Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên

Chương 139

Ngày hôm sau, hai người cùng mọi người ở Biệt Hạc Môn cáo biệt.

 

Thực ra Biệt Hạc Môn giờ cũng chẳng còn gì để cậu mang đi, nhưng không hiểu sao cậu vẫn nhét đầy một nhẫn trữ vật chứa đồ lặt vặt, sư tỷ thậm chí còn định đưa thêm hai cái ghế nhỏ để tiện cho cậu nghỉ chân bất cứ lúc nào.

 

Dư Thanh Đường quay sang nhìn Diệp Thần Diễm: "Ngươi lấy gì vậy?"

 

"Cái này à..." Diệp Thần Diễm giấu tay ra sau lưng, "Bí mật."

 

Diệp Thần Diễm chột dạ quay ánh mắt đi chỗ khác, chẳng lẽ nói mình mang theo ít kỷ vật liên quan đến cậu.

 

Dư Thanh Đường theo thói quen mím môi, đưa tay sờ má vết cắn đêm qua đã lành hẳn.

 

Dù cậu là âm tu thể chất không được tốt, nhưng kiểu vết thương nhỏ như loét miệng vẫn phục hồi nhanh hơn người thường, quả nhiên là nhờ tu tiên.

 

"Làm sao vậy?" Đại sư tỷ tò mò ghé lại nhìn cậu, "Miệng bị sao rồi?"

 

"Không có gì." Dư Thanh Đường thuận miệng đáp, "Tối qua vô tình cắn phải, nay khỏi rồi."

 

Cả đám người Biệt Hạc Môn đồng loạt quay đầu nhìn về phía Diệp Thần Diễm.

 

Diệp Thần Diễm: "..."

 

Dư Thanh Đường phản ứng chậm nửa nhịp, hoảng hốt thanh minh: "Các ngươi nhìn hắn làm gì, ta tự cắn đó"

 

Đám người lại đồng loạt quay đầu nhìn cậu, biểu cảm mỗi người một khác.

 

Đại sư tỷ hì hì cười hai tiếng, gật đầu phụ họa, ánh mắt còn thêm vài phần từ ái và nuông chiều: "Được được được, là ngươi tự cắn, ngươi nói sao thì vậy."

 

Nhàn Hạc đạo nhân trợn trắng mắt: "Hừ."

 

Tam sư huynh định nói lại thôi, cuối cùng kéo Diệp Thần Diễm ra một góc, hạ giọng: "Diệp sư đệ."

 

"Tiểu Dư nhà ta cũng là thân thể máu thịt, ngươi... ngươi cũng kiềm chế chút."

 

Diệp Thần Diễm chậm rãi trợn to mắt, quay đầu nhìn Dư Thanh Đường một cái, rồi khẽ ho một tiếng, đành gánh cái nồi này, nhẹ giọng gật đầu: "Ta biết rồi."

 

Dư Thanh Đường: "!"

 

"Ngươi biết cái gì mà biết, đừng có gật đầu bậy bạ"

 

Tam sư huynh khoác vai Diệp Thần Diễm xoay một vòng, tránh khỏi tay Dư Thanh Đường, lén nhét vào tay hắn một cuốn sổ nhỏ: "Khụ, đừng nói là ta không lo cho ngươi, học tập đi."

 

"Đặc biệt tìm rất loại hợp với tình hình của hai ngươi..."

 

Khắp nơi toàn âm tu, chút giọng đè thấp của hắn chẳng che giấu được, Dư Thanh Đường lập tức kêu to: "Sư phụ hắn giấu sách cấm"

 

Tam sư huynh giật mình hoảng hốt: "Tiểu sư đệ, ta cũng là vì tốt cho ngươi thôi mà"

 

Đại sư tỷ cuối cùng cũng bắt được cơ hội, hớn hở lao tới vỗ mạnh lên ót hắn, lực đạo rõ ràng mang theo chút ân oán cá nhân.

 

"Suốt ngày chỉ nghĩ mấy trò xấu, đừng làm hư người khác" Đại sư tỷ lôi cổ tam sư huynh sang bên, một tay giật lấy cuốn sổ trên tay Diệp Thần Diễm, "Cái này sao có thể tùy tiện giúp đỡ được"

 

Tam sư huynh tức tối: "Ngươi tưởng hắn vốn là người tốt sao?"

