giữ lại làm gì chứ?

Bà cũng mặc kệ luôn!

Hôm nay, trong hoàng cung tràn ngập không khí hân hoan, vui vẻ.

Quan lại trong triều cùng các thế gia công khanh, nội mệnh phụ và ngoại mệnh phụ đều phải vào cung chúc mừng. Có người sau khi chúc mừng xong thì về nhà, có người ở lại để yết kiến Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương, người đến người đi, khung cảnh vô cùng náo nhiệt.

Thanh Ngữ theo Tam gia vào cung, không lâu sau thì mấy vị đại nhân của Hộ Loan Vệ đến tìm Tam gia, nói có vài việc cần Phó Đô Thống quyết định. Họ liền đi đến một con đường yên tĩnh để bàn chuyện cơ mật, còn nàng thì ở lại trong một vườn hoa nhỏ bên cạnh chờ Tam gia.

Trong hoa viên người không ít, mai nở rộ, hoa vàng lấm tấm, cảnh sắc vô cùng rực rỡ.

Thanh Ngữ dạo bước thưởng hoa trong vườn mai, đến một khúc ngoặt nàng không chú ý, lúc chậm rãi bước qua thì suýt nữa va vào một người đang rẽ từ hướng khác đến.

Nàng vội vàng cúi đầu xin lỗi liên tục. Trong tầm mắt, nàng thấy người kia mặc một bộ cẩm bào trắng nhạt dệt chỉ bạc hoa văn ẩn, trong ngày mùng Một tràn đầy niềm vui thế này lại mặc kiểu đồ như vậy, khiến nàng bất giác ngạc nhiên, theo phản xạ muốn ngẩng đầu nhìn xem đối phương là ai.

Nhưng chợt nhận ra điều gì đó không ổn, gương mặt vừa ngẩng được một nửa liền vội vàng cúi xuống lại.

Lúc này, cung nhân bên cạnh đồng loạt hành lễ chào hỏi: “Tham kiến Vệ Thế tử.”

Vệ Giang Lâm hiện tại quan chức không cao, nhưng thân là Thế tử của phủ Thành Ý Bá, phẩm cấp cũng chẳng hề thấp. Vì thế, cung nhân lựa cách xưng hô trang trọng hơn để hành lễ.

Tim Thanh Ngữ đập thình thịch, nhưng trong lòng lại lạnh buốt. Nàng chỉ nghe đối phương nói: “Thật xin lỗi, lúc nãy ta đang mải suy nghĩ, đi đường không chú ý, khiến cô nương hoảng sợ, mong được lượng thứ.”

Giọng nói ôn hòa, nhã nhặn, dịu dàng vô cùng. Hơn nữa còn…

Rất quen thuộc.

Thanh Ngữ khẽ động cổ họng, ban đầu không thể phát ra tiếng, phải mất một lúc lâu mới cố nén giọng nói khàn khàn: “Không sao. Là ta đi quá nhanh, xin lỗi.”

Nói xong, nàng vội vã rời đi, thậm chí không dám để lộ một chút góc nghiêng nào, cúi đầu bước nhanh khỏi nơi đó, thỉnh thoảng lại lách vào những chỗ rậm rạp trong rừng mai để che giấu thân hình.

Vệ Giang Lâm sững người trong chốc lát, không nhịn được mà đưa mắt nhìn theo bóng dáng thiếu nữ vừa rồi. Chỉ thấy nàng khom lưng cúi người, hoàn toàn không giống cô gái nhẹ nhàng linh động trong ký ức của hắn.

Thế nhưng giọng nói ấy, giọng nói khắc sâu tận xương tủy, vẫn thường vang lên trong những giấc mộng lúc nửa đêm.

Không thể nào quên được.

Cứ cảm thấy… rất giống.

Hắn cứ đứng ngây ra đó thật lâu, chẳng nỡ rời bước.

Lúc này, có người đứng bên cạnh hỏi: “Thám hoa lang đang nghĩ gì vậy? Sao lại mê mẩn đến vậy, ta gọi mấy lần mà không nghe thấy?”

Vệ Giang Lâm quay đầu nhìn về phía phát ra tiếng nói, đầu tiên là thấy một người có thân hình vạm vỡ, mặt mày tươi cười, chính là Mã Địch, người đảm nhiệm công việc xử lý công vụ của Vân Huy Sứ, sau đó nhìn sang phía bên cạnh, lại thấy một người diện mạo thanh tú, thân hình cao ráo, chính là Phó Đô thống của Hộ Loan Vệ, Việt Lăng Phi, người mà ai trong triều cũng kính sợ, không khỏi khiến tim hắn đập mạnh.

Người này, ngay cả Tể tướng Thái Thiên Hậu cũng phải nhường một bước.

Vệ Giang Lâm tuy đề phòng nhưng không hạ thấp khí độ, bình tĩnh đáp: “Hạ quan thấy người có vẻ như người quen cũ, không khỏi thất thần, mong Phó Đô Thống và Hiệp lý Vân Huy Sứ không trách tội.”

