[Buồn cười quá, bảo bối nhà chúng ta đang chơi cos* sao?]
(*cosplay)
[Đồng thời theo dõi bảo bối và Thanh Thanh, không nhìn kỹ hình đại diện tôi còn tưởng là Thanh Thanh chia sẻ.]
[Cho nên bảo bối của tôi cũng cắn Dư Tình Chưa Dứt?]
[Hai người bọn họ đều là thật nhưng sao tôi lại có một cảm giác không chân thật?]
[Hình như bảo bối đã theo dõi anh Úc từ rất sớm, nhưng sao là fans CP lại không theo dõi Thanh Thanh?]
[Đây là ai? Vì sao lại chia sẻ Weibo của anh Úc?]
[Một chủ blog về món ăn, nhìn qua hình như là fans only?]
[Fans lâu năm tỏ vẻ, bảo bối của tôi đã theo dõi anh Úc từ mấy năm trước, có lẽ là quên không theo dõi Thanh Thanh.]
[Khẳng định là bảo bối nhà tôi cắn Dư Tình Chưa Dứt, khi chương trình tình yêu được phát sóng, bảo bối còn đi đến các nhà hàng mà Thanh Thanh từng đến.]
Thật ra cũng có nhiều lần Lộ Trạch Thanh suýt bị phát hiện, tuy rằng cậu cũng không cố ý giấu tài khoản này nhưng có thể nói tài khoản này có thời gian hoạt động nhiều hơn thời gian ra mắt của cậu.
Không phải cậu sợ bị lôi ra tin xấu, chỉ đơn giản là không nghĩ phải cố ý làm sáng tỏ.
Nhưng cậu cũng không nghĩ đến, bộ não của cư dân mạng lớn đến mức cho rằng tài khoản này không theo dõi tài khoản chính của cậu vì là fans only của Giang Tư Úc.
"Thầy Lộ tính toán xử lý như thế nào?"
Giọng nói của Giang Tư Úc xuyên qua ống nghe, rõ ràng truyền vào tai Lộ Trạch Thanh.
Lộ Trạch Thanh không chút để ý đọc bình luận, cậu hỏi lại một câu.
"Thầy Giang cảm thấy thế nào?"
"Hiện tại em không nhận quảng cáo nào, chỉ là chia sẻ món ăn hàng ngày nên thật ra cũng không có mấy cái gọi là cư dân mạng suy đoán." Giang Tư Úc phân tích.
"Đương nhiên, nếu em không ngại thì có thể trực tiếp công khai, không có cái gì xấu hay ảnh hưởng gì đến em cả."
Lộ Trạch Thanh cũng suy nghĩ như vậy, vốn dĩ cậu cũng không muốn giấu, nếu không thì cậu cũng không quang minh chính đại mà quay video ở chương trình tình yêu.
Trước kia có rất nhiều nghệ sĩ bị bới móc ra đến quần l.ót cũng không còn, tài khoản phụ mắng chửi gì đó, lịch sử đen, tất cả đều bị đào ra.
Có lẽ không phải là cư dân mạng đào ra mà là bị 'người chuyên nghiệp' tìm được.
Lộ Trạch Thanh còn hơi do dự.
Giang Tư Úc đoán được suy nghĩ của Lộ Trạch Thanh, giờ phút này hắn cũng đang đọc bình luận.. Không biết đọc được cái gì mà đột nhiên Giang Tư Úc bật cười.
"Làm sao vậy?"
Lộ Trạch Thanh hỏi.
"Nhìn thấy một vài bình luận rất thú vị."
"Để anh gửi cho em."
[Nói 'Coca muốn thêm đá' là anti-fans thì thật buồn cười, chẳng lẽ có người không biết 'Coca muốn thêm đá' đã đến tất cả các cửa hàng mà Thanh Thanh từng đi qua.]
[Đúng vậy đúng vậy, cậu ấy còn có đồng hồ số lượng có hạn giống Thanh Thanh.]
['Coca muốn thêm đá' tuyệt đối là fans CP, đây mới là lần đầu tiên nhìn thấy quảng bá Weibo không cần tiền.]
[Cũng chưa từng nhìn thấy bảo bối nhà tôi chia sẻ phim hay chương trình gì, nếu không phải là fans thì tôi cùng họ với mấy người.]
[Cái kia, chỉ có tôi là có một loại cảm giác vi diệu không nói lên lời sao?]
[Tôi cũng vậy!!!]
[Mấy người đọc lại phần bình luận đi, có rất nhiều fans nói giọng của 'Coca muốn thêm đá' và Thanh Thanh có chút giống nhau.]
[Loại cảm giác này ngày càng mãnh liệt.]
[Tìm kiếm kĩ hơn một chút về hành trình mấy tháng nay của Thanh Thanh, tôi phát hiện.... một vài địa điểm quay video của 'Coca muốn thêm đá' trùng với nơi Thanh Thanh làm việc, chỉ nói bộ phim vừa quay này, Thanh Thanh quay phim ở thành phố C, mà có hai video của 'Coca muốn thêm đá' cũng là quay ở thành phố C.]
