Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên

Chương 13

Một trận mưa đến bất ngờ, hai người buộc phải tìm một hang núi trú mưa. Nhìn thế mưa này, đêm nay e là phải tạm bợ qua đêm trong hang rồi.

 

Diệp Thần Diễm vắt nước trên áo ngoài, ngẩng đầu nhìn màn mưa dày như rèm nơi cửa hang: "Mưa gì mà nói mưa là mưa, không hổ là Vân Châu."

 

Khí hậu ở Vân Châu đặc biệt, các hiện tượng tự nhiên như gió mưa không thể bị linh lực của tu sĩ cách ly được. Nghe nói chỉ có những tu sĩ cao giai đã hòa làm một thể với thiên đạo mới có thể thoát khỏi sự ràng buộc này. Với tu sĩ Kim Đan như bọn họ, chỉ có thể ngoan ngoãn chịu nắng chịu mưa.

 

Dư Thanh Đường vừa đưa tay sưởi lửa, vừa lén liếc nhìn bóng lưng Diệp Thần Diễm dáng người mười bảy mười tám tuổi giữa thiếu niên và thanh niên, cơ thể phủ một lớp cơ bắp mảnh dẻ, eo thon rắn rỏi, ẩn chứa sức mạnh.

 

Nhìn... rất được.

 

Dư Thanh Đường lặng lẽ thu ánh mắt về, quay đầu nhìn mưa.

 

Ai cũng biết, trận mưa được thiết kế kỹ như vậy không thể nào là vô nghĩa.

 

Tình huống kiểu này, chính là để nam nữ chính vừa cùng nhau trải qua hoạn nạn, rồi cùng trú trong hang núi hoang vắng, tạo điều kiện hợp lý để tình cảm tăng vọt.

 

Không thể viết trắng ra, nhưng có thể ám chỉ.

 

Lúc này đây, đầu óc của Dư Thanh Đường toàn là những từ như cuồng phong mưa rào, thâu đêm suốt sáng. Những từ ngữ vốn thuần khiết lại mang hàm nghĩa không thuần khiết chút nào.

 

Cậu đưa tay che mắt. Từ sau khi tu tiên, trí nhớ siêu phàm vốn rất hữu ích, nhưng trong hoàn cảnh thế này thì thật sự không cần thiết.

 

Ánh mắt cậu đầy vẻ chán chường, dùng cành cây khều khều lửa trại.

 

Diệp Thần Diễm quay đầu lại, thấy vài lọn tóc ướt của Dư Thanh Đường dính trước trán, giọt nước từ má trượt xuống cổ áo. Ánh lửa ấm áp hắt lên gương mặt cậu, vẻ lạnh lùng kia cũng trở nên lờ mờ mang theo vài phần ái muội.

 

Diệp Thần Diễm tựa vào cửa hang, ánh mắt dạo qua không chút kiêng dè, đến khi Dư Thanh Đường ngẩng đầu mới thu lại ánh nhìn, nở nụ cười thường thấy: "Ta ra ngoài kiểm tra xung quanh một chút, nàng mau thay đồ kẻo cảm lạnh."

 

"Được."

 

Mưa to thế này còn kiểm tra gì, rõ ràng là muốn để mình có không gian thay đồ.

 

Đây là sự dịu dàng của Long Ngạo Thiên, cũng chỉ nữ chính mới có đãi ngộ này.

 

Thôi thì đến đâu hay đến đó, ít nhất đa phần thời gian Diệp Thần Diễm vẫn khá đáng tin.

 

Cậu quay lưng lại cửa hang, lấy một bộ y phục khô ra, áo ngoài vừa cởi xuống đến vai, Diệp Thần Diễm bất ngờ quay lại: "Đúng rồi, Thanh Đường... Xin lỗi!"

 

Dư Thanh Đường mặt không cảm xúc kéo áo lại.

 

Rút lại lời vừa rồi, cậu quên mất giờ mình gánh phần diễn của Diệu Âm Tiên, mấy tình tiết kiểu ám muội tăng tình cảm thế này chắc chắn không ít.