Việt Lăng Phi liếc qua hướng Thanh Ngữ vừa rời đi, mặc dù bóng dáng nàng đã khuất, hắn vẫn bước nhanh đến, dùng đôi chân dài của mình chắn trước tầm mắt của thám hoa lang mới đỗ.

Mã Địch trước đó luôn trò chuyện với Phó Đô Thống, ánh mắt cứ dõi theo vị đại nhân. Khi thấy Phó Đô Thống đột nhiên tăng tốc bước về phía này, hắn mới ngừng lời, bước theo sau.

Hiện tại, khi nhìn quanh không thấy người mà Vệ Giang Lâm nói đến, Mã Địch không khỏi ngạc nhiên hỏi: “Ngươi thấy người đó giống ai?”

Vệ Giang Lâm nuốt nước bọt, giọng có chút khô khốc: “Chỉ… một người quen cũ.”

“Nếu không nhìn nhầm.” Việt Lăng Phi lên tiếng, giọng có phần lạnh lùng, “Người vừa rồi đi qua chính là thê tử của ta.”

Mã Địch ngạc nhiên đến mức sắc mặt thay đổi, giọng nói không thể giấu được sự kinh ngạc: “Cái gì? Việt lão tam, ta nhớ là ngươi chưa thành hôn mà nhỉ!”

Việt Lăng Phi đáp: “Hôm qua mới được ban hôn, còn chưa kịp nói với ai. Nàng ấy là em họ của Thế tử của phủ Lỗ Quốc Công, giữa hai nhà cũng có chút quan hệ. Hôm nay nàng đến, vợ chồng ta tạ ơn Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương.”

Việt Lăng Phi quay đầu nhìn Vệ Giang Lâm, người có khí chất nhẹ nhàng, gương mặt thanh tú, rồi bình thản nói: “Dù chưa chính thức thành hôn, nhưng cũng coi như là vợ ta rồi.”

Mã Địch cười ha hả: “Đúng vậy, đúng vậy.”

Vệ Giang Lâm hơi lảo đảo, sắc mặt thoáng chốc trở nên uể oải, trong lòng có chút thất vọng nhưng cũng cảm thấy nhẹ nhõm.

Sau khi Việt Lăng Phi cùng đám người Hộ Loan Vệ tạm biệt, hỏi thăm cung nhân canh giữ bên ngoài vườn mai. Biết được nơi Thanh Ngữ đến, hắn liền dẫn theo nàng đến trước Hoàng thượng để tạ ơn, rồi tiếp tục đến Đông Cung.

Thanh Ngữ có vẻ hơi lơ đãng, trong đầu cứ nghĩ mãi không biết liệu người đó có nhận ra nàng không. Nàng thậm chí không chú ý đến vẻ ngoài của Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương, chỉ nhớ rằng cả hai tuy nghiêm nghị nhưng lại rất gần gũi. Thái tử và Thái tử phi rất dễ gần, dịu dàng và hòa nhã.

Việt Lăng Phi nhận ra nàng không tập trung, nghĩ đến dung mạo và khí chất xuất chúng của thám hoa, tay hắn không khỏi siết chặt lại. Hắn có ý định đi xa nàng một chút, nhưng lại không đành lòng đi quá xa. Mà nàng thì hoàn toàn không để ý đến việc hắn vừa rời xa vài bước, vẫn chỉ suy nghĩ về những lo lắng trong lòng.

Ra khỏi Đông Cung, Việt Lăng Phi đang nghĩ xem có nên lại gần nàng hơn không, thì thấy một người lén lút nhìn từ góc tường. Hắn hiểu ngay, liền đưa tay ôm vai Thanh Ngữ, nghiêng người cúi xuống cười với nàng, cho đến khi cả hai lên xe ngựa.

Thanh Ngữ dần dần quay lại suy nghĩ về những người xung quanh. Vừa lên xe ngựa, nàng vội vàng tiến đến cạnh cửa sổ, kéo một khe nhỏ của rèm để nhìn ra ngoài.

Việt Lăng Phi nghĩ đến việc nàng cũng đã từng lén lút nhìn thám hoa lang trên phố, lại nhớ đến lời của Vệ Giang Lâm, có thể hắn vẫn còn ở trong cung chưa đi, bèn vội vàng đưa tay kéo nàng lại, “Ngồi lại đi.”

Thanh Ngữ không tình nguyện quay người, “Ta chưa nhìn rõ mà.”

Việt Lăng Phi sắc mặt không mấy dễ chịu, định dùng lực mạnh hơn kéo nàng lại nhưng lại sợ làm nàng đau, đang phân vân thì nghe nàng nói: “Rất đẹp mà.”

“… Hả?”

“Cô nương ấy, cái người đang nhìn trộm chàng ấy.” Thanh Ngữ đã chú ý thấy từ lúc ra khỏi cổng Đông Cung, có một cô nương cùng vài người hầu đang lén nhìn vợ chồng họ. Lúc đó, Tam gia cứ kéo nàng nói chuyện để người ta thấy, nên nàng phối hợp thể hiện tình cảm vợ chồng, cũng không để ý nhiều đến cô nương đó.