[Tay của 'Coca muốn thêm đá' rất đẹp, tay của Thanh Thanh cũng rất đẹp, có ai đi so sánh chưa?]
["Coca muốn thêm đá' có đối tượng, Thanh Thanh cũng có đối tượng.....]
[Tôi to gan suy đoán một chút, 'Coca muốn thêm đá' chính là.....Lộ Trạch Thanh.]
[Trời đất, vậy CP tôi cắn lại là một?]
Đã có phương hướng thì cư dân mạng lại càng suy đoán ra nhiều hơn. Việc nghệ sĩ có tài khoản phụ luôn làm cho cư dân mạng tò mò, ví dụ như là có cái gì mà tài khoản chính không thể đăng sao.
Hoặc là mở tài khoản phụ để tự nâng mình.
Không đến nửa giờ, áo choàng của Lộ Trạch Thanh đã bị l.ột s.ạch.
Còn khoa trương hơn là có cả một sơ đồ tư duy.
Lộ Trạch Thanh: "......" Cũng không cần phải làm đến như vậy.
Nhìn sơ đồ tư duy vô cùng logic rõ ràng, Lộ Trạch Thanh rơi vào trầm tư. Sơ đồ của tài khoản [Chân tướng chỉ có một] này được cư dân mạng điên cuồng chia sẻ.
# Chân tướng chỉ có một Lộ Trạch Thanh #
Đây là lần đầu tiên Lộ Trạch Thanh ăn dưa trực tiếp như vậy, nếu chủ dưa không phải là cậu thì càng tốt.
Chân tướng quả thật là chỉ có một.
Lộ Trạch Thanh dùng tài khoản chính chuyển tiếp bài viết của tài khoản phụ kia, cũng ghi thêm một câu 'Chờ mong'.
Cư dân mạng còn nhanh hơn cả fans, đều đang hỏi tài khoản [Coca muốn thêm đá] có phải là tài khoản phụ của Lộ Trạch Thanh không.
Kỳ thật cũng không cần Lộ Trạch Thanh cố ý trả lời, bởi vì cậu chuyển tiếp bài viết kia cũng có nghĩa là đã thừa nhận, Tuy nhiên cậu vẫn trả lời một câu.
[Đúng vậy.]
Chỉ một câu này đã trực tiếp làm cư dân mạng nổ tung.
Mà những cư dân mạng suy đoán từ trước đã xem hết vài lần tài khoản phụ của Lộ Trạch Thanh, không tìm ra lịch sử đen gì nhưng lại tìm được một vài bài Weibo khá non nớt.
[Oa, là trích lời của Thanh Thanh 16 tuổi, chia sẻ.]
[Lướt một vài bài Weibo ban đầu, cấp 3 hơi lạnh lùng lại có chút đáng yêu.]
[Thanh Thanh nỗ lực trở lên lạnh lùng làm cho tôi cảm thấy đáng yêu chết mất.]
[Liệu có ai nói cho Thanh Thanh 16 tuổi biết, người thật sự lạnh lùng thì sẽ không đăng Weibo.]
[Cảm tạ người có lòng tốt đã cho tôi thấy được Lộ Trạch Thanh lúc 16 tuổi, thật sự quá đáng yêu.]
Lộ Trạch Thanh cảm thấy chính mình sai rồi, cậu không phải không có lịch sử đen, mấy câu nói thể hiện sự non nớt trước kia khiến hiện tại cậu chỉ muốn đào đất chui xuống.
"Thanh Thanh."
Những bài viết Weibo đó, Giang Tư Úc đã xem vài lần, chỉ là hắn không nói cho Lộ Trạch Thanh. Hiện tại hắn nhìn thấy hot search thì lại nhịn không được trêu cậu.
"Anh cũng không biết rằng nội tâm của em lại phong phú như vậy."
Lộ Trạch Thanh không nói lời nào, một câu của Giang Tư Úc làm đôi tai vốn đỏ của cậu lại thêm một tầng đỏ nữa.
"Lúc trước em không để ý đến anh thì trong lòng em đang nghĩ cái gì?" Giang Tư Úc thật sự rất tò mò.
Lộ Trạch Thanh trầm mặc, ngữ điệu thấp thấp, như là bảo rằng cậu đang không vui.
"Nghĩ như thế nào mới có thể làm anh câm miệng."
Giang Tư Úc: "......"
"Anh chỉ đùa một chút, em đừng nghiêm túc như vậy." Giang Tư Úc biết đôi khi da mặt của Lộ Trạch Thanh rất mỏng, cái này đối với Lộ Trạch Thanh không khác công khai xử tội là mấy.
"Thật ra khi anh ở thời kì 'trung nhị' cũng có một vài phát ngôn 'cơ trí'.
Quả nhiên, lời này làm Lộ Trạch Thanh tò mò.
