Blind box chòm sao bị Giang Tư Úc cầm ở trong tay, hắn moi ra bảo bối Ma Yết đội mũ.
Blind box mười hai chòm sao, bảo bảo Ma Kết cuối cùng không bán cùng với mười một chòm sao kia, nghe nói nhà thiết kế mãi không quyết định được bản thiết kế của chòm sao này.
Mãi cho đến lễ Giáng Sinh năm ấy thì cái cuối cùng này mới có thể được đưa ra cùng với những blind box khác. Vì là chòm sao được làm ra trong đêm Giáng sinh nên bảo bảo Ma Kết này có thêm một chiếc mũ Giáng Sinh mà các chòm sao khác không có.
Nhưng có rất nhiều loại blind box khác nhau, sau đợt nóng đó thì lại có những sản phẩm mới. Sau đó blind box mười hai chòm sao bị dừng sản xuất. Sau khi Lộ Trạch Thanh quay về nhà họ Thích thì blind box bị cậu bỏ vào phòng đồ chơi.
Đó là kho đồ chơi khi Lộ Trạch Thanh còn nhỏ, trên kệ tủ còn có rất nhiều đồ làm bằng tay và các đồ chơi xếp gỗ khác.
Lộ Trạch Thanh từng tìm hiểu trên mạng, cậu không tìm được nơi bán nhưng có tìm được người bán lại, còn là nguyên bộ. Lộ Trạch Thanh rất thích nhưng cậu không mua nó.
Cậu không cần cả bộ, cậu chỉ cần một cái đang thiếu kia.
Lộ Trạch Thanh cũng không nghĩ tới có một ngày còn có thể hoàn thiện bộ blind box này.
"Anh rất để ý sao?"
Lộ Trạch Thanh mang vẻ mặt lo lắng nhìn blind box Ma Kết trong tay Giang Tư Úc, cậu sợ Giang Tư Úc không cẩn thận sẽ làm rơi luôn cái mũ của Ma Kết.
"Cái gì?"
"Việc tôi hôn anh."
"Không có."
"Vậy anh đừng nghịch mũ của nó nữa được không?"
Nếu không có thì thôi, hiện tại vô cùng vất vả để gom đủ, nếu bị hỏng mất thì sẽ vô cùng tiếc nuối.
"Tôi không nghịch."
Giang Tư Úc phủ nhận, blind box cầm ở trong tay, "Chúng ta cùng nhau thắng, tôi cũng có thể chơi."
"...... Anh đừng nghịch mũ của nó mà."
Lộ Trạch Thanh làm như bảo bối, đoạt lấy.
"Anh chính là rất để ý." Lộ Trạch Thanh cất lại blind box, không cho Giang Tư Úc chạm vào.
"Tôi cũng không phải chiếm tiện nghi của anh."
"Ba cặp đôi khác đều hôn, nếu chúng ta không làm gì thì bọn họ sẽ tiếp tục ồn ào. Tuy rằng hôm nay không phát sóng trực tiếp nhưng vẫn có người quay phim đi theo, không khí cũng đã như vậy, nếu không giả vờ một chút thì sẽ rất khó giải thích."
"Hơn nữa chúng ta đang xào CP, này lại là tập cuối cùng của chương trình, nếu vẫn như những tập trước thì các fans CP sẽ cắn cái gì."
Đã kết thúc chương trình thì sẽ không thể thường xuyên rải đường nữa, Lộ Trạch Thanh là đang làm đủ công việc của cậu.
"Tôi cũng có chừng mực." Lộ Trạch Thanh không phủ nhận khi cậu hôn Giang Tư Úc có mang theo chút xúc động. "So với hôn môi thì hôn mặt không được thân mật lắm."
"Nước ngoài khi gặp mặt cũng có các lễ nghi chào hỏi như kề mặt hay hôn môi, nếu anh để ý thì cứ coi là một nụ hôn chào hỏi đi."
"Đây cũng là lần đầu tiên tôi hôn người khác, thầy Giang cũng không thiệt."
Lộ Trạch Thanh nghĩ nghĩ, lại không phục, "Không phải thầy Giang nói với tôi là muốn chân thật một chút sao, hơn nữa chúng ta còn sẽ đóng phim cùng nhau."
"Trong tiểu thuyết có nhiều cảnh hôn và cảnh giường chiếu như vậy, còn không biết sẽ quay mấy cảnh nữa."
