Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên

Chương 154

Long Hạc Cầm ngân nga một tiếng hạc kêu, mang Dư Thanh Đường đâm thẳng vào trong trận, tiếng đàn du dương, cưỡng ép trấn áp đám tu sĩ bị tà ma ngoại vực chiếm thể.

 

Nó hiếm khi phô trương uy thế như vậy, Dư Thanh Đường vốn cũng muốn nở mày nở mặt cho nó, nhưng trên đường bay vẫn nhịn không nổi mà thét lên một tiếng, tuy rằng Liên Hoa Cảnh có cứng đến đâu, thì cậu cũng không có cốt khí đủ cứng

 

"Thanh Đường" Diệp Thần Diễm sắc mặt đại biến, lao theo cậu vào trận, căng thẳng che chắn bên cạnh, cảnh giác quan sát mọi biến hóa.

 

Long Hạc Cầm ngân vang run rẩy, quang hoa tỏa sáng, kéo theo trận pháp dưới đất, khiến trận pháp bảo hộ vốn đã tản mát lại lóe lên ánh sáng yếu ớt.

 

Trước khi trận pháp khép lại cách ly mọi người, Trúc Trung Nữ, Đồ Tiêu Tiêu, và Cơ Như Tuyết cũng kịp xông vào trong.

 

Trúc Trung Nữ nâng chiếc Thiên Thôn Bát trong tay, khí thế nghiêm trọng, linh khí nhất phẩm khẽ lắc lư tỏa ánh sáng u tối, nàng cụp mắt:
"... Bọn họ đã chết."

 

"Ừm." Đồ Tiêu Tiêu nghiến răng ken két: "Nhưng tu vi những người này cao thâm, nhục thể gần như thành linh khí, không dễ gì tiêu tán, lại bị tà ma ngoại vực dùng làm thân xác... Thật đáng giận"

 

Long Hạc Cầm chỉ áp chế được chúng trong chốc lát, như đóng vai mắt trận, mượn trận pháp mà giam giữ tà ma, nhưng chưa thể hạ chúng hoàn toàn.

 

Các tu sĩ của Huyền Âm Môn ngàn năm trước chậm rãi mở mắt, những cặp mắt trống rỗng không sinh khí.

 

Dư Thanh Đường đưa tay v**t v* Long Hạc Cầm, cảm thấy nó đặc biệt lưu tâm đến một nữ tu trong trận nữ tu ấy khí chất tựa như đóa lan ẩn cư nơi thung lũng, trên đùi đặt một cây đàn linh khí tầm thường, rõ ràng không tương xứng với tu vi.

 

Liên tưởng đến phản ứng của Long Hạc Cầm, Dư Thanh Đường có suy đoán táo bạo đây chẳng lẽ chính là chủ nhân từ ngàn năm trước của Long Hạc Cầm?

 

Cậu còn đang lúng túng ghép manh mối, Cơ Như Tuyết đã bay lên không:
"Các vị, ta liều sức một phen, xin mọi người tận lực áp chế tà ma ngoại vực"

 

Nàng dừng lại giây lát, ánh mắt có chút không nỡ, nhưng cuối cùng vẫn kiên quyết: "Các vị tiền bối đã chết ngàn năm, cho dù..."

 

"Yên tâm đi" Đồ Tiêu Tiêu siết chặt trường tiên: "Cùng lắm sau này chúng ta lại dập đầu tạ tội, chuyện nào ra chuyện nấy"

 

Cơ Như Tuyết nghiêm nghị gật đầu, hít sâu một hơi, kết ấn, thân ảnh thoắt trở nên hư ảo, tấm mạn che mặt không gió tự bay, chiếc đấu lạp nghiêng hẳn ra, để lộ dung nhan khuynh thành.

 

Nhưng vẻ đẹp này lại khiến người khác không sinh nổi ý khinh nhờn, ánh mắt nàng thương xót, thân hình phủ kín sương mù, gần như hòa vào trời đất.

 

Nàng bước chậm về phía khe nứt rộng bằng ngón tay, sương mù trên người dồn vào đó, bắt đầu hàn gắn.

 

Sương mù vừa chạm vào khe nứt, đám tà ma ngoại vực đang miễn cưỡng bị áp chế như điên cuồng giãy giụa, đồng loạt lao về phía nàng.

