Dư Thanh Đường bề ngoài thì bình tĩnh, nhưng trong lòng đã loạn thành một nồi canh.
Cậu kéo theo Diệp Thần Diễm bước nhanh như chạy, còn không quên ép đầu hắn quay về phía trước, không cho quay đầu lại.
Đừng đùa, tuyến tình cảm mà rối thì còn đỡ, chứ tuyến cốt truyện mà loạn lên, với cái tu vi Kim Đan pha loãng này của cậu thì có mà vá không nổi!
"Thanh Đường cô nương" Diệp Thần Diễm bị kéo đi một cách uất ức, "Sao lại ngăn ta ra tay?"
"Hắn" Dư Thanh Đường liếc nhìn sau lưng, xác nhận kẻ kia không đuổi theo mới thở phào, tiện mồm bịa, "Hắn có gì đó không đúng lắm."
"Rồng mạnh không đè nổi rắn địa phương, ta thấy tốt nhất đừng dây vào phiền phức."
Diệp Thần Diễm vẫn còn hơi không phục, bĩu môi: "Ta không sợ phiền phức."
Cũng đúng.
Dư Thanh Đường chết lặng trong lòng, một trong những năng lực trời phú của nam chính chính là chuyên gây phiền phức!
Nhưng vấn đề là đoạn cốt truyện này chưa tới, phiền phức chưa đến thời điểm cần gây.
Cậu vừa rồi nhìn thấy dấu bớt xanh lục trên tay tên Đan tu kia, cuối cùng cũng nhớ ra hắn là ai Đỗ Hành, đại đệ tử của Lão Đan Vương Hỏa Đỉnh Tông, cũng là luyện đan sư tam phẩm trẻ tuổi duy nhất trong nguyên tác.
Trong truyện, Lão Đan Vương Hỏa Đỉnh Tông sắp theo hạc về trời, ai cũng thèm muốn gia tài đồ sộ của ông, nên bày kế nhốt ông lại, rồi đuổi Đỗ Hành ra khỏi tông môn.
Đỗ Hành đành phải cải trang, lang thang làm tán tu, chờ cơ hội phản công.
Sau này Diệp Thần Diễm trong quá trình tìm đan dược đã gặp Đỗ Hành, hai người kết giao sinh tử chi giao, cùng nhau đánh vào Hỏa Đỉnh Tông, cứu Lão Đan Vương, thu phục toàn bộ tông môn.
Cuốn truyện tên là 《Thiếu Niên Thần Vương: Thống Nhất Tiên Môn》, sau này tuyến truyện là thu phục từng môn phái một, Hỏa Đỉnh Tông chính là bước ngoặt quan trọng đầu tiên.
Có Lão Đan Vương chống lưng, các tiểu môn phái khác cũng rối rít xin quy hàng, còn Đỗ Hành thì trở thành cánh tay đắc lực của nam chính.
Dư Thanh Đường liếc Diệp Thần Diễm một cái, trong lòng ngập tràn tội lỗi suýt chút nữa cậu vừa xúi hắn đánh tương lai cánh tay phải của mình.
Dù người xúi là cậu, nhưng Diệp Thần Diễm này cũng hơi bạo động quá đấy? Suýt nữa cậu còn chưa kịp ngăn đã đấm luôn rồi!
"Cái tên Đan tu đó đúng là lừa đảo." Diệp Thần Diễm còn chưa nguôi giận, "Đan dược hắn bán, còn dùng được không?"
"Dùng được chứ, thuốc chắc chắn không vấn đề gì." Dư Thanh Đường gật đầu chắc nịch.
Dù gì Đỗ Hành cũng là luyện đan sư tam phẩm hàng thật giá thật phải biết rằng luyện đan sư càng có phẩm thấp thì càng mạnh. Tam phẩm thôi là đủ lập môn phái rồi. Tuy không hiểu sao hắn lại chẩn đoán cậu là rối loạn kinh nguyệt, nhưng dù gì cũng là vai chính diện, có thể có tật xấu nhỏ, chứ không đến nỗi ác độc thật sự.
Diệp Thần Diễm nhìn cậu đầy ẩn ý: "Nàng cũng biết phân biệt đan dược?"
