Lý Chuẩn mới vừa nói xong, Nhan Thanh liền cảm giác sau lưng có vài ánh mắt hóng chuyện.
Cả người cậu đều không được tự nhiên, dưới sự khẩn trương lại uống thêm vài ngụm canh chua.
Bình nước vừa mở ra, một mùi chua lòm xông thẳng vào mũi.
Vĩ Ngư sợ chua, vừa ngửi xong đã thấy hàm răng bủn rủn, vừa muốn phun tào đã bị Từ Khải ở bên cạnh giẫm chân một cái, vừa hay giẫm trúng bàn chân mà Lý Chuẩn vừa giẫm làm cho y đau đến mức kêu lên.
“Từ Khải chó chết, hôm nay tao với mày chỉ có một người được sống thôi."
"Ngày này năm sau tao sẽ đốt tiền giấy cho mày."
Hai người bắt đầu đánh nhau.
Dọc theo đường đi cậu nói một câu tôi nói một câu, cũng khá náo nhiệt.
Nhan Thanh nửa trước còn nói chuyện cùng mọi người, đến nửa sau dạ dày bắt đầu khó chịu lên, cậu bắt đầu trở nên an tĩnh, ngồi co cụm tại chỗ, dùng bình nước đè bụng lại.
Lý Chuẩn liên tiếp nhìn cậu, lo lắng nói: “Nhan Nhan, khó chịu sao?”
Vùng ngoại ô rất ít xe đi, Lý Chuẩn dừng xe vào lề đường, mở hết cửa sổ xe rồi mở nắp bình canh chua rồi đưa đến bên miệng cậu, "Nào, uống ngụm canh chua đi."
Nhan Thanh khó chịu đến không muốn động đậy, nhưng ngửi được mùi canh chua thơm ngon, hé miệng nhỏ ra uống.
Cậu uống xong còn phun ra một hơi, nói: "Còn bao lâu mới về đến nhà?"
“Một giờ.” Lý Chuẩn dùng khăn ướt lau mặt cho cậu, lại dùng mu bàn tay sờ lên trán.
Nhan Thanh mệt đến không còn sức lực giãy giụa, nhấc mí mắt lên, thanh âm suy yếu, nói: "Vậy cậu lái xe đi, tôi vẫn có thể chịu được."
“Nhan ca, mày không thoải mái thì cứ nghỉ ngơi một lát, dù sao cũng còn sớm." Từ Khải thò đầu lên, đau lòng nhìn Nhan Thanh.
Nhan Thanh liếc ngang nhìn Từ Khải, nói: "Ai kêu mày chọn địa điểm xa như vậy? Nếu không phải bố đây không có sức lực thì giờ đã đấm chết mày rồi.”
Từ Khải tự biết sai rồi.
Chắp tay trước ngực sám hối.
“Nhan ca, xin lỗi, tao thật sự không biết mày đột nhiên bị say xe. Hôm đi mày không khoẻ, mấy ngày còn lại cũng thế sao?"
Vĩ Ngư nhéo nhéo cằm, nói: “Tao chỉ nghe nói qua người mang thai có khả năng sẽ đột nhiên từ không say xe thành say xe thôi."
Ngụy Hướng Viễn ngẩng đầu, nhìn lại đây, nói: “Nhưng Nhan Nhan là Alpha, sao có thể sẽ mang thai?”
Vĩ Ngư: “Đúng vậy, không nên.”
Từ Khải tát vào ót Vĩ Ngư một cái, nói: "Ngậm cái miệng thối của mày lại, không thấy mặt Nhan ca tái đi rồi sao, còn ở đây buôn chuyện."
Từ Khải xem qua không ít truyện tranh CP về Nhan Thanh và Lý Chuẩn.
Trong đó có một quyển vẽ về tình yêu AA, hai người bởi vì AA không thể mang thai, bị ngăn cản, trong truyện còn có đoạn Nhan Thanh vì không thể sinh con cho Lý Chuẩn mà cảm thấy áy áy khóc rất lâu, cuối cùng lựa chọn bỏ đi.
Đây là truyện tối hôm qua Từ Khải thức đêm để đọc.
Cho nên đối với câu nói của Vĩ Ngư liền cảm thấy vô cùng chói tai.
Từ Khải đánh xong, bên trong xe trầm mặc, không khí trở nên xấu hổ.
Trầm mặc cũng chỉ một phút, Vĩ Ngư nhanh chóng phản ứng lại, nhảy dựng lên cùng Từ Khải đánh một trận.
