Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên

Chương 122

Dư Thanh Đường: "..."

 

Tuyết Nhan nhớ lại vị sư huynh kia, hoảng hồn nép sau Tuyết Tương:
"Đệ tử Hỏa Đỉnh Tông phần lớn đều mắt cao hơn đầu, chẳng bao giờ nhìn chúng ta ra gì, nhất là bọn biết chúng ta là yêu tộc. Nhưng vị Bát Giác sư huynh ấy..."

 

"Ban đầu ta còn tưởng hắn ôn hòa dễ gần, ai dè lại là kẻ háo sắc, ai tới cũng không chừa."

 

Tuyết Nhan nắm chặt vạt áo Tuyết Tương, cúi gằm đầu: "Nếu không phải Tuyết Tương lanh trí, kịp tìm mấy sư huynh khác tới, e là ta đã bị hắn ra tay rồi."

 

"Xì" Dư Thanh Đường rùng mình: "Hỏa Đỉnh Tông còn loại người này sao"

 

Thanh Trúc nhàn nhạt ngước mắt: "Thượng bất chính, hạ tất loạn."

 

(Người trên mà làm bậy thì kẻ dưới tất sẽ làm càn, làm loạn.)

 

Hắn nhìn sang Tuyết Nhan: "Không rõ thẩm mỹ yêu tộc thế nào, nhưng hình dạng hóa thân của ngươi trong mắt nhân tộc đúng là ngọc tuyết khả ái, không cần tự ti."

 

Dư Thanh Đường cũng gật đầu phụ họa: "Đúng đó, ra đường kiểu gì cũng khiến người ta ngoái nhìn thêm mấy lần, có người thích ngươi là chuyện bình thường... Á"

 

Diệp Thần Diễm thản nhiên giơ vuốt đạp mạnh lên chân cậu.

 

Dư Thanh Đường đau nhăn nhó, vội kéo chân sói lớn ra, lắp bắp biện giải:
"Ngưỡng mộ là bình thường, nhưng nổi ý đồ xấu thì không được"

 

Cậu chỉ vào mình: "Ta đây chỉ là đơn thuần thưởng thức, tuyệt không có ý đồ xấu"

 

Diệp Thần Diễm sâu kín liếc cậu một cái, hừ lạnh.

 

Tuyết Nhan hiếm khi được người khác khen, đỏ mặt trốn ra sau Tuyết Tương, gần như úp cả mặt.

 

Dư Thanh Đường vừa cúi xuống vuốt lông an ủi hắn, vừa hỏi Tuyết Tương:
"Bát Giác sư huynh ngày nào cũng phụ trách đưa dược thiện cho lão Đan Vương? Vậy ngày nào hắn cũng được gặp lão Đan Vương sao?"

 

"Đáng lẽ là vậy." Tuyết Tương cũng không giấu diếm: "Nhưng Bát Giác sư huynh thường đùn đẩy việc của mình cho người khác, riêng việc này quan trọng, hắn sẽ tự mình giám sát, song... hắn không muốn tự xách hộp cơm, thường gọi một đệ tử ngoại môn giúp xách dược thiện."

 

"Đệ tử đó chỉ mang đến cửa thất bế quan, rồi hắn tự tay đưa vào."

 

Dư Thanh Đường mắt sáng rỡ: "Vậy ta xin làm người xách cơm"

 

"Có lộ liễu quá không?" Tuyết Tương hơi lo: "Hắn tuy chẳng phải thông minh tuyệt đỉnh, nhưng biết chuyện này quan trọng, nếu ý đồ quá rõ, e rằng sẽ đánh rắn động cỏ."

 

Mấy người liếc nhìn nhau, Tuyết Tương do dự một thoáng, rồi nhắc nhở:
"Thường ngày đệ tử xách cơm cho hắn sẽ đến phòng bếp từ sớm, nếu các ngươi nghĩ cách kéo hắn đi, rồi để Bát Giác sư huynh thấy các ngươi, có lẽ sẽ hợp lý hơn."

