Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên

Chương 126

Nhờ có dân chúng giúp đỡ, Diệp Thần Diễm rốt cuộc cũng an toàn về tới Diệp phủ.

 

Nhưng hình như hắn quên mất mình chạy ra cửa để làm gì.

 

Cửa lớn Diệp phủ từ từ khép lại phía sau, Diệp lão gia ung dung ngồi ngay cổng trên chiếc thái sư ỷ, nụ cười hòa ái: "Về rồi à?"

 

Diệp Thần Diễm tránh ánh mắt: "...Ừm."

 

Nụ cười Diệp lão gia càng sâu, vỗ đùi bật dậy, xách roi mây bên chân đuổi theo hắn: "Thằng nhóc, còn biết về à!"

 

Diệp Thần Diễm vội co giò bỏ chạy.

 

Tuy hiện tại hắn mất hết cảnh giới tu luyện, nhưng đối phó vài người phàm vẫn chẳng khó khăn gì. Có điều không hiểu sao, vừa thấy Diệp lão gia cầm roi đứng dậy, da thịt hắn liền run lên theo phản xạ...

 

Chắc là áp chế huyết mạch gì đó.

 

Hắn linh hoạt xoay người vòng qua cột tránh một roi, Diệp lão gia suýt bị cú né màu mè này làm trẹo lưng, hộ vệ phía sau la oai oái vây quanh:
"Lão gia, lão gia"

 

"Nghịch tử" Diệp lão gia tức đến phát điên, "Sao hôm nay ngươi lanh lợi thế hả"

 

Diệp Thần Diễm khựng bước, nhớ ra mình hiện giờ là thiếu gia thân thể yếu ớt, liền ho khẽ một tiếng: "Tính mạng cấp bách, tiềm năng bùng phát."

 

Dư Thanh Đường: "..."

 

May mà cậu giờ là tượng Thần Tài, bằng không chắc nhịn không nổi mà cười.

 

Diệp Thần Diễm nói xong lập tức chuồn về phòng, nàng nha hoàn lúc sáng gặp đã để cửa cho hắn, vừa cho hắn vào đã hoảng hốt đóng cửa lại, Diệp Thần Diễm nhướng mày: "Ngươi sợ gì thế?"

 

Nha hoàn khóc không ra nước mắt: "Thiếu gia, sao ngài về sớm vậy, phu nhân vừa được lão gia dỗ đi mua son, chưa về kịp cứu ngài đâu"

 

Diệp Thần Diễm: "..."

 

"Khụ, khỏi phiền nàng, ngươi giữ cửa là được, hắn không vào được."

 

Nha hoàn mấp máy môi, bỗng hít hít mũi: "Thiếu gia, ngài có ngửi thấy..."

 

Quản gia lo lắng gọi từ ngoài cửa: "Thiếu gia mau ra đi, lão gia tức giận quá, bảo sẽ đốt phòng đấy"

 

Dư Thanh Đường: "Hự."

 

Nha hoàn nghi hoặc quay đầu: "Ai vừa nói đó?"

 

Diệp Thần Diễm vội lấy tay che miệng tượng Thần Tài, mặt tỉnh bơ: "Ta."

 

Nha hoàn mắt rưng rưng: "A? Vậy... vậy giờ làm sao, thiếu gia?"

 

Diệp Thần Diễm thản nhiên ngồi xuống rót trà: "Đợi cứu binh, ông ấy dám đốt nhà mình chắc?"

 

Quản gia ngoài cửa nhắc nhở: "Thiếu gia, mau ra đây đi, dầu đã bê tới rồi, đổ lên cửa sổ vừa hôi vừa khó rửa đấy"

 

Diệp Thần Diễm: "..."

 

Nha hoàn dè dặt đề nghị: "Thiếu gia, hay là... chúng ta ra ngoài xin lão gia tha?"

 

Diệp Thần Diễm còn chưa kịp đáp, nàng đã bật cửa, khóc lóc kêu to: "Lão gia bớt giận, nhà ta chỉ có thiếu gia là độc đinh thôi mà"

 

Diệp lão gia đã kéo thái sư ỷ (ghế tựa tròn) đến, lười nhác nằm đó, híp mắt liếc phòng, lạnh lùng cười: "Còn trốn à? Xem nhà này ai mới là chủ"

 

Diệp Thần Diễm: "Phu nhân người."

