Đội thu thập dược liệu của Hỏa Đỉnh Tông bị kẹt ở Nam Châu vài ngày, nên vừa ra khỏi thành đã tăng tốc.
Tiêu Thư Sinh trà trộn trong đội, dựa vào tài xã giao tám phương, mau chóng kết nghĩa huynh đệ với mấy người.
Đám đệ tử hộ tống của Hỏa Đỉnh Tông hoàn toàn không hay biết, vị đệ tử Tứ Quý Thư Viện này người tự xưng vì hiếu kỳ mới lặn lội vào lãnh địa Yêu tộc nhân tiện nhận một ủy thác chính là một trong những kẻ bịt mặt đã cướp sạch Đan Nguyên Đường của họ mấy hôm trước.
Dù sao thì đệ tử Tứ Quý Thư Viện có thể xuất hiện ở bất cứ đâu chỉ vì tò mò chuyện này gần như đã thành nhận thức chung của giới tu chân.
Nhất là với Hỏa Đỉnh Tông, từng khổ sở chống đỡ trước sự thâm nhập nhiệt tình của Tứ Quý Thư Viện.
"Ôi..." Một trong những đệ tử Hỏa Đỉnh Tông từng bị Dư Thanh Đường đánh ngất hôm đó, Đương Quy, thở dài: "Không biết là mấy tên tu sĩ to gan nào mà dám ra tay với Hỏa Đỉnh Tông chúng ta, đúng là chán sống rồi"
"Thật đấy." Tiêu Thư Sinh không hề có chút tự giác nào khi đang nói về mình, mỉm cười thành khẩn gật đầu: "Làm phiền Đương Quy huynh đệ nhiều thế, thật sự không nên."
Đương Quy cười khan hai tiếng: "Ta thì không sao..."
Hắn liếc Tiêu Thư Sinh, hạ giọng nhắc nhở: "Này, ngươi cũng không phải đang muốn dò hỏi chuyện của Lão Đan Vương đấy chứ?"
"Nếu ta nói không, e Đương Quy huynh cũng chẳng tin." Tiêu Thư Sinh cười ha hả: "Có cơ hội thì tự nhiên phải điều tra một chút, nhưng nếu không có, ta cũng chẳng miễn cưỡng."
Hắn dùng quạt chỉ vào hai con thỏ yêu đang cố giấu đặc điểm Yêu tộc đi theo cuối đoàn: "Dù sao đề tài nghiên cứu của ta là bọn họ mà."
"Có gì đáng nghiên cứu chứ." Đương Quy lầm bầm, "Các ngươi Tứ Quý Thư Viện thật đúng là cái gì cũng tò mò."
Hắn lại nhắc: "Ta thấy ngươi là người tốt nên mới khuyên chuyện Lão Đan Vương, tốt nhất đừng hỏi tới."
Tiêu Thư Sinh hạ giọng phối hợp hỏi: "Vì sao?"
"Chưởng môn không thích." Đương Quy nhìn quanh, nhỏ giọng: "Lão Đan Vương bế quan quá gấp, chưa kịp dặn dò gì. Trong Hỏa Đỉnh Tông vẫn có kẻ không biết điều, tung tin bịa đặt vu oan cho chưởng môn."
"Chưởng môn..." Tiêu Thư Sinh hơi đổi sắc, không nhắc tới việc Thiên Nguyên Đan Vương chỉ là quyền chưởng môn, gật đầu phụ họa: "Thiên hạ đều vậy, thích nghe những chuyện âm mưu phản bội, ly kỳ trắc trở."
"Nhưng nếu vô cớ hãm hại người tốt thì chẳng hay chút nào."
"Đúng thế" Đương Quy thấy hắn biết điều thì cười càng nhiệt tình: "Chưởng môn chúng ta nhân từ, tính tình lại tốt, không chấp bọn họ. Nhưng ta mà nghe thấy, tất nhiên phải thay trời hành đạo"
"Ngươi chỉ cần đừng hỏi những chuyện linh tinh ở Hỏa Đỉnh Tông, còn về Yêu tộc học luyện đan hay mua đan dược của luyện đan sư cao cấp gì đó..."
Hắn vỗ ngực, trưng ra bộ dạng hào sảng: "Cứ giao cho ta"
Tiêu Thư Sinh đang định khen ngợi vài câu, thì phía sau bỗng một con thỏ yêu giật mình kêu khẽ.
