"Sao cậu biết được?"
Lộ Trạch Thanh hỏi.
Lúc trước cũng không có ai nói về chuyện Thích Nam là thiếu gia giả, tại sao đúng lúc này lại bị tuôn ra?
"Là nghe người khác nói, tôi cũng không biết." Kiều An Nhiên lộ ra một khuôn mặt ngốc, lại thấy Lộ Trạch Thanh không giống đang ăn dưa, "Cậu muốn nói đây là tin giả hả?"
"Không có khả năng."
"Tôi vừa nghe người con của Phó tổng kia nói, anh ta khẳng định, 20 năm trước nhà họ Thích chỉ có hai đứa con, lúc đứa nhỏ đầy tháng cha mẹ của anh ta còn tham dự tiệc, tuổi tác không khớp với Thích Nam."
"Hình như là kém một tuổi."
"Hơn nữa lúc trẻ Thích phu nhân là diễn viên kịch nói, tốt nghiệp ở trường vũ đạo, rất hay đưa con đến đó chơi."
"Cậu không biết đâu, rất nhiều phú nhị đại đều học cùng nhau từ nhà trẻ đến cấp 3, tiểu thiếu gia nhà họ Phó nói cho tôi biết đứa con nhỏ nhà họ Thích kia ở cùng một nhà trẻ với cậu ta."
Lộ Trạch Thanh vốn không chú ý nhưng khi nghe thấy cái này thì cũng chủ động hỏi Kiều An Nhiên.
"Còn nói cái gì?"
Phó Húc vốn là tới tìm Kiều An Nhiên.
Cậu ta đến nói chuyện với Kiều An Nhiên, hai người đều có chút giống nhau, đều là bị người nhà kéo đến, có lẽ kết bạn với nhau thì sau này còn có thể tìm cơ hội chơi với nhau.
Cậu ta rời khỏi cha liền đi tìm Kiều An Nhiên.
Tìm một vòng cậu ta mới thấy Kiều An Nhiên đang hứng thú bừng bừng mà kể bát quái cho người khác.
"Nếu cậu muốn biết thì hỏi tôi nha."
"Tôi biết rất nhiều."
Phó Húc có vài phần kiêu ngạo.
Cậu ta cầm ly rượu, vô cùng quen thuộc mà ngồi bên cạnh Kiều An Nhiên, tầm mắt của cậu ta dừng trên người Lộ Trạch Thanh.
"Đây là...."
Bình thường Phó Húc không chú ý nhiều đến giới giải trí, cũng không quen biết Lộ Trạch Thanh nhưng cậu ta biết Giang Tư Úc ngồi cạnh Lộ Trạch Thanh, nhìn hai người ngồi khá gần nhau nên suy đoán quan hệ có lẽ không bình thường.
"Bạn của đại thiếu gia nhà họ Giang?"
Lộ Trạch Thanh đang do dự có nên 'tuyên thệ chủ quyền' hay không, nhưng Phó Húc cũng không phải đến để dây dưa với Giang Tư Úc, Giang Tư Úc chỉ bảo cậu chắn đào hoa, đây chắc là nằm trong xã giao bình thường.
"Đúng, bạn bè." Lộ Trạch Thanh gật đầu.
"Lớn lên thật là đẹp mắt." Phó Húc cười cười, "Xin chào, tôi là Phó Húc."
"Lộ Trạch Thanh."
Phó Húc khựng người.
"Tên này có chút quen tai......"
"À, gần đây cậu ấy hay lên hot search, có lẽ cậu nhìn thấy trên đó." Kiều An Nhiên giải thích, "Cậu ấy cũng là nghệ sĩ."
"Trách không được."
Phó Húc gật gật đầu, lại cảm thấy có chỗ không đúng, gần đây cậu ta tìm được thú vui mới, không chú ý nhiều đến giới giải trí, hay là nghe qua ở nơi nào?
"Tiểu Phó, không phải cậu đang đi với cha cậu sao?" Kiều An Nhiên hỏi.
"Đừng nói nữa, tôi vô cùng vất vả để có thể chạy ra đây thở một chút, cha tôi cũng thật là, mỗi ngày đều kêu ca tôi không bằng chị gái, vốn dĩ tôi không bằng nha, còn muốn đè tôi đến đây, hôm nay tôi đã hẹn bạn đi chơi xe, kết quả lại không đi được."
"Nếu không phải chị của tôi đang có một dự án mới ở nước ngoài thì hôm nay tôi cũng không bị bắt đến đây."
