Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên

Chương 103

Lãnh địa của sơn viên tộc, tang yến của Hám Sơn Tinh Vương.

 

Lão Hồ Vương giao thiệp tám phương, đã sớm vào sân bắt chuyện. Có lẽ nể mặt lão, cũng chẳng ai so đo việc mấy khuôn mặt lạ bọn họ lẻn vào đây ăn ké.

 

Dư Thanh Đường bưng nguyên đĩa chân giò hun khói trên bàn, thừa lúc mọi người không chú ý, khẽ vén khăn bàn nhét xuống dưới. Lôi Cực Báo lập tức há to miệng, để cậu đổ hết đĩa chân giò hun khói vào, rồi ngoan ngoãn thụt đầu trở lại.

 

Lão Hồ Vương đã nhắc, Đại Hoang Sơn chẳng ai là dạng hiền lành, thể chất Lôi Cực Báo lại đặc biệt, lại còn một mình rời nhà, nếu bị kẻ xấu để ý thì phiền phức to, tốt nhất cứ giấu đi.

 

Thế là mọi người hợp lực giấu cô dưới gầm bàn.

 

Dư Thanh Đường và Diệp Thần Diễm giấu Tử Vân dưới bàn, phía sau Cang Lăng và Hoa Di thì còn nhét thêm một con thỏ yêu đang mê man, có thể gọi là ngọa hổ tàng long dưới gầm bàn.

 

"Cái này có ăn không?" Xích Diễm Thiên nhiệt tình đẩy qua một đĩa tôm, "Yêu thú ăn không cần bóc vỏ."

 

Diệp Thần Diễm bưng lấy đĩa, nhấc một con, ung dung bóc vỏ, trong ánh mắt trông đợi của Tử Vân, lại q*** t** nhét vào miệng Dư Thanh Đường.

 

Lôi Cực Báo đang há miệng chờ, từ từ khép miệng lại. Diệp Thần Diễm liếc cô một cái, nửa cười nửa không, cuối cùng cũng rộng lượng vứt cho một con tôm.

 

Tử Vân tức giận nhai luôn cả vỏ, thẹn quá hóa giận muốn giơ vuốt cào anh: "Ngươi có biết đút ăn không đấy"

 

Cô bất chợt quay đầu, cái đầu lông xù suýt hất tung bàn, dọa Dư Thanh Đường vội ấn cô trở lại, an ủi: "Đợi chút nữa ta bóc cho, đừng có ló ra"

 

"Không đúng" Tử Vân hấp tấp nhắc nhở, "Con thỏ dưới bàn bên kia chạy mất rồi"

 

"Hả?" Dư Thanh Đường kinh ngạc quay đầu, Cang Lăng lập tức vén khăn bàn: "Hỏng rồi, hắn tỉnh dậy khi nào vậy?"

 

"Hửm?" Hoa Di nhét đầy mồm, căn bản chẳng để ý động tĩnh dưới gầm bàn, giờ chỉ mơ hồ hỏi: "Không phải đã trói lại rồi sao? Sao trốn được?"

 

"Chạy không xa đâu." Diệp Thần Diễm một tay cầm thương, ánh mắt nhanh như chớp quét qua đám đông.

 

"Dù hắn thoát được, giờ cứ hiên ngang đi lại chắc chắn cũng bị chúng ta phát hiện." Tiêu Thư Sinh trầm ngâm, "Chẳng lẽ hắn đang trốn dưới bàn người khác?"

 

"Vậy làm sao bây giờ?" Xích Diễm Thiên trừng to mắt, "Chẳng lẽ đi vén khăn bàn nhà người ta?"

 

"Hừ, trò trẻ con thôi." Tiểu Long Vương nhàn nhã nhấp ngụm rượu, phẩy tay với thuộc hạ phía sau, "Đi, gọi một con khuyển yêu tới."

 

"Rõ" Chẳng mấy chốc, thuộc hạ dẫn tới một khuyển yêu to lớn hung tợn, "Thiếu chủ, hắn đồng ý giúp."

 

"Ơ? Nhân Bất Lý" Dư Thanh Đường không ngờ gặp người quen ở đây, hồ hởi chào hỏi: "Ngươi cũng tới ăn... à không, dự tiệc hả?"

 

Vừa thốt ra, cậu lại thấy vui vẻ như thế ở tang yến người ta có phần bất nhã, bèn vội sửa giọng: "Ý ta là, thật xui xẻo, ngươi cũng tới dự tiệc à."

 

"A, là ngươi" Nhân Bất Lý sáng bừng mắt, cái đuôi phía sau vẫy vù vù không kìm nổi, "Thì ra là giúp các ngươi, muốn tìm gì?"

 

"Một con thỏ yêu." Xích Diễm Thiên đã vén khăn bàn, "Hắn vừa trốn ở đây, chắc chưa đi xa."

