“Thịt bò……”
“Đổi cái khác.”
Nhan Thanh vừa định nói muốn ăn cơm rang thịt bò, còn chưa nói hết đã bị Lý Chuẩn đánh gãy.
Cậu chép miệng, nói: "Hôm qua đâu có ăn, hôm nay có thể ăn không?"
Cậu cũng không có biện pháp, nhóc con trong bụng thích như vậy.
Cậu có thể nhịn, nhưng nhóc con thì không thể.
Nhan Thanh yên tâm thoải mái tìm một cái cớ cho mình.
Lý Chuẩn cuối cùng vẫn phải làm cơm rang thịt bò cho Nhan Thanh, còn làm cho cậu một nồi canh xương sườn và bắp ngô.
Buổi tối.
Nhan Thanh sợ mai mình dậy muộn, trước khi ngủ, đầu cậu rối tung, đẩy cửa thư phòng ra nói với Lý Chuẩn đang chuẩn bị lên giường: "Ngày mai trước chín giờ tôi còn chưa dậy thì cậu nhớ đánh thức tôi nha."
“9 giờ, phải dậy sớm vậy sao?" Lý Chuẩn hỏi.
"Phải rửa mặt, hơn nữa gần đây buổi sáng mỗi ngày tôi sẽ đi WC một lần, lăn đi lộn lại chỉ còn hơn nửa giờ, vừa vặn đủ cho tôi về nhà." Nhan Thanh vừa nói vừa ngáp một cái.
"Vậy có cần tôi đánh thức cậu sớm hơn một chút không?" Sáu giờ mỗi ngày đồng hồ sinh học của Lý Chuẩn lại hoạt động.
“Không không không, cuối tuần tôi muốn đi ngủ nhiều hơn." Nhan Thanh vội vàng từ chối.
Sáu giờ sáng.
Lý Chuẩn rời giường.
Mười phút sau, ra cửa chạy bộ.
Một bên hắn đặt một đơn trái cây và thịt trên Tinh Võng, sau đó lại chạy ra siêu thị mua chút đồ ăn vặt mà Nhan Thanh thích, còn có rau củ tươi sống.
7 giờ rưỡi đúng giờ mang theo đồ vật về nhà.
Vừa đến cửa đã đặt đồ xuống, rồi ra nhận đơn hàng chuyển phát nhanh mà người máy giao đến.
Lý Chuẩn ra cửa, xác nhận dấu vấn tay, ký nhận chuyển phát nhanh.
Sau đó đi đến phòng tắm để tắm rửa.
8 giờ đúng, Lý Chuẩn tắm rửa xong, thay đổi một bộ quần áo mới.
Khi hắn đi ra, phòng bếp vốn chất đống đồ vật đã được 213 phân loại xong.
Lý Chuẩn chọn lựa nguyên liệu làm bữa sáng, tiến vào phòng bếp, bắt đầu chuẩn bị làm bữa sáng.
Lúc làm bữa sáng, Lý Chuẩn thuận tiện nấu luôn một nồi canh chua lớn.
Cách 9 giờ vẫn còn năm phút, Lý Chuẩn bưng tất cả đồ ăn đặt lên bàn, rửa tay xong, cất tạp dề rồi đi vào phòng ngủ chính.
Nhan Thanh còn đang ngủ say.
Điều hòa mở nhiệt độ vừa phải, ngủ cả đêm, Nhan Thanh thấy có chút nóng, thò một chân ra gác lên chăn.
Tư thế ngủ nghiêng, gối đầu bị cậu ném đến bên chân, không có gối đầu, miệng nhỏ khẽ nhếch, khoé miệng có một tia dấu vết trong suốt.
Tóc lộn xộn, so với hôm qua khi Lý Chuẩn nhìn thấy thì còn loạn hơn.
Lý Chuẩn nhìn thấy bộ dạng đáng yêu của Nhan Thanh, nhịn không được nở nụ cười.
Trước khi đánh thức Nhan Thanh, hắn mở camera ra, chụp hình ảnh đáng yêu này vào album.
Làm xong mọi chuyện, vừa lúc 9 giờ.
Chuông báo thức Nhan Thanh đặt ở đầu giường bị Lý Chuẩn nhanh tay tắt đi.
Một tiếng này căn bản không đủ để đánh thức Nhan Thanh đang ngủ ngon.
