Sau Khi Giả A Bại Lộ, Tôi Mang Thai Con Của Phản Diện

Chương 86

“Nhan ca.” Bạch Dương thất thanh kêu lên.

Nhan Thanh căn bản không kịp tránh né, mắt thấy kim tiêm sắp đâm vào cánh tay, cậu nhắm mắt lại, theo hản năng hô một tiếng.

“Chuẩn ca, cứu tôi.”

Kim tiêm cuối cùng không đâm vào da thịt, ngay sau đó Nhan Thanh bị ôm vào lồ ng ngực vừa ấm áp vừa rắn chắc.

Hương chanh quen thuộc đánh úp lại, cảm xúc bất an của Nhan Thanh bị hoá giải, cảm giác an toàn vây quanh cậu lại. 

Cậu chậm rãi mở to mắt, thấy khuôn mặt đẹp trai của Lý Chuẩn, sau đó dừng ở cánh tay bị kim đâm vào của hắn.

Lý Chuẩn bảo hộ cậu, còn giúp cậu chắn kim tiêm.

Loại thuốc kia cuối cùng tiêm vào cơ thể Lý Chuẩn. 

Nhan Thanh sốt ruột mà ôm lấy cánh tay hắn, nói: "Thuốc tiêm vào chưa?"  

Nhan Thanh nhìn chằm cánh tay chảy máu vì kim tiêm đam mạnh kia, nghiến chặt răng, ánh mắt âm u nhìn Tô Ngọc Thành. 

Bây giờ cậu đã thoát khỏi sự khống chế của cốt truyện.

“Nhan Nhan, tôi không sao."  Lý Chuẩn sờ sờ mái tóc mềm mại của Nhan Thanh.

Nhưng Nhan Thanh căn bản không nghe vào, cậu lui ra khỏi lồ ng ngực Lý Chuẩn, lập tức đi về phía Tô Ngọc Thành, thân thể cao như Alpha nhìn xuống gã, ánh mắt lạnh như tử thần.

“Nhan Thanh, mày, mày muốn gì? Tao là Omega, ở trong trường Alpha không được phép đả thương Omega, chẳng lẽ mày muốn bị cho thôi học sao?" Tô Ngọc Thành khẩn trương nuốt nuốt nước miếng, ánh mắt nhìn Nhan Thanh tràn ngập sợ hãi.

Chỉ có thể không ngừng cường điệu Alpha không thể đánh Omega mới có thể bình ổn lại.

Nhan Thanh đi về phía trước một bước, dừng lại, ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu vào khuôn mặt cậu, vô cùng lạnh lẽo. 

Nhan Thanh nắm cổ áo Tô Ngọc Thành, buộc gã nhón chân lên, lạnh lùng nói: "Alpha không thể, nhưng tao có thể." 

Vừa dứt lời, Nhan Thanh đấm một quyền lên mặt Tô Ngọc Thành.

Thiếu gia được nuông chiều từ bé, làn da dưỡng vô cùng non mịn, cũng không không biết đánh nhau. Nhan Thanh chỉ đấm gã mấy cái mà mặt gã đã sưng lên y như đầu heo.

Nhan Thanh mặc dù là Omega, thân thể cũng dần mềm mại đi, nhưng đối phó với loại thiếu gia như Tô Ngọc Thành này thì nắm đấm của cậu cũng đủ cmn mạnh.

Nhan Thanh đánh còn chưa đã, chưa giải hận, nhưng thời điểm chuẩn bị ra thêm quyền nữa thì Lý Chuẩn chạy ra đứng chắn ở giữa.

"Có ý gì? Cậu định cầu tình cho nó à?" Vẻ mặt Nhan Thanh vô cùng dữ tợn.

Vừa rồi cậu bị Tô Ngọc Thành bắt nạt chỉ là do thân thể bị khống chế, hiện tại có Lý Chuẩn ở đây, tất nhiên cậu đã có thể tự do hoạt động.

Thằng chó Tô Ngọc Thành này dám bắt nạt người đàn ông của bố, không thể tha thứ cho nó được.