Ngụy Hướng Viễn ngồi cùng hàng ghế với hai người họ, vẻ mặt đạm nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm phong cảnh.
Bởi vì Nhan Thanh không thoải mái, tới trạm xe buýt của thành phố, Lý Chuẩn thả ba người phía sau xuống, để họ tự mình bắt xe về nhà.
Từ trạm xe buýt đến nhà từng người cũng không quá xa.
Cả đường Nhan Thanh mơ màng sắp ngủ.
Tuy rằng trên đường trở về có uống canh chua, nhưng khi về đến nhà, Nhan Thanh vẫn có cảm giác muốn nôn.
Mặt xanh lè xanh lét.
Xe vừa dừng trước cửa nhà, Nhan Thanh lập tức mở cửa xe vội chạy vào trong nhà.
Lý Chuẩn đi theo sau, đuổi theo đến cửa WC.
"Oẹ ——”
Nhan Thanh mở cửa WC ra, chống tay lên tường nôn vào bồn cầu.
Nôn đến mức trời đất tối tăm.
Lý Chuẩn nghe thanh âm liền cảm thấy đau lòng.
Hắn xoay người đổ ly nước ấm, chờ Nhan Thanh rửa mặt đi ra, đưa nước ấm cho cậu uống rồi đỡ cậu lên sô pha ngồi.
Nhan Thanh chật vật mà ngồi ở trên sô pha, ôm gối ôm lâm vào trạng thái tự bế.
Quá vất vả.
Mang thai thật sự rất đáng sợ.
Ai có thể chịu đựng mà sinh con ra thì cũng đều là thiên sứ.
Trên mặt Nhan Thanh vẫn đẫm nước, Lý Chuẩn lấy khăn bông lau khô cho cậu, thuận tiện sờ mặt Nhan Thanh, lạnh như băng, có vẻ vẫn còn rất khó chịu.
“Muốn ăn gì không? Tôi đi nấu cho cậu."
Nhan Thanh không muốn ăn uống gì, lắc đầu, ôm lấy gối ôm không muốn nói chuyện.
“Không thể không ăn cái gì, tôi đi làm điểm tâm, cậu chờ ở chỗ này nha, muốn xem TV hay là chơi game?"
“TV.” Nhan Thanh chậm rì rì nói ra lựa chọn.
Lý Chuẩn xoay người vào phòng bếp, vo gạo nấu cháo trắng.
Bật lửa xong, mở tủ lạnh ra, không có đủ nguyên liệu để nấu canh chua, nhưng lần trước dùng có dư mấy thứ, còn có mấy quả xoài vẫn còn tươi.
Có thể làm chút hoa quả chua ngọt cho Nhan Thanh khai vị.
Nấu cháo trắng có thời gian, trong lúc này, Lý Chuẩn rửa xoài sạch sẽ, cắt thành từng miếng nhỏ, nhanh chóng làm một bát nhỏ xoài chua ngọt.
Cháo trắng còn chưa nấu xong thì Lý Chuẩn bưng một bát xoài chua ra phòng khách.
Nhan Thanh khó chịu, thở ra một hơi, tay ôm lấy bụng, nghe thấy tiếng bước chân thì ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn Lý Chuẩn một cái.
Lý Chuẩn gắp một miếng xoài chua ngọt đưa đến bên miệng Nhan Thanh, nói: "Ăn hai miếng sẽ thấy thoải mái hơn đó."
Nhan Thanh há mồm ăn.
“Cảm ơn.”
Lý Chuẩn chỉ đút cho cậu mấy miếng liền dừng lại.
Nhan Thanh không còn quá khó chịu, vẫn còn muốn ăn, duỗi tay ra, nói: "Còn lại để tôi tự ăn đi."
Lý Chuẩn lại tránh khỏi tay cậu, "Còn lại phải chờ sau khi ăn cháo xong mới có thể ăn, không thể ăn một lúc quá nhiều, cậu vừa mới nôn xong dạ dày còn trống rỗng, ăn quá nhiều đồ chua sẽ làm tổn thương dạ dày."
"Chỉ ăn một miếng thôi, chỉ một miếng thôi." Nhan Thanh trông mong nhìn hắn, còn li3m li3m môi.
Lý Chuẩn không đành lòng, lại cho cậu ăn một miếng nhỏ, không đợi Nhan Thanh ăn xong đã bưng bát xoài đi.