"Không biết." Dư Thanh Đường thành thật lắc đầu với màn ăn đan xấu hổ lúc trước, giờ có nói mình là chuyên gia chắc cũng chẳng ai tin.
"Chỉ là nhìn không tệ, hơn nữa" Dư Thanh Đường hùng hồn nói, "Có lừa cũng không thể lừa bằng loại hồi linh đan giá rẻ thế này được."
"Cũng có lý." Diệp Thần Diễm gật đầu, "Chỉ là không biết có ngọt không."
Nghĩ tới viên hồi linh đan trước đó, Dư Thanh Đường lập tức có phản xạ điều kiện, miệng lại dâng lên vị chua cay, vội nuốt nước miếng, xúi giục: "Ngươi ăn trước đi."
Diệp Thần Diễm đổ ra hai viên đan, đưa cho cậu: "Một người một viên."
Dư Thanh Đường còn định từ chối: "Tiêu hao còn chưa tới, giờ mà ăn thì phí quá."
Chưa nói xong, Diệp Thần Diễm đã tranh thủ nhét một viên vào miệng cậu.
"Ưm!" Dư Thanh Đường mắt trợn to.
Diệp Thần Diễm nhếch miệng cười ranh mãnh, áp sát hỏi: "Ngon không?"
Dư Thanh Đường gian nan mím môi, ráng nặn ra một nụ cười: "Ngon! Đặc biệt ngon ngươi cũng nên thử đi."
Diệp Thần Diễm nửa tin nửa ngờ định đưa thuốc lên miệng, Dư Thanh Đường đột nhiên chộp lấy, nhét thẳng vào miệng hắn, rồi còn bịt miệng không cho nhả ra!
Cậu nghiến răng nghiến lợi, mắt long lên: "Ngon lắm! Nhai kỹ vào"
"Khụ!" Diệp Thần Diễm bất ngờ không kịp phản kháng, vị cay xộc lên tận óc, như thể nuốt cả quả cầu lửa.
Hắn mặt đỏ rực, lập tức bịt miệng Dư Thanh Đường.
Dư Thanh Đường cố lắc đầu: "Mở ra! Cho ta uống nước!"
Diệp Thần Diễm lại kéo cậu sát lại, vẻ mặt sống chết có nhau: "Không mở!"
Hai người trán chạm trán, trừng mắt nhau, ai cũng không chịu nhường ai.
"Haizz" Dư Thanh Đường thở dài, giơ tay còn lại chỉ hắn rồi chỉ mình, ý bảo cùng nhau thả con tin đi.
Diệp Thần Diễm nheo mắt, gật đầu một cách miễn cưỡng.
Dư Thanh Đường đếm ngược ba ngón tay, hai người cùng buông tay, vội moi nước trong nhẫn trữ vật ra uống như điên.
"Khà" Diệp Thần Diễm thở hồng hộc, cảm giác cả người như bị đốt cháy, nhưng linh khí xung quanh lại trở nên cực kỳ sung mãn, cơ thể cũng nhẹ hẳn đi.
Hắn quay đầu nhìn Dư Thanh Đường đang lè lưỡi, như cún con bị nóng: "Nàng lừa ta!"
Dư Thanh Đường lấy tay che miệng, giả bộ nghiêm túc: "Ngươi là người nhét vô miệng ta trước mà!"
Diệp Thần Diễm đang định phản bác, lại nghĩ ra gì đó, thở dài giả vờ tủi thân: "Ta lúc đó đâu biết là dở, còn nàng biết rồi mà vẫn nhét cho ta"
"Nàng cố tình!", Hắn còn có điểm ủy khuất
Dư Thanh Đường lại mềm lòng thật.
Cậu gãi mũi, hình như có hơi quá tay thật.
"Thôi mà." Cậu nhích lại gần, lấy túi nước cụng nhẹ vào túi hắn, ra vẻ nghĩa khí: "Lỗi của ta, xin lỗi nhé. Nào, uống cái đã."
Cậu uống một hơi cạn nửa túi, quay đầu bảo: "Tới lượt ngươi."
