Sau Khi Gặp Nạn, Gả Cho Quyền Thần

Chương 37

Chương 37

Về đến Hầu phủ.

Ban đầu, Thanh Ngữ định đi thẳng tới Dật Xưởng Đường, nào ngờ vừa bước qua cửa lớn, đã có bà tử bên Nhị phòng chạy tới, theo sát xe ngựa đến tận nơi dừng mà vẫn chưa chịu rời đi, vừa ngó nghiêng vừa như đang do dự điều gì.

Thanh Ngữ hiểu bọn họ là muốn trực tiếp bẩm báo, lại e ngại có Tam thiếu gia ở đó nên không dám lên tiếng. Nàng liền dặn Việt Lăng Phi cứ ở yên trong xe, đừng để dọa người, còn mình thì vén rèm xe lên, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

“Xảy ra chuyện rồi, Tam thiếu phu nhân.” Bà tử căng thẳng nhìn trái ngó phải, xác nhận xung quanh không có ai chú ý tới, trong lòng thầm thấy may là có Tam thiếu gia ở đây, không chỉ bà ta không dám lại gần, ngay cả đám gia đinh và người hầu cũng không dám tùy tiện đến gần, bèn dứt khoát nói thẳng: “Tứ cô gia và nha hoàn hầu hạ bên cạnh tứ tiểu thư, Hạnh Nhi…”

Nói tới đây, bà ta bỗng khựng lại, như thể không nói nổi thành lời.

Việt Lăng Phi trong xe nghe không nổi nữa, quát lên: “Đã có chuyện muốn bẩm với Tam thiếu phu nhân, thì cứ đường hoàng mà nói. Cứ ấp a ấp úng như thế làm chậm trễ thời giờ của Tam thiếu phu nhân, ngươi gánh nổi hậu quả sao?”

Đám bà tử bị quát một tiếng liền giật bắn mình.

Hai bà tử thay phiên nhau kể, kẻ một câu người một lời bổ sung, đại khái là nha hoàn Hạnh Nhi hầu hạ bên cạnh Tứ tiểu thư đã thừa lúc Tứ cô gia đang đọc sách trong thư phòng, lén lút cùng hắn làm chuyện mờ ám. Khi bị phát hiện, hai người đang tr*n tr**ng ôm nhau trên giường. Trên giường còn vương máu, rõ ràng là Hạnh Nhi đã mất thân.

Càng nói, giọng bà tử càng dồn dập, cuối cùng tuôn một hơi: “Thế tử phu nhân tức giận đến độ nổi trận lôi đình, nói muốn đánh chết Hạnh Nhi rồi đuổi ra khỏi phủ. Tứ cô gia cũng không nói lời nào. Những việc sau đó thì nô tỳ không rõ. Nhị phu nhân bảo việc này nhất định phải để Tam thiếu phu nhân biết trước, kẻo lát nữa vào nội viện không nắm rõ tình hình, lại chọc giận lão phu nhân với đại phu nhân thì không ổn.”

Thanh Ngữ sai hai bà tử thay nàng chuyển lời cảm tạ ý tốt của Nhị phu nhân, rồi lại hỏi: ‘Tứ tiểu thư thế nào?”

“Không sao cả.” Bà tử nhắc đến chuyện này thì thoáng vẻ mơ hồ, “Nghe nói là không khóc, cứ ngồi đó như vậy, chẳng có phản ứng gì.”

Thanh Ngữ thầm thấy không ổn.

Gặp chuyện như vậy mà không khóc không làm ầm ĩ, chỉ lặng lẽ ngồi yên, mới thật sự đáng sợ.

Nàng quyết định vẫn nên qua đó một chuyến. Không nói gì khác, chỉ đơn giản ở bên cạnh an ủi, cũng là tốt rồi. Ít nhất là để cho Việt Triều Uyển nghĩ thoáng ra, đừng tự dằn vặt mình thêm nữa.

Nội viện, sảnh nhỏ.

Lúc này, trong hoa sảnh tụ đủ người, Việt lão phu nhân, Đại phu nhân Phan thị, nhị phu nhân Thiệu thị, đại thiếu phu nhân Phương thị, cùng tứ tiểu thư Việt Triều Uyển. Bên cạnh là Cát Vân Đình, thần sắc mơ màng, xen lẫn vẻ hối hận, đang ngồi thẫn thờ. Ngoài cửa, Hạnh Nhi quỳ dưới đất, quần áo xốc xếch, cả người run rẩy.