"Ví dụ như?"
Giang Tư Úc nghĩ nghĩ, thời kỳ đó đang lưu hành 'thương cảm' và 'ngược tâm', cũng không phải là hắn không đi qua con đường 'tiểu vương tử u buồn'.
Tuy nhiên hắn thật sự không 'u buồn' được, sau khi đăng một vài bài vào vòng bạn bè nhưng lại giống như lọt vào sương mù, cuối cùng hắn từ bỏ danh hiệu 'tiểu vương tử u buồn' này.
Từ nhỏ đến lớn Giang Tư Úc không chịu khổ gì nhiều, chỉ cần hắn muốn làm thì người trong nhà sẽ ủng hộ hắn, mà Giang Tư Úc cũng luôn làm tốt nhất.
Hơn nữa hắn không thích khoe công khai mà hắn thích khoe một cách lặng lẽ.
Đạt được giải thưởng gì, hắn sẽ không trực tiếp đăng lên vòng bạn bè mà là đặc biệt 'lơ đãng' phơi ra.
"Có chút tiếc nuối."
Lộ Trạch Thanh bị quá khứ của Giang Tư Úc làm cho bật cười, "Nếu quen anh sớm hơn một chút thì nhất định em sẽ nhớ kĩ tất cả các lịch sử đen của anh."
Đây là một câu trào phúng vui đùa.
Nhưng vào trong tai Giang Tư Úc lại trở thành lời âu yếm của Lộ Trạch Thanh.
Lọc bớt mấy chữ, Giang Tư Úc nhớ kỹ là: "Nếu quen anh sớm hơn một chút thì nhất định em sẽ nhớ kĩ tất cả của anh."
"Vậy quả thật là rất tiếc nuối."
Lộ Trạch Thanh: "?"
--------
Giao thừa.
Nhà họ Lộ và nhà họ Thích tụ tập ở bên nhau, mười mấy người một bàn vô cùng náo nhiệt.
Vui vẻ nhất chính là trẻ nhỏ và người già.
Trẻ nhỏ thích không khí náo nhiệt, người già thích con cháu tề tụ với nhau.
Cơm tất niên còn chưa bắt đầu mà Lộ Trạch Thanh đã nhận được vài lì xì mừng tuổi. Ký ức khi còn bé rất khó nhớ, mà những gì Lộ Trạch Thanh nhớ được không có việc nhận tiền mừng tuổi.
Hai người cha mẹ nuôi kia, đêm giao thừa không bóc lột bắt làm việc đã là món quà năm mới tốt nhất cho Lộ Trạch Thanh và Từ Âm Âm, cậu làm gì còn có hy vọng xa vời đến tiền mừng tuổi.
Nhìn đủ loại bao lì xì, khóe mắt Lộ Trạch Thanh cong cong, cũng không phải là có bao nhiêu tiền mà là cảm giác được mọi người yêu thương này vô cùng hạnh phúc.
Bị những đứa nhỏ tuổi hơn trong nhà lôi kéo thành đội đi 'thu bao lì xì', Lộ Trạch Thanh cảm thấy rất thú vị.
"Anh Thanh Thanh, anh lấy được nhiều tiền mừng tuổi không?" Đôi mắt của em họ sáng long lanh, bởi vì Lộ Trạch Thanh có nhiều lì xì nhất.
"Em đoán xem?"
Ở nhà họ Lộ, Thích Trạch Vũ là đứa cháu lớn nhất, Lộ Trạch Thanh xếp thứ hai, những em trai em gái khác đều khoảng mười mấy tuổi, nhỏ nhất mới hai tuổi rưỡi.
Tuy rằng đều là lần đầu tiên gặp mặt nhưng Lộ Trạch Thanh rất thích bọn họ.
Gia giáo của nhà họ Lộ rất tốt, tuy bọn nhỏ có nghịch ngợm nhưng khi nhìn thấy Lộ Trạch Thanh thì sẽ ngoan ngoãn gọi một câu 'anh họ nhỏ'.
Thích Trạch Vũ là 'anh họ lớn' của bọn họ.
Đương nhiên, Lộ Trạch Thanh cũng lì xì cho những em trai em gái này, càng náo nhiệt thì càng thú vị.
"Anh Chu Chu nói sẽ mời chúng em uống trà sữa, anh có muốn đi cùng không?"
Lộ Trạch Thanh nhìn Lộ Giác Chu đang ngồi một góc, thoạt nhìn thì có vẻ cậu ta đang chơi điện thoại, nhưng tầm mắt của cậu ra dừng trên người Lộ Trạch Thanh rất nhiều lần.
Lộ Trạch Thanh cũng không chọc thủng cậu ta, rất rõ ràng...... Lời này của em họ là do Lộ Giác Chu bảo nói.
Lộ Giác Chu muốn cậu đi.
Vậy tại sao không tự mình đến đây nói?
Lần đầu tiên gặp mặt cũng không phải là như vậy.