Diệp Thần Diễm sững sờ nhìn túi nước, lại nhìn cậu, khẽ bật cười, cũng cụng nước lại: "Được rồi"
Hắn uống một ngụm, lắc lắc túi: "Chỉ tiếc không phải rượu, giá mà có rượu thì hay."
Rồi quay đầu nhìn Dư Thanh Đường, ánh mắt đầy ẩn ý.
Dư Thanh Đường nhận được tín hiệu, chớp chớp mắt: "Hả?"
Đừng nói là đòi cậu mời rượu đấy chứ?
Cậu gãi mũi, không phải cậu keo kiệt, mà là với mức sống của Quỳ Nhất Tông họ, mời rượu cũng là chuyện lớn.
Trong túi cậu còn chẳng có bao nhiêu linh thạch.
Cậu suy nghĩ một lúc, nghiêm túc vỗ vai Diệp Thần Diễm: "Sư phụ ta còn trữ cả kho tiên quả tửu, đợi ngươi đưa ta về tông môn, ta sẽ... ừm... mượn tạm cho ngươi."
Cậu nâng túi nước lên, cụng lại, nhướng mày hứa hẹn: "Uống đến say ngất luôn."
Coi như tiệc chia tay sau khi hoàn thành nhiệm vụ cũng đáng.
Diệp Thần Diễm bật cười: "Được, một lời đã định!"
Hắn đứng dậy, "Nếu vậy, ta thấy nên mau lên đường, kẻo mấy tên rắn địa phương quay lại gây chuyện."
Tối đó, hai người nghỉ lại trong một trấn nhỏ giữa Vân Châu.
Khách đ**m ở đây không hoa lệ như Thiên Thượng Cư, nhưng lại yên tĩnh, đồ ăn cũng ngon miệng bất ngờ.
Dư Thanh Đường ăn uống no say, nằm bẹp trên giường lười biếng nếu không phải vì cốt truyện của nữ chính cứ dí theo, làm đàn em của nam chính, ăn ngon mặc đẹp cũng đâu có gì không tốt?
Cậu lắc đầu, mau chóng quăng cái ý nghĩ sai trái đó ra khỏi đầu.
Tỉnh lại đi Dư Thanh Đường! Đừng để đồ ăn mê hoặc! Làm đàn em của Diệp Thần Diễm không dễ đâu, ăn của hắn rồi, sau này cũng phải vì hắn mà đỡ đao đỡ kiếm đấy!
Làm cá mặn vẫn là con đường đúng đắn. Tự do tự tại, tiêu dao thiên hạ, mới là mộng tưởng đích thực.
Tâm trí vừa được củng cố, Dư Thanh Đường lại thả người ngã xuống giường.
Cạch một tiếng động nhỏ từ cửa sổ.
Dư Thanh Đường mở mắt, thần sắc nghiêm túc.
Cậu giờ đã tiếp nhận tuyến cốt truyện của nữ chính rồi, lẽ nào Diệp Thần Diễm định nửa đêm làm gì đó!?
Cậu lập tức quấn chăn lăn một vòng, cuộn mình lại như cái kén rồi quát: "Ai đó!"
"Ê." Cửa sổ bật mở, có người ngồi vắt vẻo trên bệ, cười khẩy, "Mới ăn xong đã nằm, kiểu tiên tử gì kỳ vậy?"
Dư Thanh Đường trợn mắt.
Ngồi trên bệ cửa là một gã trông như ăn mày, mặt đầy tàn nhang rất đặc trưng.
Tuy trông chẳng giống ban ngày, nhưng Dư Thanh Đường là âm tu, chỉ nghe giọng cũng nhận ra là Đỗ Hành!
Dư Thanh Đường Anh ơi, anh tới làm chi? Đây là phim trường Kim Đan, anh là diễn viên Nguyên Anh đó!
"Giữ bình tĩnh đấy chứ." Đỗ Hành cười khẽ trèo vào, "Ta còn định ngăn không cho ngươi hét toáng lên, ai ngờ ngươi phối hợp ghê."
"Hôm nay tới không có ý gì khác, chỉ hỏi ngươi tiên tử, nhận ra ta chứ?"