Khi Thanh Ngữ tới nơi, ai nấy đều mang vẻ ngơ ngẩn, không một tiếng động.

Cát Vân Đình vẫn đang lặp đi lặp lại lời xin lỗi, dáng vẻ rối loạn. Phan thị thì đau lòng và tuyệt vọng, sắc mặt xám như tro tàn.

Thiệu thị thấy Tam thiếu phu nhân bước vào thì như trút được gánh nặng, nhẹ nhàng thở phào.

Thanh Ngữ khẽ gật đầu ra hiệu với Thiệu thị và Phương thị, sau đó hành lễ với Việt lão phu nhân, rồi vòng qua ngồi xuống bên cạnh Việt Triều Uyển.

Phan thị vốn đã muốn sắp xếp lại mọi chuyện cho rõ ràng, nhưng khổ nỗi người quá đông, đầu óc bà rối như tơ vò, lại thêm lo lắng cho sự an nguy của nữ nhi. Khi nãy, dù Phương thị hết lời khuyên nhủ, con bé cũng không có chút phản ứng nào.

Giờ thấy Tam thiếu phu nhân đến rồi, bà thầm nghĩ Tam thiếu phu nhân là người lanh lợi lại hiểu chuyện, bèn gọi Quách ma ma mồ hôi nhễ nhại bước vào, sang gian bên cạnh, định bàn bạc cho rõ ràng ngọn nguồn.

Ngồi xuống rồi, Phan thị cũng muốn mở lời nói cho ra nhẽ, nhưng giận đến mức đầu óc ong ong, muốn nghĩ gì cũng nghĩ không nổi.

Phan Tuyết Ngưng cái đồ khốn kiếp ấy, đánh chết cũng đáng!

Đừng hỏi vì sao bà biết!

Bà biết ngay mà, nhất định là do Phan Tuyết Ngưng làm ra!

Thế là bà liền túm chặt lấy cánh tay Quách ma ma, giận dữ quát lên: “Ta sai ngươi đi bắt con tiện nhân đó đến đây, sao ngươi lại không giữ nó lại, mà chỉ quay về một mình?”

Quách ma ma sợ Thế tử phu nhân vì tức giận quá mà sinh bệnh, vội vàng khuyên giải: “Đã giữ ả lại rồi ạ. Chỉ là giờ miệng lưỡi hỗn xược, nói ra lời nào cũng chói tai vô cùng. Lão nô nghĩ, hay là gọi luôn người nhà họ Phan đến đối chất cho rõ ràng.”

Phan thị nghiến răng nghiến lợi, giọng đầy căm hận: “Chuyện xấu hổ thế này lại xảy ra với tứ cô gia! Ngươi còn chưa thấy đủ loạn sao? Còn muốn để người nhà ta tới chứng kiến cái nhục này à!”

“Phu nhân, lời ấy không thể nói như vậy.” Quách ma ma khẽ khuyên, “Tứ cô gia tuy làm ra chuyện xấu mặt, nhưng xét cho cùng, hắn cũng là bị hại. Phu nhân nghĩ xem, nếu để người nhà họ Phan tới chứng kiến tận mắt những thủ đoạn bẩn thỉu mà Phan Tuyết Ngưng giở trò, bắt họ tự tay dẫn người về, chẳng phải lại càng hợp tình hợp lý sao?”

“Nhưng còn Triều Uyển của ta…”

“Tứ tiểu thư mới thật sự là người bị hại, uất ức đến vậy, ai dám nói nửa lời không phải về tiểu thư chứ?” Quách ma ma nghiêm túc nói, “Sau này nếu muốn dứt khoát cắt đứt quan hệ với nhà họ Phan, thì nhịn nỗi tức này là điều cần thiết. Phải để người nhà họ Phan tận mắt thấy bộ mặt thật của Phan Tuyết Ngưng!”

Phan thị nghĩ ngợi một hồi, dù đầu vẫn rối bời, cuối cùng vẫn gật đầu, cắn răng nói: “Ngươi cho người sang phòngPhan Tuyết Ngưng, lục tìm gói thuốc gì đó, mang hết về đây cho ta!”

Chắc chắn là có thuốc!

Với tính tình cẩn trọng, chu đáo như tứ cô gia, nếu không có thuốc hỗ trợ, sao có thể làm ra chuyện động tay động chân với nha hoàn của vị hôn thê khi còn chưa thành thân?

Nhà họ Cát xưa nay không phải hạng người lộn xộn, mà tứ cô gia cũng không phải kẻ háo sắc đến mức không phân biệt nổi phải trái.