Nhan Thanh hung thần ác sát, lộ ra hung quang với Tô Ngọc Thành, làm gã sợ tới mức kêu oa oa lui về phía sau, muốn tìm sự che chở.

Nhan Thanh không thể tiếp tục đấm gã, bởi vì Lý Chuẩn bao bọc kỹ bàn tay cậu, cúi đầu nhìn kỹ thấy ngón tay đỏ lên, Lý Chuẩn cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên tay cậu.

Động tác nhẹ như lông hồng, lại làm liêu xiêu trái tim của Nhan Thanh một phen.

Hung quang trong mắt Nhan Thanh nhanh chóng thối lui.

Giọng nói Lý Chuẩn trầm thấp, "Tôi không cầu tính cho nó, nhưng tôi sợ tay cậu bị thương, còn lại giao cho tôi đi."

Nhan Thanh bị hôn một chút, còn là bị hôn trước mặt người khác, trong lòng vừa thẹn vừa bực, sợ bị nhìn thấy lại hy vọng người ta nhìn thấy.

Nội tâm vô cùng mâu thuẫn.

Cuối cùng làm mặt quạu, trừng mắt nhìn Lý Chuẩn, dùng vẻ mặt hung dữ nhất, nói: "Vậy, vậy cậu tới đi."

Hai người hỗ động, chấn kinh tất cả mọi người xung quanh, bao gồm cả Bạch Dương. Cùng với đó là người đến cùng với Lý Chuẩn, thậm chí đến nơi này sớm hơn Lý Chuẩn một chút- Ngụy Hướng Viễn.

Khi Ngụy Hướng Viễn nhận được tin nhắn của Lý Chuẩn, vị trí y đứng cành gần kho hàng cũ hơn.

Khi y nhìn thấy Nhan Thanh gặp nguy hiểm, thân thể theo bản năng vọt lên phía trước, nhưng Lý Chuẩn ở phía sau y vài bước mà tốc độ còn nhanh hơn, khi y vừa nhấc chân ra thì bên cạnh đã có tiếng gió.

Lý Chuẩn nhanh chóng bảo vệ phía trước Nhan Thanh.

Đó không đơn thuần chỉ là lo lắng cho bạn bè.

Ban đầu Ngụy Hướng Viễn chỉ hoài nghi, nhưng hiện tại đã tin tưởng.

Hai người kia thật sự không chỉ là quan hệ tốt, họ thật sự là CP real.

Sau khi Tô Ngọc Thành bị hung hăng sửa chữa liền hôn mê bất tỉnh, cuối cùng bị người ta khiêng ra ngoài.

Khi Lý Chuẩn đến chỗ Nhan Thanh, cậu ôm lấy tay hắn, vén tay áo lên, sốt ruột nói: "Cậu thấy sao rồi?"

Lý Chuẩn không nói chuyện, chỉ ôm lấy vai cậu, nhìn về phía Ngụy Hướng Viễn, Bạch Dương và bạn học của Bạch Dương.

Bạch Dương chậm chạp không thể tin được sự thật trước mắt mình.

Cho đến giờ khắc này.

Lý Chuẩn ôm bả vai Nhan Thanh, đau đớn hiện lên đôi mắt, y cố nén không muốn biểu lộ quá nhiều cảm xúc, nhưng thanh âm vẫn rất hốt hoảng.

“Nhan ca, hai người……”

“Thực xin lỗi, Bạch Dương, Ngụy Hướng Viễn, tôi không nên lừa gạt mọi người, tôi và Lý Chuẩn đang yêu nhau."

Nhan Thanh hít sâu một hơi thật sâu, quyết định thẳng thắn.

Việc đã đến nước này.

Còn không bằng cậu thẳng thắn trước.

Có lẽ có thể khiến mấy người bị giấu giếm này dễ chịu một chút.

Cậu nghiêm túc xem Bạch Dương và Ngụy Hướng Viễn là bạn thân, cũng muốn có thể thẳng thắn thành khẩn nói với bọn họ.

Ngụy Hướng Viễn nghe thấy đáp án này, giật mình tại chỗ, ánh mắt hoảng loạn còn có một tia hối hận và bi thương.

Hối hận mình không xuất hiện trước một bước.