 

Diệp lão gia giơ tay trợn mắt: "Nực cười, lão tử sợ nàng ấy chắc?"

 

Diệp Thần Diễm bất chợt nhìn ra sau lưng hắn: "Kìa"

 

Diệp lão gia giật mình bật dậy, ngoảnh lại thấy trống không, quay lại run rẩy chỉ hắn: "Ngươi... ngươi muốn chọc ta tức chết à"

 

"Ta hôm nay phải..."

 

Y bỗng thấy tượng Thần Tài Diệp Thần Diễm đặt trên bàn, sững sờ: "Đợi chút, ngươi lấy tượng Thần Tài từ đâu vậy?"

 

Diệp Thần Diễm quay lại nhìn, hơi né ánh mắt, ho nhẹ: "Ờ thì... nhặt được."

 

"Vớ vẩn" Diệp lão gia giận đến dựng râu trợn mắt, "Ngươi..."

 

Diệp Thần Diễm còn tưởng y sắp mắng, ai dè y vội bước đến, cẩn trọng vòng quanh tượng xem xét: "Đây là Thần Tài, sao có thể nhặt bừa, phải là thỉnh mới đúng"

 

Diệp Thần Diễm: "..."

 

Dư Thanh Đường: "..."

 

Diệp lão gia đã quay đầu gọi người: "Đâu rồi? Xuống bếp coi tối nay có món nào hợp cúng, đem lên hương khói cho Thần Tà, trái cây theo mùa cũng bày hết ra cho ta"

 

Y nhịn không được nhìn Diệp Thần Diễm, sắc mặt hòa hoãn hơn hẳn: "Thằng nhóc thối, xưa văn võ đều học, dốt đặc còn cố chấp không chịu theo ta học làm ăn, hôm nay sao lại thỉnh tượng Thần Tài về? Đổi tính rồi à?"

 

Diệp Thần Diễm mặt mày cổ quái: "Chắc... đến tuổi rồi? Bắt đầu thích tiền?"

 

Diệp lão gia hừ một tiếng: "Hừ, thế thì tốt"

 

"Không thì ngày ngày tiêu tiền của ta còn vờ thanh cao, tưởng tiền từ trên trời rơi xuống chắc?"

 

Người Diệp phủ làm việc gọn lẹ, chẳng mấy chốc đã bày đầy một bàn đồ cúng.

 

Dư Thanh Đường nhìn mà không ăn được, chỉ đành lặng lẽ khóc trong lòng.

 

Diệp Thần Diễm bóc một quả quýt, nhàn nhã đặt lên ngọc như ý tượng Thần Tài đang ôm.

 

Diệp lão gia gõ tay hắn, trừng mắt: "Làm gì thế, thất lễ với Thần Tài à?"

 

Diệp Thần Diễm: "Cho Thần Tài ngửi mùi quýt thôi."

 

Nha hoàn vui vẻ báo tin: "Thiếu gia, phu nhân về rồi"

 

Diệp lão gia vỗ đùi: "Hỏng rồi, ta còn chưa kịp đánh ngươi"

 

Diệp Thần Diễm nhếch môi: "Người không phải nói không sợ à?"

 

Diệp lão gia tức đến dựng râu: "Hừ, hôm nay ta nhất định..."

 

Y dơ tay chọn chỗ, cuối cùng "bốp" một cái đập vào vai Diệp Thần Diễm: "Cho ngươi biết lợi hại"

 

Diệp Thần Diễm: "..."

 

Hắn biết ngay, nuôi được một vị thiếu gia văn không ra võ không xong thế này, gia đình cũng có phần trách nhiệm.

 

"Lão gia" Diệp phu nhân quý phái ung dung, lúc này cười rạng rỡ: "Ngươi đoán xem hôm nay ta gặp chuyện vui gì?"