“Đã sớm tìm được rồi. Phu nhân, vừa nãy người chỉ mải lo cho Tứ tiểu thư, không tiện phân thân xử lý Phan Tuyết Ngưng, nô tỳ đã tự làm chủ, cho người giữ nàng ta lại rồi.” Quách ma ma vừa nói vừa dịu dàng xoa lưng Phan thị để trấn an, “Gói thuốc ấy bị nàng ta giấu giữa lớp áo yếm và da thịt, cứ tưởng giấu như thế là an toàn không ai phát hiện. Lão nô đã sai người l*t s*ch quần áo của nàng ta ra mới tìm thấy. Bao nhiêu người cùng chứng kiến, xem nàng ta còn chối cãi thế nào! Nàng ta cũng là thông minh bị thông minh hại, cứ tưởng giữ tờ giấy bọc thuốc bên người là chắc chắn không ai nghi ngờ, ai ngờ chính đó lại là bằng chứng hại người không thể chối cãi!”

Nghe nói Phan Tuyết Ngưng bị l*t s*ch quần áo trước mặt bao nhiêu người, trong lòng Phan thị thoáng dâng lên chút xót xa. Nhưng nghĩ đến Nhị thiếu gia và Tứ tiểu thư do mình sinh ra, bà đối với Phan Tuyết Ngưng chỉ có hận.

“Tốt… Tốt lắm…” Phan thị nói, giọng khàn khàn mang theo mấy phần tuyệt vọng, phất tay như thể chẳng còn muốn nhìn thêm nữa, “Gọi hết người nhà họ Phan đến đây. Chuyện này phải nói rõ ràng. Con tiện nhân Phan Tuyết Ngưng này… tuyệt đối không thể giữ lại trong phủ thêm một khắc nào nữa!”

Mọi chuyện đã sắp xếp ổn thỏa, Phan thị đứng dậy, định bụng qua xem tình hình của Việt Triều Uyển thế nào. Vừa bước đến, liền thấy Việt  Triều Uyển đang khẽ khàng nức nở, nước mắt không ngừng lăn dài trên má, còn bên cạnh, Tam thiếu phu nhân đang dịu dàng an ủi.

Phan thị chợt dừng bước chân lại.

Biết khóc là được, có thể khóc được là tốt rồi.

Vừa rồi dáng vẻ ngơ ngác, vô hồn của con gái thật sự khiến bà sợ hãi. Làm mẹ, bà cũng từng lên tiếng an ủi đôi câu, nhưng lời đến miệng lại thấy nghẹn, chẳng thể nói được gì sâu hơn, cuối cùng chỉ biết bất lực nhìn con chìm trong bi thương.

Giờ đã khóc được rồi thì lại là chuyện tốt.

Phan thị yên tâm giao con gái lại cho Tam thiếu phu nhân chăm sóc, còn mình thì bước lên trước, hành lễ với Việt lão phu nhân, trịnh trọng nói: “Mẫu thân, con dâu biết chuyện ô nhục này không thể coi như chưa từng xảy ra. Con đã quyết định để nhà ngoại… à không, để người nhà họ Phan đến phủ một chuyến, tiện thể đem cái thứ tai họa Phan Tuyết Ngưng kia đi cho khuất mắt.”

Việt lão phu nhân cũng đã sớm bị Phan Tuyết Ngưng hành hạ đến mệt mỏi rã rời suốt hơn một năm nay từ khi nàng ta vào Hầu phủ, lúc này chỉ khẽ gật đầu, nhàn nhạt nói: “Việc này liên quan đến nhà họ Phan, con tự quyết là được.”

Lúc này trong lòng Phan thị chỉ hận bản thân khi xưa không sớm ra tay đánh chết Phan Tuyết Ngưng, hối hận đan xen căm hận khiến sắc mặt bà âm trầm đến cực điểm. Bà cúi đầu, cung kính nói: “Tạ mẫu thân đã cho phép. Con dâu nhất định sẽ xử lý chuyện này thỏa đáng.”

Sau khi an ủi Tứ tiểu thư xong, thấy nàng đã bình tĩnh lại đôi phần, Thanh Ngữ liền rời khỏi hoa sảnh, quay về Dật Xưởng Đường.

Phan thị tra hỏi Phan Tuyết Ngưng, truy cứu chuyện nhà họ Phan, nàng không muốn, cũng không cần phải dính dáng vào. Nàng đi một chuyến chỉ là vì lo lắng cho Tứ tiểu thư, còn những chuyện khác, vốn không định can dự.