Nửa giờ sau, Nhan Thanh ăn cháo trắng còn nóng hầm hập.
Non nửa bát cháo trắng xuống bụng, cuối cùng Nhan Thanh cũng sống lại.
Cậu xoa xoa bụng, cảm giác thân thể nhẹ nhàng đi rất nhiều.
Một bên thổi muỗng cháo, một bên phun tào: "Tôi không bao giờ đi ra ngoài chơi nữa đâu, khó chịu muốn chết, thiếu chút nữa chết ở trên xe rồi."
Cậu chưa bao giờ say xe, trước khi xuất phát cũng không nghĩ tới mình sẽ bị say xe.
Kết quả lại nôn đến rối tinh rối mù.
Không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn là do mang thai rồi.
Tay Nhan Thanh xoa dạ dày rồi trượt tay xuống, nhẹ nhàng vỗ lên bụng, mắng trong lòng:
Quỷ đòi nợ này, kiếp trước chắc ba ba thiếu tiền mi rồi.Sau khi Nhan Thanh ăn uống no đủ, bắt đầu mệt rã rời.
Nhưng cậu không thể chịu đựng việc chưa tắm rửa đã lên giường ngủ.
Dong dong dài dài xong vẫn chạy đi tắm rửa.
Khi cậu đi tắm, Lý Chuẩn vẫn chưa trở về.
Cơ Khí quản gia hơi bị trục trặc, Lý Chuẩn đang kiểm tra cho nó, cũng may vấn đề không lớn, chỉ cần dùng mười phút đã sửa chữa được.
Nhan Thanh vẫn chưa tắm xong, Lý Chuẩn định chờ cậu ra mới nói lời tạm biệt.
Cơ Khí quản gia bởi vì trục trặc, mấy ngày nay không có dọn vệ sinh, bây giờ sửa xong thì bắt đầu thu dọn nhà cửa, Lý Chuẩn ngồi trên sô pha chờ Nhan Thanh, nâng chân lên để cơ khí quản gia hút bụi.
Sau đó hắn thấy một quyển sách đặt trên sô pha.
《 Làm tốt thai giáo là bắt đầu của giáo dục tốt 》
Chỗ một phần ba quyển sách còn nhét bookmark vào đánh dấu.
Lý Chuẩn tò mò mở ra, thấy được ghi chú bên trong, có hai loại kiểu chữ, một kiểu là thanh tú, kiểu còn lại hắn vô cùng quen thuộc là nét chữ có lực.
Kiểu chữ này hắn liền đoán được là do Nhan Thanh viết.
(
Cụ thể là nét chữ thanh tú là Mình có bé con rồi, nét chữ hữu lực mà Chuẩn ca quen là của Nhan Thanh, tôi đoán Mình có bé con rồi chính là con dâu nhà thím Chu, thấy thím miêu tả giống lắm.)Lý Chuẩn cầm sách lên, đi lại trong phòng khách một vòng, cuối cùng tầm mắt dừng ở cửa thư phòng.
Hắn nhìn thoáng qua cửa phòng tắm, xác định Nhan Thanh sẽ không tắm xong sớm, mở cửa thư phòng đi vào.
Hắn thấy bên trong có rất nhiều sách về mang thai.
Tất cả đều rất quen mắt.
Đây đều là những quyển sách mà hắn đã ký nhận chuyển phát nhanh cho Nhan Thanh, cậu còn lừa hắn rằng sách này nhận cho anh dâu cậu.
Tuy rằng hắn có chuẩn bị tâm lý, nhưng khi nhìn thấy những quyển sách này, Lý Chuẩn vẫn nhịn không được mà thất thố.
Hắn ôm chặt tim mình, nơi đó đập đến mức không hề có quy luật, như là muốn nhảy ra từ cổ họng.
Nhan Nhan.
Nhan Nhan của hắn, là một Omega.
Còn trộm mang thai con của hắn.
Đáng chết, vậy mà dám lừa hắn lâu như vậy.
Nếu hắn không phát hiện, có phải cậu định lừa dối hắn cả đời này hay không?
Tuy rằng không biết Nhan Nhan vì sao giả vờ làm Alpha, nhưng dù cậu là Alpha hay Omega thì hắn vẫn yêu cậu như vậy.
Lý Chuẩn sờ mặt, đặt sách lại chỗ cũ, nhanh chân bước ra ngoài.
