Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên

Chương 11

Dư Thanh Đường vội vàng lắc đầu như trống bỏi, Diệu Âm Tiên càng thêm kinh ngạc: "Không phải của hắn sao?"

 

Dư Thanh Đường lắc đầu còn nhanh hơn nữa, suýt thì lắc đến mức não lộn ngược trước khi cậu tự lắc cho ra nước não, Diệp Thần Diễm đã nắm lấy tay cậu, mặt mũi vô cùng chắc chắn mà nói: "Là của ta."

 

Dư Thanh Đường lập tức giật cứng cổ, nhất thời quên mất uy lực của nam chính Long Ngạo Thiên, phản xạ quăng cho hắn một cùi chỏ: "Nói cái quỷ gì đó!"

 

"Ta không có mang thai mà!" Cậu trừng to mắt nhìn về phía Diệu Âm Tiên, nghiêm túc đính chính, "Ta vừa rồi chỉ là... kéo dài thời gian thôi!"

 

Không hiểu sao tai lại bắt đầu nóng lên, cậu chỉ vào Diệp Thần Diễm: "Ngươi nói xàm cái gì vậy!"

 

Diệp Thần Diễm che ngực, vẻ mặt còn hơi ấm ức: "Ta nghĩ nàng nói như thế ắt hẳn có dụng ý, nên ta mới thuận miệng phối hợp theo thôi mà."

 

Dư Thanh Đường: "..."

 

Sao tự dưng lại thấy có chút chột dạ thế này?

 

Diệu Âm Tiên không nhịn được bật cười, giơ tay che miệng: "Hai người các ngươi."

 

Diệp Thần Diễm dựa lưng vào thân cây, che ngực thở dài: "Tên tà tu đó ít nhất cũng là Kim Đan trung kỳ, công pháp còn kỳ lạ cổ quái nữa, ta bây giờ vẫn thấy khí huyết quay cuồng, không dễ chịu chút nào"

 

Hắn liếc nhìn Dư Thanh Đường: "Mà nàng còn đánh ta."

 

Dư Thanh Đường: "..."

 

Vu oan. Đây là vu oan trắng trợn!

 

Tên tà tu ban nãy khí đen đầy người quánh còn không xuyên được da hắn, cậu huých nhẹ một cái mà gọi là đánh à?

 

Nhưng mà giờ cậu đang có hơi chột dạ, bèn ho nhẹ, mắt nhìn đông ngó tây, giơ tay tượng trưng: "Vậy ta xoa cho ngươi một cái nhé?"

 

Không ngờ Diệp Thần Diễm lại chẳng né, chờ tay cậu đưa tới.

 

Cậu vừa định chạm vào vạt áo hắn thì Diệp Thần Diễm đã khẽ nhướng mày, mặt đầy mong đợi.

 

Sau đó chỉ thấy Dư Thanh Đường qua loa vỗ mấy cái vào không khí trước ngực hắn: "Rồi rồi, xong rồi."

 

Diệp Thần Diễm: "..."

 

Vẻ mặt hơi thất vọng: "Chỉ vậy thôi à?"

 

Dư Thanh Đường trợn mắt: "Chứ còn muốn sao nữa?!"

 

Diệu Âm Tiên ho khẽ một tiếng, trên mặt lộ ý cười khó hiểu: "Thôi nào, tuy những ngày qua tên tà tu kia hành động đơn độc, nhưng không đảm bảo hắn không có đồng bọn. Chúng ta nên rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt, mọi người tranh thủ hồi phục linh lực, rồi nhanh chóng lên đường."

 

Những nữ tu thoát nạn vừa nãy lập tức tranh thủ khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu vận công khôi phục. Dư Thanh Đường cũng định làm theo, thì Diệp Thần Diễm đưa qua một lọ đan dược.

 

"Hồi Linh Đan." Hắn mỉm cười, "Ta đã nói rồi mà, đan dược đều chuẩn bị sẵn, ta sẽ chăm sóc nàng."

 

Dư Thanh Đường chớp chớp mắt, cúi đầu nhìn viên đan dược tròn vo nằm trong lòng bàn tay.

 

Thật ra từ lúc xuyên đến đây, cậu vẫn chưa từng được ăn đan dược.

 

Biệt Hạc Môn điều kiện thiếu thốn, tu luyện dựa vào tự thân vận động là chính. Những lời đồn về các đại tông môn ăn đan như ăn kẹo cậu chưa bao giờ trải nghiệm được.

 

Là đan dược thật này không biết mùi vị ra sao.

 

"Cảm ơn." Dư Thanh Đường ngoan ngoãn nói lời cảm ơn, sau đó mang theo chút tò mò bỏ viên đan vào miệng kế đó cả gương mặt nhăn lại như bị vắt vào một hũ ô mai.