 

Đại sư tỷ nghiêm túc đáp: "Người ta vốn dĩ rất tốt mà"

 

Nàng ghé lại hỏi: "Sổ gì thế, ta sao chưa từng thấy, cho ta xem thử."

 

Tam sư huynh: "..."

 

"Khụ." Sư phụ ho khẽ, mấy người lập tức đứng thẳng, giả vờ như chẳng có chuyện gì.

 

Diệp Thần Diễm chỉ liếc qua một cái, Dư Thanh Đường liền ghé tai hắn thì thầm: "Sao, ngươi còn tiếc hả?"

 

"Không." Diệp Thần Diễm lập tức thu hồi ánh mắt, "Mấy thứ đó, không cần học."

 

Dư Thanh Đường định nói tiếp, chợt nhớ hắn trong nguyên tác đúng là không thầy dạy cũng hiểu thiên phú dị bẩm, cậu im lặng một lúc, rồi lặng lẽ lùi lại một bước kéo giãn khoảng cách.

 

Diệp Thần Diễm nhạy bén quay đầu: "Ngươi tránh ta làm gì?"

 

Dư Thanh Đường vẻ mặt khó tả.

 

"Khụ." Nhàn Hạc đạo nhân lại khẽ ho, bĩu môi: "trông chẳng ra hệ thống gì."

 

Hôm nay hắn còn mặc ra bộ pháp y thường dùng để giữ thể diện, nhìn chính diện quả thật có vài phần tiên phong đạo cốt, mặc dù mọi người ở đây đều biết pháp y đó rách một lỗ to ở mông.

 

"Sắp đi rồi?" Nhàn Hạc đạo nhân nhìn Dư Thanh Đường, ngoắc tay gọi cậu lại.

 

Dư Thanh Đường bước lên hai bước, Nhàn Hạc đạo nhân đưa tay xoa đầu cậu: "Đi đi."

 

"Tiên đồ vô tận, hồi đầu tiện thị gia."

 

(Con đường tu tiên vô tận, chỉ cần quay đầu, nơi đó chính là nhà)

 

Hắn cười nhẹ: "Ngươi giờ đã là Nguyên Anh rồi, nhưng thực lực pha nước đó chúng ta đều rõ, nếu đánh không lại, gặp rắc rối thì cứ việc chạy về đây."

 

Dư Thanh Đường ngẩng đầu nhìn hắn: "Vậy nhỡ cả bọn ta đều đánh không lại thì sao?"

 

Nhàn Hạc đạo nhân bật cười: "Thì cùng nhau chạy trốn bôn ba giang hồ chứ sao."

 

Ánh mắt hắn chậm rãi nâng lên, nhìn về phía Diệp Thần Diễm, thần sắc thoáng thay đổi: "Ta nghe nói, ngươi tuổi còn trẻ mà đã là môn chủ Khoái Hoạt Môn ở Nam Châu, thật là tuổi trẻ tài cao."

 

Diệp Thần Diễm ở trước mặt hắn rất ngoan: "Không phải dựa vào thực lực xếp hạng, ta cũng chẳng bao giờ quản bọn họ."

 

Nhàn Hạc đạo nhân chẳng bận tâm mấy câu xã giao, chỉ hỏi: "Lệnh bài môn chủ ở chỗ ngươi?"

 

Diệp Thần Diễm khựng lại, gật đầu.

 

Nhàn Hạc đạo nhân ngoắc tay: "Lấy ra."

 

Diệp Thần Diễm không hiểu nhưng vẫn ngoan ngoãn lấy lệnh bài môn chủ Khoái Hoạt Môn ra.

 

Nhàn Hạc đạo nhân nhìn hắn một cái thật sâu, rồi ném chiếc lệnh bài Phi Hạc bên hông cho Dư Thanh Đường, cậu luống cuống đón lấy: "Sao vậy?"

 

Nhàn Hạc đạo nhân chỉ tay: "Dùng linh lực, chạm vào nó."

 

Dư Thanh Đường phản ứng lại ngay về sau Cẩu Tiêu Sái cũng từng viết, đây là khi môn phái kết minh sẽ dùng đến.

 

Không ngờ sư phụ cậu cũng có mắt nhìn, bây giờ đã biết ôm chặt đùi Long Ngạo Thiên.

 

Ngọc bài Phi Hạc trong suốt được rót linh lực, phát ra tiếng hạc kêu, khẽ chạm vào chiếc lệnh bài Khoái Hoạt Môn quấn đầy ma khí đen, giữa hai lệnh bài thoáng chốc hình như sinh ra liên kết nào đó.