Lý Chuẩn quỳ một gối lên giường, để sát vào Nhan Thanh đang nằm giữa giường, nhẹ nhàng đẩy lên bả vai cậu, kiên nhẫn nói: “Nhan Nhan, rời giường, đã 9 giờ rồi, nếu cậu không dậy sẽ đến muộn đó."
Nhan Thanh cảm giác bên tai có tiếng ong ong của muỗi, cậu tức giận không chịu được, muốn đập chết muỗi mà đập vài lần vẫn không được.
Con muỗi kia ngày càng kêu to, diễu võ dương oai trước mặt cậu.
Nhan Thanh tức giận không thôi, chiến đấu với muỗi.
Con muỗi kia đắc ý bay tới bay lui, cuối cùng ngừng trước mặt cậu, khi cùng nó đối mặt nhau, Nhan Thanh cuối cùng cũng thấy được mặt nó.
Nháy mắt bị doạ tỉnh.
Con muỗi này có khuôn mặt y đúc với Lý Chuẩn.
Thế cho nên, cậu mở to mắt, nhìn thấy Lý Chuẩn gần trong gang tấc, theo bản năng mà tát lên khuôn mặt đẹp trai của hắn.
Một cái tát này, đánh bay mọi phẫn nộ đối với con muỗi cứ vo ve vừa rồi.
Lý Chuẩn không hề phòng bị, bị tát một cái.
"Bốp” một thanh âm vang lên, mắt thường có thể thấy khuôn mặt hắn sưng lên.
Một dấu ấn bàn tay xuất hiện rõ ràng trên khuôn mặt Lý Chuẩn.
Nhan Thanh: “……”
Sau khi đánh xong, bị một thanh âm lớn doạ đến mức hoàn toàn thanh tỉnh, ngón tay run run, vươn tay lên sờ vào mặt Lý Chuẩn, ngón tay thon dài dừng ở bên mặt mà Lý Chuẩn bị đánh đỏ lên.
Không có biến mất.
Đầu ngón tay còn có độ ấm cơ thể.
Đây là thật sự Lý Chuẩn.
Không phải muỗi.
Lý Chuẩn dùng đầu lưỡi đỉnh đỉnh gương mặt bị đánh sưng, không bực mà cười, nói: "Khi ngủ dậy dễ cáu như vậy sao?"
Nhan Thanh xấu hổ không thôi, lại nhẹ nhàng chạm chạm vào khuôn mặt bị thương của Lý Chuẩn, nuốt nuốt nước miếng, khẩn trương nói: "Tôi giúp, giúp cậu bôi thuốc nha."
Vài phút sau.
Trong phòng có thêm một hòm thuốc được mở ra.
Nhan Thanh cầm tăm bông, bắt đầu bôi thuốc tiêu sưng lên mặt Lý Chuẩn.
Vừa mới bắt đầu, cậu chưa nắm chắc được lực đạo, không cẩn thận dùng sức, Lý Chuẩn nhịn không được kêu lên, Nhan Thanh theo bản năng mà nhẹ nhàng thổi thổi cho hắn.
Một hơi này, nháy mắt thổi đi tất cả đau đớn.
Lý Chuẩn nhìn chằm chằm đôi mắt Nhan Thanh, Nhan Thanh cũng nhìn hắn, trên tay còn cầm tăm bông, lại không có động tác gì.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Trong phòng an tĩnh đến mức chỉ nghe được tiếng hít thở và tiếng tim đập của nhau.
Bọn họ cơ hồ đồng thời nhớ tới lần trước ở phòng khách thiếu chút nữa hôn nhau.
Nhan Thanh nhìn chằm chằm mặt Lý Chuẩn, ma xui quỷ khiến hạ tầm mắt, nhìn thoáng qua môi của hắn.
Ngay sau đó.
Không biết là ai động miệng trước.
Chuồn chuồn lướt nước vài cái xong, sau đó là thâm nhập thăm dò.
Khi hôn đến mức quên mình, Nhan Thanh nằm lại trên giường.
Vạt áo ngủ bị xốc lên....
“Đinh đinh đang……” Tiếng chuông báo thức làm bừng tỉnh hai người đang trâm mê trong đó.
Nhan Thanh dọa run run, dưới sự khẩn trương, lại cắn vào đầu lưỡi Lý Chuẩn.
Lý Chuẩn bị tát một cái, giờ lại bị cắn, đau đến mức hít khí lạnh.