 

Dư Thanh Đường mắt sáng lên: "Vậy cứ thế đi"

 

Cậu còn định nói tiếp, Thanh Trúc bỗng nhắc nhở: "Có người tới."

 

"Hỏng rồi" Tuyết Nhan biến sắc: "Là đến kiểm tra tiến độ"

 

Dư Thanh Đường hơi lo: "Nãy giờ các ngươi mải nói chuyện với chúng ta, có khi nào..."

 

"Không sao." Tuyết Tương lắc đầu: "Chúng ta đã biết cách đối phó vị sư huynh kia, các ngươi mau đi lo việc của mình."

 

"Nếu là..."

 

Hắn hơi ngập ngừng, nhưng vẫn nói: "Nếu có manh mối của Tuyết Nhiên, xin các vị trong điều kiện bảo toàn bản thân, giúp một tay."

 

Dư Thanh Đường nghiêm túc gật đầu: "Được"

 

...

 

Dưới sự che chắn của Thanh Trúc, mấy người thuận lợi lẻn vào phòng bếp.

 

Ở đây thủ vệ cũng không nghiêm, người ra vào nhiều, chẳng ai chú ý.

 

Họ vốn định tìm một căn phòng củi trống, nhốt đệ tử ngoại môn chuyên xách dược thiện vào.

 

Ai ngờ có hai người theo sát vào phòng, chặn mất lối thoát.

 

Cả nhóm bất đắc dĩ nhìn Thanh Trúc bày ảo thuật, co mình sau giá gỗ, mong hai người kia nhanh chóng rời đi.

 

Người tới dường như là một đôi sư huynh đệ, sư huynh thì lười nhác kiêu căng, sư đệ lại run rẩy khép nép, rõ ràng thân phận cách biệt.

 

"Tìm ta có chuyện gì?" Sư huynh khoanh tay, lười biếng: "Nói nhanh, ta không rảnh như ngươi."

 

Sư đệ run như cầy sấy, nuốt nước bọt lấy dũng khí, cuối cùng "phịch" một tiếng quỳ xuống: "Sư huynh, ta... ta không muốn đi đưa cơm nữa, cầu xin ngươi tìm người khác đi"

 

Dư Thanh Đường giật mình, chậm rãi quay sang Diệp Thần Diễm, lặng lẽ trao đổi ánh mắt.

 

Chuyện trao đổi ánh mắt với một con sói nghe thì bình thường, nhìn lại lại thấy buồn cười. Từ khuôn mặt lông xù kia, cậu còn thấy ra vài phần nét mặt của Diệp Thần Diễm, suýt nữa bật cười, khó nhọc cắn môi quay đi, lia mắt sang Thanh Trúc.

 

May quá.

 

Cậu âm thầm thở phào, mặt tiền bối Thanh Trúc không có gì đáng cười, nhìn bình thường hơn nhiều.

 

Diệp Thần Diễm: "..."

 

Dù không rõ tên này đang nghĩ gì, nhưng vô cớ thấy hơi khó chịu.

 

Bất quá, bây giờ không thể bại lộ thân phận, hắn đành nhịn xuống, thầm ghi sổ.

 

Qua khe giá gỗ, cả nhóm lặng lẽ quan sát vị Bát Giác sư huynh nổi tiếng háo sắc, hắn cũng coi như có dáng vẻ, nhưng nét mặt phong lưu lộ rõ, khóe môi luôn nhếch cười khiến người ta thấy chẳng tử tế.

 

Nghe sư đệ van xin, Bát Giác cười nhạt: "Thế nào, chút việc vặt này cũng không muốn giúp sư huynh? Không tôn sư trọng đạo, mau cút khỏi Hỏa Đỉnh Tông cho xong."

 

"Sư huynh" Sư đệ đã phủ phục sát đất, mặt đầy hoảng sợ: "Nhưng... nhưng phần cơm đó... đó không phải cơm, nó... nó còn sống"

 

"Lần trước ta nghe rồi, chính tai ta nghe thấy, trong cơm... trong cơm có người kêu cứu mạng"

 

Bát Giác vốn đang cười khinh khỉnh, thoắt cái mặt trầm xuống. Hắn túm chặt cổ sư đệ, nheo mắt, cười như không cười: "Đừng nói bậy, sư đệ."