"Anh không thích uống trà sữa." Lộ Trạch Thanh cố ý, "Mấy em tự đi đi."
"Anh họ nhỏ, đi cùng đi." Em họ cười vô cùng ranh mãnh, lôi kéo tay áo Lộ Trạch Thanh, "Đây là lần đầu anh ăn tết cùng bọn em....."
"Chu Chu bảo em đến đây sao?"
"Làm sao mà anh biết được?" Em họ kinh ngạc trừng lớn mắt.
"Không nói cho em biết."
Em họ vô cùng thất vọng rời đi.
Không lâu sau, Lộ Giác Chu đi đến, làm như lơ đãng mà đi qua người Lộ Trạch Thanh, thấy Lộ Trạch Thanh không có phản ứng gì, cậu ta 'đi ngang qua' rất nhiều lần.
Đến khi Lộ Trạch Thanh chủ động mở miệng.
"Em muốn mời anh uống trà sữa hả?"
Lộ Giác Chu gật đầu, do dự hỏi.
"Sao anh lại không đi?"
Thật ra Lộ Giác Chu nghĩ rất nhiều, cậu ta cho rằng Lộ Trạch Thanh thấy cậu ta đánh nhau, tuy rằng cậu ra cũng không thật sự đánh, nên mới có ấn tượng không tốt với cậu ta.
Nhưng nếu chán ghét cậu ta thì Lộ Trạch Thanh sẽ không tự mình đưa cậu ta đến nhà họ Tần.
Lộ Trạch Thanh cũng như làm như cậu ta mong muốn, giả vờ như hai người chưa từng gặp nhau. Nhưng khi thấy Lộ Trạch Thanh thân thiết ôn nhu với những em họ khác thì Lộ Giác Chu cảm thấy có chút vắng vẻ.
"Bởi vì...." Lộ Trạch Thanh cố ý dừng lại, Lộ Giác Chu đột nhiên không biết vì sao lại cảm thấy hồi hộp.
"Anh đang chờ em mở miệng mời anh."
Lộ Giác Chu: "......"
Lộ Trạch Thanh thấy biểu tình này của Lộ Giác Chu thì không nhịn được mà bật cười, cậu xoa xoa gương mặt của Lộ Giác Chu.
"Em hy vọng anh đi đúng không?"
Lộ Giác Chu có cảm giác mình bị chơi, cậu ta không hé răng.
"Hóa ra là không muốn anh đi." Lộ Trạch Thanh cố ý, "Vậy......"
"Muốn." Lộ Giác Chu nhanh chóng nói ra, đánh gãy câu nói kế tiếp của Lộ Trạch Thanh.
"Được rồi, vậy thì anh sẽ đi." Lộ Trạch Thanh nói rất thản nhiên, không nghe ra chút miễn cưỡng, Lộ Giác Chu lại cảm thấy mình bị lừa.
"Vừa rồi anh muốn nói cái gì?"
"À, anh cho rằng em không muốn anh đi, vậy thì anh lại càng muốn đi."
Lộ Giác Chu: "......" Tức giận.
......
Ăn xong cơm tất niên, người lớn trong nhà họ Lộ ngồi ở bên nhau uống trà nói chuyện phiếm.
Trẻ nhỏ thì không cần ngồi lại, chỉ cần bọn họ không làm phiền thì muốn đi đâu chơi cũng được. Đây là thời gian bọn trẻ vui mừng nhất, cầm lì xì đi ra phố tiêu xài.
Thích Trạch Vũ bị người lớn lôi kéo đàm luận việc nhân sinh đại sự, Lộ Trạch Thanh thì bị lôi kéo vào vòng trẻ con, chú Lộ để mấy đứa trẻ đưa Lộ Trạch Thanh ra phố đi dạo.
Đi cùng một đám trẻ nhỏ đến quán trà sữa.
Trong thời gian chờ đợi, bọn trẻ lôi điện thoại ra lập đội chơi game. Lộ Trạch Thanh là người bị thừa ra, cậu không tham gia trò chơi mà nghịch điện thoại để giết thời gian.
Cậu nhắn tin cho Giang Tư Úc nhưng không nhận được câu trả lời, có lẽ là bên đó đang bận. Nhàn rỗi không có việc gì, cậu mở ra diễn đàn ẩn danh.
Bài viết mà cậu nhờ giúp đỡ kia có rất nhiều bình luận trả lời, Lộ Trạch Thanh không trả lời.
Ngày thường Lộ Trạch Thanh rất ít lên diễn đàn, thỉnh thoảng nhàm chán thì sẽ lên xem, nhưng từ khi biết [Không ăn khổ qua] là Giang Tư Úc, và Giang Tư Úc còn không ngừng đăng nhật ký cặp đôi hàng ngày.
Lộ Trạch Thanh trở thành một người theo dõi trung thành.
Những thứ Lộ Trạch Thanh chưa từng để ở trong lòng, thậm chí là những việc rất nhỏ, ở trong ghi chép của [Không ăn khổ qua], những việc bình thường hàng ngày đều trở thành một loại lãng mạn.