 

Không chờ y hỏi, nàng đã thao thao: "Hôm nay ta đi đông thành, gặp cảnh quản lý và đầu bếp chính của Tụ Khách Lai ẩu đả, ta xem kịch vui một trận"

 

Nàng cười vỗ tay: "Hỏi ra mới biết quản lý kia chẳng ra gì, ta liền xúi bán quách tửu lâu cho ta, hắn thật sự chịu bán"

 

Mắt Diệp lão gia sáng rỡ: "Là Chu đại trù, tay nghề giỏi kia à?"

 

"Chính là gã " Diệp phu nhân gật đầu lia lịa, mắt sáng long lanh: "Có danh tiếng của gã, ta chắc chắn không lỗ, tòa lầu tây thành mới sang tay chưa định làm gì đúng không?"

 

"Mở tửu lâu" Nàng đắc ý, "Hôm nay ta ra tay nghĩa hiệp, dân tình đều chứng kiến, rèn sắt khi còn nóng sớm ngày khai trương, chắc chắn phát tài"

 

"Tốt" Diệp lão gia cười rạng rỡ, "Quá tốt"

 

Y nhịn không được nhìn tượng Thần Tài trên bàn, nụ cười càng chân thành: "Đúng là phúc khí"

 

Dư Thanh Đường: "..."

 

Ta có làm gì đâu, sao lại được khen thế này?

 

Diệp lão gia cười rạng rỡ: "Phải rồi, ta vừa nghe ngoài kia ồn ào, chẳng lẽ là..."

 

"Ờ..." Diệp phu nhân hơi khựng lại, cười gượng hai tiếng: "Là... là dân chúng nhiệt tình thôi."

 

Nàng kín đáo nháy mắt với Diệp Thần Diễm, hắn lập tức bắt lời: "À, hôm nay ra ngoài, ta nghe họ nhắc cái gì chứng ly hồn."

 

Quả nhiên Diệp lão gia bị kéo vào chủ đề, nhíu mày: "Ngươi trông thấy à? Mau bái Thần Tài xua xui đi"

 

Dư Thanh Đường thầm cạn lời, cái này cũng liên quan đến cậu à?

 

Diệp Thần Diễm rất phối hợp, nghiêm túc làm bộ bái bái, rồi hỏi:
"Chứng ly hồn thật sự thường gặp đến vậy sao? Ta thấy ai nấy đều dửng dưng."

 

"Đúng là không hiếm nữa." Diệp phu nhân khẽ thở dài: "Ngươi còn nhớ nhị công tử nhà họ Trương từng cùng ngươi lớn lên chứ?"

 

"Kể từ khi mắc chứng ly hồn, hắn ngủ một giấc tỉnh dậy liền nhận mình là cô nương, còn nói mình vốn là tiên nữ trên trời, nay rơi xuống phàm gian..."

 

Diệp phu nhân liên tục lắc đầu: "Tội cho mẫu thân hắn, khóc đến nỗi mắt sưng như đào."

 

Nàng xoay người nhìn Diệp Thần Diễm, mắt đã hoe đỏ: "Nếu nhi tử ta mà mắc chứng ly hồn, ta thực sự chẳng biết làm sao cho phải."

 

"Ôi dào, đang yên đang lành sao lại khóc?" Diệp lão gia vội dỗ: "Thằng nhóc này mà hồn lìa khỏi xác, chưa biết chừng còn đáng tin hơn giờ ấy chứ"

 

Diệp Thần Diễm bật cười khẽ, hắn hiểu rõ những người trước mặt chỉ là ảo cảnh trong luân hồi đan, hơn nữa bị luật tắc ảnh hưởng mà cảm giác trở nên trì độn, nên mới chẳng nhận ra con trai mình sớm đã bị thế thân.

 

Thế nhưng thứ tình thân phụ mẫu mà hắn chưa từng có này, lại khiến lòng hắn bất giác ấm lên.

 

Hắn thấp giọng: "Miệng thì nói thế, nhưng thực ra, trong mắt các ngươi, hắn vẫn là đứa con nghịch ngợm mà các ngươi yêu thương nhất."

 

Diệp lão gia khịt mũi: "Không biết xấu hổ."