"Tôi thật sự chỉ muốn làm một phú nhị đại không có học vấn nghề nghiệp, không cần chí cầu tiến. Nhà tôi có một người thừa kế là đủ rồi, tôi không thể nói chuyện được với bọn họ, người ta còn chê tôi là đồ vô dụng."
Lúc Phó Húc đến còn bị người trào phúng, dù chỉ là nói sau lưng nhưng Phó Húc cũng không để ý.
Cậu ta chính là một phú nhị đại vô dụng, có vấn đề gì sao?
Tốt xấu gì thì vẫn giàu!
Phó Húc oán giận xong lại rất nhanh vui vẻ.
"Tuy nhiên vẫn rất vui khi gặp được mấy cậu, chắc chắn sẽ không nhàm chán, tôi không hiểu được mấy việc làm ăn, chúng ta nói về mấy cái bát quái đi."
"Được nha được nha."
Kiều An Nhiên cảm thấy Phó Húc và cậu ta là người cùng chung chí hướng, hai người ăn nhịp với nhau, quyết định thêm WeChat, về sau chơi với nhau.
"Trạch Thanh, muốn thêm WeChat không?"
Kiều An Nhiên cũng đã đồng ý nên Lộ Trạch Thanh cũng không có từ chối.
Cuối cùng, tầm mắt của Phó Húc dừng ở trên người Giang Tư Úc, tuy có quen biết nhưng không thân thiết, cậu ta nghĩ có nên xin một thể hay không, cậu ta thuận tiện hỏi một câu.
Kết quả, Giang Tư Úc lấy điện thoại ra, click mở mã QR.
Thanh Thanh đã thêm bạn tốt.
Hắn cũng thêm.
Phó Húc thụ sủng nhược kinh, đại thiếu gia nhà họ Giang lại chủ động thêm bạn tốt với cậu ta?
Tuy Giang Tư Úc hoạt động trong giới giải trí nhưng trong mắt của Phó Húc, Giang Tư Úc cùng một loại người với Thích Trạch Vũ và chị của cậu ta, đều là người thừa kế ưu tú.
Sẽ thường kinh thường mấy người chỉ biết ăn chơi phá phách như bọn họ.
Không nghĩ tới Giang Tư Úc không chê bọn họ chút nào.
Phó Húc vui vẻ, đổi ghi chú của Giang Tư Úc thành "Giang đại ca", đây là đãi ngộ cao nhất trong lòng cậu ta.
Thêm xong WeChat, cậu ta lại nói về bát quái.
"Mấy người vừa rồi nói Thích Nam đúng không? Kỳ thật lần đầu tiên tôi gặp cậu ta đã biết cậu ta không phải là tiểu thiếu gia nhà họ Thích rồi."
"Vì cái gì?"
"Khi còn nhỏ tôi và tiểu thiếu gia nhà họ Thích ở cùng một nhà trẻ."
Lộ Trạch Thanh khựng lại chút, lơ đãng hỏi.
"Cậu nhớ được chuyện khi còn ở nhà trẻ?"
Phó Húc cười cười.
"Nhớ rõ một ít." Đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của Lộ Trạch Thanh, Phó Húc sửa lại. "Được rồi, cũng chỉ là có một chút ấn tượng."
Kiều An Nhiên không nhịn được, một lòng hóng bát quái.
"Mau nói, mau nói."
"Cũng không có gì, chính là mấy chuyện cãi nhau ầm ĩ của trẻ con."
"Tôi không cùng lớp với tiểu thiếu gia nhà họ Thích kia, nhưng tôi biết cậu ta, khi còn nhỏ cậu ta đã rất xinh đẹp, thường xuyên bị nhận nhầm thành bé gái."
"Lúc còn nhỏ cậu ta đã bắt đầu học vũ đạo, trẻ em ở nhà trẻ cũng không có kiến thức gì, chỉ cảm thấy là con trai ai lại đi học thứ của con gái. Bởi vì chuyện này mà có người bắt đầu bắt nạt tiểu thiếu gia nhà họ Thích, cô lập cậu ta, ghét bỏ cậu ta làm con trai mất mặt."
"Dù sao đều là trẻ em, nói hư nhưng cũng không phải hoàn toàn xấu, tôi nhớ hình như vì chuyện gì đó liền phải mời cả phụ huynh, vốn dĩ mấy phú nhị đại đó chỉ nghịch ngợm một chút, sau khi về nhà bị dạy dỗ lại thì hôm sau liền đem quà đến xin lỗi."
"Kết quả đợi mấy ngày tiểu thiếu gia nhà họ Thích cũng không có tới nhà trẻ, nghe nói chuyển đi rồi."
Lộ Trạch Thanh thử tính thời gian.