“Xin, xin lỗi, tôi, tôi không cố ý, không có kinh nghiệm, không cẩn thận liền....." Khi nói cậu còn nuốt nuốt nước miếng.
Sau đó nhớ tới chính mình còn chưa có đánh răng, nhảy xuống giường chạy vào phòng tắm.
Chạy đến phòng tắm, đối diện với gương nhìn khuôn mặt đỏ bừng của mình, còn có hai cánh môi bị hôn đến mức đỏ lên.
Cậu còn chưa đánh răng, sao Lý Đại Đinh vẫn còn hôn được?
Nhan Thanh mặt lại đỏ lên vài phần, cậu đưa tay đến bên miệng, hà ra mấy hơi thở.
Lại ngửi ngửi.
Trong lòng có chút an ủi.
Ít nhất không có hôi miệng.
Nhan Thanh ở phòng tắm rất lâu, tầm 9 giờ 40 mới bắt đầu đi ra ngoài.
“Ăn sáng trước rồi hãy đi, tôi lái xe đưa cậu qua đó." Lý Chuẩn nói.
Bởi vì bị cắn đầu lưỡi, khi Lý Chuẩn nói chuyện, ngữ điệu có chút kỳ quái.
Nhan Thanh không dám trêu chọc ngữ điệu của hắn, cậu biết rõ đây là hoạ do chính mình tạo ra.
Lý Chuẩn pha sẵn sữa bò cho Nhan Thanh, bên ngoài ghi là sữa bột cho thanh thiếu niên nhưng thực tế bên trong là sữa bột dinh dưỡng dành cho người mang thai.
Sữa bột là Lý Chuẩn mua, cũng là hắn sửa bao bì.
Nhan Thanh hoàn toàn không biết gì cả, chỉ là cảm thấy sữa bò rất ngon, mỗi ngày đều sẽ ngoan ngoãn uống hết.
Lý Chuẩn bị cắn đầu lưỡi, không có biện pháp ăn cái gì, chỉ có thể ngồi ở bên cạnh nhìn Nhan Thanh ăn.
Trong lòng Nhan Thanh hổ thẹn, đẩy sữa bò của mình đến trước mặt Lý Chuẩn, nói: "Không thì cậu uống sữa đi! Sữa này uống ngon lắm!"
“Không cần, tôi không thích uống sữa bò.” Lý Chuẩn cự tuyệt ý tốt của Nhan Thanh.
“Vậy cậu ăn cái gì? Đầu lưỡi của cậu..... Lại không thể ăn cái gì.” Ngay cả nói chuyện còn không rõ lời thì có thể ăn được cái gì?
“Có thể ăn, tôi tránh ra khá nhanh nên không cắn sâu đâu, cậu không cần lo lắng.” Lý Chuẩn múc cho mình một bát cháo trắng nhỏ, ăn từng muỗng từng muỗng cho Nhan Thanh xem.
Khi ăn mặt không đổi sắc.
Nhan Thanh nhìn chằm chằm Lý Chuẩn ăn một bát cháo, thấy hắn đúng là không vấn đề gì liền tin tưởng lời hắn nói.
“Thực xin lỗi.”
"Mau uống sữa trước đi, ăn sáng xong thì nói với anh dâu cậu là chúng ta đến muộn mười phút." Lý Chuẩn vươn tay xoa đầu Nhan Thanh.
Nhan Thanh mới vừa làm chuyện sai lầm, lúc này cũng không phản kháng, tùy tiện để Lý Chuẩn xoa đầu tóc mình.
Chờ cậu ăn xong bữa sáng, uống sữa xong, Lý Chuẩn đã chuẩn bị hết tất cả đồ vật.
Hai cái bình giữ nhiệt, còn có chìa khóa xe.
"Xong hết chưa?”
Chén đũa còn lại để cho Cơ Khí quản gia rửa.
"Xong rồi.” Nhan Thanh uống xong ngụm sữa cuối cùng liền đứng dậy.
Hai mươi mấy phút sau, Lý Chuẩn đưa Nhan Thanh bình an đến nơi, hơn nữa nhìn theo Nhan Thanh vào cửa thì mới lái xe rời đi.
Trên đường trở về, Lý Chuẩn tìm phòng khám gần đây ở trên Tinh Võng, lái xe đến.
Nơi hắn đến chính là một bệnh viện tư nhân.