Rất ít khi Lộ Trạch Thanh nói nhiều như vậy nhưng Giang Tư Úc lại không trả lời một câu nào.
"Thầy Giang, anh không ngây thơ như vậy chứ?"
Giang Tư Úc cảm nhận được sự nghi ngờ, hắn không đồng ý với nghi ngờ này, Giang Tư Úc đứng thẳng người.
"Tôi không để ý, vừa rồi tôi đang suy nghĩ đến chuyện khác."
"Phải không?" Lộ Trạch Thanh không tin.
"Đương nhiên." Giang Tư Úc sẽ không thừa nhận, hắn không phải bởi vì để ý, mà là bởi vì quá mức khiếp sợ, ai có thể nghĩ đến còn có bất ngờ như vậy.
Môi Lộ Trạch Thanh vô cùng mềm, cũng chỉ nhẹ nhàng mà chạm vào mặt hắn, lúc Giang Tư Úc chưa ý thức được là chuyện gì thì Lộ Trạch Thanh đã lùi lại.
Tất cả đầu óc của Giang Tư Úc đều là cảm giác điện giật.
Hiện tại gương mặt còn hơi hơi nóng lên.
Lộ Trạch Thanh híp mắt, cẩn thận nhìn chằm chằm Giang Tư Úc, "Vậy vừa rồi anh suy nghĩ cái gì?"
Giang Tư Úc: "......"
"Khụ." Giang Tư Úc nhanh chóng suy nghĩ, cuối cùng tầm mắt dừng trên blind box trong tay "Nhà tôi cũng có một cái này."
Lộ Trạch Thanh: "Một cái?"
"Chỉ có một cái này."
Lực chú ý của Lộ Trạch Thanh bị chuyển đi, "Tại sao lại chỉ có một cái này?"
Giang Tư Úc lời ít mà ý nhiều.
"Quà không tặng được."
Lộ Trạch Thanh sửng sốt một chút, thấy vẻ mặt của Giang Tư Úc không giống nói đùa nhưng cũng không khó chịu, Lộ Trạch Thanh trêu chọc một câu .
"Thầy Giang còn có quà mà không tặng được?"
"Tôi không chỉ không kịp tặng quà mà còn chưa kịp thổ lộ." Giang Tư Úc cũng tự nói đùa, "Nghĩ như vậy thì tôi còn rất đáng thương."
"Thổ lộ không phải nói ra rồi sao, tôi nghe thấy được." Lộ Trạch Thanh an ủi hắn, "Quà tặng, dù sao đều là cái này, coi như anh đưa tôi, tôi nhận."
Ánh mắt Giang Tư Úc chuyển động.
"Được nha, kia bằng không......"
Lộ Trạch Thanh: "?"
"Cái này thắng được cho tôi, tôi đưa cho em cái ở nhà kia, như thế mới tính là tặng quà."
Lộ Trạch Thanh có chút do dự.
"Cái kia của tôi vẫn còn rất mới, chỉ vừa bóc hộp ra thôi." Giang Tư Úc dụ dỗ từng bước, " Thế nào, thầy Lộ?"
"Được." Lộ Trạch Thanh lưu luyến không rời đưa lại blind box cho Giang Tư Úc, "Khi về nhớ đưa cho tôi."
Đưa tới một nửa, Lộ Trạch Thanh lại thu hồi tay, không quá yên tâm mà hỏi.
"Anh sẽ không lừa tôi chứ?"
Buổi sáng Giang Tư Úc còn lừa cậu, lúc này Lộ Trạch Thanh không tin tưởng Giang Tư Úc lắm.
"Không lừa em. Tôi từng phải chọn mười mấy lần mới có thể chọn được cái cuối cùng như này."
"Vận may kém như vậy." Lộ Trạch Thanh kinh ngạc, "Vậy những cái khác đâu?"
"Tôi chỉ muốn cái này, cái khác tôi không quan tâm."
"Được, đừng gạt tôi." Lộ Trạch Thanh nghiêm túc.
"Tuyệt đối không lừa em." Giang Tư Úc đảm bảo nhiều lần, "Nếu em không yên tâm thì sau khi quay xong có thể đến nhà tôi để lấy."
"Được."