Về đến Dật Xưởng Đường, sau khi hỏi qua mấy người hầu, nàng biết được Tam gia đã quay lại thư phòng, đang xử lý công vụ.

Thanh Ngữ liền trở về phòng, lấy ra chiếc hộp nhỏ khảm bảo thạch kia. Nàng v**t v* những hoa văn khắc trên nắp hộp, rồi tháo chiếc chìa khóa đeo trên cổ xuống, trầm ngâm suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cũng mở hộp, lấy ra chiếc xẻng nhỏ bên trong, nắm chặt trong tay.

Trên đường từ phòng ngủ đến thư phòng, nàng cứ nghĩ đi nghĩ lại, liệu có nên nói cho Tam thiếu gia biết hay không. Dù sao thì một vài tính toán nhỏ trong lòng, nếu phải nói ra trước mặt chàng, quả thực là rất khó xử.

Nhưng cuối cùng, nàng vẫn quyết định đem kế hoạch trước đây của mình thẳng thắn nói rõ.

Nàng không muốn giữa hai người lại sinh ra nghi kỵ hay những hiểu lầm không vui. Giữa họ nên là quang minh chính đại, không cần giấu giếm điều gì.

Đến trước cửa thư phòng, Thanh Ngữ cố ý gõ cửa, khẽ gọi một tiếng Tam thiếu gia, rồi mới đẩy cửa bước vào.

Việt Lăng Phi không buồn ngẩng đầu, chỉ viết nốt mấy chữ cuối cùng, giọng mang theo chút bất đắc dĩ: “Nàng cứ vào là được, sao còn phải xin phép? Trong phòng này, nào có nhiều quy củ đến thế.”

Thanh Ngữ không đáp lời, chỉ lặng lẽ bước đến, đặt chiếc xẻng nhỏ trong tay mình lên bàn trước mặt hắn.

Đúng lúc ấy, Việt Lăng Phi dừng bút, đặt bút trong tay xuống rồi cầm lấy cái xẻng nhỏ kia, thấy là đồ dùng ở viện phía Tây, nghe nói là Tam thiếu phu nhân sai người làm ra rất nhiều cái to nhỏ như vậy, không hiểu nàng vì sao nàng lại mang qua đây vào lúc này. Ngẩng mắt nhìn nàng, lại thấy nàng mặt mày trịnh trọng.

Việt Lăng Phi đứng dậy, vòng qua thư án, kéo tay nàng cùng ngồi xuống bên cạnh trên chiếc giường la hán.

“Chuyện gì vậy?” Hắn khẽ hỏi.

Thanh Ngữ khó nhọc mở lời, từng chút một kể ra. Một số chuyện, khi đã từng giấu trong lòng, giờ đem ra nói lại, chẳng khác nào tự tay vạch trần những che giấu ban đầu của bản thân, càng nói càng thấy khó.

Dù sao thì Tam thiếu gia vẫn luôn đối xử với nàng rất tốt, mà nàng lại từng lén lút giấu giếm, trong lòng không khỏi dâng lên nỗi áy náy nặng nề.

“Hôm đó, mẫu thân lén nhét một số thứ cho thiếp.” Đây cũng là một trong những lý do khiến nàng kiên trì dù thế nào cũng phải sống sót, “Thiếp đã giấu chúng dưới gốc một cây đại thụ bên đường, lúc đang trốn chạy lưu lạc.”

Cái cây ấy cách nơi người nhà nàng gặp nạn cũng không xa.

Nàng không dám mang theo vật quan trọng như vậy chạy quá xa, chỉ sợ nếu bị người đuổi kịp, không chỉ mất mạng mà thứ ấy cũng không thể giữ lại.

Bởi vì đồ được gói trong giấy dầu, có thể chống nước, nàng không dám mở ra dù chỉ một chút, e rằng hơi nước thấm vào sẽ làm hỏng mất thứ bên trong, khiến chúng không giữ được nguyên trạng.

Huống chi khi đó đang chạy trốn, nào có cơ hội mà nhìn qua một cái, chỉ cần chậm một chút thôi cũng có thể bị phát hiện.

“Thiếp vốn định tự tìm cơ hội quay lại đó đào đồ lên, rồi mới quyết định phải xử trí thế nào.” Nàng thở dài một tiếng. “Tiếc là, không thành.”