Lý Chuẩn đẩy cửa ra, đi vào trong, thấy một vị bác sĩ trẻ tuổi đeo kính gọng vàng.
Bác sĩ ngẩng đầu, thấy Lý Chuẩn thì cả kinh kêu lên, rất nhanh thu hồi lại sự kinh ngạc, lộ ra nụ cười mỉm chuyên nghiệp.
"Chào cậu, cậu không thoải mái ở đâu sao?"
Lý Chuẩn nghe thanh âm bác sĩ, nhíu mày.
Thanh âm này, tuy rằng hắn chỉ nghe qua một lần, nhưng nghe qua là không quên được, thế cho nên bây giờ lại nghe được thì lập tức nhận ra.
Hắn hồi tưởng về đoạn đường mà mìn lái xe qua đây, nhớ tới ngày Nhan Thanh gặp nguy hiểm ấy, đột nhiên bỏ hắn lại một mình.
Khoảng cách từ nơi đó đến bệnh viện rất gần.
Đây có lẽ là bệnh viện mà Nhan Thanh thường tới làm kiểm tra, vị bác sĩ trước mặt này, chính là người đầu tiên biết cậu mang thai.
Cảm giác ghen ghét nảy sinh ở trong lòng.
Lý Chuẩn nhìn ánh mắt bác sĩ, lộ ra một tia nguy hiểm.
Bác sĩ vô cùng nhanh nhạy với nguy hiểm, cảm giác nguy hiểm mà y thấy được chính là tư thiếu niên trẻ tuổi này phát ra.
Thiếu niên này chưa thành niên mà đã có sẵn khí phách như vậy, làm người ta không thể vì tuổi tác mà dễ dàng hạ thấp hắn.
Lại là một người lãnh đạo trời sinh.
Một vị vạn người kính ngưỡng, một Alpha cao cấp khiến người ta hâm mộ.
"Xin hỏi, cậu không thoải mái ở đâu sao?" Bác sĩ quyết định trước tiên đánh vỡ trầm mặc.
"Đầu lưỡi tôi bị cắn." Lý Chuẩn nói.
"Vậy cậu vào trong ngồi đi để tôi kiểm tra xem có bị nặng hay không, nếu nghiêm trọng thì có thể phải tiêm đấy." Bác sĩ vẫn duy trì chức nghiệp, đưa Lý Chuẩn vào bên trong.
Vài phút sau, bác sĩ kiểm tra xong cho Lý Chuẩn, hỏi: "Đây không giống tự cắn vào lưỡi, là bị bạn cắn sao?"
“Bị người yêu cắn.” Khi Lý Chuẩn nói ra hai chữ người yêu, nội tâm ấu trĩ được thoả mãn.
"Ồ, là vậy sao, vậy chắc người yêu cậu rất mạnh nhỉ?" Bác sĩ vô tình tìm hiểu riêng tư của người bệnh, không tiếp tục ở lại, đi đến bàn làm việc kê đơn thuốc.
"Tôi cho cậu thuốc giải nhiệt cầm máu, tiêu sưng giảm đau, cậu uống liên tục ba ngày. Ba ngày kế tốt nhất không nên ăn gì, ăn thức ăn lỏng thôi là được rồi."
Lý Chuẩn đi về phía bàn làm việc của bác sĩ, tùy ý nhìn nhìn mấy quyển sổ khám bệnh.
Đầu ngón tay xẹt qua vài lần, nhưng đều không mở ra xem nội dung bên trong.
Bác sĩ vẫn duy trì nụ cười, ở lần thứ năm Lý Chuẩn xẹt đi qua, nhịn không được nói: "Bạn học này, đây là riêng tư của người bệnh, tôi hy vọng cậu không cần đánh chủ ý lên nó."
Lý Chuẩn cười trông có chút đểu, khuỷu tay chống ở cửa sổ phòng khám, nhìn về phía bác sĩ, nói: "Tôi không đánh chủ ý đến nó, nhưng tôi muốn tìm một người bệnh mà bác sĩ từng khám."
Bác sĩ khép ống đựng bút lại, cười nói: “Xin lỗi, đạo đức nghề nghiệp của bác sĩ là không được tiết lộ riêng tư của bệnh nhân....."
“Có phải có một Omega đang mang thai đến khám ở đây không?" Lý Chuẩn trực tiếp mở miệng đánh gãy lời bác sĩ.