Khi lên xe, thấy đối phương vẫn đang đứng cách đó không xa, không nỡ rời đi, tự nhiên có thể nhìn kỹ một chút.

Việt Lăng Phi nghe vậy, từ từ buông tay ra. Nghĩ ngợi một chút thấy không ổn, liền kéo nàng lại gần.

“Đó là muội muội ruột của Thái tử.” Hắn sợ nàng hiểu lầm, liền giải thích, “Nàng ta kiêu căng, ta không ưa. Nàng đừng chạm vào, cố gắng tránh xa.”

Thanh Ngữ thở dài tiếc nuối, rồi quay sang nhìn người đàn ông bên cạnh, cười đùa hỏi: “Suýt nữa thì làm phò mã rồi à?”

Việt Lăng Phi nâng mày nhìn nàng.

Thanh Ngữ lắc đầu, dáng vẻ như đang kể một câu chuyện trong sách: “Mỗi ngày công chúa đều bị giam trong cung, không được gặp gỡ nam tử ngoài kia. Thỉnh thoảng nhìn thấy những chàng trai giao du với huynh trưởng, mà chàng trai này lại không chỉ đẹp, học vấn lại tốt, ừ, quyền lực cũng khá lớn, đương nhiên sẽ thu hút sự chú ý. Nhưng mà, người này lại là kẻ vô tình vô nghĩa, quay đầu đã cưới người khác. Nàng ấy tự nhiên không cam lòng, phải xem thử vị phu nhân tương lai này rốt cuộc kém mình bao nhiêu.”

Việt Lăng Phi vừa giận vừa buồn cười.

Tính cách này của nàng…

Đúng là càng ngày càng không sợ hắn nữa.

Việt Lăng Phi quyết định buông tay, để cho nàng tự do nhìn ngắm. Khi xe ngựa đã đi một đoạn, Thanh Ngữ mới tiếc nuối quay lại, ngồi bên cạnh Tam gia, tựa vào hắn.

Giữa chừng, Cố Trác nhẹ nhàng gõ vào vách xe, thì thầm nói: “Gia, Vệ Thế tử vừa mới cưỡi ngựa đi qua.”

Hắn biết Tam gia rất chú ý đến Vệ Thế tử, nên mới nhắc nhở một câu. Dù sao, gần đây Tam gia ngoài việc bận rộn với thủ tục hộ tịch của Tam thiếu phu nhân tương lai, cũng đang cho người thăm dò những chuyện lớn nhỏ liên quan đến Vệ Giang Lâm.

Nhưng tất cả tâm tư của hắn đều đổ sông đổ bể, vì chỉ nghe thấy Tam gia trong xe lạnh nhạt nói một câu: “Lắm chuyện.” Sau đó không có thêm lời nào nữa.

Ngược lại, màn xe bên phía Tam thiếu phu nhân hơi động đậy một chút, nhưng vẫn không mở ra.

Cố Trác than thở trong lòng, nghĩ rằng về đến nhà sẽ bị Tam gia trách mắng. Hắn suy đi nghĩ lại cả quãng đường, vẫn không biết mình đã làm sai chỗ nào.

Đôi vợ chồng nhỏ trở về phủ, lúc này, rắc rối vẫn chưa hoàn toàn kết thúc.

Việt Lăng Phi nhìn thấy đám người trong Xuân Khê Viên đang e dè, muốn đến thỉnh an nhưng lại không dám, liền bảo Thanh Ngữ về Dật Xưởng Đường trước. Sau khi hắn hỏi qua người kia mấy câu, liền đồng ý cho Phan thị đến một khu vườn bên cạnh để gặp mặt ngắn.

Chỉ qua một hai canh giờ, Phan thị đã lo lắng đến mức khóe miệng nổi lên mụn nước. Khi vừa gặp được Tam gia, bà ta lập tức mở lời, nói thẳng ý định của mình. Nhưng bà ta cũng thừa nhận hôm qua mình không nhận ra giá trị của thứ đó, đã bỏ lỡ chứng cứ, hôm nay thật sự muốn lấy lại.

Việt Lăng Phi mỉm cười: “Hôm qua ta định dùng thứ đó để đổi lấy tờ khế thân, bà không đồng ý. Hôm nay bà lại muốn đến lấy, ít nhất phải có thứ gì đó để trao đổi.”

Phan thị biết rõ Tam gia khó đối phó, cố gắng giữ vẻ mặt tươi cười, “Chúng ta đều là người một nhà…”

Việt Lăng Phi giơ tay ngắt lời bà ta, “Các người là người một nhà, nhưng chưa bao giờ coi ta là người một nhà cả. Trong lòng ta hiểu rõ, bà đừng cố gắng nói thêm. Điều kiện của ta đã đưa ra, nếu bà chấp nhận thì trao đổi. Không chấp nhận, đối với ta cũng không tổn thất thứ gì và ta không quan tâm.”

Bình Luận (0)
Comment