Lừa gạt xong Lộ Trạch Thanh thì nhiệt độ trên mặt Giang Tư Úc cũng đã giảm xuống, hắn lại bắt đầu không biết xấu hổ ba hoa.
"Nếu thầy Lộ đã nói là nụ hôn chào hỏi."
"Tôi nhớ nụ hôn chào hỏi là từ hai phía, vậy có phải tôi nên hôn lại không, như vậy mới càng lễ phép."
Lộ Trạch Thanh: "......"
"Thật ra cũng không cần."
Lộ Trạch Thanh xoay người đi luôn, Giang Tư Úc đi theo phía sau, hắn cười khẽ một tiếng.
"Thật sự không cần sao?"
"Từ nhỏ mẹ tôi đã dạy tôi phải biết lễ nghĩa, không đáp lễ thì sao được?'
Lộ Trạch Thanh không phản ứng hắn, sau khi đi ra khu trò chơi điện tử, Lộ Trạch Thanh mới hỏi Giang Tư Úc.
"Kế tiếp đi đâu?"
Giang Tư Úc cong môi, câu lấy ngón út của Lộ Trạch Thanh, đan mười ngón tay với cậu, "Đi đâu không quan trọng, quan trọng là cùng đi với em."
Lộ Trạch Thanh nhìn camera đang đi đến đây, "Cho nên, thầy Giang là muốn tiến thêm một bước?"
Lộ Trạch Thanh chỉ chính là việc xào CP.
Mấy tập trước hai người họ cho người xem thấy được thời kỳ mập mờ ái muội, Lộ Trạch Thanh đột nhiên hôn môi đã đẩy mạnh 'quan hệ ' của hai người thêm một bước.
Giang Tư Úc không có phủ nhận.
"Là em chủ động trước, làm một người thanh niên có lễ nghĩa, không thể đáp lại nụ hôn chào hỏi đã làm tôi cảm thấy vô cùng áy náy. Cho nên tôi phải tỏ thái độ đáp lại ở những mặt khác."
"Đáp lại bằng lời nói?"
Lộ Trạch Thanh biết, chỉ cần Giang Tư Úc muốn thì cậu không thể nói thắng Giang Tư Úc được, không biết mấy lời ngụy biện của Giang Tư Úc là từ đâu ra mà luôn có thể chặn miệng khiến cậu không trả lời được.
"Những mặt khác cũng đúng, nếu em yêu cầu."
Vẻ mặt Lộ Trạch Thanh nghiêm túc, "Không phải rất yêu cầu, cũng không phải rất muốn biết."
Giang Tư Úc cười nhẹ, "Chúng ta đi xem phim điện ảnh đi?"
"Xem phim là mục đầu tiên khi các cặp đôi hẹn hò."
Hai người đi vào rạp chiếu phim, chọn một bộ phim có thời gian chiếu gần nhất, còn mua bắp rang cùng Coca.
Đây là một bộ phim chủ đề tình yêu.
Người xem chủ yếu là các cặp đôi.
Hai người cũng giống như hầu hết các cặp đôi khác, nắm tay đi đến vị trí của mình.
Bọn họ chọn vị trí ở giữa, tầm nhìn cũng không tệ lắm.
Bộ phim kéo dài một tiếng rưỡi, sau khi bộ phim kết thúc thì màn hình bỗng nhiên chiếu sang một bức ảnh.
Không lâu sau tiếng nhạc nhẹ nhàng cũng vang lên.
Người thanh niên ngồi đằng trước Giang Tư Úc và Lộ Trạch Thanh đột nhiên đứng lên, không biết lấy từ đâu ra một bó hoa, đưa đến trước mặt cô gái.
Cô gái kinh ngạc nhận lấy bó hoa, người thanh niên quỳ một gối xuống, từ trong túi áo lấy ra hộp nhẫn.
"Em có nguyện ý gả cho anh không?"
Lộ Trạch Thanh cùng Giang Tư Úc nhìn nhau một cái, thế mà là một màn cầu hôn.
Tiếp theo, hòa với tiếng thét chói tai, cô gái đồng ý lời cầu hôn, nhiệt tình hôn người thanh niên trước mặt mọi người, cũng nhận được lời chúc phúc của mọi người ở đây.
---------------
Trên đường trở về.
"Hình như cảm giác nghi thức rất quan trọng, nhất là khi chứng kiến một mối quan hệ bắt đầu." Giang Tư Úc như suy tư gì mà nói.