 

Nhàn Hạc đạo nhân khẽ gật đầu: "Từ nay về sau, Biệt Hạc Môn ta cùng Khoái Hoạt Môn các ngươi, đồng khí liên chi, cùng tiến cùng lui."

 

"Giờ có vẻ như chúng ta chiếm chút tiện nghi của các ngươi, nhưng sau này ngươi sẽ hiểu, một người đơn độc không được, chỉ một môn một phái cũng không đủ."

 

Diệp Thần Diễm ngẩng đầu suy tư, ôm quyền hành lễ: "Vãn bối đã rõ."

 

Dư Thanh Đường lén giơ ngón tay cái với Nhàn Hạc đạo nhân, tranh thủ trước người khác lập tức kết minh với Khoái Hoạt Môn, đúng chuẩn kiểu nhà đầu tư thiên sứ, quả là nhìn xa trông rộng.

 

Nhàn Hạc đạo nhân nhìn gương mặt ngây ngô của cậu, hơi lo lắng mà thở dài.

 

Cậu thì hoàn toàn chẳng nhận ra, cười hớn hở trả lệnh bài cho hắn.

 

Nhàn Hạc đạo nhân lại không nhận: "Ngươi giữ đi."

 

"Hả?" Dư Thanh Đường tròn mắt, "Đưa ta làm gì?"

 

"Cây đàn của ngươi không phải có phong ấn sao?" Nhàn Hạc đạo nhân bình thản chỉ lệnh bài: "Dùng cái này có thể giải, nếu nó không nghe lời, cái này cũng có thể trấn áp không thì ngươi tưởng ta làm sao bày được phong ấn phức tạp như vậy?"

 

"Sau này không thể cứ tìm người Thiên Âm Tông giải phong ấn mãi được."

 

Dư Thanh Đường há hốc: "Vậy sau này truyền vị trí chưởng môn thì làm sao?"

 

Nhàn Hạc đạo nhân liếc cậu: "Đến lúc truyền vị trí chưởng môn lớn chuyện vậy mà ngươi cũng không quay về?"

 

Dư Thanh Đường nghĩ ngợi: "Cũng đúng ha, chuyện lớn vậy ta chắc chắn sẽ về."

 

Nhàn Hạc đạo nhân lắc đầu: "Đi đi đi."

 

Hắn khoát tay tỏ vẻ chán ghét: "Còn dây dưa, ta không chuẩn bị cơm trưa cho các ngươi đâu."

 

"Biết rồi." Dư Thanh Đường quay đầu gọi: "Ta đi đây, đừng nhớ ta quá nhé, có thể dùng truyền âm thạch nhắn cho ta, cái tụ bảo bồn kia đừng tham dùng quá, nóng lên phiền lắm đó"

 

Đại sư tỷ nước mắt lưng tròng vẫy tay: "Bảo trọng nhé tiểu sư đệ, Diệp sư đệ, ngươi phải đối xử tốt với hắn, đừng để nuôi chết đó"

 

Dư Thanh Đường: "..."

 

Diệp Thần Diễm bật cười bất đắc dĩ: "Sư tỷ cứ yên tâm, ta nhất định sẽ cẩn thận nuôi hắn."

 

Đợi đến khi bóng dáng hai người khuất hẳn, tam sư huynh mới quay sang Nhàn Hạc đạo nhân: "Ngài không khóc đó chứ?"

 

"Phi" Nhàn Hạc đạo nhân hất tay áo: "Cái tên phiền toái này đi rồi, ta còn bắn pháo ăn mừng không kịp."

 

"Tối nay ăn tiệc lớn, đi, vi sư đích thân đi bắt cá"

 

...

 

Dư Thanh Đường cùng Diệp Thần Diễm xuống núi, men theo đường về hướng Vinh Châu.

 

Bọn họ tối hôm qua cũng bàn xem sau khi xuống núi sẽ đi đâu.

 

Dư Thanh Đường đề nghị đại khái vẫn nên đi theo cốt truyện, phủ tiên sắp xuất thế nằm trong địa phận Vinh Châu, vậy nên hai người cứ thong thả đi về hướng đó.

 

Diệp Thần Diễm thì thấy đi theo hay không theo cốt truyện cũng chẳng sao, những truyền thừa kia hắn vốn chẳng thèm khát lắm.