 

"Hôm nay yêu thú hỗn tạp, chưa chắc đã đánh hơi được, để ta thử xem." Nhân Bất Lý không nhịn được xoa đầu Dư Thanh Đường, lại xoa tay Xích Diễm Thiên, Tiêu Thư Sinh tự giác chìa tay, xoa xong ba người, hắn quay đầu mong chờ nhìn Diệp Thần Diễm.

 

Diệp Thần Diễm khó hiểu: "Sao?"

 

Dư Thanh Đường chìa tay chọc má anh, vui vẻ giới thiệu: "Cho xoa cho xoa, yên tâm, không cắn đâu"

 

Diệp Thần Diễm nhướng mày, thấy khuyển yêu dữ tợn kia cẩn thận cúi xuống, khẽ chạm trán mình, rồi nở nụ cười chân thành: "Tốt quá."

 

Diệp Thần Diễm từ từ quay đầu nhìn Dư Thanh Đường.

 

Dư Thanh Đường thành thạo giải thích: "Ghiền người ấy mà, cho hắn hít vài cái là khỏi."

 

Nhân Bất Lý lập tức cúi người chui nửa th*n d*** bàn nghiêm túc đánh hơi: "May quá, con thỏ yêu này mùi đặc trưng, chắc tìm được."

 

Chóp mũi giật giật, hắn rạp người theo mùi tìm kiếm, vừa định vén khăn bàn thì cả cái bàn bỗng bật tung, thỏ yêu Tuyết Dung không còn che giấu, phóng thẳng ra ngoài tìm đường trốn.

 

Hắn cảnh giác quay đầu muốn xác nhận khoảng cách truy binh, lại thấy bọn họ đứng nguyên tại chỗ, miệng mấp máy, vẻ mặt kỳ quái, không rõ đang nói gì.

 

Một dự cảm chẳng lành lóe lên trong đầu, chưa kịp nghĩ kỹ thì đã đâm sầm vào một vị khách.

 

Sát khí lóe lên trong mắt, hắn suýt ra tay, nhưng ngẩng đầu lại thấy một gương mặt quen thuộc.

 

Người phụ nữ trưởng thành bị hắn đụng phải có đôi tai thỏ trên đỉnh đầu, thân hình đẫy đà phong tình, nụ cười tự nhiên toát lên nét yêu kiều.

 

Nhìn kỹ, giữa chân mày còn có vài phần giống Tuyết Dung.

 

"Láo xược" Một yêu tộc bên cạnh quát lớn, "Dám xông vào Tuyết Dao phu nhân"

 

Người phụ nữ thoáng hoảng hốt, loạng choạng đứng vững, kinh ngạc kêu: "Vinh Vinh?"

 

Tuyết Dung cứng đờ cả người, đứng chết trân tại chỗ.

 

"Không, đợi đã..." Tuyết Dao phu nhân mở to mắt, kinh hãi dò xét y phục và dáng người của hắn, "Ngươi... ngươi là..."

 

Không xa, Tiểu Long Vương chỉ tay về phía mỹ phụ: "Đó chính là Tuyết Dao phu nhân. Đừng thấy tu vi bà ấy không cao, nhưng bao năm nay bảo hộ Thái Âm Ngọc Thố nhất tộc chu toàn, kết giao khắp các yêu vương, quả thật có bản lĩnh."

 

Dư Thanh Đường giật khóe miệng: "Ấy... hắn chẳng lẽ là con ruột Tuyết Dao phu nhân?"

 

"Chắc thế." Tiểu Long Vương nhún vai, "Bọn thỏ ấy đẻ khỏe lắm, nhiều người quá, ai mà nhớ hết?"

 

Dư Thanh Đường hít một hơi lạnh, co quắp ngón chân đồng cảm, hỏi Diệp Thần Diễm: "Ngươi biết còn gì xấu hổ hơn bị ép mặc đồ nữ không?"

 

Diệp Thần Diễm nhướng mày: "Bị mẹ ruột bắt gặp?"

 

Dư Thanh Đường đau đớn gật đầu: "Hay là khỏi đuổi đi, ta thấy hắn giờ coi như mất nửa cái mạng rồi."

 

Xã hội tính tử vong cũng là tử vong mà

 

"Vốn chúng ta cũng chẳng định lấy mạng hắn." Xích Diễm Thiên gãi đầu, "Không phải lão Hồ Vương bảo dẫn theo, chứ bọn ta còn định nửa đường quẳng xuống cho hắn tự sinh tự diệt."

 

"Hửm?" Tiêu Thư Sinh xoa cằm, "Chẳng lẽ tiền bối cố ý? Ẩn ý gì chăng?"

 

Dư Thanh Đường lầm bầm: "Cũng có khi đơn thuần thiếu đức thôi."