Giang Tư Úc có thể lén lút xem lịch sử Weibo của cậu thì cậu cũng có thể lén lút theo dõi Giang Tư Úc ở diễn đàn ẩn danh.
Lộ Trạch Thanh lướt đến bài của ngày hôm qua.
[Muốn ăn tết cùng với em ấy.]
Cái này không phải hằng ngày, mà là tâm nguyện nhỏ.
Lộ Trạch Thanh nghĩ.
Sang năm.
Tết Âm Lịch năm sau, cậu cũng muốn trải qua cùng Giang Tư Úc.
"Xin lỗi, trà sữa của mọi người xong rồi."
"Cảm ơn."
Mấy đứa nhỏ căn bản không rảnh uống trà sữa, chơi game đánh đến trầm mê. Tết đến nên Lộ Trạch Thanh cũng không ngăn cản bọn họ, phóng túng một ngày cũng không làm sao.
___ leng keng.
WeChat của Lộ Trạch Thanh vang lên.
Là Giang Tư Úc.
[Ăn xong cơm tất niên.]
[Có cua hấp mà em thích.]
[Muốn lột cho em ăn.]
Lộ Trạch Thanh nhìn ra ngay môt câu nói ngầm, 'Anh nhớ em.'
Giờ khắc này, cậu đột nhiên rất muốn nhìn thấy Giang Tư Úc.
Không có lý do.
Cũng chỉ là bởi vì một câu.
[Muốn lột cho em ăn.]
Lộ Trạch Thanh chê Giang Tư Úc quá dính người nhưng thật ra cậu rất thích Giang Tư Úc dính lấy cậu. Thích là song hướng, nhớ nhung cũng vậy.
[Em đưa mấy đứa nhỏ đi uống trà sữa.]
Lộ Trạch Thanh cười, trả lời một câu.
Cặp đôi nói chuyện hàng ngày, không phải là chuyện quan trọng gì nhưng lại rất muốn chia sẻ cùng đối phương.
Khung thoại nhảy ra [Đối phương đang nhập tin nhắn]
Đợi một hồi lâu, Lộ Trạch Thanh cũng chưa chờ được câu trả lời, cậu nhắn tin hỏi.
[Anh viết văn sao? Đánh cái gì mà lâu như vậy?]
[Y]: Ừm!
[Y]: Bạn trai cũng muốn được đưa đi.
Đánh chữ nửa ngày, chi có thế này?
Lộ Trạch Thanh buồn cười, gửi cho Giang Tư Úc một tấm ảnh chụp trà sữa.
[Bạn trai, có muốn uống không?]
[Y]: Muốn thì sẽ có sao?
Lộ Trạch Thanh khẳng định không có biện pháp đưa Giang Tư Úc đi uống trà sữa, nhưng mà cậu có thể đặt giao cho Giang Tư Úc.
[Anh muốn uống cái gì?]
[Y]: Em uống gì thì anh uống cái đó.
"Anh, anh nhìn gì mà cười vui như vậy?"
Lộ Giác Chu thò lại gần, thấy là khung chat cùng Giang Tư Úc thì lập tức nhăn mày lại.
"Sao hai người còn dính hơn bạn của em và bạn gái của cậu ta vậy?"
Lộ Trạch Thanh đặt điện thoại lên bàn, cầm ly trà sữa.
"Nhìn cái gì, uống trà sữa của em đi."
Lộ Giác Chu hừ nhẹ một tiếng, cũng cầm lấy trà sữa của mình.
"Em mới không xem hai người ân ái."
"Nhưng mà, khoảng cách của hai người gần như vậy, gặp mặt không phải rất đơn giản sao?" Lộ Giác Chu không hiểu lắm, cũng chỉ có hai giờ lái xe.
Lộ Trạch Thanh dừng một chút.
Tuy rằng Lộ Giác Chu có chút lười nhác nhưng chỉ cần là chuyện muốn thì cậu ta nhất định sẽ làm. Ví dụ như cậu ta muốn về nước, cho nên cậu ta mua vé máy bay, ngồi suốt đêm về nước.
Bởi thì thời gian đó không mua được vé bay thẳng, cậu ta cũng lựa chọn bay theo chuyến mà không chờ đến hôm sau trở về.
Ngày hôm sau có vé bay thẳng.
Nhưng cậu ta chỉ để ý đến tâm trạng lúc đó.
Một giây đó, muốn quay về, cho nên quyết đoán trở về.
"Tuy rằng không hiểu mấy người yêu nhau như các anh nhưng nếu là em, khi em muốn thì em nhất định sẽ làm."
Lòng Lộ Trạch Thanh hơi lung lay.
Tuy nhiên, ở trước mặt trẻ nhỏ thì không nên thể hiện quá rõ ràng.
"Người yêu với nhau? Luôn có những thời điểm ân ái khác nhau."