"Anh nói cầu hôn?" Lộ Trạch Thanh nghĩ nghĩ, nói, "Nghi thức cũng có thể xem như là biểu đạt tình cảm."
"Một người con trai muốn ở cùng quãng đời còn lại với cô gái thì mới có cái gọi là nghi thức 'cầu hôn '." Lộ Trạch Thanh nói, "Không phải là cảm giác nghi thức chứng kiến một mối quan hệ bắt đầu mà là muốn bắt đầu một mối quan hệ mới có cảm giác nghi thức."
Giang Tư Úc gật đầu, "Cũng đúng."
Lúc sau, hai người liền nói về những đề tài khác, Lộ Trạch Thanh cũng không để ở trong lòng. Mãi cho đến gần tối, cậu nhận được một bó hoa hồng.
Cánh hoa hồng màu xám xanh, phía trên còn cắm một tấm card.
Chữ viết xinh đẹp trương dương, là nét bút của Giang Tư Úc.
Lộ Trạch Thanh nhớ tới lần trước ở miếu Nguyệt Lão, Giang Tư Úc đặt bút viết xuống câu chúc phúc, dù chỉ ngắn ngủn mấy chữ nhưng để lại cho cậu ấn tượng rất sâu.
____Thầy Lộ, buổi tối có thể mời em ăn một bữa cơm không?
Phía dưới là tên của Giang Tư Úc và địa chỉ của một nhà hàng.
Lộ Trạch Thanh cười, nhận lấy hoa hồng, cậu tìm Hứa Nguyệt để mượn một bình hoa, sau khi cắm xong cậu còn cẩn thận mà tưới nước.
"Là Tư Úc nhà cô tặng sao?" Hứa Nguyệt thấy Lộ Trạch Thanh thích thì cũng vui vẻ.
"Vâng ạ."
Lộ Trạch Thanh gật đầu.
"Rất đẹp, cháu rất thích."
Hứa Nguyệt "Ừm" một tiếng, hỏi.
"Là thích hoa, vẫn là thích người?"
Lộ Trạch Thanh cười khẽ, "Không thể đều thích sao?"
"Có thể có thể."
Ý cười trong mắt Hứa Nguyệt không thể giấu được nữa, càng nhìn Lộ Trạch Thanh càng thấy thích.
Thật ra bốn năm trước cô đã gặp qua Lộ Trạch Thanh, chính là ở hiện trường quay bộ phim đầu tiên của Giang Tư Úc, lúc đó Hứa Nguyệt là một diễn viên khách mời.
Lần đầu tiên nhìn thấy Lộ Trạch Thanh thì Hứa Nguyệt đã có ấn tượng vô cùng tốt với cậu.
Lúc đó Giang Tư Úc mới mười chín tuổi, là một thằng nhóc xấu tính còn rất tự đại, Giang Tư Úc không chỉ trương dương mà Hứa Nguyệt còn thấy hắn có chút cuồng vọng của thanh thiếu niên.
Con cái của nhà giàu luôn có một bệnh chung, Giang Tư Úc cũng có nhưng hắn không có nhiều thói quen xấu, chỉ là tính cách của Giang Tư Úc hơi cao ngạo, cái này nói lớn thì không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ.
Đây cũng là lý do Hứa Nguyệt không cho Giang Tư Úc tiếp xúc nhiều với giới giải trí trước khi thành niên. Cô cho phép Giang Tư Úc chơi một chút nhưng không cho đoàn làm phim trả bất cứ khoản thù lao nào cho hắn.
Nhưng Giang Tư Úc chính là định sẵn ăn chén cơm giới giải trí này, dù không có người đại diện, không ký hợp đồng với công ty thì Giang Tư Úc vẫn nổi tiếng.
Cũng vì nguyên nhân như thế, Hứa Nguyệt lo lắng Giang Tư Úc bị sự phồn hoa giả dối của giới giải trí làm mờ mắt. Lúc này mới có ước định trước mười tám tuổi không được ký hợp đồng với bất cứ công ty nào.
Hứa Nguyệt muốn từng bước rèn giũa tính cách của Giang Tư Úc, thậm chí cô còn cố ý nhận một vài vai nhỏ không là gì cho hắn. Cô cho rằng với tính cách của Giang Tư Úc thì hắn sẽ không muốn nhưng Giang Tư Úc không nói một lời nào, cho Giang Tư Úc diễn cái gì thì hắn diễn cái đó.