 

"Động thủ" Đồ Tiêu Tiêu quát thấp, roi dài vụt ra chặn đứng công kích.

 

Diệp Thần Diễm ngoái nhìn Dư Thanh Đường: "Ngươi ổn chứ?"

 

"Ta ổn." Dư Thanh Đường chỉ vào Long Hạc Cầm: "Nhưng nó đang toàn lực duy trì trận pháp, chắc không rảnh cho ta đánh đàn, ngươi cẩn thận đấy"

 

Diệp Thần Diễm nhếch môi cười: "Yên tâm."

 

Trường thương hạ xuống, một nhát dộng nát đất thành hố sâu, đất vụn hóa thành cát, giam lỏng vài con tà ma chưa kịp tránh, hắn nhắc nhở:
"Đừng liều mạng, câu giờ là chính!"

 

Cơ Như Tuyết dốc sức thúc động sương mù, cố vá khe nứt, thân thể mảnh mai run lên, máu nhỏ từ đầu ngón tay hòa vào sương, máu vụ sục sôi, tốc độ hàn gắn tăng vọt.

 

"RÀO" đám tà ma gầm lên như thú dữ, tung đòn tấn công bừa bãi.

 

Dư Thanh Đường vẫn nhìn chằm chằm nữ tu kia, bỗng bắt gặp ánh mắt nàng, tim cậu hụt một nhịp, bất giác sinh ra dự cảm chẳng lành.

 

Nữ tu kia mỉm cười quái dị: "Đến đây."

 

Nàng giơ tay, khẽ ngoắc về phía Long Hạc Cầm.

 

Dư Thanh Đường: "..."

 

Dùng mỹ nhân kế câu dẫn đàn của ta, thật hạ lưu quá rồi

 

Cậu ôm chặt Long Hạc Cầm, ra sức khuyên nhủ: "Ngươi bình tĩnh, nữ tu kia bị tà ma chiếm thể, giờ bên trong là ai cũng chẳng biết, ngươi không được mắc bẫy đấy"

 

Long Hạc Cầm phát ra vài tiếng ngân ai oán, nhưng không bay qua.

 

Nữ tu còn định hành động, thương ảnh của Diệp Thần Diễm đã lướt sát gò má nàng, hắn trầm giọng: "Nàng ta lợi hại nhất ở đây, ít nhất hợp thể kỳ, thậm chí có thể là đại thừa."

 

"Nhưng nàng đã chết." Trúc Trung Nữ đá văng một tà ma đang bổ nhào tới, chau mày: "Dù là đại thừa tu sĩ, không có thần thông, chỉ còn nhục thân mà thôi."

 

"May mà âm tu không giỏi cận chiến."

 

Diệp Thần Diễm lắc tay tê dại, im lặng không nói.

 

"Không ổn." Đồ Tiêu Tiêu sắc mặt căng thẳng: "Dù có vá xong khe nứt, với chúng ta e cũng khó hoàn toàn chế phục bọn họ."

 

Nàng huýt sáo dài, mấy đệ tử Thánh Hỏa Giáo ngoài trận lập tức quay đầu bỏ chạy về cửa vào: "Trong lúc chờ viện binh, các vị... đừng chết đấy"

 

...

 

Ngoài tiên phủ.

 

Khi lão giả Mật Tông đến, bầu không khí lập tức thay đổi, ông chỉ ngồi kiết già trước cổng tiên phủ, đã không còn ai dám tiến thêm nửa bước.

 

Không Sơn Vũ ôm mấy con linh miêu, bực bội nhìn ông, thì thầm hỏi:
"Hắn là đại thừa chăng?"

 

"Suỵt" Tư Phong bịt miệng hắn, căng thẳng lắc đầu: "Chắc là hợp thể đỉnh phong, nhưng đáng sợ không chỉ ở bản thân, mà là tông môn phía sau hắn."

 

"Tiểu tổ tông, làm ơn ngậm mồm một lát." Tư Vũ nhức đầu, đưa mắt nhìn đám tu sĩ tụ tập quanh tiên phủ nhưng chẳng ai dám đến gần.

 

Đột nhiên, ánh mắt nàng khựng lại: "... Đó chẳng phải là..."