 

Dư Thanh Đường siết chặt nắm tay, hận không thể lôi tác giả của cuốn sách này ra đấm cho hai phát. Đã viết thể loại thăng cấp thì viết cho đàng hoàng, viết mấy tình tiết nhập nhèm làm gì!

 

Ngươi có biết mấy cảnh ngớ ngẩn này sẽ gây tổn thương tinh thần nghiêm trọng thế nào cho một chàng trai trẻ bị ép cuốn vào vở kịch này không?!

 

Diệp Thần Diễm lập tức quay lưng lại, vành tai đỏ lựng: "Xin lỗi!"

 

Dư Thanh Đường chậm rãi kéo lại y phục, nghiến răng: "Không! Sao!"

 

"Ta sẽ quay lại sau!" Diệp Thần Diễm nói gấp rồi lao vào màn mưa.

 

Đi được một đoạn, bước chân hắn dần chậm lại, vẻ rụt rè khi nãy tan biến, thay vào đó là dáng vẻ tự nhiên thoải mái. Hắn giơ tay thử dựng kết giới linh lực, quả nhiên không cản được mưa ở Vân Châu, liền buông bỏ, cũng không để ý nước mưa thấm ướt mình.

 

Hắn ngoái đầu nhìn về phía cửa hang mờ ảo, trong mắt chợt lóe lên ý cười: "Làm kẻ lừa đảo đâu có dễ vậy."

 

Sau vụ bất ngờ vừa rồi, lần này Dư Thanh Đường cực kỳ cảnh giác.

 

Quần áo cởi đến một nửa, cậu nhanh chóng quay đầu xác nhận không có ai, lúc này mới quyết đoán thay xong quần áo. Thay đồ xong xuôi không có biến, cậu ngồi xổm xuống bên đống lửa, lấy Long Hạc Cầm ra quan sát kỹ.

 

Cây đàn này có gì đó bất thường.

 

Cậu nheo mắt, thử chạm nhẹ lên dây đàn, cảm giác trôi chảy đến kỳ lạ, hoàn toàn khác trước đây.

 

Long Hạc Cầm bây giờ là bản mệnh pháp bảo của cậu, lý ra nên tâm ý tương thông. Dư Thanh Đường nhìn cây đàn, càng nhìn càng thấy có vẻ như đang nịnh nọt.

 

Dư Thanh Đường: "..."

 

Cậu không nhịn được mà ghét bỏ đặt nó xuống đất.

 

Long Hạc Cầm lập tức bay lên lơ lửng, như thường lệ trôi phía sau lưng cậu.

 

Nhưng không hiểu có phải ảo giác không, trước kia cây đàn này giữ khoảng cách rất đàng hoàng, bây giờ lại cứ như muốn dính sát vào lưng cậu.

 

Sư phụ đưa đàn cho cậu cũng được mấy năm rồi, từ trước đến giờ hai bên chỉ sống tạm với nhau, tu vi cậu không có gì đột phá, thay đổi duy nhất là...

 

Dư Thanh Đường cúi đầu nhìn chiếc váy mình đang mặc, trầm ngâm.

 

Cậu cũng chẳng muốn nghĩ xấu về một cây đàn, nhưng thực tế khiến người ta khó mà không suy nghĩ nhiều.

 

"Thanh Đường, nàng thay xong chưa?"

 

Tiếng của Diệp Thần Diễm vang lên ngoài cửa hang.

 

Dư Thanh Đường không tự chủ được lại nghĩ đến tai nạn vừa rồi, mặt không cảm xúc vo nát ký ức đó rồi vứt vào một xó, ho nhẹ đáp lại: "Xong rồi."

 

Diệp Thần Diễm mới bước vào.

 

Hắn không biết nhặt được mấy quả gì ở đâu, cả người trông như vớt từ trong nước ra, còn không dám nhìn thẳng vào cậu.

 

"Khụ." Hắn cúi đầu, đưa qua một quả màu đỏ, "Ngọt lắm, không chua chút nào."

 

Dư Thanh Đường giờ nghe thấy chữ chua là mí mắt lại giật, khóe môi co giật, nhưng vẫn nhận lấy.

 

Thấy cậu chịu nhận quả, Diệp Thần Diễm mới thở phào, nở nụ cười: "Ta vừa đi một vòng quanh đây, không thấy dấu vết yêu thú lớn, chắc là an toàn. Tối nay ta canh gác."