Cậu suy đoán, khả năng không phải chuyển đi rồi, là bị bắt cóc.
"Nếu mấy người muốn biết kỹ càng tỉ mỉ, có người khẳng định biết."
"Ai nha?" Kiều An Nhiên tò mò.
"Kia đâu."
Phó Húc hất cằm, theo tầm mắt của cậu ta có thể nhìn thấy một thanh niên mặc âu phục màu xám, mặt mày ôn nhu.
"Anh ta là ai?" Kiều An Nhiên hỏi.
"Đại thiếu gia nhà họ Thẩm." Phó Húc nói, "Cậu không biết cũng bình thường, anh ta cùng nhà họ Thích là hàng xóm, sau đó cả nhà đều ra nước ngoài, gần đây mới về nước."
Lộ Trạch Thanh đột nhiên nâng mắt nhìn lại.
Đại thiếu gia nhà họ Thẩm!?
Vậy chẳng phải là...... công chính sao?
Mạch cốt truyện lại về rồi?
Đầu óc Lộ Trạch Thanh có chút loạn, vốn dĩ cậu cho rằng cậu đã làm cốt truyện bị lệch đi, mà công chính cũng mãi không xuất hiện, nhưng hiện tại anh ta đã trở về?
Cho nên, anh ta cùng Thích Nam sẽ đến bên nhau sao?
Cốt truyện còn sẽ dựa theo nguyên tác phát triển chứ?
"Đại thiếu gia nhà họ Thẩm cùng tiểu thiếu gia nhà họ Thích cùng tuổi, còn là hàng xóm, anh ta khẳng định biết chuyện về tiểu thiếu gia nhà họ Thích."
"Tuy nhiên tôi không thân với anh ta."
"Tôi cũng không thân."
Phó Húc và Kiều An Nhiên nói xong, đồng thời nhìn về phía Giang Tư Úc.
"Không thân." Giang Tư Úc nói: "Tôi không phải là người ở thành phố A."
"Ừ nhỉ, vì anh học đại học ở thành phố A nên mới ở lại đây phát triển."
"Vậy thì không thể biết nhiều chuyện hơn rồi."
Kiều An Nhiên và Phó Húc cũng không có nhiều thời gian.
Rất nhanh, mỗi người đều bị người lớn dẫn đi, trước khi đi còn bày ra vẻ mặt bi phẫn, có thể nhìn ra bọn họ cực kỳ không tình nguyện.
"Thanh Thanh, tôi đi đây." Kiều An Nhiên lộ ra biểu tình khoa trương, bi phẫn muốn chết, không giống như là đi xã giao mà càng giống đi chịu chết.
Lộ Trạch Thanh thương mà không giúp gì được, đưa cho bọn họ một ánh mắt bảo trọng.
Giang Tư Úc và Lộ Trạch Thanh vẫn ngồi trong góc nhỏ, tránh đi ăn uống linh đình.
"Hôm nay em vẫn luôn thất thần." Giang Tư Úc không nghĩ ra lý do. "Không thích mấy nơi như này? Vậy lát nữa chúng ta rời đi sớm một chút."
"Không phải."
Lộ Trạch Thanh cũng không biết giải thích như nào.
"Anh không cần phải đi chào hỏi chủ nhà sao?"
"Đợi lát nữa đi, em muốn đi cùng tôi không?"
Đêm nay tuy rằng nói là tiệc sinh nhật nhưng thật ra vẫn là nói về mấy chuyện làm ăn.
Lộ Trạch Thanh có chút do dự, cậu nhận được thư mời, nhưng lúc trước cũng đồng ý đến đây cùng Giang Tư Úc, hơn nữa hai người đang xào CP nên tốt hơn nên đi cùng nhau.
"Anh muốn tôi đi sao?"
Giang Tư Úc nhìn cậu một cái.
"Không muốn đi thì không cần đi."
"Tôi nói rồi, em không muốn làm việc gì thì không cần miễn cưỡng, hiệp nghị của chúng ta là bình đẳng... em không cần phải chịu thiệt thòi phối hợp."
"Ý tôi không phải vậy. Nếu yêu cầu, tôi có thể đi vào với anh." Lộ Trạch Thanh giải thích, "Không thiệt thòi."
Giang Tư Úc cười cười.
"Được rồi, vậy đi cùng nhau."
"Thanh Thanh, có chuyện gì em có thể nói với tôi." Giang Tư Úc vẫn cảm thấy hôm nay cảm xúc của Lộ Trạch Thanh không tốt, tuy rằng ngày thường cậu cũng không hay lộ ra cảm xúc của mình.
