Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên

Chương 142

Diệp Thần Diễm nhướng mày, xách tên mạo danh bị hắn đánh cho đầu tóc đỏ rũ xuống, hỏi: "Ngươi cũng tới đánh hắn?"

 

"Đúng, đúng" thiếu gia kia cười cong mắt, còn rất có lễ phép mà hành lễ với bọn họ: "Ta là Không Sơn Vũ, thiếu tông chủ của Vân Trạch Tông, chưa kịp thỉnh giáo hai vị đại danh, sư thừa nơi đâu."

 

"Hơn nữa vị này..." Hắn nhìn xuống tên giả mạo, khoé môi cười càng sâu:
"Ngươi chính là Thánh tử Xích Diễm Thiên của Thánh Hoả giáo?"

 

Dư Thanh Đường đang định lên tiếng giải thích đây là đồ giả, Diệp Thần Diễm khẽ liếc mắt ra hiệu, cậu lập tức nuốt lời xuống, lanh lợi xoay sang hỏi:
"Ngươi tìm Xích Diễm Thiên có chuyện sao?"

 

"Có." Không Sơn Vũ nheo mắt, giận dữ hất tay áo:
"Không chỉ có chuyện, ta với hắn còn có thù"

 

"Người đâu, mau bắt tên đại ác nhân Xích Diễm Thiên chuyên hoành hành bá đạo, h**p nam bá nữ này cho ta"

 

Một tiếng lệnh xuống, từ tầng mây mưa đáp xuống hai nữ tử tiên khí lượn lờ, áy náy thi lễ với hai người: "Nhị vị công tử, Vân Trạch Tông ta là môn phái bản địa của Vinh Châu, ở đây cũng coi như có chút danh vọng, nếu tiện, xin giao hắn cho chúng ta."

 

Dư Thanh Đường: "..."

 

Có gì đó mờ ám.

 

Nhưng đã mờ ám còn khách sáo như thế, Dư Thanh Đường cũng khó từ chối, chỉ có thể cầu cứu nhìn sang Diệp Thần Diễm.

 

Diệp Thần Diễm khẽ cười, sẵn sàng đóng vai người mặt đen, không khách khí hỏi: "Các ngươi là tông môn bản địa Vinh Châu, Thánh Hoả giáo lại là đệ nhất đại giáo nơi đây, chẳng lẽ muốn mang hắn tới lấy lòng Thánh Hoả giáo, bao che cho hắn?"

 

"Hay lắm" Không Sơn Vũ chẳng những không tức, ngược lại hưng phấn vỗ tay: "Nói rất hay"

 

"Vân Trạch Tông ta thanh thế không lớn bằng Thánh Hoả giáo, nhưng cũng tự có một thân khí khái, tuyệt không dung túng loại cuồng đồ tội ác tày trời này"

 

"Yên tâm, chúng ta tuyệt đối không dễ dãi, không những thế" ánh mắt hắn loé sáng, "Ta còn muốn cho toàn bộ Vinh Châu... không, cả thiên hạ, để mọi người đều biết, Thánh tử Xích Diễm Thiên của Thánh Hoả giáo ác nghiệp chồng chất, cuối cùng vẫn rơi vào tay ta"

 

Dư Thanh Đường: "..."

 

Cậu mơ hồ cảm giác, thiếu gia này tám phần thật sự có thù với Xích Diễm Thiên.

 

Bất kể thật giả, hắn nhất quyết phải đội cái nồi này lên đầu Xích Diễm Thiên cho bằng được, đợi khi đã diễu phố xong, tội danh lập chắc, chờ Xích Diễm Thiên ngốc nghếch quay về Vinh Châu, danh tiếng hắn đã thối nát, ai cũng đòi đuổi đánh.

 

Dư Thanh Đường nheo mắt, hơi ngửa người: "Thù gì mà sâu thế?"

 

Không Sơn Vũ hơi né tránh ánh mắt: "Khụ, vấn đề tôn nghiêm"

 

Hắn lẩm bẩm: "Nhưng ta đây không phải tư oán, hắn tự gây ác trước, bị ta bắt được cũng là đáng đời"

 

"Nhưng hắn không phải Xích Diễm Thiên." Biết được mục đích đối phương, Diệp Thần Diễm không định phối hợp tiếp, nghiêng đầu nhàn nhạt nói:
"Ngươi nhìn không ra sao?"