 

Vừa nói, hắn vừa cởi áo ngoài, lộ ra thân hình trẻ trung săn chắc.

 

Dư Thanh Đường: "!"

 

Mới thấy hồi nãy rồi, sao giờ lại lột nữa!

 

Cậu âm thầm dịch mông sang bên, cảm thấy hơi nguy hiểm ở đây không có nữ chính, lượng hormone bùng nổ phát tiết của thằng này đúng là hơi đáng sợ.

 

Diệp Thần Diễm thay đồ xong quay lại, Dư Thanh Đường đã ngồi nghiêm túc như học sinh, cách xa một đoạn.

 

Hắn hơi nhướng mày, lặng lẽ dịch lại gần, ngồi cạnh cậu sưởi lửa, hỏi: "Sao lại lấy đàn ra?"

 

Nhắc đến đàn, Dư Thanh Đường cũng muốn xác nhận suy đoán của mình.

 

Cậu bỗng đưa đàn cho Diệp Thần Diễm: "Ngươi thử đánh thử xem."

 

"Ta?" Diệp Thần Diễm hơi ngạc nhiên, "Ta đâu phải cầm tu, không biết đánh đâu."

 

"Không sao, chỉ cần gảy ra tiếng là được." Dư Thanh Đường nói.

 

Diệp Thần Diễm không hiểu cậu định làm gì, nhướng mày một cái, nhưng vẫn ấn lên dây đàn, thử gảy nhẹ.

 

Dây đàn run lên, phát ra một tiếng kiên quyết không khuất phục.

 

Sắc mặt Diệp Thần Diễm thay đổi, lập tức thu tay về: "Tê!"

 

Long Hạc Cầm lập tức vèo một phát bám lên lưng Dư Thanh Đường.

 

Dư Thanh Đường nghiêng qua nhìn: "Sao vậy?"

 

Diệp Thần Diễm nhíu mày, vung vẩy tay, vẻ mặt có chút kỳ lạ: "Đúng là nhất phẩm linh khí có tính cách, cây đàn này hình như cắn một miếng linh lực của ta."

 

Dư Thanh Đường nheo mắt lại quả nhiên.

 

Cậu không cảm xúc mà gỡ cây đàn đang dính sau lưng mình xuống.

 

Giờ cậu đại khái đã rõ đầu đuôi.

 

Bình thường, cậu sẽ không dùng từ dâm dê để miêu tả một cây đàn. Nhưng Long Hạc Cầm này, giống hệt cái môn phái nát bét của cậu vô cùng nực cười.

 

Nó đơn giản là háo sắc, thích mỹ nữ!

 

Trong nguyên tác nó không chọn Dư Thanh Đường mà nhào vào lòng Diệu Âm Tiên không phải vì nhìn thấu cốt truyện, hay bị khí vận long ao thiên hấp dẫn, mà là vì nó chỉ đơn thuần thích gái đẹp!

 

Dư Thanh Đường day trán, hít sâu một hơi, ghét bỏ nhét đàn lại vào nhẫn trữ vật.

 

Diệp Thần Diễm chống cằm, như đang suy nghĩ sâu xa điều gì đó, không biết tưởng tượng ra cái gì: "Cây đàn này hình như không đơn giản?"

 

Dư Thanh Đường: "!"

 

"Không có gì, chỉ là truyền thừa của tông môn thôi."

 

Cậu cố gắng dùng ánh mắt chân thành để thuyết phục đối phương: "Tuy tông môn ta giờ xuống dốc, nhưng tổ tiên từng huy hoàng."

 

Cậu chỉ thiếu nước nói thẳng ta thực sự là một Kim Đan cá mặn, tu hành lười nhác, không có gì đặc biệt đâu, ngươi đừng nghĩ nhiều.

 

Nếu phải nói có gì đặc biệt, chắc là cảnh ngộ của cậu.

 

"Ồ" Diệp Thần Diễm kéo dài giọng, không rõ là có tin hay không, nhưng cũng phối hợp mà đổi đề tài, chỉ ra ngoài cửa hang: "Hôm nay chắc không đi được rồi, nghỉ sớm đi."