Nhưng Giang Tư Úc chính là có thể nhạy bén mà cảm giác được.
Cậu có chút...... không vui.
Hoặc là nói, không phải là không vui.
Mà nhìn có chút ngơ ngẩn.
Hắn không biết Lộ Trạch Thanh gặp được chuyện gì, cũng rất muốn thay cậu chia sẻ một chút.
"Không phải em đã nói tôi là người tốt nhất em gặp được sao, người tốt giống như tôi thật ra đều tạo niềm vui cho người khác."
Lời nói của Giang Tư Úc mang theo chút trêu đùa, Lộ Trạch Thanh bị hắn làm cho bật cười.
"Ừm."
"Anh Úc." Thần sắc của Lộ Trạch Thanh dưới ánh đèn nhìn có vẻ vô cùng ôn nhu, trong con ngươi giống như có vô vàn ánh sáng nhỏ.
"Cảm ơn anh."
Lộ Trạch Thanh không phải chưa từng gọi Giang Tư Úc như vậy nhưng hôm nay ngữ khí lại có chút khác, Giang Tư Úc nghe mà cảm xúc phập phồng.
Nhìn khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp, yết hầu Giang Tư Úc di chuyển, hắn dời tầm mắt.
"Tuy rằng đã nói qua nhưng tôi vẫn rất muốn nói, anh là người tốt nhất, ôn nhu nhất tôi gặp được."
"Dùng tận hai cái 'nhất ', coi như em khen tôi."
Hai người không hẹn mà cùng mà cong cong khóe môi.
Lộ Trạch Thanh rất thích ở cùng Giang Tư Ú, dù hai người không nói lời nào cũng không xấu hổ, không khí thật sự khiến cho người thoải mái.
"Để tôi đưa em đi gặp đạo diễn."
"Là đạo diễn của bộ phim mới mà anh nhận?"
"Đúng vậy, tôi nói với cô ấy rằng tuần sau sẽ đưa em đi thử vai, hiện tại nếu đang ở đây thì đi qua chào hỏi một chút."
Lộ Trạch Thanh đứng lên, sửa lại cà vạt, nhỏ giọng hỏi.
"Cà vạt của tôi không bị lệch chứ?"
Liên quan đến công việc nên Lộ Trạch Thanh vô cùng chú ý, sau khi kết thúc việc quay tập tiếp theo của chương trình tình yêu thì cậu không còn công việc nào nữa.
Phải nắm chắc cơ hội này, cậu có chút hồi hộp.
"Anh Úc?"
Ý thức được mình nhìn chằm chằm quá lâu, Giang Tư Úc làm như không có chuyện gì mà dời đi tầm mắt, lại ma xui quỷ khiến nói một câu, "Tôi giúp em chỉnh lại một chút."
"Được."
Lộ Trạch Thanh tới gần một bước để thuận tiện cho Giang Tư Úc, "Thật ra tôi cũng không biết thắt, mỗi lần đều phải làm vài lần."
Giang Tư Úc chỉnh lại cổ áo, tầm mắt dừng trên cái cổ mảnh khảnh của Lộ Trạch Thanh, đường cong mượt mà, yết hầu hơi hơi nhô lên, lúc phản ứng lại thì ngón tay của hắn đã cọ qua yết hầu của Lộ Trạch Thanh.
Làm Lộ Trạch Thanh run lên lùi về sau một bước, che lại cổ của mình, "Anh làm gì vậy?"
Giang Tư Úc bị bộ dáng của cậu chọc cười, không hề thành tâm xin lỗi.
"Xin lỗi, không cẩn thận."
Lộ Trạch Thanh cảm thấy hắn cố ý nhưng mà không tìm được chứng cứ. Cậu nhấn mạnh một câu: "Yết hầu không thể tùy tiện chạm vào."
"...Ừm, đã biết."
Lúc này Lộ Trạch Thanh lại đi đến bên cạnh hắn, Giang Tư Úc thu hồi tầm mắt, đè ý niệm trong lòng xuống, bình thản ung dung nói đến chuyện chính.
"Đạo diễn tên là Chân Dao Dao, khoảng ba mươi mấy tuổi, gọi là đạo diễn Chân là được."
"Cô ấy thích những thứ đẹp, cả người và vật, diện mạo của em rất phù hợp với thẩm mỹ của cô ấy, không cần lo lắng, ấn tượng ban đầu chắc chắn tốt, còn thử vai.... vừa lúc tuần này tôi có thể dạy trước cho em một khóa học."