Hắn cất 《 Làm tốt thai giáo 》 thả lại chỗ cũ, vừa mới cất xong thì Nhan Thanh mở cửa phòng tắm ra, mặc đồ hưu nhàn ra ngoài.
Lý Chuẩn nhìn thấy Nhan Thanh, tầm mắt không tự chủ được ngó xuống bụng cậu.
Bộ hưu nhàn rộng thùng thình, cái gì cũng nhìn không ra.
“213 sửa được rồi sao?” Nhan Thanh xoa tóc đi ra.
“Sửa được rồi.”
“Chủ nhân, mời nâng chân lên để tôi dọn dẹp."
Nhan Thanh mới vừa nói xong, 213 đã đẩy máy hút bụi tới phía sau cậu.
Nhan Thanh bị hoảng sợ, nói: "Trời ạ, sao mày đi đường không có thanh âm gì vậy?"
“Thực xin lỗi chủ nhân, có cần tôi kiểm tra thân thể cho ngài không?" 213 còn có thể làm một vài kiểm tra nhỏ cho thân thể.
“Không không không, không cần, kệ tao." Nhan Thanh bị doạ, cất bước liền chạy.
Cậu chạy ra phía sau nấp vào Lý Chuẩn theo bản năng, bản năng bắt cậu tìm một nơi an toàn để trốn đi.
Lý Chuẩn cong khóe môi, trong mắt tràn đầy ý cười.
"Tôi về nhà trước, cậu nghỉ ngơi sớm nha."
“A? Hiện tại liền đi sao?” Nhan Thanh nghe hắn nói phải đi, trong lòng bỗng cảm thấy không mấy vui vẻ, nhưng cậu cũng không nghĩ đến nguyên nhân là gì.
"Ừm, không phải cậu mệt sao? Nghỉ ngơi sớm đi." Lý Chuẩn sờ sờ mái tóc ướt dầm dề của cậu, dặn dò: "Trước khi ngủ nhớ lau khô tóc."
Nhan Thanh tùy ý lau một chút, nói: "Biết rồi, lát tôi sấy tóc."
Lý Chuẩn đi rồi.
Vừa đến huyền quan lại dừng lại.
Nhan Thanh nhìn chằm chằm vào bóng dáng hắn, nhìn thấy hắn dừng lại, trái tim như nâng cao, theo bản năng ngừng thở, nghĩ hắn có phải muốn ở lại hay không, trong lòng có chút chờ mong.
Lý Chuẩn thấy hết vẻ mặt của cậu, khoé môi cong lên một độ cong không dễ phát hiện, nói: "Tôi về đến nhà sẽ gửi tin nhắn cho cậu."
Nhan Thanh uể oải đáp: "Ò, biết rồi.”
Sau khi Lý Chuẩn rời đi, Nhan Thanh cảm giác cả nhà đều trở nên trống rỗng.
Rõ ràng đa số chỉ có mình cậu ở đây, nhưng bây giờ lại cảm thấy quá mức quạnh quẽ.
Nhan Thanh không biết mình đứng ở phòng khách bao lâu, khi lấy lại tinh thần, nước đã chảy theo ngọn tóc xuống mặt, cậu sờ mặt, lạnh như băng.
Mới vừa tắm rửa xong, cảm giác nóng hổi kia đã tan đi.
Nhan Thanh xoa xoa khuôn mặt, muốn mình lên tinh thần.
Cậu nằm liệt trên sô pha, nhớ tới tóc còn chưa sấy, nhưng lại không muốn làm.
Cậu nằm trên sô pha, cầm lấy quyển sách giấu dưới kẽ hở.
Mở ra bị trí để bookmark, tiếp tục đọc.
Cậu nhìn thấy trong sách nói, nghe nhạc nhẹ có thể hỗ trợ thai giáo, vì thế bảo 213 bật nhạc lên.
“213, bật nhạc thiếu nhi lên."
"Con thỏ nhỏ trắng trắng, hai lỗ tai dựng thẳng lên......"
"Đổi bài khác.”
“Hai lão hổ hai lão hổ chạy trốn mau, chạy trốn mau, một con không có đôi mắt một con không có lỗ tai, thật là kỳ quái……”
“Đổi, đổi, đổi thành âm nhạc cổ điển, thuần âm nhạc." Nhan Thanh nói.
Một giai điệu âm nhạc vang lên, Nhan Thanh nghe mà mơ màng sắp ngủ, dựa lên sô pha, mí mắt bắt đầu đánh nhau.