 

Không Sơn Vũ ngẩn ra: "Sao ngươi biết? Chẳng phải các ngươi từ ngoài đến?"

 

"Chậc." Sắc mặt hắn chợt biến đổi: "Không được, phải bắt các ngươi lại, Tư Phong, Tư Vũ, động thủ"

 

Hai nữ tử tiên tử vừa đáp xuống trao đổi ánh nhìn, cùng thấy sự bất đắc dĩ trong mắt nhau, thấp giọng xin lỗi: "Đắc tội rồi."

 

Hai người đồng thời ra tay. Tư Vũ nghiêng người áp sát Dư Thanh Đường, dịu dàng khuyên nhủ: "Công tử chớ hoảng, chúng ta đã liên lạc với Thánh Hoả giáo, chỉ cần cầm cự một lát, chờ họ tới..."

 

Nàng chưa nói hết, bên kia Tư Phong đã "đầu cắm xuống cát" nằm gọn trong hố.

 

Dư Thanh Đường: "Ca à, dù sao người ta cũng là tiên tử, hạ thủ nhẹ thôi chứ!"

 

Diệp Thần Diễm nheo mắt: "Ta thấy ngươi mới là kẻ không nỡ xuống tay."

 

"Ngươi" Sát ý loé lên trên mặt Tư Vũ, nàng thực sự nổi giận: "Vô lễ cuồng đồ"

 

"Đừng nóng vội đừng nóng vội" Dư Thanh Đường vội chạy lại, bắt đầu đào hố: "Đang đào đây, đang đào đây, cô nương mau nín thở, không thì cát vào miệng khó rửa lắm"

 

Tư Vũ: "..."

 

Tư Phong: "..."

 

Không Sơn Vũ: "..."

 

Dư Thanh Đường đào được hai xẻng, ngoái lại: "A, không đúng, chẳng phải ngươi có đồ đằng đào hố đó sao? Dùng luôn đi"

 

Diệp Thần Diễm nhìn cậu, miễn cưỡng động thủ lôi Tư Phong ra khỏi cát, ngẩng đầu nhàn nhạt nhìn Không Sơn Vũ trên mây mưa: "Nàng ta không phải đối thủ của ta, ngươi muốn thử không?"

 

Không Sơn Vũ nhìn thẳng hắn, bỗng áp tay lên ngọc bội giữa trán, hừ lạnh:
"Ngươi tưởng ta nhỏ tuổi là xem thường ta sao"

 

"Ta nói cho ngươi biết, ngoài mặt ta là tu vi Luyện Khí, nhưng xa xa không chỉ vậy, chỉ là trưởng bối dạy ta đừng vội đột phá, kẻo cả đời cứ như trẻ con, nên lấy ngọc này phong ấn tu vi ta"

 

"Chờ ta giải phong ấn..."

 

Dư Thanh Đường nghiêng đầu, sờ cổ Diệp Thần Diễm: "Trùng hợp ghê, hai người cũng gần gần giống nhau."

 

Diệp Thần Diễm biểu tình cổ quái

 

Dư Thanh Đường chớp mắt: "Ngươi nhìn ta vậy làm gì?"

 

Diệp Thần Diễm quay đi, khẽ ho một tiếng, thấp giọng: "Đừng... đừng sờ trước mặt mọi người."

 

Dư Thanh Đường: "..."

 

Cậu lập tức buông tay, xê ra hai bước: "Ngươi đừng nói như thể ta đang làm chuyện không đứng đắn được không"

 

Diệp Thần Diễm chạm nhẹ cổ mình, nhướng mày: "Chẳng lẽ ngươi..."

 

"Khụ khụ khụ" Dư Thanh Đường gấp gáp cắt lời: "Trước mặt trẻ con đừng nói linh tinh!"