"Vâng, thầy Giang vất vả rồi." Lộ Trạch Thanh nói đùa. "Nếu không học phí có thể trừ vào 'thù lao' của tôi?"
"Tôi lại không thiếu tiền." Giang Tư Úc nghĩ nghĩ.
"Nếu em thật sự băn khoăn thì có thể dùng phương thức khác để trả."
"Phương thức nào?" Lộ Trạch Thanh hỏi.
Giang Tư Úc đang muốn nói cái gì, Chân Dao Dao với một thân váy đen dẫm giày cao gót đi đến.
"Tiểu Giang."
"Đạo diễn Chân."
Chân Dao Dao hơi nắm nhẹ tay Giang Tư Úc, chỉ nửa giây liền buông ra, cô ghé mắt nhìn về phía Lộ Trạch Thanh đang đứng bên cạnh Giang Tư Úc.
"Xin chào, lúc trước đã từng nghe Tiểu Giang nhắc đến cậu, hôm nay vừa gặp được, quả thật là đẹp hơn ảnh chụp."
"Cảm ơn đạo diễn Chân."
Chân Dao Dao đánh giá Lộ Trạch Thanh một chút, càng xem càng vừa lòng.
"Khí chất cùng diện mạo vượt qua tiêu chuẩn đánh giá của tôi, nhưng hôm nay cũng không nói chuyện kịch bản, nếu có chuyện thì khi thử vai chúng ta sẽ bàn lại."
Từ ánh mắt đầu tiên khi Chân Dao Dao nhìn thấy Lộ Trạch Thanh thì cô đã nhìn ra nhân vật, tất nhiên hiện tại không thể nói ra, tuy rằng cô là đạo diễn trẻ tuổi nhất trong giới nhưng cũng có rất nhiều kinh nghiệm, biết phải tính toán kỹ càng.
"Tôi sẽ biểu hiện thật tốt."
"Rất chờ mong biểu hiện của cậu." Chân Dao Dao nâng ly, chạm nhẹ vào ly của Lộ Trạch Thanh, "Tôi uống, cậu cứ tùy ý."
Lộ Trạch Thanh không nghĩ tới tính cách của Chân Dao Dao ngay thẳng như vậy, nhưng phụ nữ đã uống thì làm gì có đạo lý cậu thế nào cũng được, vì thế cậu nâng ly uống cạn.
"So với Tiểu Giang sảng khoái hơn nhiều."
Chân Dao Dao cười cười, cô nói với Lộ Trạch Thanh nhưng lại là nói để Giang Tư Úc nghe.
"Chủ nhật để Tiểu Giang đưa cậu đến thử vai, để tôi nhìn xem hiệu quả phối hợp của hai người."
"Có mấy nhà đầu tư cũng đang ở đây, Tiểu Giang đi với tôi một chút để chào hỏi."
Giang Tư Úc nhìn về phía Lộ Trạch Thanh, không chờ hắn nói cái gì thì Lộ Trạch Thanh liền lên tiếng. Hiện tại cậu vẫn không phải là người của đoàn phim, đạo diễn Chân cũng chỉ điểm danh Giang Tư Úc đi cùng.
"Tôi tìm một chỗ chờ thầy Giang."
Giang Tư Úc chần chờ nửa giây, nghĩ có lẽ Lộ Trạch Thanh cũng không thích xã giao, gật gật đầu.
"Lát nữa tôi sẽ đi tìm em."
Sau khi hai người tách ra, Lộ Trạch Thanh tự tìm một chỗ không người ngồi xuống, cậu không quen biết ai ở đây, cũng không có ai quen biết cậu.
Lộ Trạch Thanh lấy một miếng bánh kem nhỏ, thế nhưng còn có rượu mơ xanh, cậu cho rằng mấy bữa tiệc cao cấp như thế này thì rượu cũng phải ít nhất từ sáu con số trở lên.
Uống xong một ly, Lộ Trạch Thanh lại lấy một ly nữa, ăn thêm một chút bánh kem để đỡ say.
Lộ Trạch Thanh lấy xong đồ, xoay người liền thấy Thích Trạch Vũ đứng ở phía sau.
"Thích tổng."
Thích Trạch Vũ hơi hơi hé miệng, "Cậu... tôi có thể nói chuyện với cậu một lát không?"
"Có thể."
Lộ Trạch Thanh yên lặng để bánh kem cùng rượu xuống.
Thích Trạch Vũ đưa cậu lên tầng hai, giống như là một phòng khách, lúc cậu vào cửa thì liền nhìn thấy Lộ Niệm Sơ và Thích Hoài.
Dưới tầng khách khứa không thấy chủ nhân, hóa ra là đều ở đây.