Dư Thanh Đường vừa định lắc đầu, Đỗ Hành đã cười nhạt, áp sát: "Ngươi nhận ra dấu bớt của ta, còn ta biết bí mật của ngươi."
Dư Thanh Đường: ...
Xong đời rồi.
Lúc này Đỗ Hành đang trong giai đoạn nguy hiểm, nếu không trả lời ổn thỏa, rất có thể sẽ động thủ!
Huống hồ, hắn giờ đã là Nguyên Anh hậu kỳ, dù Diệp Thần Diễm có vào cũng chưa chắc đánh lại!
Dư Thanh Đường ánh mắt lấp lóe, hiện giờ chỉ còn trông cậy vào khả năng chém gió của cậu mà thôi!
"Ngươi là sư huynh Đỗ Hành của Hỏa Đỉnh Tông?" Dư Thanh Đường hít sâu, cẩn thận ngắm mặt hắn, "Ta từng nghe trưởng bối trong môn nhắc tới."
Đỗ Hành không phủ nhận, nhướng mày: "Trưởng bối môn phái?"
"Kim Châu, Biệt Hạc Môn, gia sư là Nhàn Hạc đạo nhân." Dư Thanh Đường cố gắng dùng ánh mắt chân thành cảm hóa hắn, "Tu vi sư phụ ta không cao, nhưng giao thiệp rộng, suốt ngày qua nhà người khác... ừm, uống trà."
"Tục ngữ có câu, nói nhiều thì bạn nhiều, sư phụ ta nói nhiều lắm."
Đỗ Hành nụ cười treo trên mặt, nhưng mắt thì chẳng hề dao động: "Chưa từng nghe qua."
"Nhưng ta thì nghe rồi." Dư Thanh Đường chớp chớp mắt, "Sư phụ bảo Lão Đan Vương có một đệ tử không khiến người yên tâm, trên tay có dấu bớt xanh, rõ là dùng thuốc là khỏi, hắn lại không chịu."
"Sư phụ còn muốn tặng hắn cái vòng tay để che nữa."
Ánh mắt Đỗ Hành khẽ động, cuối cùng cũng đổi sắc mặt, lùi lại một bước, chắp tay: "Hiện tại ta gặp nguy, khó tránh thất lễ."
"Nói thật, sư phụ ta còn nguy hơn ta, không biết đạo nhân Nhàn Hạc có thể tới Hỏa Đỉnh Tông giúp ta tìm người không?"
Dư Thanh Đường gãi đầu, cẩn thận đáp: "Sư phụ ta tự xưng là nửa bước Xuất Khiếu'."
Đỗ Hành: ...
Tức là còn chưa tới Xuất Khiếu kỳ.
Hắn thở dài bất lực, khẽ cười khổ: "Xin lỗi, tại ta vội quá hóa hồ đồ."
Hắn trông có chút thảm, Dư Thanh Đường mềm lòng, khẽ nhắc nhở: "Có lẽ ngươi nên thử hỏi người ở phòng bên cạnh."
Cậu thì thào: "Hắn là người của Quỳ Nhất Tông."
Mắt Đỗ Hành sáng rực lên.
Sau một hồi thì thầm trao đổi, Đỗ Hành vừa nhảy khỏi cửa sổ, chưa đi được bao xa, một ngọn thương bạc đã chắn ngang cổ hắn.
Diệp Thần Diễm ngồi xếp bằng trên mái nhà, như thể đã chờ từ lâu: "Nửa đêm nửa hôm, xông vào phòng nữ tu, không hay lắm đâu?"
Đỗ Hành ép giọng thấp xuống, cười khẽ: "Thấy có người nửa đêm lẻn vào phòng nữ tu mà không ra tay ngăn cản, cũng chẳng hay ho gì đâu?"
Tác giả có lời muốn nói:
Hệ thống tu vi: Luyện khí - Trúc cơ - Kim đan - Nguyên anh - Xuất khiếu - Hóa thần - Hợp thể - Đại thừa - Độ kiếp.
Dư Thanh Đường: Đúng là ta, một mình xoay chuyển càn khôn! Ngủ đây ngủ đây zZZZ
Ngoài cửa, long Ngạo Thiên đại ca và cánh tay phải chuẩn bị đánh nhau.