Có đôi khi, Hứa Nguyệt sẽ cố ý để Giang Tư Úc xem được một ít đánh giá không tốt trên mạng về hắn nhưng Giang Tư Úc vô cùng thờ ơ, hắn vẫn kiên định muốn vào giới giải trí để đóng phim.
Đến tận khi Giang Tư Úc 19 tuổi, là diễn viên chính của một bộ phim, Hứa Nguyệt vì ủng hộ hắn nên tham gia đóng một vai phụ trong đó. Sau khi vào đoàn làm phim thì cô mới thấy dáng vẻ vừa bảo vệ vừa dỗ dành đi theo sau Lộ Trạch Thanh của Giang Tư Úc.
Lúc đó cằm của cô suýt nữa rơi xuống đất.
Giang Tư Úc là người lớn nhất trong thế hệ con cháu, phía dưới Giang Tư Úc còn có tám chín anh em họ, cũng có đứa xấp xỉ tuổi với Lộ Trạch Thanh nhưng Giang Tư Úc không hề có kiên nhẫn ở chung với bọn họ.
Ở trong mắt của Giang Tư Úc, mấy đứa trẻ đó chỉ là đám nghịch ngợm không biết làm gì.
Lần đầu tiên Hứa Nguyệt nhìn thấy một người có thể trị được Giang Tư Úc, như vậy đã rất thần kỳ rồi. Ban đầu Hứa Nguyệt nghĩ rằng tính cách của Lộ Trạch Thanh rất kiêu ngạo nhưng khi tiếp xúc cùng với cậu thì Hứa Nguyệt mới biết được Lộ Trạch Thanh ngoài lạnh trong nóng, là một bạn nhỏ vừa ngoan vừa dễ thương.
Hứa Nguyệt vô cùng thích cậu.
Có đôi khi không có cảnh diễn, Hứa Nguyệt cũng sẽ cố ý ở lại đoàn làm phim. Thậm chí Hứa Nguyệt còn nhớ rõ khi Lộ Trạch Thanh biết cô là mẹ của Giang Tư Úc thì trong mắt của cậu đều là hâm mộ.
Lộ Trạch Thanh rất ít khi biểu đạt ra cảm xúc, đây cũng là lần đầu tiên Hứa Nguyệt nhìn thấy cậu thể hiện cảm xúc rõ ràng như vậy.
Ban đầu, Hứa Nguyệt cho rằng Lộ Trạch Thanh hâm mộ Giang Tư Úc có một người mẹ là minh tinh.
Đến hiện tại Hứa Nguyệt mới biết được chuyện Lộ Trạch Thanh bị cha mẹ nuôi ngược đãi, cô cũng hiểu biết ý nghĩa thực sự của ánh mắt đó.
Lộ Trạch Thanh hâm mộ, Giang Tư Úc có một người mẹ vô cùng yêu hắn, mà Lộ Trạch Thanh thì không có.
Dù Lộ Trạch Thanh không nói nhiều, cũng không nói ra hoàn cảnh bất hạnh của mình nhưng Hứa Nguyệt từng nghe Lộ Trạch Thanh nói qua, về sau cậu muốn đăng ký vào đại học A, lúc đó nhìn Lộ Trạch Thanh vô cùng chờ mong vào tương lai phía trước.
Dù cho ai cũng không thể nhìn ra Lộ Trạch Thanh lớn lên trong một hoàn cảnh khó khăn như thế.
"Thanh Thanh, đây là lần đầu tiên Tư Úc nhà cô quan tâm một người như vậy."
Hứa Nguyệt trêu ghẹo, "Cô cũng chưa từng được nhận hoa của nó. Không được, cô thấy có chút chua."
Nghe ra Hứa Nguyệt đang nói giỡn, Lộ Trạch Thanh cười phụ họa.
"Vậy thì không bằng cháu thay thầy Giang tặng cô một bó hoa."
"Không cần đâu." Hứa Nguyệt vội ngắt lời cậu, "Nếu vậy thì lại đến phiên Tư Úc ăn dấm của cô."
Hai người nói nói cười cười, Hứa Nguyệt bắt đầu nói đến chuyện liên quan đến Giang Tư Úc.