Lộ Niệm Sơ nhìn thấy Lộ Trạch Thanh đi lên thì trái tim đều đập nhanh hơn, nhất thời cô không biết nên xưng hô với Thất Thất như thế nào.
Trước tiên Thích Hoài đánh vỡ trầm mặc.
"Chúng tôi có chuyện muốn nói với cháu, ngồi xuống trước đi."
Bọn họ cũng không muốn gặp mặt ngay hôm nay nhưng hôm qua Lộ Trạch Thanh mới quay xong chương trình, người nhà họ Thích chỉ có thể chờ đến hôm nay, nhưng họ cũng lo lắng trong nhất thời Lộ Trạch Thanh không thể nào tiếp thu được nên chỉ có thể gọi đến trước.
Mấy ngày trước Lộ Niệm Sơ đã sắp xếp lại lời muốn nói nhưng hiện tại, khi nhìn thấy Lộ Trạch Thanh, tất cả bản nháp của cô đều không còn.
"Chú có thể gọi cháu là Trạch Thanh không?"
Đây là lần đầu tiên Thích Hoài nói chuyện với đứa con đã thất lạc nhiều năm, ở trước mặt Lộ Niệm Sơ rất thành thạo nhưng khi đối mặt với Lộ Trạch Thanh thì ông cũng không biết nói gì.
Lộ Trạch Thanh gật đầu.
"Chú là Thích Hoài, đây là vợ của chú, Lộ Niệm Sơ. Chúng ta đã gặp nhau ở trấn nhỏ, không biết cháu còn nhớ hay không."
Tất nhiên là Lộ Trạch Thanh có ấn tượng, đêm nay khi nhìn thấy Lộ Niệm Sơ thì cậu đã đoán được dụng ý Thích Trạch Vũ đưa thư mời cho cậu.
"Có ạ."
Cho nên ý của nhà họ Thích là gì?
Lộ Trạch Thanh nghĩ nghĩ, trong nguyên tác nguyên chủ bị nhà họ Thích đưa về nhà nhưng lại không phù hợp với thói quen sinh hoạt, mâu thuẫn ngày càng gia tăng, cuối cùng thì bị đuổi khỏi nhà.
Đương nhiên, mấy chuyện này là bởi vì nguyên chủ gây chuyện với Thích Nam, làm người nhà họ Thích thất vọng.
Lộ Trạch Thanh nghĩ, hiện tại cậu hai mươi tuổi, không cần phải dựa vào cái gì cũng có thể tự kiếm tiền nuôi sống mình, hơn nữa em gái Từ Âm Âm còn có tiền học và tiền sinh hoạt, cậu đều có thể lo được.
Nếu đã xác định là phải rời khỏi nhà họ Thích thì ngay từ đầu cũng không nên trở về.
Tuy rằng cậu sẽ không làm gì với Thích Nam nhưng thói quen sinh hoạt của cậu và nhà họ Thích khác nhau, người thường cùng với nhà giàu có không thể nào giống nhau được.
Điều này cũng sẽ gia tăng mâu thuẫn.
Thích Hoài lại nhìn về phía Lộ Niệm Sơ, giơ tay chạm vào cánh tay của cô.
"Vẫn là em nói đi."
Lộ Niệm Sơ: "......"
Lộ Niệm Sơ nhìn về phía Thích Trạch Vũ.
Thích Trạch Vũ: "...... Tôi có thể hỏi một chút tại sao cậu lại không có ý định tìm lại người thân không?"
Thích Hoài trừng anh ta một cái, cái hay không nói, nói cái dở, hiện tại là thời điểm hỏi cái này sao?
Nếu Thất Thất nói không thì chẳng lẽ không nói chuyện được nữa?
Lộ Trạch Thanh nhìn ba người họ, ngữ khí bình tĩnh mà mở miệng.
"Tôi biết mọi người là ai, muốn cùng tôi nói chuyện gì có thể nói thẳng."
"Cháu biết?" Lộ Niệm Sơ ngạc nhiên, cô lại nhìn về phía Thích Hoài.
"Cháu biết đến, khả năng cùng việc chúng ta muốn nói... không phải là một." Thích Hoài cho rằng Lộ Trạch Thanh nói là thân phận của bọn họ, không phải là quan hệ giữa cậu và bọn họ.
Lộ Trạch Thanh khựng người, quyết định nói rõ ràng một ít.
"Nếu muốn nói chuyện về 'mọi người là cha mẹ của tôi' thì tôi có biết."