 

Bên kia, Tuyết Dung đỏ bừng mặt, như muốn nhỏ máu: "Ngươi nhận nhầm người rồi"

 

Hắn hất văng đám đông, liều mạng tìm đường thoát.

 

Tuyết Dao phu nhân theo bản năng định gọi với theo, lại kìm nén được, chỉ mỉm cười xin lỗi khách khứa: "Thất lễ rồi, ta đi xem chút việc."

 

Hai người một trước một sau rời khỏi yến tiệc, gây ra một trận xôn xao nho nhỏ.

 

Dư Thanh Đường dựng tai, nghe thấy có kẻ cười khẽ: "Hóa ra cũng là con của Tuyết Dao phu nhân? Nhìn qua đúng là có vài phần giống..."

 

"Đồ ngu, không nghe thấy Tuyết Dao phu nhân gọi hắn là Vinh Vinh sao? Chính là Tuyết Vinh đó"

 

"Hít... là con ngoa thú sinh trong ổ thỏ ấy à?"

 

Thì ra yêu tộc cũng chẳng khác gì, vẫn mê tám chuyện sau lưng người khác. Dư Thanh Đường chỉ biết bất lực lắc đầu, quay về ngồi xuống bàn.

 

Bên kia, Tuyết Dao phu nhân một đường đuổi Tuyết Vinh đến chỗ vắng, bốn phía không người, đôi mắt nàng lập tức trầm xuống, quát lạnh: "Đứng lại cho ta"

 

Tuyết Vinh loạng choạng bước chân, rốt cuộc đứng khựng lại, thân hình hơi gù, không dám quay đầu nhìn nàng.

 

Tuyết Dao phu nhân mấy lần hít sâu, nắm chặt tay: "Ngươi ở ngoài rốt cuộc đang làm những gì?"

 

Tuyết Vinh không đáp, nàng bước lên một bước: "Ngươi nói không thích ở cùng huynh đệ tỷ muội, chi bằng tự đi hái thuốc, đều là lừa ta?"

 

"Ta cứ thắc mắc, sao cách mấy ngày ngươi lại mang về được dược thảo hiếm, nhất là những thứ quý tộc ta đang thiếu, luôn giải cơn nguy cấp..."

 

"Ngươi sớm đã nghi ngờ ta." Tuyết Vinh gồng cổ trả lời, "Vậy sao không tiếp tục như trước, giả điếc giả câm, giả như không biết đi"

 

Hắn đột ngột xoay người: "Ta làm gì à? Ta chẳng qua học theo ngươi, dùng khuôn mặt này, dịu dàng lấy lòng, miệng lưỡi khéo léo, khiến đám ngu ngốc tham sắc mê mẩn."

 

"À đúng rồi, ta vốn là đàn ông, cho dù bọn họ có sờ mó vài cái thì đã sao"

 

Tuyết Dao phu nhân nhìn hắn thật lâu, đáy mắt hiện lên chút bi thương: "Vinh Vinh."

 

"Ngươi làm những chuyện này là vì điều gì?"

 

"Ta cũng biết nói dối, biết lừa người, biết khéo léo như ngươi nói." Nàng lại bước gần, ánh mắt kiên định nhìn hắn, "Nhưng ta biết rõ mình đang làm gì, cũng biết ta làm vì cái gì."

 

"Ở Đại Hoang Sơn này, chỉ kẻ đủ mạnh mới có thể làm quân tử đường đường chính chính. Ta phải bảo vệ Thái Âm Ngọc Thố nhất tộc sống sót, đây chính là mục đích của ta."

 

"Còn ngươi thì sao, Vinh Vinh, ngươi có biết mình làm gì, vì điều gì không?"

 

Tuyết Vinh nghiến chặt răng.

 

Tuyết Dao phu nhân thở dài: "Về nhà đi."

 

Nàng xoay người, định quay lại yến tiệc.

 

"Đừng đi." Tuyết Vinh cúi đầu khẽ nói, "Đừng dính vào chuyện này."

 

Bước chân Tuyết Dao phu nhân chợt khựng lại, nhạy bén quay đầu: "Ngươi biết gì sao? Vinh Vinh?"

 

Tuyết Vinh mím môi, ngẩng đầu như hạ quyết tâm: "Sơn viên nhất tộc hôm nay ắt gặp họa diệt tộc. Ngươi đừng dính vào, tránh xa nơi này đi."

 

Tuyết Dao phu nhân nheo mắt, chăm chú nhìn hắn một cái, rồi cúi đầu suy tư giây lát, đột nhiên tiến đến, đeo chiếc vòng ngọc trên tay mình vào cổ tay hắn.