Nếu y có thể đến sớm hơn một chút, hoặc là thái độ lúc trước kiên định hơn thì có phải đã thay đổi kết cục không?

Có phải người đứng bên cạnh Nhan Thanh lúc này sẽ là y?

Đáp án là phủ định.

Mặc kệ là lúc trước hay hiện tại.

Y vĩnh viễn chậm một bước.

Bạch Dương cực lực nhẫn nại, nhưng vành mắt vẫn đỏ lên, thanh âm nhè nhẹ run rẩy.

“Nhan ca, không phải hai người các cậu... Đều là Alpha sao? Tin tức tố giữa hai Alpha không phải sẽ bài xích nhau sao?"

Y cho rằng bản thân khác biệt, chỉ cần chờ đợi thêm một chút thì sẽ được như mong muốn.

Vô số ngày đêm y đều cảm thấy vui vẻ vì mình đặc biệt, ảo tưởng sau khi hai người thi đại học xong, ở trong buổi tiệc tốt nghiệp, y sẽ thổ lộ tâm ý mình.

Nhưng hiện tại, tất cả những ảo tưởng tốt đẹp của y đã hoá thành bọt biển, nát tan hoàn toàn.

Rõ ràng y là người đến trước, ở bên cạnh Nhan ca sớm hơn vậy mà lại bại bởi một Alpha.

Vành mắt Bạch Dương càng đỏ lên, Nhan Thanh cho rằng y đang sợ liền tránh ra khỏi lồ ng ngực Lý Chuẩn, đi qua, vỗ vỗ bả vai Bạch Dương, nói: "Đừng sợ, tôi sẽ không để thằng chó Tô Ngọc Thành kia bắt nạt cậu đâu."

Ôn nhu trước sau như một, ánh mắt vẫn ấm áp như vậy.

Hai mắt Bạch Dương rưng rưng, nhìn Nhan Thanh, nhịn không được mà ch ảy nước mắt xuống khuôn mặt trắng nõn.

Khi nước mắt chảy ra, thấy ánh mắt của Nhan Thanh, y bỗng nhiên suy nghĩ cẩn thận một đạo lý.

Nhan ca đối tốt với y, nhưng nó không bao gồm tình yêu trong đó, cũng không có chút yêu thích với người khác phái nào.

Thì ra, từ khi bắt đầu y đã đơn phương hiểu lầm.

Bạch Dương bụm mặt, càng khóc lợi hại, Nhan Thanh luống cuống tay chân, móc móc trong túi một hồi vẫn không tìm ra khăn giấy, Lý Chuẩn ở bên cạnh lại đưa ra một bao.

Nhan Thanh nhếch miệng lộ ra nụ cười nghịch ngợm, nói: "Sao cậu lúc nào cũng mang khăn giấy theo bên mình vậy?"

Lý Chuẩn không nói.

Từ khi người nào đó mang thai bỗng nhiên biến thành tiểu khả ái thích khóc chít chít, không ngày nào hắn không mang theo một bao khăn giấy theo bên mình.

"Được rồi, đừng khóc nữa, khuôn mặt xinh đẹp này mà khóc sưng lên là không đẹp đâu.”

Bạch Dương dựa vào trong lồ ng ngực Nhan Thanh, tùy ý khóc một hồi.

Lý Chuẩn đứng ở bên cạnh, tâm tình vô cùng tốt.

Trong lúc lơ đãng xử lý được hai đối tượng thầm mến cũng chỉ có loại thần kinh thô như Nhan Nhan mới có thể làm được.

Nhưng hắn thích loại thủ đoạn này.

Bạch Dương khóc đủ rồi, đôi mắt cũng sưng lên.

Khi họ chuẩn bị rời đi, Nhan Thanh nói với họ một câu.

“Bạch Dương, Ngụy Hướng Viễn, chờ tốt nghiệp xong tôi có chuyện muốn nói với hai người."

Khi bốn người rời đi, hoàn toàn quên luôn bạn học kia của Bạch Dương.

Bạn học này khi Nhan Thanh nói cậu và Lý Chuẩn là một đôi, sợ tới mức trốn vào phía sau cái rương, chờ bọn họ đi rồi, y mới đi ra.