 

Diệp Thần Diễm cong môi cười khẽ, rồi không quên quay lại chuyện chính: "Vậy mắc chứng ly hồn, không có cách nào chữa sao? Ta nghe nói tìm Tôn đại phu hình như có thể trị?"

 

"Chỉ là triệu chứng nhẹ thôi." Diệp phu nhân khẽ thở dài: "Nếu Tôn đại phu cũng trị không khỏi, thì phải đưa tới đạo quán tìm Tưởng thiên sư."

 

"Không rõ chữa bằng cách nào, nhưng ở chừng mười ngày nửa tháng thì luôn khỏi, chỉ là sẽ mất một đoạn ký ức."

 

Tôn đại phu, Tưởng thiên sư...

 

Diệp Thần Diễm ghi nhớ hai cái tên này, mơ hồ đoán có liên quan đến Lão Đan Vương, quyết định sau này phải điều tra.

 

Bên ngoài lại nổi lên tiếng ồn ào, Diệp lão gia nhíu mày: "Còn ầm ĩ gì nữa đây?"

 

Quản gia ra cổng xem xét, trở vào với vẻ khổ sở, lén thì thầm bên tai Diệp lão gia.

 

Diệp Thần Diễm giật nhẹ khóe mắt, bỗng dâng lên dự cảm chẳng lành.

 

Quả nhiên, Diệp lão gia nghe xong giận dữ nhảy dựng, chỉ thẳng vào hắn quát, giọng đầy kinh hãi: "Tượng Thần Tài này là ngươi cướp từ Dư gia về à?"

 

Diệp Thần Diễm: "..."

 

Ngay cả Diệp phu nhân cũng kinh ngạc trừng to mắt: "Hả? Ngươi... ngươi cướp cái đó làm gì?"

 

Diệp lão gia nóng nảy quay vòng trong phòng: "Ngươi ngươi... ta"

 

Y đập tay giận dữ chỉ vào Diệp Thần Diễm: "Ta bảo ngươi sang Dư gia cưới tức phụ, kết quả ngươi đi cướp tượng Thần Tài nhà người ta về là thế nào?!"

 

Diệp Thần Diễm chột dạ né ánh mắt: "Thấy có duyên."

 

"Ngươi" Diệp lão gia run rẩy chỉ tay: "Ta còn không rõ ngươi chắc?"

 

"Ngươi rõ ràng chưa chơi bời đủ, không muốn thành thân"

 

"Ngươi nhìn lại bản thân xem" Diệp lão gia giận sôi máu, "Văn không ra văn, võ không ra võ, cả ngày chỉ biết làm ra vẻ phong nhã, bây giờ ngươi không muốn cưới, nhưng nếu cứ giở trò thế này, đến lúc muốn cưới, có nhà nào thèm nhìn ngươi"

 

Diệp Thần Diễm nhàn nhã ngoáy tai, khẽ lẩm bẩm: "Ta cũng chẳng cần cô nương."

 

"Vậy ngươi muốn cưới ai hả?" Diệp lão gia tức sùi bọt mép, "Dư gia có cô nương tốt như thế mà ngươi không coi trọng, ta hỏi ngươi, sau này ngươi định cưới ai?"

 

Ánh mắt Diệp Thần Diễm dừng trên tượng Thần Tài, Dư Thanh Đường vốn lẳng lặng xem kịch vui, bỗng dâng lên dự cảm chẳng lành.

 

Diệp Thần Diễm khẽ cười, giơ tay chỉ cậu: "Cưới Thần Tài."

 

Dư Thanh Đường: "..."

 

Quả nhiên không làm ta thất vọng, Diệp Thần Diễm, ngươi thật sự không sợ làm phụ thân ngươi tức chết sao?

 

Bên kia Diệp lão gia nghe câu "động trời" này, sững sờ nhìn hắn hồi lâu.

 

Mãi mới hoàn hồn, y quay đầu nhìn tượng Thần Tài, lại nhìn Diệp Thần Diễm, run run giơ tay, nén giận thốt một câu: "Ngươi cũng xứng à?"

 

.......................................

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Dư Thanh Đường: Nhẹ tay chút, phụ thân khó lắm mới nhặt được, đừng làm ông tức chết...

Bình Luận (0)
Comment