 

"Chưởng môn và lão Đan Vương là sư huynh đệ thâm tình, sợ ông ấy bế quan tỉnh lại bụng đói, nên mới ngày ngày chuẩn bị dược thiện, lo chu toàn mọi mặt."

 

"Hôm qua là canh nhân sâm gà ác, hôm nay là canh bát trân vịt già..."

 

Hắn cười nhạt: "Ngươi nghe thấy gà ác kêu cứu, hay vịt già kêu cứu?"

 

Lúc này, nếu sư đệ còn tỉnh táo, hẳn nên thuận theo hắn, không nên cãi.

 

Nhưng y tựa hồ đã bị dọa đến mất trí, run rẩy lắp bắp: "Không... không không phải gà vịt, là người, có người kêu cứu.... là người"

 

Ánh hung quang lóe lên trong mắt Bát Giác, hắn đá mạnh một cước, sư đệ lăn lộn đập vào tường, phun máu hộc, hôn mê bất tỉnh.

 

Dư Thanh Đường trợn tròn mắt, chưa kịp kêu thành tiếng đã bị một vuốt lông xù áp chặt lên miệng.

 

Dư Thanh Đường: "..."

 

Cậu và Diệp Thần Diễm bốn mắt nhìn nhau, nghi hoặc đây có phải trò trả thù không.

 

"Chậc." Bát Giác phủi bụi trên giày, thấp giọng lầm bầm: "Vô dụng, chẳng đứa nào đáng tin."

 

Hắn tiến lên hai bước, định giải quyết sư đệ triệt để, nhưng lại liếc trời, ngập ngừng rồi quay ra: "Thôi, không được chậm giờ."

 

Hắn xoay người đóng cửa phòng, còn khóa trái, hẳn là định đưa dược thiện xong quay lại xử lý.

 

Dư Thanh Đường thở phào, vội bò đến bên sư đệ hôn mê, hồi hộp thăm dò hơi thở rồi mới yên tâm: "May quá, còn thở."

 

"Dược thiện biết kêu cứu." Diệp Thần Diễm hừ lạnh: "Quả nhiên có quỷ dị."

 

"Ngay cả sư đệ mình mà cũng ra tay nặng vậy." Dư Thanh Đường còn sợ hãi dư âm: "Cứ tưởng hắn chỉ là tên sắc lang đơn thuần, không ngờ..."

 

Diệp Thần Diễm nhướng mày: "Sắc 'lang'?"

 

Dư Thanh Đường ngập ngừng một thoáng, lập tức nghiêm mặt sửa lời:
"Sói thì tốt, người mới xấu"

 

Cậu đưa tay gãi gãi dưới cằm con sói khổng lồ: "Đây là vu oan cho sói, ta biết ngươi khác hắn, từ trước đến nay luôn ngồi vững như núi, không chút ý xấu, là một con sói tốt chính hiệu"

 

Diệp Thần Diễm: "Cũng không hẳn."

 

Dư Thanh Đường: "Hả?"

 

Thanh Trúc liếc nhìn họ một cái: "Nhanh theo sau."

 

Ổ khóa cửa chẳng làm khó được họ, nhờ Thanh Trúc che chắn, cả nhóm cứ đường hoàng theo sát Bát Giác đi thẳng đến phòng ngủ của lão Đan Vương.

 

Dọc đường Thanh Trúc mấy lần chậm bước, hiển nhiên là tránh vài nhân vật lợi hại sợ bị nhìn ra sơ hở, nhưng cuối cùng vẫn bình an vô sự.

 

Dư Thanh Đường không dám lên tiếng, chỉ dám len lén trao đổi ánh mắt với Thanh Trúc, nhưng rõ ràng hai người chẳng ăn ý, nhìn tới nhìn lui chẳng hiểu gì.

 

Thanh Trúc thoáng liếc cậu, cuối cùng lên tiếng: "Giờ có thể nói."