Nếu nói chuyện với những người khác hay chuyện khác, Lọ Trạch Thanh luôn luôn bình tĩnh chờ đối phương mở miệng trước, cậu cũng không biết vì sao mình lại buột miệng nói ra.
Thích Trạch Vũ: "!"
Lộ Niệm Sơ: "!"
Thích Hoài: "!"
Thất Thất lại biết.
Sau khi kinh ngạc, ba người lại có vài phần mờ mịt.
Lộ Niệm Sơ mẫn cảm nhất, một câu liền làm cô suy nghĩ trăm thứ.
Thất Thất biết? Cho nên nó đã biết, cũng chưa từng chủ động tới tìm bọn họ?
Cũng không muốn về nhà.
Nó thật sự không có ý muốn tìm người thân.
Tâm trạng của Lộ Niệm Sơ lập tức trầm xuống.
Thấy phản ứng này của bọn họ, Lộ Trạch Thanh cho rằng chính mình thật sự đã đoán sai.
"Không phải chuyện này sao?"
Ở trấn nhỏ thì thật sự cậu không biết Lộ Niệm Sơ là ai, nhưng đêm nay thấy Lộ Niệm Sơ, hơn nữa Thích Trạch Vũ xuất hiện vài lần, lại nói mấy chuyện kỳ quái với cậu, còn đưa thư mời cho cậu.
Mấy chuyện này đều có dấu vết.
Cũng có thể vì những chuyện kia nên người nhà họ Thích biết cậu là ai.
"Đúng vậy."
Lộ Niệm Sơ hít sâu một hơi, áp xuống chua xót trong lòng, cô bắt mình phải bình tĩnh lại, "Cô có thể hỏi một chút, tại sao cháu lại biết không?"
Lộ Trạch Thanh dừng lại.
Đương nhiên cậu biết là bởi vì nguyên tác, vậy nguyên chủ làm sao lại biết được?
Lộ Trạch Thanh trầm mặc khiến Lộ Niệm Sơ cho rằng cậu không muốn trả lời vấn đề này, cô cười cười, ôn nhu trấn an cậu.
"Không muốn nói cũng không sao, không phải chất vấn cháu. Cháu có quyền trả lời hoặc không. Vậy... cháu cũng không nghĩ đến tìm chúng tôi?"
Vấn đề này Lộ Trạch Thanh cũng không trả lời được.
"Rất xin lỗi."
Lộ Niệm Sơ có chút không nhịn được, nghe được câu xin lỗi này của Lộ Trạch Thanh, hốc mắt của cô ửng hồng, "Không cần xin lỗi, cháu không có làm sai cái gì."
Âm thanh của cô mang theo nghẹn ngào.
"Cô không phải đang trách cháu."
Lộ Niệm Sơ bụm mặt, nước mắt không nhịn được rơi xuống, rõ ràng vài hôm trước cô đã luyện tập rất nhiều, muốn bày ra biểu hiện tốt nhất.
Cô thật sự, thật sự không muốn biểu hiện ra cảm xúc mất khống chế.
"Xin lỗi!" Chóp mũi Lộ Niệm Sơ hồng hồng, giọng nói đầy kìm nén.
"Cho cô vài phút."
Thích Hoài ôm lấy bả vai Lộ Niệm Sơ, quay đầu đi nhìn nơi khác, chỉ có ông biết đáy lòng của ông cũng chua xót không kém Lộ Niệm Sơ.
Nếu Lộ Trạch Thanh nhìn về phía ông thì sẽ phát hiện hốc mắt Thích Hoài cũng ửng hồng.
Lộ Niệm Sơ rũ xuống lông mi, nước mắt treo trên khóe mắt, cô ấn chặt móng tay vào lòng bàn tay, muốn nhờ chuyện này làm tâm trạng bình tĩnh lại.
Bỗng nhiên trước mặt cô xuất hiện một cái khăn tay, bàn tay của chủ nhân chiếc khăn tinh tế, trắng nõn.
"Nếu cháu làm cô đau khổ thì cháu vô cùng xin lỗi."
Giọng nói của Lộ Trạch Thanh bình bình, thực ra cậu cũng không bình tĩnh như đang biểu hiện, thậm chí cậu có chút không biết phải làm sao.
Nếu người nhà họ Thích trực tiếp muốn đưa cậu về nhà, hoặc không cần cậu về nhà thì cậu có thể bình tĩnh, thong dong đối mặt.
Thậm chí, khi cậu đi theo Thích Trạch Vũ lên tầng, cậu đã suy nghĩ cách để kết thúc chuyện này.
Lông mi Lộ Niệm Sơ run rẩy, tầm mắt dừng trên khuôn mặt tinh xảo của Lộ Trạch Thanh, người thanh niên trước mắt này còn có một chút bóng dáng mơ hồ giống lúc nhỏ.