 

Không Sơn Vũ hiển nhiên rất nhạy cảm với từ "trẻ con", lập tức phản bác: "Ai là trẻ con"

 

Diệp Thần Diễm khoanh tay: "Ai nóng nảy là trẻ con."

 

"Ta không nóng." Không Sơn Vũ cố nén tức, "Ai nóng chứ"

 

Diệp Thần Diễm khẽ cười.

 

"Dù sao thì thứ này là chúng ta bắt được." Dư Thanh Đường chỉ tên giả mạo Xích Diễm Thiên: "Lý lẽ thì cũng phải để chúng ta xử trí."

 

"Ban đầu giao cho các ngươi cũng được, nhưng vấn đề là ngươi định lấy hắn bôi xấu danh tiếng Xích huynh nhà ta, thế thì không ổn."

 

Không Sơn Vũ dựng tai: "Xích huynh? Các ngươi quen Xích Diễm Thiên?"

 

"Quen." Dư Thanh Đường chân thành: "Quan hệ còn khá tốt."

 

"Nhưng ta cũng hoàn toàn hiểu có người có thù với Xích huynh, tính hắn cộng thêm cái miệng đó, có thể tưởng tượng."

 

Cậu ra dáng hoà giải viên vàng: "Hay ngươi nói xem chuyện gì, ta thử điều giải cho."

 

Dưới đất, Tư Vũ đang giúp Tư Phong phủi cát, bất mãn liếc Diệp Thần Diễm một cái, nhưng với Dư Thanh Đường thì sắc mặt còn hoà hoãn: "Không phải chuyện gì to tát..."

 

"Sao có thể không to" Không Sơn Vũ bực tức: "Đây là chuyện trọng đại"

 

Tư Vũ vội vã dỗ: "Phải phải, chuyện trọng đại, là ta không đúng, lỡ lời."

 

Dư Thanh Đường chống cằm: "Trọng đại cỡ nào?"

 

Cậu bắt đầu đoán: "Hắn cướp cơm của ngươi? Hay lấy cơm đó cho Hoả Miêu ăn?"

 

"Sao có thể là cơm" Không Sơn Vũ hừ một tiếng: "Là tôn nghiêm!"

 

Diệp Thần Diễm thoáng trầm ngâm: "Xem ngươi là trẻ con?"

 

Không Sơn Vũ trừng lớn mắt: "Ngươi... ngươi sao lại biết..."

 

"À?" Dư Thanh Đường ngạc nhiên gãi đầu: "Nhưng ngươi vốn là trẻ con mà."

 

Không Sơn Vũ lập tức nhảy từ mây mưa xuống: " À ha, ta biết mà, các ngươi cùng một giuộc"

 

"Dừng" Dư Thanh Đường giơ tay ra hiệu cho hắn bình tĩnh, Không Sơn Vũ quả nhiên dừng lại, nghi hoặc nhìn cậu: "Làm gì?"

 

Dư Thanh Đường lễ phép hỏi: "Ngươi biết Thánh Hoả giáo ở hướng nào không?"

 

Không Sơn Vũ dù khó hiểu, nhưng vẫn chỉ hướng.

 

Dư Thanh Đường quay đầu nhìn về đó, hai tay chắp sau lưng, thần sắc thâm trầm, im lặng không nói.

 

Không Sơn Vũ kiên nhẫn đợi một hồi, cuối cùng nhịn không nổi hỏi: "Ngươi đang nhìn cái gì thế?"

 

Dư Thanh Đường ra hiệu im lặng: "Suỵt."

 

Cậu chỉ về phía đó, tiếp tục giả vờ uyên thâm.

 

Không Sơn Vũ cũng nhìn theo, nhưng trẻ con thiếu kiên nhẫn, nhìn một lát lại nghi hoặc quay đầu: "Ngươi không phải đang đùa ta chứ? Ở đó chẳng có gì cả"

 

Dư Thanh Đường chậm rãi thu tầm mắt, nhìn sang Diệp Thần Diễm:
"Lại câu thêm được một nén nhang, không hổ là ta."

 

"Đến lượt huynh."