 

Khó mà hình dung được mùi vị. Nếu phải tả thì chắc là kiểu hai ký nước cốt chanh trộn cỏ dại.

 

"Khụ." Diệp Thần Diễm bật cười một tiếng, nhưng vội vàng nghiêm mặt lại, cố nén cười đến má đỏ bừng cả lên.

 

Dư Thanh Đường vừa mở miệng, vị chua gắt đã xộc thẳng lên óc, nước mắt sinh lý trào ra, khiến trước mắt mờ mịt. Cậu chỉ kịp thốt một câu yếu ớt:
"Chua quá..."

 

Nói rồi, hai hàng nước mắt lăn xuống không kiểm soát nổi.

 

Diệp Thần Diễm cười cứng cả mặt, hình như hơi hoảng: "Nàng... nàng thật sự khóc rồi hả?"

 

Hắn luống cuống lau tay, dùng tay áo vụng về lau nước mắt cho cậu: "Ta, sư thúc ta luyện Hồi linh đan này nó vốn chua mà! Là... là cố tình đấy!"

 

"Hắn còn bảo nếu đan dược mà ngon quá, bọn ta ăn xong sẽ không biết tiết kiệm linh lực, dễ chủ quan. Nghe đâu mấy lão luyện đan đại tông sư cũng thế, mỗi người đều có công thức khó nuốt riêng hết. Nàng đừng khóc nữa..."

 

Diệu Âm Tiên quan sát hai người họ, ánh mắt lướt qua lại rồi che miệng cười khẽ: " Dư cô nương còn như trẻ con vậy, ăn đan dược mà cũng cần dỗ."

 

Nàng nhẹ nhàng kéo tay Dư Thanh Đường, giọng ôn tồn: "Nhưng hắn nói không sai, trong môn phái, đan dược bổ sung linh lực thường cố tình làm khó ăn. Chỉ mấy luyện đan sư ngoài tông môn, để dễ bán mới làm đan như kẹo."

 

Diệp Thần Diễm không một tiếng động chen tay ra gạt tay nàng đi, sau đó cúi người áp sát Dư Thanh Đường dỗ dành: "Lần sau vào trấn, ta sẽ mua loại như kẹo cho nàng, chịu không?"

 

Dư Thanh Đường quay mặt qua một bên, mặt không cảm xúc: "......"

 

Quá mất mặt. Cậu thế mà bị một viên đan dược chua đến rơi nước mắt.

 

Cậu hắng giọng, cố gắng biện bạch: "Ta không có khóc, đây chỉ là nước mắt tự rơi thôi, không phải do ta muốn khóc, cho nên... không tính là khóc!"

 

Diệp Thần Diễm nhướng mày, hình như muốn cười nhưng cố nhịn: "Ừ, đúng vậy."

 

Dư Thanh Đường không phục, huých nhẹ cùi chỏ vào hắn một cái. Diệp Thần Diễm quay sang nhìn, ngơ ngác chớp mắt vẻ mặt ngố tàu như thể hoàn toàn không hiểu tín hiệu gì cả.

 

Dư Thanh Đường hận sắt không thành thép mà thở dài, ghé sát vào tai hắn thì thầm: "Cho người ta một viên đi."

 

Cậu lén chỉ tay về phía Diệu Âm Tiên.

 

Diệp Thần Diễm vẻ mặt hơi kỳ lạ, liếc qua Diệu Âm Tiên, rồi nhìn lại cậu, khẽ nhướng mày: "Tại sao?"

 

Dư Thanh Đường trừng lớn mắt, quay đầu trố mắt nhìn hắn, như không thể tin được sự u mê này.

 

Cậu há miệng, nhưng không thể nói thẳng là người ta là vợ tương lai của ngươi đó, đành chém ra một lý do có vẻ hợp lý: "Nàng khôi phục linh lực thì mới giúp được chứ, lỡ có chuyện gì thì sao?"

 

"Cũng đúng." Diệp Thần Diễm chu môi, quăng cả lọ đan dược cho cậu, rồi chỉ đám nữ tu phía sau: "Vậy ngươi đem chia cho họ đi."

 

Dư Thanh Đường biểu cảm như nuốt phải ruồi: "......"

 

Hắn vậy mà còn tỏ ra không vui vẻ gì cho cam!

 

Cậu quay đi phát thuốc, vừa làm vừa muốn túm đầu Diệp Thần Diễm lôi lên lắc lắc người ta sắp cướp vợ của ngươi mất tiêu rồi mà ngươi còn dửng dưng vậy đó hả?