"Lần đầu tiên A Úc come out với gia đình thì đã bị ông của nó cầm chổi lông gà đuổi theo đánh."
"Sau đó thì sao ạ?" Lộ Trạch Thanh chưa từng nghe Giang Tư Úc nhắc đến chuyện này.
"Ăn vài cái đánh, miệng của nó không chịu thua, nói mặc kệ có đánh như thế nào thì nó cũng thích đàn ông."
Không biết vì cái gì, nghĩ đến tình cảnh kia, Lộ Trạch Thanh cảm thấy có chút buồn cười.
"Lúc đó ông của nó cũng không ra tay tàn nhẫn được, đánh vài cái rồi nhốt nó ở trong phòng, nói với nó khi nào nghĩ kỹ thì mới được ăn cơm."
"Khi đó Tư Úc mới trở về từ nước ngoài, ông của nó cho rằng là nó học hư ở nước ngoài."
"Là ra nước ngoài làm học sinh trao đổi sao ạ?"
"Đúng vậy." Hứa Nguyệt cười tủm tỉm hỏi, "Thanh Thanh biết chuyện này?"
Lộ Trạch Thanh gật đầu, cậu còn từng đến thăm ngôi trường kia của Giang Tư Úc, là ở nước F, lúc hai người đi chụp tạp chí.
"Sau đó thì tại sao ông của anh ấy lại đồng ý ạ?" Lộ Trạch Thanh hỏi.
"Nó nói nó thích một người."
"Mà người nó thích là một người đàn ông giống như nó."
Hứa Nguyệt không có ý kiến gì với chuyện này, Giang Tư Úc thích đồng tính cũng không sao, từ sau khi kết hôn giữa đồng tính được chấp nhận thì có rất nhiều phụ huynh đã tiếp thu, nhưng ông của Giang Tư Úc là người của thế hệ trước nên vẫn có một chút tư tưởng cũ.
"Ông của Tư Úc hỏi nó thích ai, có thể đưa đến gặp mặt hay không, nếu là một đứa trẻ tốt, điều kiện gia đình ổn thì có thể suy xét đồng ý."
"Vậy anh ấy đưa về sao?"
"Tất nhiên là không có."
Hứa Nguyệt còn nhớ rõ Giang Tư Úc đúng lý hợp tình mà nói.
"Ông đừng cho là cháu không biết, chỉ cần cháu đem người về thì khẳng định ông sẽ nghĩ cách chia rẽ chúng cháu."
"Cháu sẽ không mắc mưu."
Biểu tình nhìn thấu tất cả, mặc kệ mọi chuyện kia của Giang Tư Úc làm cho ông của hắn lại muốn đánh hắn thêm một hai phát nữa.
"Trừ khi mọi người đồng ý với hôn sự này, nếu không cháu sẽ không nói ra người đó là ai."
Ông của Giang Tư Úc liếc hắn một cái, "Chưa đủ tuổi đã nghĩ đến việc kết hôn, cháu có thể không cần phải vội vã như thế không?"
"Không được, em ấy tốt như vậy, nếu bị người khác đoạt mất thì phải làm sao......."
Người trong nhà càng nghe càng không đúng.
"Cháu yêu đương cùng với nó mà còn lo có người đoạt mất?"
Giang Tư Úc bày ra vẻ mặt thẹn thùng, "Không có, cháu còn chưa thổ lộ mà."
"Đứa bé kia cũng thích đàn ông giống cháu?"
"Không biết ạ." Giang Tư Úc ăn ngay nói thật.
"Không biết cháu thổ lộ cái rắm." Ông của Giang Tư Úc tức giận đến thổi râu trừng mắt, "Đứa bé kia bao nhiêu tuổi?"
"Mười tám."
"Đừng ai cản ta." Ông của Giang Tư Úc trực tiếp đứng lên từ ghế, cầm cây gậy chống đánh vào người Giang Tư Úc.
"Mới, mới mười tám, cháu liền như vậy......"
"Tạo nghiệt a."
"Sao ông lại có đứa cháu không học giỏi như cháu hả, chính mình không học giỏi thì thôi, cháu còn muốn bắt cóc trẻ con nhà người ta. Cháu, cháu..... để ông trực tiếp đánh chết cháu luôn đi."