Nhưng rốt cuộc sẽ không giống khi còn nhỏ, ôm chân cô làm nũng.
Bọn buôn người không chỉ bắt cóc con của cô mà còn lấy luôn tình thân mãi mãi không thể bù đắp được.
Lộ Trạch Thanh không mở miệng nữa.
Không khí như vậy làm cậu không đoán ra ý tứ của người nhà họ Thích, trái tim của cậu hơi đau khi nhìn thấy Lộ Niệm Sơ rơi nước mắt, dù cảm giác rất nhỏ nhưng lại không thể nào bỏ qua.
Cuối cùng, mở miệng lại là Thích Trạch Vũ.
"Tôi là Thích Trạch Vũ, em tên là Lộ Trạch Thanh, tôi là đứa bé đầu tiên của nhà họ Thích, tôi theo họ cha, em theo họ mẹ, khi em còn ở trong bụng mẹ thì cả nhà đã vô cùng chờ mong em."
"Sau khi em được sinh ra thì trở thành đứa bé nhỏ tuổi nhất nhà họ Thích, cha mẹ cùng với ông bà nội ngoại đều vô cùng cưng chiều em. Tuy rằng đôi lúc em sẽ bướng bỉnh nhưng em vẫn luôn rất ngoan, chúng tôi đều cho rằng ngày tháng sẽ trôi qua như vậy, mọi người sẽ cùng chăm sóc em lớn lên."
"Đến tận khi có một ngày, em đi nhà trẻ nhưng lại không trở về."
Thích Trạch Vũ nói, cũng dần dần bình tĩnh trở lại.
"Cha mẹ báo cảnh sát, cho rất nhiều người đi tìm kiếm em nhưng đều không có tin tức, đến tận khi cảnh sát xác nhận em đã bị bắt cóc."
Lộ Trạch Thanh nghiêm túc nghe, suy nghĩ đi theo lời Thích Trạch Vũ nói, trong đầu cậu hiện ra những ký ức không quá rõ ràng, là ký ức khi còn nhỏ.
Mơ mơ hồ hồ, Lộ Trạch Thanh muốn cẩn thận tìm tòi nghiên cứu lại không bắt được cái gì.
"Tháng thứ nhất em bị bắt cóc, không khí trong nhà vô cùng nặng nề, lúc trước tôi luôn chê em ầm ĩ nhưng khi em không còn ở đây, tôi mới biết được... hóa ra ầm ĩ cũng là một loại hạnh phúc."
Tầm mắt của Thích Trạch Vũ từ trên mặt bàn đi xuống chậu hoa thủy tiên, giọng nói của anh ta rầu rĩ, nghe có chút khổ sở.
"Tháng thứ hai, cha không thể nào làm việc được, chỉ có một suy nghĩ là nhanh chóng tìm thấy em."
"Theo thời gian, chúng tôi không chỉ không tìm được manh mối mà dấu vết sinh hoạt trong nhà của em cũng dần dần mờ nhạt."
"Năm thứ nhất, chúng tôi đầy chờ mong, hy vọng kỳ tích sẽ xuất hiện."
"Năm thứ hai, chúng tôi nhón chân chờ mong."
"Năm thứ ba, năm thứ tư... đến năm thứ mười năm, chúng tôi vẫn chờ mong ngày em trở về."
"Tôi nói cho em những chuyện này không phải vì muốn làm ảnh hưởng đến suy nghĩ của em."
"Chỉ là muốn cho em biết, chúng tôi chưa từng từ bỏ việc tìm kiếm em."
"Cũng vẫn luôn chờ em trở về nhà."
Thần sắc của Thích Trạch Vũ đầy ôn nhu, cậu chưa từng nhìn thấy bộ dạng này của anh ta, Lộ Trạch Thanh không được tự nhiên chuyển tầm mắt.
Lộ Niệm Sơ lau nước mắt.
"Rất xin lỗi. Là cha mẹ không bảo vệ tốt, cháu có thể cho bọn cô một cơ hội hay không?"
Lộ Niệm Sơ nói đi nói lại với chính mình, không cần gấp, nhưng cô lại không thể nào suy nghĩ được mà nói ra lời này.
Nước mắt đã sớm làm mờ hai mắt của cô, cô đã chuẩn bị lâu như vậy nhưng chỉ trong một giây này lại mất khống chế.
"Mẹ thật sự, thật sự rất yêu con, cũng rất muốn chăm sóc cho con."
"Con.. đừng không cần mẹ."