"Mới sẽ không." Lộ Giác Chu phủ quyết.
"Phải không?" Lộ Trạch Thanh cũng không tính toán thảo luận đề tài này với một đứa trẻ mười lăm tuổi như Lộ Giác Chu, "Nếu em muốn thì sẽ làm luôn?"
"Đương nhiên." Lộ Giác Chu nói, "Cứ ngồi nghĩ thì được cái gì, phải hành động thì mới tốt chứ!?"
"Vậy khi nào thì em nghĩ đến việc nghiêm túc học tập?"
Lộ Giác Chu:".......Tết đến thì không thể nói chuyện vui vẻ sao? Ví dụ như là hiện tại em muốn một skin game, còn cần quẹt thẻ mười lần, nhưng đã muốn thì em sẽ làm theo mình nghĩ."
"Anh, anh chuyển cho em chút tiền đi, thẻ của em bị hạn chế rồi."
Lộ Trạch Thanh: "...... Đây là mục đích hôm nay em mời anh đúng không?"
"Không phải."
"Mời anh uống trà sữa là vì muốn mời anh, mua skin là nhất thời nghĩ đến, tâm tình ngay thời điểm đó rất quan trọng, anh chưa từng nghe một câu sao? Quá thời hạn thì sẽ không chờ được nữa."
"Ai nói cho em 'Quá thời hạn thì sẽ không chờ được nữa' là dùng như vậy?" Lộ Trạch Thanh búng lên trán Lộ Giác Chu, "Em nghĩ đi, là bởi vì em không có tự chủ, đừng có mà nói cái gì mà tâm trạng."
Lộ Giác Chu không phục.
"Tự chủ mà anh nói là muốn gặp bạn trai nhưng lại chịu đựng không được gặp nhau? Cho nên ân ân ái ái trên WeChat?"
Lộ Trạch Thanh: "......"
"Đứng lên, về nhà." Lộ Trạch Thanh đứng lên.
Mấy đứa nhỏ khác đồng loạt nhìn về phía Lô Trạch Thanh.
"Nhưng mà chúng ta vừa mới đi chơi được một lúc."
"Em không muốn về, không thể ở đây uống trà sữa chơi game sao?"
"Trà sữa có thể mang về nhà uống, trò chơi có thể về nhà chơi." Lộ Trạch Thanh nói.
"Chính là ở nơi này càng có bầu không khí." Mấy đứa trẻ vô cùng nhanh nhạy, bên ngoài không có cha mẹ nhìn, sẽ không bị nhắc nhở nhiều.
"Có bầu không khí hay không là chuyện của mấy em, dù sao anh phải về nhà, mấy em cũng phải về nhà với anh."
"Vì cái gì?" Mấy đứa trẻ khó hiểu nhìn cậu.
Lộ Trạch Thanh hơi hơi mỉm cười, nhìn về phía Lộ Giác Chu.
"Bởi vì, anh là một người trưởng thành không có tự chủ."
Các bạn nhỏ: "?"
"Cho nên, anh muốn đi gặp bạn trai của anh."
"????"
"Anh đi trước thì anh không yên tâm để các em ở bên ngoài, cho nên..... cùng anh đi về nhà đi."
Sau đó, Lộ Giác Chu thu được ánh mắt căm thù của bọn trẻ.
Lộ Giác Chu: "......" Cậu ta chỉ thuận miệng nói, đúng là nói nhiều quá rồi.
Cuối cùng, kháng nghị không có hiệu quả.
Bọn trẻ về đến nhà.
Lộ Trạch Thanh...... Về nhà mượn một chiếc xe, một đường thẳng đến cao tốc.
--------
"Giang Tư Úc, trên ghế của cháu có đinh à?"
Ông nội Giang nhìn Giang Tư Úc đứng ngồi không yên, hận không thể đem người buộc chặt vào ghế. Một người lớn như vậy mà còn không ngồi yên bằng một đứa trẻ.
"Không có ạ."
Giang Tư Úc cười trả lời cho nên ông nội Giang cảm thấy hắn có chút bất thường, "Lại điên điên khùng khùng cái gì."
Từ khi nhìn thấy Lộ Trạch Thanh bảo phải gọi trà sữa cho hắn, còn hỏi địa chỉ của hắn, ý cười trên miệng Giang Tư Úc liền không áp chế được.
Không thấy được người, uống trà sữa bạn trai đặt cho cũng không tồi.
"Cháu di chuyển làm ông choáng váng đầu, ngồi không được thì cút đi." Gân xanh trên trán ông nội Giang giật giật, "Thấy không, bàn của trẻ nhỏ, lăn qua đó đi."
"Được ạ, ông nội."
Giang Tư Úc vui vẻ chuyển bàn.
Ông nội Giang:"......."
Hoàn toàn không biết tại sao Giang Tư Úc lại phấn khích như vậy - ông nội Giang, nhìn về phía đứa con lớn của mình, "Con của con......uống thuốc k.ích th.ích hả?"