 

Tuyết Vinh sững lại, theo bản năng muốn trả lại: "Ngươi làm gì vậy, đây là pháp bảo hộ thân của ngươi"

 

"Ta nói rồi, ta biết rõ mình làm gì." Tuyết Dao phu nhân ngẩng đầu, trong mắt vốn luôn chứa nụ cười dịu dàng giờ tràn đầy quyết liệt: "Ngươi có dính líu với vị kia cũng tốt."

 

Nàng siết chặt tay hắn: "Nếu lần này ta chọn sai người, ngươi hãy đưa Thái Âm Ngọc Thố nhất tộc quy phục dưới trướng vị đại nhân đó."

 

Tuyết Vinh trợn mắt: "Ta..."

 

"Đi xa chút." Tuyết Dao phu nhân buông tay, xoay người chỉnh lại y phục, trên mặt khôi phục nụ cười nhạt vừa đủ, lại quay về yến tiệc.

 

Tại tang yến, lão Hồ Vương người vừa vào là biến mất cuối cùng cũng trở lại, bê một chậu thịt tỏa kim quang đi ngang qua bọn họ, thấp giọng nhắc: "Ăn nhiều đi, lát nữa e không kịp ăn đâu."

 

Dư Thanh Đường tò mò nhìn chậu thịt: "Sao thịt này lại phát sáng?"

 

"Đặc sản yêu vương mới có." Lão Hồ Vương đắc ý khoe, "Chưa ăn bao giờ đúng không?"

 

Dư Thanh Đường ngờ rằng hắn cố tình tới khoe của.

 

Cậu còn đang muốn chê thì từ trong đám đông bước ra một nam tử cao lớn, dáng dấp so với yêu tộc chung quanh càng giống người, chỉ là lông trên mặt rậm hơn hẳn.

 

Hắn đảo mắt một vòng, ra hiệu hiện trường yên lặng đôi chút, khách khứa nể mặt cũng miễn cưỡng tạo ra bầu không khí trang nghiêm.

 

Tiểu Long Vương khẽ động sắc mặt: "Đó là Hống Sơn Tinh, nhân vật số hai của sơn viên nhất tộc."

 

Dư Thanh Đường lập tức nhớ ra Tứ Bình Dương Vương từng định dùng Tử Vân đổi lấy cái mạng hắn

 

Cậu vừa định nhắc nhở lão Hồ Vương, chợt thấy Hống Sơn Tinh đảo mắt quanh một vòng: "Hôm nay..."

 

Lời còn chưa dứt, yến tiệc bỗng vang lên tiếng nổ long trời.

 

Dư Thanh Đường mắt nhanh tay lẹ bưng đĩa thịt, dốc hết vào miệng Lôi Cực Báo, giục: "Mau ăn, xem tình hình chắc sắp đánh nhau rồi, không ăn nhanh là không còn phần đâu"

 

Tử Vân lập tức há to miệng, lúng búng giục: "Đổ vào miệng ta, nhét đầy nhét đầy"

 

Tiểu Long Vương quay đầu lại, liền thấy hai người bọn họ như ma đói đầu thai đang càn quét đĩa thịt.

 

"Hống Sơn Tinh, đừng trách ta" Đột nhiên một con rết ngàn chân toàn thân kim loại quấn quanh sườn núi lao ra, "Lão tử hôm nay xui xẻo quá"

 

Dư Thanh Đường vểnh tai nghe, lập tức nhận ra: "Ta nghe giọng hắn ở nhà đấu giá rồi"

 

Tiêu Thư Sinh sững người, chợt hiểu ra, gõ quạt: "Chẳng lẽ hắn là người chốt hạ Lôi Cực Báo, lập khế ước?"

 

"Khế ước đã định, bất luận thế nào hai bên cũng phải thực hiện. Giờ hắn bắt buộc phải giết Hống Sơn Tinh, mà bên kia cũng nhất định phải giao Lôi Cực Báo cho hắn"

 

Như có dự cảm, y chợt quay phắt lại: "Cô nương Tử Vân cẩn thận, mục tiêu là cô đấy"

 

So với con rết kim loại kia, kẻ đang lao tới Tử Vân động tĩnh nhỏ hơn nhiều, gần như hóa thành một bóng đen lướt sát đất, ba mũi tên lạnh kèm tiếng quỷ khóc xé gió bắn tới.

 

Vốn chẳng dính líu gì Dư Thanh Đường, nhưng đúng lúc nguy cấp, không hiểu sao có người va vào, cậu loạng choạng chặn trước Tử Vân, lấy đầu hứng tên.

 

Dư Thanh Đường: "..."

 

Xong rồi, vui mừng quá hóa rồ, quên mất xài xong tụ bảo bồn đang trong vận rủi.

 

........................................

 

Tác giả có lời muốn nói:
Dư Thanh Đường: Không sao ngươi nhắm chuẩn hay không, đầu ta tự tìm tên của ngươi! (chắp tay sau lưng)

Bình Luận (0)
Comment