Thế cho nên cậu không nghe thấy tiếng chuông cửa.
Lý Chuẩn ở ngoài cửa đợi trong chốc lát, chờ không thấy cửa mở, lại lui về sau nhìn thấy phòng khách vãn còn sáng.
Chẳng lẽ là ngủ quên trên sô pha sao?"
Hắn nhịn không được nghĩ như vậy, mở cửa tiến vào bên trong.
Lý Chuẩn đổi lại dép lê, đi vào trong, thấy trên sô pha gồ lên một cục.
Nhan Thanh co người lại, trên người đắp một tấm thảm mỏng, nhìn qua là tùy tiện sờ thấy nên đắp lên.
Hắn đi thật nhẹ nhàng, nhìn thấy đầu Nhan Thanh vẫn còn ướt dầm dề, nhíu mày.
Vừa rồi còn dặn dò nhất định phải khô tóc mới được ngủ, đáp ứng xong thì lại ném ra sau đầu, cậu vẫn luôn ở một mình, những năm này làm sao có thể tự chiếu cố bản thân đây?
Lý Chuẩn tìm máy sấy ở trong ngăn kéo.
Trở lại sô pha, Lý Chuẩn cúi người xuống, thấp giọng nói: "Nhan Nhan, dậy nào tóc còn chưa có khô đâu."
Nhan Thanh không nhúc nhích.
“Nhan Nhan, mau đứng lên, còn không ngồi dậy, tôi....."
Nhan Thanh ngủ đến mơ mơ màng màng, mơ hồ cảm giác có thanh âm bên tai, quay đầu lại muốn nhìn, lại bởi vì khoảng cách quá gần, khi cậu xoay người, cánh môi không cẩn thận cọ qua cánh môi Lý Chuẩn.
Khi Nhan Thanh cảm giác được, sợ đến mức lập tức tỉnh lại.
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ.
Thời gian như dừng lại.
Ánh mắt Lý Chuẩn khoá lên môi Nhan Thanh, nhịn không được dụ hoặc, cúi đầu xuống.
Nhan Thanh cũng ma xui quỷ khiến mà nhắm mắt lại.
“Leng keng.” Thanh âm chuông cửa vang lên, làm hai người sắp chạm môi nhau bỗng nhiên bừng tỉnh.
Nhan Thanh nhanh tay đẩy Lý Chuẩn ra, khi hắn đứng lên tim vẫn còn đang đập rất nhanh.
Nhan Thanh xấu hổ đến mức mặt đỏ bừng, chân trần chạy ra huyền quan mở cửa.
Bên ngoài cửa là Bạch Thư và Nhan Quyết.
Ánh mắt Nhan Quyết đánh giá Nhan Thanh từ trên xuống dưới, nhìn thấy đầu cậu ướt dầm dề liền cau mày, khi thấy quần áo cậu lộn xộn, chân còn không mang giày, vẻ mặt càng trở nên nghiêm túc.
Nhan Thanh đối diện với vẻ mặt nghiêm túc của Nhan Quyết, theo bản năng khẩn trương, nắm chặt nắm tay, đứng thẳng tắp.
“Anh, anh dâu." Nhan Thanh ngoan ngoãn chào.
Sắc mặt Nhan Quyết không vì cậu ngoan ngoãn mà trở nên tốt đẹp, trầm mặt, cả giận nói: "Sao không đi dép vào?"
“Quên, quên mất.” Nhan Thanh mở cửa ra, nhường đường cho hai người đi vào.
Nhan Quyết trầm giọng cả giận nói: “Mau đi dép vào, đi chân trần còn thể thống gì."
Nhan Thanh chân trái dẫm lên chân phải, sát tới lau đi, cúi đầu nói: “Cũng, cũng không lạnh.”
Bạch Thư kéo cánh tay Nhan Quyết, giận dữ đập vài cái vào ngực anh, "Có ai quan tâm em trai như anh sao? Sợ em ấy lạnh chân thì nói thẳng ra, đã đen mặt còn hung như vậy, về sau ai gặp anh cũng sẽ sợ, bé con nhìn thấy anh đều sẽ khóc."
Nhan Quyết chịu đánh chịu mắng, sau khi bị Bạch Thư giáo dục thì vẻ mặt chuyển biến tốt một chút, nhưng sắc mặt vẫn vững vàng như cũ.
Nhan Thanh nhéo nhéo lỗ tai, đi theo sau Nhan Quyết vài trong.