Cha Giang bình tĩnh gắp đồ ăn.
"Yêu đương, phấn khởi là chuyện bình thường."
Ông nội Giang nhớ lại thời điểm con trai theo đuổi con dâu, hình như...... cũng là cái dạng này.
Không rụt rè một chút nào.
"Con của con thật sự tiến tới với con nhà họ Thích?" Ông nội Giang vẫn không tin lắm, "Xác định không phải là nó tương tư, hoặc tự cho là đang yêu đương chứ?"
Cha Giang gật đầu.
Ông nội Giang bắt đầu đau đầu.
"Con biết thân thế của đứa nhỏ nhà họ Thích đúng không?"
"Con biết ạ."
"Con cảm thấy nhà họ Thích có thể đồng ý chuyện hai đứa nó ở bên nhau sao?"
"Có đồng ý hay không, hai người bọn họ cũng ở bên nhau." Cha Giang lại múc thêm một bát canh.
Ông nội Giang: "......" Không thể phản bác.
"Không phải, cha cảm thấy nhà họ Thích chưa chắc có thể nhìn trúng Tư Úc của chúng ta."
"Nhà họ Thích có nhìn trúng hay không không quan trọng, quan trọng là đứa con nhà họ Thích nhìn trúng."
"Con của con mới tìm được về, chớp mắt một cái lại bị trộm đi. Đổi cách nhìn, nếu là cha thì cha sẽ băm nát cái móng heo dám đào cải trắng kia."
Cha Giang:"......Móng heo kia chính là cháu nội của cha."
Ông nội Giang:"........"
"Cha còn cảm thấy nhà họ Thích chưa chắc đã dễ dàng đồng ý hôn sự này." Ông nội Giang lo lắng sốt ruột.
"Không sao ạ." Cha Giang vô cùng bình tĩnh, "Con và mẹ của Tư Úc đã thương lượng xong."
"Chỉ cần người ta không chê thì con có thể để nó về ở rể, dù sao thì cha cũng có nhiều cháu trai như vậy, còn ồn ào làm cha đau đầu nữa."
Ông nội Giang:"....Vậy nếu nhà họ Thích vẫn không để vào mắt thì sao?"
Cha Giang nghiêm túc tự hỏi một chút.
"Thêm nhiều của hồi môn một chút?"
......
Nôn nóng chờ đợi đơn đặt hàng - Giang Tư Úc, lại nhìn lại điện thoại, sợ bỏ lỡ ly trà sữa đêm giao thừa.
Nhưng mà, nửa tiếng.
Không có cuộc gọi điện nào cả.
Hắn chọc chọc WeChat của Lộ Trạch Thanh.
[Em đặt ở nơi không đáng tin cậy rồi, trà sữa của anh đâu?"
Lộ Trạch Thanh vội vàng lái xe, không có thời gian trả lời Giang Tư Úc.
Một giờ sau.
Lộ Trạch Thanh nghỉ ngơi ở khu nghỉ ngơi trên cao tốc.
Cậu mở điện thoại ra.
[Y]:Trà sữa của anh đâu?
[Y]: Em đặt cho anh chưa? //Đáng thương.jpg//
[Y]: Lại lừa anh?
[Y]: Mặc kệ, em lập tức đặt cho anh!!!
[Y]: [Bao lì xì]
[YY]: Nhanh! Đặt cho anh.
Lộ Trạch Thanh không nhịn được bật cười, cậu nhận lấy lì xì Giang Tư Úc gửi. Là bao lì xì hạn mức lớn nhất, hai trăm tệ.
Cậu còn không kịp đánh chữ, Giang Tư Úc thấy cậu nhận lì xì thì lập tức nhắn tin.
[Y]: Muốn uống trà sữa.
[Y]: Nhanh đặt cho anh, anh đã khoe ra với bọn họ rồi, nói bạn trai của anh đặt trà sữa cho anh!!
[Bọn họ là ai?]
[Y]: Nhóm em trai em gái họ hàng.
Lộ Trạch Thanh: "......"
[Đặt, đặt, đang ở trên đường đến.]
[Y]: Em thật là có lệ, có phải là em không yêu anh không?
Lộ Trạch Thanh trả lời một câu, nghỉ ngơi năm phút lại tiếp tục lái xe.
......
Một giờ sau.
Lộ Trạch Thanh tới nơi.
Cậu gọi điện WeChat cho Giang Tư Úc.
"Không dỗ được thì anh sẽ tức giận." Giang Tư Úc tức giận mà nói, "Em đặt trà sữa ở đâu mà giờ còn không đến."
"Tới rồi."
Lộ Trạch Thanh nói, "Người giao hàng không vào được, không thì anh ra ngoài lấy đi."
"Để anh bảo với bảo vệ một tiếng để người giao hàng đi vào." Ngữ khí của Giang Tư Úc hơi cao lên, "Anh muốn cho bọn họ thấy người giao hàng đưa trà sữa cho anh."