 

Không Sơn Vũ bật dậy, nghiến răng: "Xích Diễm Thiên"

 

Tên này, khí thế quá quen thuộc chính là động tĩnh của Xích Diễm Tê Ngưu rực cháy đang phóng nước đại

 

Lão giả Mật Tông rõ ràng cũng không ngờ có người dám xông loạn như vậy, chỉ hơi nhấc mắt, hừ lạnh: "Dừng lại"

 

Dòng hỏa quang như bị bàn tay vô hình đè xuống, cưỡng ép hạ xuống đất.

 

Xích Diễm Thiên và Hỏa Miêu hiện thân, hắn cau mày: "Ai?!"

 

"Hừ" Lão giả Mật Tông kiêu ngạo ngẩng đầu, không đáp.

 

Xích Diễm Thiên thấy rõ mặt đối phương, lại không hề lộ vẻ sợ hãi như lão nghĩ, ngược lại còn chau mày, tựa hồ có chút ghét bỏ: "Người của Mật Tông? Dám giở trò ở địa bàn của ta?"

 

"Lếu láo" Lão giả Mật Tông sắc mặt trầm xuống: "Mật Tông ta hành sự, há lại phải bẩm báo với ngươi?"

 

"Ta mặc kệ các ngươi làm gì." Xích Diễm Thiên tóc đỏ tung bay, chẳng chịu nhún nhường: "Nhưng tay các ngươi, không vươn nổi vào lãnh địa Vinh Châu của ta"

 

Ánh mắt hắn chuyển vào tiên phủ, hơi nghiêm trọng.

 

Không Sơn Vũ vẻ mặt khó hiểu, nghiến răng, cuối cùng vẫn nhớ lời dặn của Đồ Tiêu Tiêu, miễn cưỡng gọi hắn: "Xích Diễm Thiên, Thánh nữ Thánh Hỏa Giáo đã dẫn người vào tiên phủ, còn có cả Mật Tông, tình hình e bất ổn"

 

"Chậc, ta biết ngay" Xích Diễm Thiên nhìn chằm chằm lão giả Mật Tông:
"Lão già, tránh ra"

 

"Cuồng đồ." Lão giả Mật Tông nheo mắt: "Nơi này không phải chỗ để ngươi xen vào, mau cút, dù hai vị giáo chủ Thánh Hỏa Giáo đến, cũng chưa chắc nắm phần thắng."

 

Hắn đã nói rất khách khí, nếu không nể thân phận Thánh Tử Thánh Hỏa Giáo, e đã sớm ra tay trấn áp.

 

Xích Diễm Thiên nhíu mày, Không Sơn Vũ nghiêng mắt nhìn hắn: "Ngươi tính làm gì?"

 

"Xông vào" Xích Diễm Thiên đáp gọn, cưỡi Xích Diễm Tê Ngưu rực cháy ầm ầm lao lên, quyết phá tiên phủ.

 

Quần tu sĩ chưa kịp phản ứng, chỉ có đệ tử Thánh Hỏa Giáo quen tính vị Thánh Tử nhà mình, vừa bất đắc dĩ, vừa yểm hộ hắn xông trận.

 

"Hừ." Lão giả Mật Tông chỉ khẽ vung tay áo, những đòn công kích đang lao đến, cả Hỏa Miêu đang dẫm trên không cùng Xích Diễm Thiên, đồng loạt như sa vào bùn lầy, động tác chậm hẳn lại.

 

Lão chắp tay sau lưng: "Tiểu tử, quá mức cuồng vọng, sớm muộn gì cũng phải trả giá."

 

Ông nâng tay, nhẹ nhàng điểm một chỉ về phía Hỏa Miêu.

 

"Ngươi dám" Xích Diễm Thiên quát lớn, tung chân đá Hỏa Miêu văng ra, bản thân định cứng rắn đón đòn.

 

Thần sắc lão giả thoáng ngưng trọng, nhiệt độ bốn phía đột ngộ tăng vọt, sa mạc vốn nóng như thiêu bỗng hóa thành lò luyện, định đốt sạch mọi vật hữu hình thành tro bụi.

 

"Haha" Một tiếng cười sảng khoái vang vọng: "Thế này là sao? Danh tiếng Thánh Hỏa Giáo ta che chở đệ tử chưa đủ lớn sao, còn có kẻ dám bắt nạt người của ta?"

 

Một chỉ của lão giả Mật Tông bị hòa tan không dấu vết, ông không dám coi thường, ánh mắt nghiêm túc nhìn nam nhân cao lớn tóc đỏ đang chân trần bước trên hư không tiến đến.