 

"Ồ" Dư Thanh Đường thở phào, nhưng nhìn Bát Giác đang xách hộp dược thiện phía trước, cậu cũng chẳng dám nói lớn: "Chúng ta không giúp hắn xách hộp sao?"

 

"Không." Thanh Trúc lạnh nhạt lắc đầu: "Hắn hiện đang cảnh giác, không tiện ra tay."

 

"Vậy..." Dư Thanh Đường nhìn quanh hạ giọng: "Thực ra tiền bối có thể trực tiếp đến cửa phòng lão Đan Vương phải không?"

 

Nếu thật được thế thì trước đây họ cũng chẳng cần vòng vo tìm Bát Giác hay Lục Giác làm gì.

 

"Có thể." Thanh Trúc gật đầu quả quyết, "nhưng có rủi ro."

 

Dư Thanh Đường sững lại: "Giờ chẳng phải hết rủi ro rồi sao?"

 

Thanh Trúc bình thản nhìn cậu: "Vẫn có."

 

Dư Thanh Đường: "Hả?"

 

Cậu ngây ra tiếp lời: "Thế tại sao chúng ta lại liều theo hắn tới đây? Kế hoạch đâu?"

 

Thanh Trúc khoanh tay, sắc mặt nhàn nhạt: "Ta thấy chướng mắt."

 

Dư Thanh Đường: "..."

 

Lý do này ngang ngược đến mức chẳng thể phản bác.

 

Vị tiền bối thoạt nhìn nhã nhặn như trúc xanh trong gió này, có khi chỉ bề ngoài vậy thôi, chứ thực ra tính tình còn chẳng dễ chịu gì.

 

Thanh Trúc lãnh đạm hỏi: "Nghĩ gì thế?"

 

Dư Thanh Đường lau mặt: "Nghĩ là cũng có thể hiểu được."

 

Dù sao người ta thường viết về trúc là "cắn chặt núi xanh chẳng buông", mà thứ khác cũng "cắn chặt không buông" thì chắc là rùa.

 

Ngoài cùng màu xanh, hẳn đều là giống ngoan cố.

 

Dư Thanh Đường nét mặt tang thương ngẩng đầu: "Dạo này ta chăm tu luyện, chắc cũng có phúc duyên phù hộ chứ?"

 

Thanh Trúc không mảy may động dung: "Im miệng."

 

"Phía trước nguy hiểm."

 

Dư Thanh Đường lập tức ngậm miệng, ôm cổ sói lớn lùi lại nửa bước, cung kính nhường tiền bối đi trước.

 

Thanh Trúc sâu xa liếc cậu một cái, ung dung dẫn đầu.

 

Lúc này Bát Giác đã xách dược thiện đến phòng lão Đan Vương, hai thủ vệ gác cửa hiển nhiên chẳng phải đệ tử thường, tu vi không thấp, ngay cả Bát Giác cũng tỏ ra cung kính.

 

Một người mặt mày hiền hậu cười: "Ồ, Bát Giác, hôm nay lại tự mình xách dược thiện đến sao?"

 

"Đừng nhắc." Bát Giác cười xã giao: "Mấy tiểu đệ tử bây giờ chút khổ cũng không chịu, nhờ giúp vài việc cũng viện cớ từ chối."

 

"Sao không dạy cho hắn một bài học?" Gác cửa cười, "Không thì mất hết uy danh của Bát Giác sư huynh."

 

"Tất nhiên." Bát Giác đáp, "Nếu không sợ chậm trễ đưa dược thiện, giờ hắn đã bị nhốt ở Giới Luật Đường chịu phạt rồi."

 

Hắn trò chuyện với hai người vài câu, mới đẩy cửa bước vào.

 

Dư Thanh Đường hồi hộp ló đầu từ sau lưng Thanh Trúc lão Đan Vương mà Thư viện Tứ Quý điều tra bấy lâu chẳng thấy, giờ lại ở ngay trước mắt họ

 

"Khoan đã." Người gác cửa nãy giờ im lặng bỗng mở mắt, quay sang Bát Giác, nheo mắt như phát giác điều gì.

 

.........................................

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Thanh Trúc: Phiền, ta liều rồi.

Bình Luận (0)
Comment