 

Phát thuốc xong, Dư Thanh Đường ánh mắt rực lửa, chăm chú nhìn các nữ tu. Thấy ai cũng nuốt đan dược bình tĩnh như uống nước lọc, sắc mặt không hề biến đổi, cậu không khỏi khép mắt lại.

 

Đặc biệt là Diệu Âm Tiên, nàng ăn mà mặt không đổi sắc, động tác tao nhã như đang thưởng thức linh chi ngàn năm, làm cậu không khỏi hoài nghi chính mình.

 

Dư Thanh Đường thở dài thườn thượt: "Chẳng lẽ chỉ có ta ăn đan dược là như vậy sao."

 

Cậu suýt chút nữa nghi ngờ Diệp Thần Diễm cố tình hại mình, giờ xem ra chắc là hiểu lầm rồi.

 

Diệp Thần Diễm như nhớ lại vẻ mặt vừa rồi của cậu, khóe miệng cong cong không kìm được.

 

Dư Thanh Đường bắt quả tang:
"Ngươi cười ta!"

 

Diệp Thần Diễm chối ngay:
"Không có!"

 

Hắn ho nhẹ, nghiêng đầu đến gần, thấp giọng nói: "Ta có thể dạy nàng. Lần sau ăn, nuốt luôn xuống, đừng để nó tan trên lưỡi."

 

Dư Thanh Đường vô thức cắn nhẹ đầu lưỡi đến giờ vị chua vẫn còn, cứ như cái lưỡi bị ngâm muối chua luôn rồi.

 

Diệp Thần Diễm thấy động tác nhỏ ấy, cười càng tươi, đề nghị: "Ăn thêm vài viên nữa là quen ngay ấy mà."

 

Dư Thanh Đường vừa định lắc đầu, thì đột nhiên ngửi được mùi lạ: "Cái mùi gì vậy?"

 

Diệp Thần Diễm cũng nhíu mày, nét mặt nghiêm lại: "Mùi lưu huỳnh. Nhiệt độ cũng đang tăng."

 

Diệu Âm Tiên thần sắc cảnh giác: "Có người tu hệ hỏa đang tiến gần. Linh khí hệ hỏa tràn ra thế này nếu không phải thể chất đặc biệt, thì chắc là công pháp đặc thù trong khu vực Kim Châu này..."

 

Ánh mắt nàng lóe lên, như nhớ ra gì đó: "Chẳng lẽ là hắn?"

 

Dư Thanh Đường giật mình, lén liếc miếng ngọc hình rồng treo trên thắt lưng Diệp Thần Diễm chết tiệt, là Ngô Thiên Long lần theo tín vật mò tới đây rồi!

 

Nhưng mà thời gian có hơi sai sai? Quá nhanh Diệu Âm Tiên mới uống xong hồi linh đan, Diệp Thần Diễm còn chưa hồi sức hoàn toàn.

 

Mà theo truyện gốc, Ngô Thiên Long bề ngoài là Kim Đan trung kỳ, thực tế đã lén lút đột phá tới Kim Đan viên mãn, chỉ chờ Đại hội Kim Đan tại Thanh Châu để bộc lộ tài năng đúng là tiểu BOSS tương đối mạnh ở giai đoạn đầu.

 

Không sao chứ nhỉ.

 

Dư Thanh Đường lo lắng liếc Diệp Thần Diễm một cái.

 

Diệp Thần Diễm dường như cũng có dự cảm, lập tức cầm thương bạc chắn trước người mọi người, cao giọng: "Người đến là ai?"

 

Trên không trung, một nhóm mười mấy tu sĩ đứng trên một chiếc quạt lá chuối khổng lồ, từ trên cao nhìn xuống. Một trong số đó đang cầm một chiếc la bàn.

 

Diệu Âm Tiên khẽ cau mày, theo bản năng lui một bước, nhanh tay đeo mặt nạ, như không muốn bị nhận ra.

 

Dư Thanh Đường hiểu ý, liền bước lên trước một bước, đứng che chắn cho nàng. Thân hình cậu vốn cao hơn nữ tu bình thường, tuy không thể che hết, nhưng cũng chắn được khá nhiều.

 

Diệu Âm Tiên khựng lại, nhẹ giọng cảm ơn: "Đa tạ."

 

Nhưng đối phương hình như không nhắm vào nàng.

 

Dư Thanh Đường cảm giác có ánh mắt quét qua người mình, đánh giá từ đầu đến chân, rồi bật ra một tiếng cười khinh khỉnh: "Chính là ả sao?"

 

Một giọng quen quen từ trên quạt lá truyền xuống, vừa phấn khích vừa vui mừng: "Đúng! Chính là ả! Đại ca, ta muốn ả!"