 

"Ngươi" Không Sơn Vũ tức điên: "Quả nhiên đang đùa ta"

 

Diệp Thần Diễm bước lên trước, khó xử nhướng mày: "Hắn chỉ là Luyện Khí, đánh hắn dễ xảy ra chuyện."

 

Vừa dứt lời Tư Phong, Tư Vũ lập tức cảnh giác chắn Không Sơn Vũ ra sau, đề phòng vị không biết thương hương tiếc ngọc, càng không biết kính già yêu trẻ này lỡ tay đánh thật.

 

"Không được thì..." Dư Thanh Đường chỉ đám giả mạo bên kia đang nghiêng ngả, còn rón rén bò ra xa: "Trước hết trói bọn họ lại đã, ngừa chúng chạy mất, rồi tính chuyện xử lý sau."

 

Không Sơn Vũ nheo mắt: "Cũng đúng."

 

Hắn vung tay: "Tư Phong, Tư Vũ, hỗ trợ đi, dù sao những kẻ hại dân cũng phải trừng trị."

 

Dư Thanh Đường lẩm bẩm: "Hỏng rồi, hình như hắn chỉ thù Xích huynh, chỗ khác đều tốt, càng khó ra tay."

 

Diệp Thần Diễm ghé sát, khẽ nói: "Ta ra tay được, có cần không?"

 

Dư Thanh Đường kéo tay hắn: "Đừng, sợ huynh đánh thành án mạng."

 

Diệp Thần Diễm nhìn tay cậu, thuận thế nắm lại, mắt cong cong cười: "Được, nghe lời ngươi."

 

Đúng lúc này, biến cố đột nhiên xảy ra.

 

Con Xích Diễm Tê Ngưu vừa còn bốn vó chổng trời nằm im bỗng bật dậy, húc thẳng vào tên mạo danh còn giả chết, rồi quay đầu phóng đi, chẳng ngoái lại.

 

Bước chạy dứt khoát, đuôi vẫy phấn khởi, so với dáng vẻ uể oải ban nãy trông hăng hái hơn nhiều.

 

Dư Thanh Đường: "..."

 

Cậu cúi đầu nhìn tên mạo danh Xích Diễm Thiên vừa hét thảm rơi lại xuống cát, hoài nghi sâu sắc hắn có lẽ thật sự không đợi được Xích Diễm Thiên đến nơi.

 

Không Sơn Vũ nhíu mày, ánh mắt thoáng qua một tia không nỡ: "Đã thành ra thế, còn cần trói sao?"

 

"Chắc cũng chạy không nổi nữa, bỏ đi." Dư Thanh Đường xua tay, bỗng quay đầu về hướng Thánh Hoả giáo, vẻ mặt phấn khởi: "Ta nghe thấy tiếng rồi, thật sự đến à?"

 

"Cái gì?" Không Sơn Vũ cảm giác không nhạy bằng cậu, nhưng cũng nhận ra dị thường, lập tức quay phắt lại, giận dữ quát: "Tư Phong Tư Vũ, các ngươi lại mật báo cho con cọp cái đó"

 

Dư Thanh Đường tròn mắt, vội bịt miệng hắn: "Suỵt! Sao lại ăn nói vậy"

 

Cậu vừa ngẩng lên, chúng nhân Thánh Hoả giáo đã ở trước mắt.

 

Đồ Tiêu Tiêu khoác áo đỏ rực, so với khi ở Kim Châu càng đậm chất phong tình dị vực, dáng người yểu điệu sáng rực, đẹp như lưỡi dao vừa rút khỏi vỏ.

 

Nàng lạnh lùng cười: "Cọp cái?"

 

Dư Thanh Đường cười gượng hai tiếng, bịt chặt miệng Không Sơn Vũ:
"Trẻ con không hiểu chuyện, nói bậy."

 

Không Sơn Vũ giãy dụa ngẩng đầu:
"Ta không phải trẻ con"

 

Tư Phong Tư Vũ đồng loạt lấy bốn tay bịt lại:
"Thánh nữ đừng chấp nhặt với cậu ấy"

 

.......................................

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Tê ngưu Xích Diễm: "Còn gặp nữa đừng hòng! Về với thiên nhiên thôi!"

Bình Luận (0)
Comment