"Làm gì thế" Đương Quy quát: "Nháo nhác cái gì"
Tiêu Thư Sinh nhìn kỹ hai con thỏ yêu này còn nhỏ, là cặp song sinh huynh muội, anh trai tên Tuyết Lãnh, em gái tên Tuyết Noãn, đều nhút nhát sợ sệt.
Người vừa phát ra tiếng là Tuyết Lãnh, hắn chỉ xuống đất: "Ở đây..."
Đương Quy bước tới liếc nhìn, khinh miệt: "Một gốc độc hoạt thôi mà, có gì đáng sợ."
Hắn tiện tay nhổ lên, nhíu mày: "Còn bị gặm hỏng, chẳng đáng mấy linh thạch."
Tuyết Lãnh còn muốn nói, nhưng Tuyết Noãn kéo tay áo anh, không cho mở miệng.
Đương Quy trừng mắt dạy dỗ: "Hai đứa ở Đại Hoang Sơn chưa thấy đời, đã theo chúng ta ra ngoài thì phải theo quy củ, bớt nháo nhác"
Tuyết Lãnh mím môi, Tuyết Noãn dịu giọng đáp: "Biết rồi, đại nhân."
"Hừ." Đương Quy đắc ý quay đi.
Tiêu Thư Sinh cười khẽ, quạt phe phẩy, đi tới gần hai thỏ yêu, thấp giọng hỏi: "Sao thế?"
Tuyết Lãnh nhìn quanh, vội nói: "Không phải ta chưa từng thấy độc hoạt, mà là dấu răng trên nó giống chuột Chiếu Dạ"
"Chuột Chiếu Dạ..." Tiêu Thư Sinh ánh mắt khẽ động, hắn biết loài này, vì mắt to như đèn lồng, đêm tối sáng rực mà được đặt tên.
Chúng tuy yếu ớt nhưng sống bầy đàn, sinh sản điên cuồng, một bầy đi qua đủ để diệt một môn phái nhỏ.
Tuyết Noãn lạnh lùng nói: "Đừng nói cho hắn biết."
"Dù sao chỉ cần có một người còn sống đưa chúng ta tới Hỏa Đỉnh Tông là được, còn lại chết trên đường cũng chẳng sao."
Tiêu Thư Sinh nhìn nàng đầy ngạc nhiên, khẽ cười, làm động tác "suỵt": "Suỵt, cười lên một cái, mưu xấu không nên lộ trên mặt."
Tuyết Noãn ngẩng lên, khóe môi cong lên, nở nụ cười ngại ngùng.
Tuyết Lãnh liếc nhìn em gái, hơi chậm mới miễn cưỡng cười theo.
Tiêu Thư Sinh cười híp mắt xoa đầu cả hai: "Đúng rồi."
"Ta nhìn cách họ nói chuyện với các ngươi cũng biết, hai đồng tộc đang ở Hỏa Đỉnh Tông chắc chẳng khá khẩm gì."
Tuyết Lãnh thì thầm: "Từ khi Lão Đan Vương bế quan, đệ tử Hỏa Đỉnh Tông càng kiêu căng."
"Bọn họ biết mình là khách hàng lớn nhất của chúng ta nên chẳng hề kiêng nể." Tuyết Noãn bĩu môi: "Tiểu nhân đắc chí."
"Nếu bọn họ chịu tổn thất lớn ở đây, coi như các ngươi hả giận, ta có một kế." Tiêu Thư Sinh ngoắc tay: "Nhẫn nhịn tạm thời, ta sẽ khiến họ coi các ngươi như thượng khách."
Hai thỏ yêu nhìn nhau, cùng gật đầu.
...
"Dấu khắc này..." Dư Thanh Đường nhìn vết cắt trên thân cây: "Hình như bảo chúng ta dừng lại, đừng đi sát quá."
"Ừ." Đỗ Hành đáp: "Chờ tin rồi bám theo."
Hắn đảo mắt quanh: "Chỗ này có nguồn nước, chắc họ đã nghỉ ở đây, chúng ta cũng nghỉ một lát, trong sông nếu có cá..."
Dư Thanh Đường giơ tay chặn: "Không"
Cậu nghiêm mặt: "Ở Mê Tiên Lâm ăn cá nướng đủ rồi, đổi món khác đi."