Tuy rằng Lý Chuẩn không nói thẳng tên nhưng bác sĩ vẫn biết được người hắn nói đến là Nhan Thanh.
“Thực xin lỗi, tuy rằng chỗ tôi chỉ là một phòng khám nhỏ nhưng mỗi ngày bệnh nhân tới cũng rất nhiều, trong đó có Omega đang mang thai cũng không ít, cho nên tôi không biết người cậu nói là người nào." Bác sĩ bắt đầu tinh tế đánh giá Lý Chuẩn.
Alpha cao cấp, có vẻ cũng tầm tuổi Nhan Thanh, vậy mà có ngữ khí ngạo mạn khiến người khó chịu như này.
Hẳn là một người cha khác của nhãi con trong bụng tiểu khả ái rồi.
Chậc chậc.
Tiểu khả ái sao lại bị một Alpha như này theo đuổi vậy? Còn chưa đánh dấu mà đã mang thai rồi.
Theo xã hội phát triển, tỉ lệ sinh của con người ngày càng giảm xuống, tới bây giờ, Alpha cùng Omega kết hợp, cho dù là đánh dấu, tỉ lệ mang thai cũng thấp hơn 30%.
Xác suất mang thai của Alpha cao cấp và Omega cao cấp khi kết hợp cũng tương đối cao, tầm trên dưới 50%, nhưng những con số này đều lấy tiền đề là họ đã đánh dấu nhau.
Nhưng tiểu khả ái vẫn chưa bị đánh dấu mà đã mang thai.
Nhìn dáng vẻ chắc là hai người ngoài ý muốn kết hợp.
Chuyện như vậy có thể phát sinh, tương đương với kỳ tích.
Nếu không phải Alpha trước mặt này nhìn khó chịu thì bác sĩ đã muốn tìm cơ hội nghiên cứu tin tức tố của bọn họ.
"Khoảng tầm ba tháng gần đây, tuổi cậu ấy xấp xỉ tôi." Lý Chuẩn tiếp tục nói.
“Thật sự xin lỗi, người bệnh quá nhiều, tôi……” Bác sĩ nói.
“Bác sĩ, Omega tuổi xấp xỉ tôi lại còn đang mang thai, phòng khám của các anh chắc một năm cũng khó tiếp nhận một người đi? Ví dụ đặc thù như vậy cũng không nhớ được sao?"
Lý Chuẩn nghĩ đến vị bác sĩ trước mặt này biết Nhan Thanh có thai sớm hơn mình, còn nhìn thấy nhóc con trong bụng, tuy rằng mới chỉ nhỏ như hạt đậu nhưng hắn vẫn khó có thể kìm lại nội tâm ghen ghét.
Ghen ghét khiến con người xấu xa hơn chính là như thế.
“Có lẽ trí nhớ của tôi không tốt lắm.” Bác sĩ cười nói.
“Không, không phải trí nhớ của anh không tốt, chỉ là anh không chịu nói thôi, để tôi đoán xem, là Omega kia bảo anh không được nói cho người khác đúng không?"
Tươi cười trên mặt bác sĩ trở nên cứng đờ.
"Bạn học, thuốc của cậu kê xong rồi, đây còn có một số thuốc thoa ngoài da, cậu lấy về bôi lên mặt đi, toàn bộ phí là 250 khối, trả tiền xong là có thể về rồi."
“……”
Lý Chuẩn quét mã trả tiền.
Hắn ném thuốc vào túi, đứng lên, đi đến trước mặt bác sĩ, nhỏ giọng nói: “Chúng ta sẽ còn gặp mặt.”
"Bạn học, nơi này là bệnh viện, nói câu này với tôi có vẻ không may mắn lắm." Bác sĩ cũng cười.
Hai người ngươi tới ta đi, làm cho hộ sĩ mới từ WC đi ra sợ tới mức không dám đến gần.
Lý Chuẩn trả tiền xong liền mang thuốc ra cửa.
Hắn cũng không định cạy miệng bác sĩ ra để biết chuyện Nhan Thanh mang thai.
Chỉ là bây giờ hắn hoàn toàn tin một chuyện.
Không có ai biết nỗi khổ của Nhan Nhan, nếu không khi biết mình mang thai mà vẫn tiếp tục giấu giếm người nhà chuyện mình là Omega.