Lộ Trạch Thanh: "......"
"Hôm nay anh ba tuổi à?" Lộ Trạch Thanh nhịn không được cười, "Anh xuất hiện đi, người giao hàng..... không tiện đi vào."
Quả thật Lộ Trạch Thanh không tiện vào, đến cổng biệt thự thì thôi, nếu đưa đến tận cửa nhà, để người nhà Giang Tư Úc thấy thì không tốt lắm.
Nhớ tới mấy ngày hôm trước mới đồng ý với ông ngoại, không cần lén lút đi đến nhà Giang Tư Úc.
Kết quả......
Giang Tư Úc không quá tình nguyện nhưng vẫn tắt điện thoại đi ra ngoài.
"Anh Úc đi lấy trà sữa sao?"
Giang Tư Úc gật đầu, "Bạn trai anh đưa, mấy đứa không có."
"Hừ. Bọn em sắp uống xong rồi."
Sau khi biết được Giang Tư Úc được bạn trai đặt trà sữa cho, mấy đứa em vô cùng khó chịu, vì thế, không có đối tượng - bọn họ tự đặt trà sữa cho mình.
Hơn nữa một giờ trước liền đưa đến, mà Giang Tư Ú nói là bạn trai đặt trà sữa từ sớm thì đến bóng dáng của người giao hàng cũng không có.
"Không phải anh không có mặt mũi, tự mình đặt đó chứ?"
"Anh Úc, mặt mũi quan trọng như thế sao?"
"Anh Úc, anh để người giao hàng đi vào đi."
"Mấy đứa đừng như vậy, khó khăn lắm anh Úc mới yêu đương được, khoe một chút cũng có thể hiểu được. Chúng ta cũng sắp uống xong trà sữa rồi, của anh Úc còn chưa có tới.....nên không phải là xin bạn trai thật lâu mới được đồng ý đi?"
Giang Tư Úc:" Đừng nói lời vô nghĩa, đưa hết lì xì anh cho đây."
"Em sai rồi."
"Anh Úc, khẳng định là người giao hàng chậm chạp, anh Thanh Thanh thích anh như vậy, khẳng định là hận không thể mua cả quán trà sữa tặng cho anh."
"Đúng đúng, khẳng định là hôm nay có nhiều người đặt quá cho nên mới chậm như vậy."
"Đúng đúng đúng, ai còn không biết Lộ Trạch Thanh thích nhất anh Úc."
Giang Tư Úc hừ nhẹ một tiếng, đạp lên vui sướng mà bước đi, một đường dưới ánh trăng đi đến cổng lớn.
Sau đó, hắn thấy một thân hình mảnh khảnh.
Giang Tư Úc khó có thể tin mà mở to hai mắt nhìn.
Bởi vì quá muốn gặp Lộ Trạch Thanh, cho nên hắn nhìn ai đều giống Lộ Trạch Thanh sao?
Sau khi đến gần, Giang Tư Úc mới phát hiện......
Kia giống như chính là Lộ Trạch Thanh.
Giang Tư Úc: "!!!"
Lộ Trạch Thanh nở nụ cười, trong con ngươi trong sáng là thân ảnh của Giang Tư Úc, hắn không biết phải nói cái gì.
"Em, sao em lại đến đây?"
Hình như có chút quen tai.
Đúng rồi.
Một tuần trước Lộ Trạch Thanh cũng hỏi hắn như vậy.
"Sao anh lại đến đây?"
Khi đó, Giang Tư Úc trả lời.
"Anh nhớ em."
"Cho nên, anh tới gặp em."
Giang Tư Úc không thể hình dung được sự bất ngờ trong giây phút nhìn thấy Lộ Trạch Thanh kia. Hắn chỉ cảm thấy đôi mắt của Lộ Trạch Thanh còn lộng lẫy xinh đẹp hơn so với sao trên bầu trời.
"Em nhớ anh."
Lộ Trạch Thanh nói.
"Cho nên, em tới gặp anh."
Lộ Trạch Thanh tiến lên một bước, ôm lấy cổ Giang Tư Úc, thân mật mà cọ cọ. Giang Tư Úc đem người ôm chặt hơn nữa, một câu mắc ở trong cổ họng, như thế nào cũng nói không nên lời.
Đáy lòng như có một dòng nước ấm lướt qua, rõ ràng mà cảm giác đến mỗi một rung động.
"Em......"
Một ly trà sữa nóng dán ở bên mặt, Lộ Trạch Thanh nhẹ nhàng nói, giọng nói của cậu lọt vào tai Giang Tư Úc, khiến đáy lòng Giang Tư Úc không thể bình tĩnh được.
"Cho anh."
Lộ Trạch Thanh lấy ra ống hút, cắm vào, đưa tới bên miệng Giang Tư Úc.
Con ngươi trong sáng chỉ có một mình bóng dáng Giang Tư Úc, cậu cong môi cười, nói với Giang Tư Úc.
"Bạn trai mời anh uống trà sữa."