"Cháu muốn ông đây vác khuôn mặt già này đến nói với người nhà của đứa trẻ đó, 'thật xin lỗi! đứa cháu không nên thân của tôi không cẩn thận đã bắt cóc con của mọi người' hả."
"Ông cũng không có cái mặt mũi như thế, còn không bằng đánh chết cháu luôn."
Hứa Nguyệt kể chuyện như thật, Lộ Trạch Thanh nghe xong chỉ muốn cười.
Giang Tư Úc vào cửa liền thấy hai người đang ngồi ở trên sô pha nói chuyện phiếm, "Hai người nói chuyện gì mà lại vui vẻ như vậy?"
"Con đoán đi?"
Giang Tư Úc không đoán, hắn nhìn về phía Lộ Trạch Thanh, chờ cậu mở miệng.
Lộ Trạch Thanh nhìn Hứa Nguyệt, cười nói.
"Là bí mật."
Giang Tư Úc nhìn nhìn Lộ Trạch Thanh, lại nhìn nhìn Hứa Nguyệt, "Có phải là nói xấu con không vậy?"
"Không có." Hứa Nguyệt nói, "Mẹ đang nói chuyện với Thanh Thanh, Tư Úc nhà chúng ta thật là có tiền đồ, còn biết tặng hoa, mời cơm người khác."
Giang Tư Úc cong cong môi, "Đúng vậy. Như vậy......"
"Vị phu nhân này, con sẽ đưa người đi trước."
"Nếu hai người muốn nói chuyện thì hãy hẹn hôm khác."
"Đưa đi?" Hứa Nguyệt cười tủm tỉm, "Tổ chương trình không cho con dẫn người đi đâu, nhà hàng là mẹ đặt giúp con, món ăn cũng là mẹ chọn, con còn muốn đi nơi nào?"
Giang Tư Úc: "?"
"Hì hì, chúng ta đã trở lại."
Sau khi Kiều An Nhiên đi vào thì những người khác cũng đi theo vào.
"Mệt chết tôi rồi, để tôi uống chút nước đã."
"Tôi chỉ muốn nằm thôi, tối nay ăn gì vậy? Hình như là có chút đói bụng rồi."
"Mấy người hẹn hò thì sao không đi ra ngoài ăn?" Giang Tư Úc hỏi.
"Thầy Giang và Thanh Thanh không phải cũng ở nhà sao? Vậy tại sao chúng tôi phải đi ra ngoài ăn?" Kiều An Nhiên nghi hoặc, "Đã ăn một bữa trưa ở bên ngoài, buổi tối vẫn là ở nhà nghỉ ngơi đi."
Trần Minh Phỉ gật đầu.
"Tôi đã cho đạo diễn Tần mặt mũi lắm rồi, tôi và Chu Sam còn cố tình chờ đến 5 giờ mới về, chứ 4 giờ là chúng tôi đã xem xong phim rồi."
Giang Tư Úc: "......"
Những người này căn bản không phải đi hẹn hò, bọn họ là đi ứng phó hẹn hò.
Giang Tư Úc đang buồn bực, chuông cửa vang lên.
"Để tôi đi mở cửa, có phải là cơm hộp tôi đặt đến rồi không?" Kiều An Nhiên lập tức rũ đi mệt mỏi, cậu ta nhảy xuống sô pha, chân trần đi về phía cửa.
"...... Không phải của tôi, thầy Giang, anh đặt cái gì vậy?"
Giang Tư Úc không đặt cái gì cả, hắn chỉ nghe nhà hàng kia rất khó đặt trước nên hắn mới nhờ Hứa Nguyệt giúp hắn.
Kết quả......
Như thế nào trực tiếp đưa đến nhà.
"Không gian trong vườn hoa không tốt bằng nhà hàng sao? Đặt thì cũng đặt rồi, để mọi người cùng nhau ăn đi."
Kiều An Nhiên chớp chớp mắt, "Tôi, mấy người chúng tôi cũng có phần sao?"
Giang Tư Úc quét mắt về phía Hứa Nguyệt, hắn vô cùng hợp lý mà hoài nghi Hứa Nguyệt muốn theo đi cùng nhưng không có chỗ nên mới gọi đồ ăn đến nhà.
"Ha, con cũng biết rất khó để có thể đặt bàn trước được mà. Mọi người nhìn cảnh sắc đi, vườn hoa này đẹp bao nhiêu, ăn ở đâu thì cũng là ăn mà."