Nếu hắn đoán không sai, có lẽ lúc trước Nhan Nhan có dặn dò bác sĩ, cho dù là ai đến hỏi thì cũng không được để lộ chuyện của cậu ra.
Cho nên lần trước hắn nhờ ba ba đi tìm chủ nhân của thanh âm kia mới thất bại như vậy.
……
Nhan Thanh cầm hai cái bình giữ nhiệt đi vào cửa.
Cậu vừa mới đến huyền quan liền nghe thấy tiếng nhạc nhẹ, còn có thanh âm truyền đến từ TV.
Có vẻ như đang vận động.
Nhan Thanh đổi giày xong, đi đến phòng khách, thấy Bạch Thư đang tập yoga.
Cậu ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh, kêu lên: "Anh dâu, em đến rồi."
Bạch Thư nghe được thấy Nhan Thanh gọi, nở nụ cười, vẫy vẫy tay với cậu, nói: "Nhan Nhan, em tới rồi, mau tới đây, anh đang tập bài tập yoga cho dựng phu, em mau lại đây tập cùng anh đi."
Nhan Thanh hoài nghi lỗ tai của chính mình, hỏi ngược lại: "Anh, anh dâu, anh bảo em tập yoga cho dựng phu sao?"
Khi cậu hỏi ra lời này, da đầu đã tê dại.
Anh dâu cậu không phải là đã nhìn ra cái gì đó chứ?
Nếu không thì vì sao lại bảo cậu tập yoga dành cho dựng phu?
"Em đừng có ngại, bài tập này tuy là nói là dành cho dựng phu nhưng kỳ thực nó cũng chỉ là bài tập yoga bình thường thôi! Chỉ là chọn ra những động tác thích hợp cho dựng phu tự tập, cho nên em cũng có thể tập cùng anh, cùng nhau rèn luyện cơ thể."
Động tác của Bạch Thư vẫn chưa dừng, vẫy vẫy tay với Nhan Thanh.
Nhan Thanh nuốt nước miếng, có chút khẩn trương, nhưng vẫn ngoan ngoãn tới gần.
"Không cần khẩn trương như vậy, tập yoga là để thả lỏng cơ thể." Bạch Thư nhìn cậu tới gần, khi đến nơi, y đặt tay lên vai Nhan Thanh, xoa bóp nhẹ cho cậu vài cái, khuyên cậu thả lỏng bả vai.
“Đều là động tác rất đơn giản, anh dạy cho em, tới đây, đứng thẳng người, hít sâu một hơi, đúng đúng, chính là như vậy......" Khi Bạch Thư nói chuyện, hai tay vẫn luôn du tẩu trên người Nhan Thanh, giúp cậu làm đúng động tác.
Nhan Thanh khẩn trương đến chảy mồ hôi.
“Không tồi, thân thể em còn mềm mại hơn so với tưởng tượng của anh, ít khi thấy có Alpha nào mềm mại được như vậy. Em chẳng giống anh em chút nào, thân thể anh em cứng rắn, nếu không có nhiệt độ thì sờ lên cứng như sắt vậy."
“Anh ơi, tại dạo này em ít rèn luyện nên cơ bắp thoái hoá một chút." Nhan Thanh sợ Bạch Thư sẽ phát hiện manh mối gì, vội vàng giải thích.
Bạch Thư nghe vậy, nhéo nhẹ lên cánh tay cậu, nói: "Đúng vậy, thân thể em sắp như anh luôn rồi, nhưng em là Alpha, không thể chậm trễ như vậy."
“Omega là bởi vì thân thể hạn chế nên không thể rèn luyện ra cơ bắp rắn chắc, nhưng em là Alpha thì phải có bộ dạng của Alpha, như thế về sau mới có thể hấp dẫn Omega ưu tú."
Thanh âm anh dâu cậu tuy rằng rất dịu dàng nhưng vẫn làm Nhan Thanh khẩn trương đến lông tơ trên người đều sắp dựng thẳng lên.
“Anh, vậy có phải anh rất thích dáng người của anh em không?" Cậu nỗ lực dời đi sự chú ý, nói lảng sang chuyện khác.
Bạch Thư đột nhiên thẹn thùng, vẻ mặt như thiếu niên hoài xuân, mặt đỏ hồng nói: "Anh nói nhưng em không được nói cho anh em nha."