Nếu đối phương chỉ là người thường, hoặc là bọn thổ phỉ lưu manh tầm thường, có lẽ nàng còn có thể nghĩ cách lấy được đồ rồi mới tính tiếp bước sau. Có khi cũng chẳng cần làm phiền đến tam thiếu gia quá nhiều, mọi chuyện cũng có thể thu xếp ổn thỏa.

Nhưng người đó lại là Thái tướng. Dù nàng có bản lĩnh thông thiên cũng không thể lay chuyển nổi một sợi tóc của Thái tướng.

Càng nghĩ, Thanh Ngữ càng cảm thấy bi thương và u sầu tràn ngập.

Mỗi lần nghĩ đến, nàng đều muốn tự tay giết kẻ thù, đích thân báo thù rửa hận. Thế nhưng, sự việc đã đi đến bước này, rõ ràng không phải chuyện một mình nàng có thể làm được.

Thanh Ngữ cảm thấy bản thân thật quá đỗi ngây thơ. Một thế lực có thể khiến nhà họ Giản rơi vào cảnh diệt môn, sao có thể là bọn thổ phỉ tầm thường cho được?

“Hôm nay sau khi nhìn thấy tên thị vệ kia, thiếp cảm thấy có điều chẳng lành.” Nàng chỉ vào chiếc xẻng nhỏ đặt trên bàn, khẽ nói, “Nghĩ đi nghĩ lại, chuyện này vẫn nên bẩm với Tam thiếu gia thì hơn, rồi… rồi thì…”

Phía sau nàng thật sự không dám nói tiếp nữa.

Dù sao thì ban đầu chính là nàng cố ý giấu giếm.

Thực ra, lý do nàng không nói cho Tam thiếu gia biết còn có một phần là vì sợ sẽ liên lụy đến hắn và cả Hầu phủ.

Nếu bọn liều mạng kia cũng nhắm vào tam thiếu gia và hầu phủ, nếu thật sự ra tay với họ, thì nàng biết phải làm sao?

Thế nhưng sau khi trải qua bao nhiêu chuyện, nàng dần nhận ra, Tam thiếu gia thực sự không phải người dễ bị liên lụy.

Huống chi, người ra tay lại là người của Thái tướng, vậy thì chuyện này đã không còn là tư thù cá nhân nữa, mà là liên quan đến triều đình. Cũng bởi vậy mà nàng mới quyết định nói ra toàn bộ những gì mình biết.

Việt Lăng Phi nghe đến đây, vừa thấy xót xa lại vừa buồn cười, đưa tay xoa nhẹ lên đầu nàng một cái: “Sao lại phải khổ sở như vậy? Ai nói ta thay nàng báo thù thì không tính là nàng tự tay rửa hận chứ?”

Thanh Ngữ nhất thời không phản ứng kịp: “Hả?”

“Nhà mẹ đẻ của nàng, chẳng phải chính là nhà vợ của ta sao? Ta vì nhà vợ mà báo thù, sao lại không tính là phần của nàng được? Nàng đã gả cho ta, ta thay nàng rửa hận, chẳng phải cũng chính là tay nàng ra đòn hay sao?” Việt Lăng Phi mỉm cười, nắm lấy tay nàng, dịu dàng nói, “Phu thê là một thể. Những gì ta làm, cũng là nàng làm. Chuyện này, để ta lo.”

Thanh Ngữ bị mấy lời vòng vo của chàng làm cho hồ đồ cả đầu óc. Tam thiếu gia xưa nay luôn có bản lĩnh khiến nàng cảm thấy lời hắn nói đâu đâu cũng đúng, mà bản thân lại chẳng tìm được lý do gì để phản bác. Nàng dứt khoát chui vào lòng hắn, ôm lấy eo hắn mà dụi tới dụi lui, “Vậy thì để chàng đi đi.” Nghĩ một chút, nàng lại nói thêm: “Nhưng lúc lấy đồ, thiếp phải đi theo.”

Cái cây lớn ấy, cho dù hắn có thông minh tài trí đến đâu, cũng không thể chỉ dựa vào lời nàng miêu tả mà tìm ra được.

Việt Lăng Phi khẽ vuốt mái tóc mềm mượt của nàng, nhẹ giọng ừ một tiếng: “Cái xẻng nhỏ để nàng cầm. Đến nơi rồi, việc đào bới là do nàng.”

Nàng nhất định phải tự tay đào nó lên.

Đó là một khúc mắc trong lòng nàng, nếu không tự mình đào ra, sau này mỗi khi nhớ lại, ắt sẽ là một nỗi tiếc nuối, là một vết gợn không thể vượt qua trong tim.

Bình Luận (0)
Comment