Mơ màng hồ đồ đi ra ngoài, trên đường đụng trúng bạn thân, nhịn không được mà kể toàn bộ mọi chuyện trong kho hàng.

Y năn nỉ ỉ ôi mong bạn mình sẽ giữ bí mật, lại không biết thanh âm của mình đã sớm bị người bên cạnh nghe được.

Cùng ngày.

Diễn đàn trường học tê liệt.

Nhiều tài khoản ùa vào cùng một lúc, server không chống đỡ được số liệu khổng lồ như thế, lập tức sập rồi.

Nhưng những người đã chen vào từ sớm đã nhìn thấy một ít tin tức, bắt đầu truyền miệng, một truyền mười, mười truyền trăm, trăm truyền ngàn…… Rất nhanh cả trường đều biết chuyện Nhan Thanh và Lý Chuẩn đang yêu nhau.

Fan CP cảm thấy họ thật sự yêu đương, người lý trí thì cảm thấy hình ảnh như vậy rất tốt đẹp, cho nên nhịn không được cũng ship CP.

Hiện tại, cả trường bọn họ đều biết: CP mà mình ship là real.

Khiếp sợ.

Không thể tưởng tượng, lúc sau cả trường cuồng hoan.

Những người yêu thầm Nhan Thanh và Lý Chuẩn thì yên lặng thất tình, lâm vào bi thương tuần hoàn.

Miệng truyền miệng còn có một đặc tính, chính là trong quá trình truyền bá, mọi người thích thêm mắm dặm muối vào để thêm k1ch thích hơn.

Bởi vậy khi chuyện này đến tai Nhan Thanh lại biến thành một phiên bản khác.

“Nhan ca, bọn họ nói mày và Chuẩn ca đang yêu đương, còn chuẩn bị tốt nghiệp xong là kết hôn, còn nói Chuẩn ca còn định dùng mười tinh cầu để cầu hôn với mày, phải cho mày một hôn lễ long trọng nhất cả vũ trụ, còn nói...."

Nhan Thanh che lỗ tai lại, mặt đỏ hồng đánh gãy lời Từ Khải, vừa bực vừa thẹn nói: "Câm miệng, ngoài câu đầu tiên ra tất cả là giả hết."

“Phải không? Chuẩn ca?” Từ Khải ham học hỏi nhìn về phía Lý Chuẩn.

Lý Chuẩn cong môi cười cười, hắn nhìn thoáng qua tiểu khả ái đang vùi đầu xuống, duỗi tay vuốt đỉnh đầu lông xù của đối phương, nói: “Cũng không nhất định là giả.”

“Oa, cho nên dùng mười viên tinh cầu làm sính lễ là thật sự?” Từ Khải kích động đến mức hai mắt loé lên như hai ngôi sao sáng nhất.

Ý cười của Lý Chuẩn không giảm, nói: "Chỉ cần Nhan Nhan thích là được.”

"Áu áu áu, bây giờ tôi có chết cũng không tiếc." Thuyền trưởng CP fans- Từ Khải kích động nói.

Nhan Thanh xấu hổ và giận dữ đến muốn bốc cháy, cậu hầm hừ nói: "Từ Khải, mày câm miệng cho bố, còn muốn ở lại ăn cơm tối không đấy!"

"Muốn chứ! Muốn chứ! Chuẩn ca, tôi muốn ăn cánh gà nướng mật." Từ Khải thừa dịp Lý Chuẩn đang vui vẻ, nhanh chóng đưa ra yêu cầu.

Loại thời điểm này, y tin Lý Chuẩn có thể đáp ứng tất cả mọi thứ.

Nhưng mà, Nhan Thanh còn dùng lỗ mũi phun khí cố ý làm trái lại, nói: "Không, tôi thèm đồ cay, đổi thành vị cay đi."

Lý Chuẩn nhéo nhéo khuôn mặt tức giận của Nhan Thanh, chọc thành một hố nhỏ, nói: "Bác sĩ nói bây giờ cậu không thể ăn quá nhiều đồ cay, làm ngọt đi."

Nhan Thanh vỗ rớt tay Lý Chuẩn nhưng không cự tuyệt, yên lặng gật đầu.