“Em bảo đảm!” Nhan Thanh nói, còn định đập tay lên ngực đảm bảo, nhưng tay vừa mới động đã bị thầy Bạch nghiêm khắc cầm lấy, nói: "Đừng nhúc nhích, hai tay giữ nguyên tư thế này."
Nhan Thanh không dám động.
"Ban đầu anh chỉ là bị dáng người của anh em hấp dẫn, anh cảm thấy anh ấy làm người cảm thấy an toàn."
“Thích dáng người anh em?”
Cũng đúng.
Với tính tình đi3m thúi của anh cậu thì phải lấy dáng người để ra tay thôi.
Tám khối cơ bụng, rắn chắc hữu lực, thân hình cường tráng nhưng không thô tráng, hoạt động trong quân đội nhiều năm, phơi ra làm da bánh mật, vô cùng đàn ông.
Nhan Thanh nghĩ đến Bạch Thư trắng như sữa bò, suy nghĩ không cẩn thận bay xa.
"Suỵt, em nói nhỏ chút." Bạch Thư vỗ nhẹ lên lưng Nhan Thanh, nhỏ giọng nói: "Anh em đặt thiết bị theo dõi trong nhà, em nói nhỏ thôi, sẽ bị ảnh nghe thấy đấy."
"Vậy anh dâu……”
Nhan Thanh vừa định hỏi cái gì, còn chưa nói ra đã bị động tác tiếp theo của Bạch Thư làm cho trống rỗng, thân thể cứng đờ không dám động.
Tay Bạch Thư sờ vào bụng cậu.
Còn thiếu chút nữa chạm vào nhóc con nhà cậu.
“Nhan Nhan, em thật sự nên rèn luyện một chút, bụng đã nhô ra rồi này." Bạch Thư không tiếp tục sờ xuống mà kéo áo cậu ra phía sau, làm lộ ra cái bụng hơi nhô lên củ cậu.
Cách quần áo nhìn qua, không sai biệt lắm với việc ăn béo bụng.
"Bây giờ chưa béo quá rõ ràng, nhưng nếu em tiếp tục dung túng thì có khi chưa đợi tới trung niên thì em đã có được bụng bia rồi."
Bạch Thư nói xong, lại có chút nghi hoặc.
Vừa định đưa tay sờ một chút đã bị Nhan Thanh lanh lẹ bắt lấy tay y.
“Anh dâu, em sẽ nỗ lực rèn luyện.” Nhan Thanh sợ tới mức sau lưng đều ra mồ hôi.
“Ngoan lắm, vậy sau này em nhớ chăm chỉ vận động, anh thấy bạn của em, tên Lý Chuẩn nhỉ? Dáng người của em ấy rất đẹp, em nên học theo cậu ấy thì tốt hơn." Bạch Thư nói.
Nhan Thanh liên tục gật đầu, một bên lặng lẽ đi xa, đứng ở nơi mà tay Bạch Thư không với tới, nói: "Vâng em biết rồi, em sẽ nỗ lực."
Tuy rằng nỗ lực cũng vô dụng.
“Ngoài miệng nói không bằng thân thể hành động, hôm nay anh muốn tập thêm nửa tiếng nữa, em tập cùng anh đi." Bạch Thư thành tâm mời Nhan Thanh.
"Để khi khác đi, hôm nay em mang đồ ngon đến cho anh, anh muốn xem không?"
Nhan Thanh chạy nhanh đi lấy bình giữ nhiệt lại đây, đưa một bình mới cho Bạch Thư, nói: "Đây là canh Lý Chuẩn nấu, không phải gần đây anh ăn không ngon, thường hay nôn sao? Anh thử uống xem, chắc là có hiệu quả đấy."
"Ồ, cảm ơn, mấy đứa thật sự quá tri kỷ, khi nào về thì chuyển lời cảm ơn đến Lý Chuẩn giúp anh nha."
Bạch Thư vừa nói vừa mở nắp ra, đổ một ly uống một ngụm nước.
Vừa chua lại thơm, uống vô cùng ngon.
- -----------------
Lục Quy: Chuyện là hôm qua tôi bị ngu, úng đầu, đi rút 400k tiền mặt thì quên nhận tiền, đi đc 30m mới nhớ ra, khi quay lại thì bị thằng xe ôm nó lấy mất, thấy tôi chạy lại nó vội phóng xe đi, quân ác ôn thật chứ
Thế là hết tiền ăn luôn , tháng này thắt lưng buộc bụng