"Không có việc gì, ăn ở nhà cũng giống nhau." Lộ Trạch Thanh thấy Giang Tư Úc rất để ý chuyện này, cậu nhỏ giọng hỏi hắn: "Thầy Giang, có phải anh muốn lén nói chuyện gì với tôi không?"
"Cũng không phải." Giang Tư Úc nói, "Chính là cảm thấy em nói đúng."
Lộ Trạch Thanh nghe được thì không hiểu gì, cậu đã nói cái gì?
"Ăn trước đã, đợi lát nữa nói."
Đoàn người đi đến vườn hoa, vườn hoa được trang trí với đèn nhỏ làm cả vườn hoa đều sáng lên.
"Oa, thật đẹp." Chu Sam cảm thán, "Cô Hứa bố trí sao?"
"Thật lãng mạn nga."
Giang Tư Úc nhìn về phía Hứa Nguyệt, Hứa Nguyệt câu môi, "Không khí đều đến này, đừng làm cho mẹ thất vọng nha."
"Con còn mua chocolate và hoa."
"Mẹ biết." Hứa Nguyệt đè thấp thanh âm, "Mẹ để phục vụ của nhà hàng cùng đem đến đây rồi."
Hai người nói thầm với nhau, những người khác không nghe thấy.
Lực chú ý của mọi người đều bị hấp dẫn bởi sự trang trí, trên bàn có nến, còn có một chai champagne.
Phục vụ của nhà hàng đẩy xe món ăn đến, mỗi món đều được đặt trên bàn dài, tổng cộng mười mấy món, tất cả đều được đậy nắp.
Sau khi bày biện xong, người phục vụ mở ra một cái nắp, Kiều An Nhiên đi lên nhìn, cậu ta còn cho rằng có món gì ngon.
Lại thấy Giang Tư Úc từ trong đó lấy ra một bó hoa hồng cùng với chocolate.
"Thanh Thanh."
Lộ Trạch Thanh quay đầu lại.
Giang Tư Úc từng bước một đi về phía Lộ Trạch Thanh, nháy mắt Lộ Trạch Thanh liền hiểu rõ ý của Giang Tư Úc.
Cảm giác nghi thức là dùng để chứng kiến một quan hệ bắt đầu.
Cũng không sợ đây chỉ là một quan hệ trên hiệp nghị.
Lộ Trạch Thanh rất rõ ràng, nhưng khi nhìn Giang Tư Úc ôm bó hoa, dưới ánh trăng đi về phía cậu thì trái tim của Lộ Trạch Thanh vẫn lỡ một nhịp đập.
"Tôi biết tặng hoa hồng cùng chocolate không có gì mới mẻ, nhưng đây cũng là chuẩn bị cho thổ lộ."
Những người khác cuối cùng cũng nhận ra, lập tức vây lại thành một vòng tròn, còn hưng phấn kích động hơn so với đương sự.
"Hóa ra hôm nay chúng ta được dính ánh sáng của Thanh Thanh."
"Thầy Giang cũng rất biết cách thể hiện."
Giang Tư Úc đứng trước mặt Lộ Trạch Thanh, hắn còn ôn nhu hơn cả ánh trăng, trái tim của Lộ Trạch Thanh không khống chế được mà đập liên tục.
"Bó hoa này rất đẹp." Giang Tư Úc đưa bó hoa ra, "Tôi nghĩ rằng em sẽ thích."
Ánh mắt Lộ Trạch Thanh khẽ nhúc nhích, cậu không biết đây là cảm giác gì. Lộ Trạch Thanh nhìn Giang Tư Úc, giọng nói có chút ngập ngừng, "Không phải vừa rồi mới tặng một bó sao?"
"Không giống nhau, bó hoa kia là mời em ăn tối với tôi, bó hoa này là muốn thổ lộ với em."
"Thầy Lộ, em nguyện ý yêu đương với tôi chứ?"
"Tuy rằng tôi không có kinh nghiệm làm bạn trai nhưng từ nhỏ năng lực học tập của tôi đã rất mạnh. Bất quá, chỉ lý thuyết thôi thì không đủ, còn phải dựa vào thực tiễn nữa. Vậy....."
"Thầy Lộ, em có thể cho tôi một cơ hội thực tiễn được không?"