Lý Chuẩn đứng dậy, đi về phía trước lại hỏi: “Hôm nay còn muốn uống canh chua không?"

Nhan Thanh hừ hừ, nói: “Không uống.”

Lý Chuẩn đi về phía phòng bếp, Nhan Thanh ghé vào sô pha, bĩu môi, thêm một câu, "Tôi muốn ăn cơm rang thịt bò."

"Được.”

Ánh mắt Từ Khải dừng ở vẻ làm nũng của Nhan Thanh, muốn nói lại thôi.

Nhan Thanh xoay người, vừa lúc nhìn thấy bộ dáng này, thay đổi thành dáng ngồi cà lơ phất phơ, một chân dựng thẳng đạp lên sô pha, túm lấy Từ Khải, nói: "Khải Nhi, mày cứ trộm liếc tao làm gì? Bố biết bố tuấn tú, nhưng bố đây có đối tượng mất rồi."

Từ Khải uống một ngụm nước, quyết định nói ra.

“Nhan ca, mày có cảm thấy mông mày lớn hơn lại vểnh hơn không?"

Nhan Thanh tùy tay túm lấy một cái gối ôm đập về phía Từ Khải.

"Con mẹ nó mày nói ít thôi." Nhan Thanh tức giận không chịu được.

Từ Khải không sợ chết lại nói thêm một câu: "Trông vô cùng gợi cảm."

Nhan Thanh cầm lấy một búp bê vải hình cây bóng chày đập về phía Từ Khải, Từ Khải sợ đến mức đứng dậy chạy trốn.

Hai người ở phòng khách ngươi truy ta đuổi.

Nhan Thanh: “Từ Khải mày chết chắc rồi, đừng để bố bắt được mày."

Từ Khải: “A a a, Nhan ca tao sai rồi, tha mạng.”

Cơm chiều ra lò, hai người rửa tay khoái hoạt vui sướng chuẩn bị ăn cơm.

Từ Khải thèm thuồng nhìn cánh gà nướng mật, rửa tay xong, thò tay muốn lấy liền bị Nhan Thanh đánh vào mu bàn tay, chỉ chỉ bao tay dùng một lần trên bàn xong, nói: "Mang bao tay rồi ăn."

Từ Khải ngoan ngoãn mà đeo bao tay, vừa muốn ăn, chuông cửa lại vang lên.

Vang lên trong chốc lát liền biến thành tiếng gõ cửa cộc cộc cộc vô cùng dùng sức.

“Đã trễ thế này mà ai còn đến vậy?" Từ Khải vừa sắp đụng tới cánh gà lại vội rụt trở về.

Nhan Thanh nghĩ đến khả năng nào đó, cũng run lên theo bản năng.

“Không phải là anh tao chứ?"  Nhan Thanh theo bản năng sợ hãi.

Lý Chuẩn vỗ nhẹ nhẹ mu bàn tay cậu, nói: "Đừng sợ, để tôi đi xem sao." 

Lý Chuẩn đứng dậy, đi về phía cửa.

Từ Khải khẩn trương đến hàm răng đều run lên, nói: “Nhan ca Nhan ca, đừng nói là Nhan đại ca biết chuyện mày và Lý Chuẩn yêu nhau nên muốn tới đánh mày chứ?"

Nhan Thanh cũng nghĩ đến điểm này, khẩn trương hề hề nói: “Tao không biết.”

Từ Khải dùng sức gãi đầu, nói: "Tao nghĩ ổng không đưa anh dâu qua đây đâu, không thì mày gọi anh dâu mày qua cứu đi, anh mày sợ vợ mà, chỉ có anh dâu mày mới khuyên được anh ấy thôi."

Khi Nhan Thanh chuẩn bị gọi điện, ngón tay cũng run lên.

Cửa mở ra.

Nhan Quyết vừa tiến đến, nhìn thấy Lý Chuẩn, không nói hai lời, đấm một phát lên mặt Lý Chuẩn.

Một quyền này, Lý Chuẩn không tránh không né, thiếu chút nữa bị chảy máu mũi.
Bình Luận (0)
Comment