Cậu lôi từ nhẫn trữ vật ra một hộp đồ ăn: "Ta mang đồ ngon đây"
Đỗ Hành bất lực lắc đầu cười: "Vậy thì ta cũng nhờ phúc của ngươi"
Dư Thanh Đường đưa một con bọ cạp đến trước mặt hắn.
Đỗ Hành: "Ngươi ra ngoài mang theo cái này?"
"Đi xa nhà." Dư Thanh Đường hùng hồn: "Ngủ không ngon thì ít nhất phải ăn ngon, dĩ nhiên đều là món ta thích."
Cậu hì hì: "Ngươi đi gấp quá, không biết ngươi thích gì, nên đành ăn theo tụi ta."
Đỗ Hành bất lực thở dài: "Có món bình thường không?"
"Có nè." Dư Thanh Đường đưa hộp đồ ăn cho hắn chọn.
Đúng lúc đó, Diệp Thần Diễm ngẩng đầu, một tay giữ hộp, một tay vòng eo Dư Thanh Đường, xoay người tránh đòn từ cây trúc xanh chém tới.
Trúc cô nương cuối cùng cũng đuổi kịp.
Nàng tựa như làn gió từ rừng trúc, khẽ đến, tay cầm thanh trúc xanh múa thành đóa kiếm hoa, chỉ thẳng hai người: "Đi theo ta về."
"Khoan đã" Dư Thanh Đường ôm chặt hộp đồ ăn, "Đang ăn cơm đây, đánh nhau xong rồi ăn không được à? Đừng có phí của"
Trúc cô nương thoáng do dự, Dư Thanh Đường bưng hộp đồ ăn lên: "Có muốn chia cho một ít không?"
Nàng nhắm mắt, khẽ lắc đầu: "Ta không ăn cơm."
Dư Thanh Đường ngẩn ra: "Vậy ngươi ăn gì? Chẳng lẽ sương sớm?"
Nàng lại lắc đầu: "Tinh hoa nhật nguyệt."
Dư Thanh Đường: "..."
Cẩu Tiêu Sái, ta biết ngươi muốn tả tiên nữ siêu phàm không vướng bụi trần, nhưng ngay cả cơm cũng không cho ăn, chẳng phải mất vui quá sao?
Diệp Thần Diễm nhận ra có điều lạ: "Hấp thu tinh hoa nhật nguyệt ngươi không phải nhân tộc?"
Nữ nhân không trả lời.
"Ai da" Dư Thanh Đường bỗng ôm bụng kêu, "Không xong rồi, sắp đói chết mất, không ăn bây giờ ta gục luôn cho mà xem..."
Cậu len lén ngẩng lên: "Ngươi không phải phải bảo vệ chúng ta sao? Chẳng lẽ lại khoanh tay nhìn chúng ta đói chết?"
Nàng hơi do dự, nhưng vẫn siết chặt thanh trúc xanh: "Tu sĩ nhịn một bữa cũng không chết đói."
Thấy nàng sắp động thủ, Dư Thanh Đường lại kêu lớn: "Đợi đã"
Cậu quay sang Đỗ Hành: "Đan tu, ngươi nói giúp một câu đi"
"Hả?" Đỗ Hành khựng lại, rồi phối hợp hắng giọng: "Tu sĩ nhịn một bữa đúng là không chết, nhưng hắn thì khác, thể chất đặc biệt."
Trúc cô nương cau mày, nửa tin nửa ngờ: "Thật sao?"
"Ừ." Đỗ Hành trịnh trọng gật đầu: "Hắn đặc biệt tham ăn."
Dư Thanh Đường: "..."
Ngươi không thể tìm cái lý do tử tế hơn à?
Diệp Thần Diễm quay mặt sang chỗ khác, cố nhịn cười.
Trúc cô nương nhìn họ thật sâu, thu thanh trúc cài bên hông, ôm gối dựa vào thân cây ngồi xuống: "Được, chờ ngươi ăn xong."
"Lại đây, ăn cơm nào" Dư Thanh Đường thở phào, gọi hai người ngồi xuống.
Diệp Thần Diễm hạ giọng hỏi: "Đây là tuyệt chiêu của ngươi?"
"Không phải." Dư Thanh Đường đắc ý nhướng mày, "Ta còn nhiều chiêu hơn."