 

Dù hắn nói với vẻ chính trực, nhưng cậu vẫn hiểu ý hắn hắn sợ gặp phải mấy cô nương trong cốt truyện.

 

Dư Thanh Đường không khỏi cảm thán, ai mà ngờ được, mỹ nhân hậu cung vốn là phúc lợi, giờ lại trở thành hiểm cảnh tu hành.

 

Đúng là phúc họa khôn lường, tuy rằng là Hoa Thời Miểu hưởng phúc, nhưng khổ lại rơi vào Diệp Thần Diễm.

 

Đảm bảo với hắn rằng mình tuyệt đối sẽ không còn chọc ghẹo hắn bằng mấy câu âm dương quái khí đó nữa, hai người cuối cùng vẫn lên đường đến Vinh Châu, đồng thời truyền tin cho Xích Diễm Thiên và Tiêu Thư Sinh.

 

Từ Vân Châu đến Vinh Châu phải đi qua một vùng sa mạc mênh mông, dễ lạc đường, nhưng với hai tu sĩ như bọn họ thì chẳng mấy khó khăn.

 

Có điều Vinh Châu khí hậu nóng nực, nghe nói địa phương có tiên nhân Vân Trạch Tông thường xuyên giáng mưa giảm nhiệt, duy trì đời sống phàm nhân. Vì vậy linh thuyền phải cố gắng bay sát mặt đất, bay cao vừa tốn linh lực, lại dễ đối mặt với cái nóng hầm hập.

 

Ban đầu cậu còn lo linh thuyền bay sát đất sẽ dọa sợ phàm nhân, nhưng chẳng bao lâu liền phát hiện nơi này gần như chẳng có ai.

 

Dọc đường chẳng thấy một bóng người, chỉ gặp một đàn đồng tộc của hỏa diễm, bầy Xích Diễm Tê Ngưu hoang dã.

 

Những con này tính tình bạo nộ, hoàn toàn không có ý định thân thiện với họ, may mà đuổi không kịp linh thuyền, suýt nữa là truy sát bọn họ suốt một đường.

 

Nhìn mãi một màu cát vàng, khi trước mắt bỗng hiện ra một thôn xóm, cậu và Diệp Thần Diễm thoáng chốc còn tưởng là ảo ảnh.

 

Xác nhận trước mắt không phải ảo ảnh, Dư Thanh Đường mừng rỡ túm lấy tay áo Diệp Thần Diễm: "Mau nhìn, có người kìa"

 

Bay lâu vậy mà chẳng gặp ai, cậu đã phát chứng nghiện người, giờ đột nhiên thấy hai người thôi cũng muốn lao đến hít hai hơi cho đã thèm.

 

Diệp Thần Diễm dở khóc dở cười: "Mới có mấy ngày không gặp người thôi mà."

 

Hắn lắc đầu bất lực: "Chúng ta vào trong xem thử nhé?"

 

Bọn họ vừa tới cổng thôn liền thấy hai đứa trẻ, chúng như lần đầu thấy người lạ, hoảng sợ quỳ rạp xuống đất, miệng lẩm bẩm "thần tiên".

 

Động tĩnh nơi cổng nhanh chóng thu hút vài người lớn, mấy gã đàn ông đen nhẻm vì cháy nắng, cảnh giác xen lẫn sợ hãi nhìn hai người lạ.

 

Bọn họ không thấy hai người từ linh thuyền bay xuống, chỉ nghĩ là người thường.

 

Dư Thanh Đường nhiệt tình bước lên hai bước, chào hỏi: "Chư vị chào nha, bọn ta không phải kẻ xấu, chỉ đi ngang qua thôi, các ngươi có biết đường đến Vinh Châu hướng nào không? Ta muốn xác nhận có đi nhầm không."

 

Mấy người đàn ông liếc nhìn nhau, chẳng bao lâu có người nhỏ giọng nói: "Xin chờ một chút, ta đi gọi tộc trưởng."

 

Dư Thanh Đường vốn định nói không cần phiền thế, nhưng Diệp Thần Diễm khẽ kéo cậu lại.

 

Ánh mắt hắn đảo qua bức tường đất trong thôn trên tường có không ít vết chém đao búa, mấy người đàn ông trước mặt thân hình gọn gàng, thắt lưng còn đeo vũ khí...

 

Chỗ này xem ra không giống một thôn làng bình thường.

 

........................................

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Dư Thanh Đường: Dễ thương quá, để ta hít hít người loài người một cái =3=

Bình Luận (0)
Comment