 

Người đàn ông thân trên tr*n tr**, để lộ cơ bắp rắn chắc phủ kín hình xăm hỏa văn, bên hông lủng lẳng búa, đục cùng đủ loại công cụ, mỗi bước đi kêu leng keng náo nhiệt.

 

Trên vai hắn còn vác một thiếu nữ nhỏ nhắn, thoạt nhìn chỉ mười tuổi, mặc váy đỏ, xinh xắn như búp bê tranh Tết, chỉ là đôi mắt đỏ sẫm khiến ai nhìn vào cũng choáng váng.

 

Lão giả Mật Tông tuy dè chừng, vẫn giữ nguyên thế đối địch:
"'Thiên Công Xảo Tướng Thương Viêm, Nhiên Thiên Xích Luyện Hồng Nghê, hai vị giáo chủ Thánh Hỏa Giáo, quả nhiên tự mình đến đây."

 

"Động tĩnh lớn thế này, muốn không biết cũng khó." Hồng Nghê đảo trắng mắt, nhảy khỏi vai Thương Viêm: "Tránh ra, ta phải đi cứu bảo bối Tiêu Tiêu của ta."

 

Lão giả Mật Tông vẫn bất động: "Nơi này không thể vào."

 

Thương Viêm cười hào sảng: "Việc ở Vinh Châu, tự ta lo được, tiền bối, xin hãy quay về."

 

"Đây không phải chuyện của Vinh Châu." Lão giả khẽ nhướng mi: "Là việc của thiên hạ."

 

"Cút ngay với cái thiên hạ của ngươi" Hồng Nghê chỉ thẳng mũi hắn: "Già rồi còn không biết xấu hổ, có nghe hiểu tiếng người không? Ta bảo ngươi biến"

 

Nàng vừa nổi giận, nhiệt độ trời đất càng trở nên khủng khiếp, các tu sĩ tu vi thấp mồ hôi vã đầy trán, gần như chịu không nổi.

 

"Này" Thương Viêm vẻ mặt bất mãn: "Đừng nói tục."

 

Hồng Nghê chống nạnh: "Ta tám trăm tuổi rồi, ngươi quản được ta chắc?"

 

"Hahahaha" Một tiếng cười quen thuộc vang lên sau lưng họ, Nhiên Kim Tôn xách bầu rượu, cười cong mắt: "Tiểu nha đầu này hợp tính ta, haha"

 

Hồng Nghê quay đầu, cực kỳ cung kính: "Tiền bối, xin chờ một lát, ta liền..."

 

"Không cần." Nhiên Kim Tôn ngửa đầu uống một ngụm, hào sảng khoát tay:
"Nơi này tốt nhất đừng để các ngươi vào, để ta đi."

 

Ông bước lên một bước, lão giả Mật Tông không dám khinh suất:
"Ngươi là cổ nhân của Văn Thánh Học Phủ."

 

"Ta là tổ gia nhà ngươi" Nhiên Kim Tôn mất kiên nhẫn, tiện tay vung chưởng:
"Làm màu, nhìn đã thấy ngứa mắt, cút"

 

Lão giả Mật Tông dốc toàn lực đón đỡ, lại không ngờ tu vi đối phương so với lúc vừa thoát khỏi Văn Thánh Học Phủ còn tiến thêm một bậc, chiêu thức thoạt trông tùy ý ấy, ông lại chẳng đỡ nổi

 

Nhiên Kim Tôn hừ khẽ một tiếng, định bước vào tiên phủ, Xích Diễm Thiên vội gọi: "Tiền bối, mang ta theo, họ cũng đang ở trong đó?"

 

"Hử?" Nhiên Kim Tôn lúc này mới để ý tới hắn, hơi ngạc nhiên:
"Cả hai đều ở đó? Các ngươi thật biết chọn chỗ gây chuyện..."

 

Ông vừa nói vừa tiện tay tóm lấy hắn, kéo theo cùng vào.

 

Hồng Nghe lo lắng nhắc: "Tiền bối, hắn mới Nguyên Anh thôi, cẩn thận chút, đừng lỡ tay làm chết hắn"

 

........................................

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Nhiên Kim Tôn: mẹ nó, ghét nhất là bọn thích làm màu.

Bình Luận (0)
Comment