 

"Có điều, Thanh Đường luôn ở trong môn phái, chắc không quen ngủ ngoài trời, nếu không ngủ được..."

 

Dư Thanh Đường lắc đầu, nhưng lại lập tức phản ứng: "Ngươi vừa gọi ta là gì?"

 

Ban đầu gọi là "Tiên tử", sau đó là "Cô nương Dư", "Thanh Đường cô nương", giờ thì gọi luôn "Thanh Đường". Thằng này đúng là có tài bám đâu chắc đó!

 

Diệp Thần Diễm ánh mắt dao động: "Thì... tên thôi mà."

 

Hắn quay mặt đi, cúi đầu chọc đống lửa: "Nếu nàng không thích, ta gọi lại là Tiên tử."

 

Dư Thanh Đường: "..."

 

Đường đường là đàn ông con trai, ai lại muốn bị gọi là Tiên tử?

 

Cậu gãi mũi: "Cũng không cần quay về vậy đâu, gọi Dư cô nương cũng được."

 

Nếu có thể gọi Dư công tử thì càng tốt.

 

Diệp Thần Diễm nghiêng đầu nhìn, như đang mặc cả: "Thanh Đường cô nương."

 

Dư Thanh Đường im lặng đối mắt với hắn một hồi, rồi thở dài quay đầu đi: "Được thôi."

 

Coi như mỗi người nhường một bước.

 

Dư Thanh Đường ngáp một cái: "Ngủ thôi."

 

Hôm nay mệt tim thật sự.

 

"Nàng cứ ngủ đi." Diệp Thần Diễm đã ngồi xếp bằng, "Ta bình thường không ngủ, chỉ luyện công, tiện thể canh gác."

 

Tư thế nằm của Dư Thanh Đường cứng lại hình như trong nguyên tác đúng là vậy, Long Ngạo Thiên không ngủ, đêm nào cũng tu luyện.

 

Đáng ghét, lại bị cuốn vào rồi.

 

Dư Thanh Đường đột nhiên ngồi dậy:
"Vậy ta cũng tu luyện."

 

Diệp Thần Diễm hơi nhướng mày: "Thanh Đường cô nương không mệt sao?"

 

"Không sao! Vừa hay ta luyện tâm pháp Diệu Âm Tiên đưa cho."

 

Dư Thanh Đường được k*ch th*ch tinh thần, muốn đuổi kịp bước chân long ao thiên, cũng ngồi xếp bằng, bắt đầu tu luyện.

 

Diệp Thần Diễm nheo mắt lại, cảnh giác nhìn cậu tu luyện là lúc dễ bị người khác ra tay nhất, chẳng lẽ...

 

Vừa giữ cảnh giác, hắn cũng bắt đầu nhập định tu luyện.

 

Một canh giờ sau, trong tai Diệp Thần Diễm vang lên tiếng sột soạt rất nhỏ, hắn nhíu mày quả nhiên có hành động mờ ám.

 

Hắn lặng lẽ mở mắt, không đổi sắc quay đầu nhìn thấy Dư Thanh Đường đang nghiến răng nghiến lợi đấm đùi mình.

 

Hai ánh mắt giao nhau, Dư Thanh Đường lăn một vòng đổi tư thế, miễn cưỡng giữ vẻ tao nhã mà ôm đùi cười gượng: "Tê chân."

 

Diệp Thần Diễm im lặng một lúc: "Mới có một canh giờ."

 

Một canh giờ tê chân là chuyện bình thường đúng không?

 

Chẳng lẽ mấy người tu tiên không bị tắc mạch máu à?

 

Diệp Thần Diễm hỏi tiếp: "Nàng bình thường chưa từng tu luyện lâu vậy à?"

 

Dư Thanh Đường im lặng.

 

Cậu lăn một vòng, quay lưng lại: "Ngủ đây, ngủ ngon."

 

Đúng là tự dưng rảnh quá lại muốn đọ sức với Long Ngạo Thiên!

 

........................................

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Dư Thanh Đường: Nhìn gì mà nhìn, chưa thấy dân gà tu luyện bao giờ à

 

(з」∠)

Bình Luận (0)
Comment