Ngữ khí Nhan Quyết tuy rằng chậm lại, nhưng vẫn nhịn không được nhắc mãi: "Tắm xong không biết đường sấy tóc, quần áo thì nhăn nhúm, nếu không phải mày đang sống một mình thì tao còn nghi mày có đang làm loạn với....... Cậu là ai?"
Thanh âm đột nhiên cất cao, ngữ khí cũng trở nên nguy hiểm.
Nhan Thanh đứng ở phía sau, giật cả mình, lông tơ đều dựng thẳng lên.
Thân hình Lý Chuẩn tương đương với Nhan Quyết, chỉ là Nhan Quyết ở trong quân đội một thời gian dài nên thân thể tương đối lớn, nhưng khi hai người đứng chung thì khí tràng không ai kém ai.
Nhan Quyết nghĩ đến vừa rồi Nhan Thanh quần áo hỗn độn, ánh mắt trở nên sắc bén lên, nói: "Cậu và Nhan Nhan nhà tôi có quan hệ gì?"
“Anh, cậu ấy là bạn cùng bàn của em, là Alpha cao cấp."
Nhan Thanh nghe thấy ngữ khí của Nhan Quyết liền cảm thấy khẩn trương. Đặc biệt là khi hai Alpha cao cấp giương cung bạt kiếm, bị doạ run, vội đứng giữa hai người giải thích.
Hành động của cậu khiến Nhan Quyết không thoải mái.
Cảm giác như bảo hộ người phía sau.
“Chỉ là bạn cùng bàn? Bạn cùng bàn đã trễ thế này còn xách đồ theo?" Ánh mắt Nhan Quyết dừng lại trên ba lô hắn xách theo đồ.
Nhan Thanh nghiêng đầu, cũng thấy nghi hoặc.
Nhưng vì để cho anh cậu không hoài nghi, cậu vẫn làm bộ cảm kích, vội nói: "Anh, bạn cùng bàn ngủ lại cũng rất bình thường mà, bọn em còn hẹn cùng nhau đọc sách làm bài thi nữa."
“Cùng nhau đọc sách, cùng làm bài? Mày? Mày sẽ ngoan như vậy chắc?" Nhan Quyết cười nhạo một tiếng, hiển nhiên không tin lời Nhan Thanh nói.
Lý Chuẩn nghe xong cảm thấy không thoải mái, xen mồm nói: "Đại ca, chúng tôi gần đây đều học cùng nhau, Nhan Nhan rất nghiêm túc học tập, cậu ấy nỗ lực hơn bất kỳ ai, muốn thi được thành tích tốt, chúng tôi đã định là sẽ cùng thi đậu đại học đế đô.”
“Thi đại học đế đô?” Ánh mắt Nhan Quyết nghiêm khắc chuyển hướng qua Nhan Thanh.
Trong đầu Nhan Thanh vẫn chỉ chú ý đến câu Lý Chuẩn nói muốn cùng nhau thi đậu đại học đế đô, sửng sốt một chút, lơ đãng nói: "Dạ, đúng vậy."
Nhưng bộ dạng không kiên định này của cậu, ở trong mắt Nhan Quyết chính là đang chột dạ.
Vậy là vừa rồi Lý Chuẩn nói dối anh.
Nhan Quyết ghét nhất là người nói dối.
Anh xụ mặt xuống, cáu giận quát lớn: "Mày cũng muốn thi đậu đại học đế đô cơ à? Mày nghĩ đại học đế đô là cái gì? Trước kia tao nỗ lực học tập mới thi đậu, mày nói xem, cả học kỳ này có lần nào mày không thi được hạng nhất đếm ngược? Mày tìm ra thì tao quỳ xuống xin lỗi mày."
Nhan Thanh bị răn dạy, sắc mặt xấu đi.
Hai tay rũ xuống nắm thành quyền, gắt gao c ắn môi dưới, vành mắt phiếm hồng, nước mắt như sắp chảy ra.
Nhan Quyết thấy cậu cúi đầu không nói, có chút không đành lòng, nhưng cuối cùng vẫn lạnh mặt, tiếp tục giáo huấn.
"Mày rốt cuộc muốn như thế nào? Mày có biết có bao nhiêu người muốn xem kết quả thi đại học của mày không? Bao nhiêu người chờ để chê cười mày, mà mày thì dễ dàng đưa mặt ra cho người ta vả."