 

Dư Thanh Đường giật mình ngẩng lên, phát hiện trong đám tu sĩ kia, có một người co rúm rụt rè là Ngô Thiên Giao.

 

Không trách cậu không nhận ra ngay lúc này hắn mắt thâm quầng, một bên mặt sưng to như cái bánh bao, thảm hơn lúc được Diệp Thần Diễm buông tha rất nhiều.

 

Dư Thanh Đường trừng mắt: "Các ngươi là vu khống! Chúng ta không có đánh hắn ra nông nỗi đó đâu nha!"

 

"Ta tất nhiên biết." Ngô Thiên Giao hừ mũi một tiếng, chẳng có tí xíu nào thấy mất mặt, thậm chí còn tỏ ra khoái trá: "Là đại ca ta đánh đấy!"

 

Hắn vậy mà còn có chút đắc ý: "Nhưng ta ăn đòn rồi, hehe, tiểu mỹ nhân, ngươi chạy không thoát đâu!"

 

Dư Thanh Đường sững người, vẻ mặt vi diệu: "Ngươi đừng nói là cũng vừa gặp đã yêu ta đấy nhé?"

 

Ngô Thiên Giao đột nhiên mặt đỏ như gấc chín: "Nói... nói hươu nói vượn gì đó! Gặp cái đầu ngươi! Ta chỉ là... tham sắc thôi, chỉ muốn làm nhục ngươi thôi!"

 

Dư Thanh Đường đưa tay gãi cằm, bình tĩnh hỏi lại: "Có ai lại tự nói mình thế không hả?"

 

Không khí yên lặng một nhịp.

 

"Phế vật." Giọng của Ngô Thiên Long truyền xuống từ trên cao. Hắn trông ra dáng người đứng đắn hơn thằng em nhiều, cơ bắp rắn chắc, khí thế lạnh lùng. Hắn cố kéo cảm xúc về đúng tông phản diện nghiêm túc: "Một nữ tu Kim Đan mà cũng không bắt được."

 

Hắn nhìn về phía Dư Thanh Đường, ánh mắt lạnh tanh mà ngạo mạn: "Ngươi được Kim Châu Ngô gia chúng ta để mắt đến là phúc phận của ngươi. Từ hôm nay, ngươi là nữ thị* của đệ đệ ta."

 

[*Nữ thị: nữ tỳ thân cận, vừa phục vụ vừa... không đơn thuần chỉ là hầu hạ.]

 

Hắn ngạo mạn giơ tay lên, đầu ngón tay tỏa ra ánh lửa rực, chấm xuống như muốn định thân ban ấn.

 

Dư Thanh Đường chỉ kịp thấy trên đầu ngón tay hắn mơ hồ có chữ gì đó, rồi một cỗ áp lực như Thái Sơn áp đỉnh đè ập xuống.

 

Keng!

 

Thương bạc vung lên, Diệp Thần Diễm tung toàn lực chặn lại cú giáng, ép lui ngón tay rực lửa kia. Nhưng đối phương chỉ khẽ lảo đảo, không hề hấn gì.

 

Diệu Âm Tiên lập tức chắn trước mặt Dư Thanh Đường, lật tay triệu ra cổ cầm màu bạc ánh lên cổ quang, chẳng màng che giấu thân phận, bay vút lên nghênh chiến: "Công tử cẩn thận, hắn tu vi cực cao, sau lưng còn có người bày trận Dục Hỏa, hắn đứng giữa mắt trận, mượn sức toàn bộ, đủ sức đấu với Nguyên Anh!"

 

"Không thể cứng đối cứng! Ta thay công tử cầm chân!"

 

Dư Thanh Đường tim đập thình thịch, vừa thoát nạn đã thở phào.

 

Dù địch đến hơi sai thời điểm, mà lý do thì không thể sai hơn, nhưng ít nhất hai người kia cũng đã cùng chiến đấu vì cậu.

 

Chỉ cần tiếp theo, cậu tặng cây đàn xong, tình tiết tình cảm là khớp.

 

Dư Thanh Đường hí hửng lấy ra Long Hạc Cầm, chưa kịp đưa cho Diệu Âm Tiên thi

 

Ầm!

 

Trên đỉnh đầu vừa mới giao thủ xong một chiêu, Diệu Âm Tiên đã bị đánh bật ngược trở lại, bay văng thẳng về phía sau, suýt thì đập lên vách động, may mà được vài nữ tu phía sau vội vàng đỡ lấy.

 

Dư Thanh Đường chết lặng tại chỗ.

 

Sao người bay ra lại là nàng vậy hả, Tiên tử!?

 

..........................................

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Dư Thanh Đường: Hình như cốt truyện đúng mà cũng hình như không đúng lắm.

Bình Luận (0)
Comment