Cậu ranh mãnh chọc tay vào hông Diệp Thần Diễm: "Học từ hoa hoa công tử Hoa Thời Diễm đó."
Diệp Thần Diễm trừng mắt: "Hoa Thời Diễm là Hoa Thời Diễm, liên quan gì tới ta?"
"Ồ" Dư Thanh Đường quay lại, vừa vặn bắt gặp ánh mắt chăm chú của nữ nhân, thoáng khựng lại rồi cẩn thận đẩy hộp đồ ăn về phía nàng: "Ngươi có muốn thử chút không? Trước đây không ăn, không nghĩa là bây giờ cũng không ăn."
Nàng khẽ lắc đầu.
Dư Thanh Đường nghĩ một chút, lại lấy ra một quả: "Ăn trái cây không? Ít nhất ngươi cũng gặm cái gì đi, chứ bọn ta ăn ngon lành, để ngươi nhìn vậy cũng kỳ."
Nàng do dự, rồi gật đầu. Dư Thanh Đường mừng rỡ, ném quả cho nàng.
Ba người ngồi cạnh nhau, ăn cơm. Trúc cô nương cẩn thận cắn trái cây, ánh mắt không rời họ, sợ chỉ cần chớp mắt một cái là họ trốn mất.
Ăn xong, nàng hỏi: "No chưa?"
Dư Thanh Đường dựa vào Diệp Thần Diễm, xoa bụng: "No căng rồi."
"Vừa ăn no xong không nên vận động liền, hay là ngươi đợi thêm chút?"
Nữ nhân rừng trúc: "Tu sĩ..."
Không cần Dư Thanh Đường nhắc, Đỗ Hành đã thành thục tiếp lời: "Tu sĩ cũng có lúc khó chịu bụng, đặc biệt là hắn, thể chất đặc biệt."
Nữ nhân cảm thấy có gì đó sai sai, nhưng chờ được tới giờ này, bọn họ cũng chẳng trốn, nên miễn cưỡng ngồi lại.
Đợi đến khi Dư Thanh Đường suýt ngủ trưa, nàng cuối cùng không nhịn được: "Giờ được chưa?"
Dư Thanh Đường ngáp: "Lại..."
Một chấm đen theo gió bay tới ám hiệu của Tiêu Thư Sinh, báo họ có thể đi tiếp.
Dư Thanh Đường mắt sáng lên, bật dậy, Trúc cô nương cũng lập tức đứng dậy, lại giương tư thế sẵn sàng.
Diệp Thần Diễm cảnh giác nhìn nàng, thấp giọng hỏi: "Còn chiêu gì không?"
"Có tuyệt chiêu." Dư Thanh Đường nháy mắt, túm cổ áo hắn, quay đầu nói với nàng: "Cô nương, có thể tránh đi một lát không?"
Nàng nghi hoặc ngẩng lên, Dư Thanh Đường kéo lỏng cổ áo Diệp Thần Diễm: "Nếu không hắn sẽ cởi áo đó"
Diệp Thần Diễm từ từ quay đầu nhìn cậu: "..."
Nữ nhân thoáng khó hiểu: "Gì cơ?"
Dư Thanh Đường cũng bối rối: "Hử?"
Sao kịch bản khác hẳn nhỉ?
Trong nguyên tác, Long Ngạo Thiên bị nữ nhân này truy đuổi tới chân trời góc bể, cuối cùng chỉ còn nước lao xuống hồ, hô lên "Ta muốn tắm, không đi ta cởi hết"
Vừa cởi nửa người trên, thân hình thiếu niên đẹp đẽ lập tức khiến nữ nhân mặt đỏ tới mang tai, quay đầu không dám nhìn.
Dư Thanh Đường nhìn cổ áo Diệp Thần Diễm chẳng lẽ chưa đủ độ?
Cậu còn chưa ra tay, Diệp Thần Diễm đã từ tốn khép lại cổ áo, ánh mắt hàm ý: "Ngươi không phải đang tìm cớ chiếm tiện nghi của ta đấy chứ?"
Dư Thanh Đường kinh hãi: "Ngươi nói cái gì đó, có biết xấu hổ không hả"
.........................................
Tác giả có lời muốn nói:
Dư Thanh Đường: Mỹ nhân kế sao lại thất bại? Chẳng lẽ mặc nhiều quá?
Diệp Thần Diễm: Nói bậy, ta là đệ tử nhà đứng đắn đấy...