Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên

Chương 163

Quảng trường Vân Trạch Tông, mấy chục tông chủ ngồi xếp bằng, sắc mặt khác nhau, bầu không khí chẳng nhẹ nhàng gì.

 

Nghe xong lời mời liên minh của tông chủ Vân Trạch Tông Không Huyền, mọi người nhìn nhau, sắc mặt đều không mấy dễ coi.

 

"Liên minh?" tông chủ Đại Nhật Sơn Trang thần sắc vi diệu, "Mọi người ở Vinh Châu này chung sống mấy trăm mấy ngàn năm, sao tự dưng lại nghĩ ra chuyện liên minh?"

 

"Còn không phải Thánh Hỏa Giáo muốn liên minh với chúng ta." cung chủ Kính Nguyệt Cung cũng hùa theo, "Lại là môn phái Khoái Hoạt Môn ở Nam Châu, cử một tiểu tử vô danh tới đây..."

 

Không Huyền khẽ cười: "Không phải vô danh đâu, năm đó tỉ thí Kim Đan, Diệp Thần Diễm của Quy Nhất Tông áp đảo quần hùng, ngay cả ta ở Vinh Châu cũng từng nghe qua."

 

"Nhưng khi đó hắn còn là người của Quy Nhất Tông, nay sao lại ở Khoái Hoạt Môn, còn cầm lệnh chưởng môn?" tông chủ Tinh Tượng Phường gõ ngón tay nhịp nhịp trên bàn, "Ai biết giờ hắn kéo bè kết phái toan tính gì."

 

Cốc chủ Thanh Phong Cốc uống ngụm trà: "Chỉ là liên minh thôi, cũng chẳng ép ai phải làm gì, muốn liên thì liên."

 

Mọi người bất đồng ý kiến, trao đổi qua lại vài câu, rõ ràng mỗi người đều có tính toán riêng.

 

Không Huyền cười ha hả: "Ta chỉ giúp Thánh Hỏa Giáo làm cầu nối, còn quyết định ra sao, tự các vị định đoạt."

 

Hắn ngẩng đầu nhìn về cửa quảng trường: "Đến rồi."

 

"Hừ" Có người thấp giọng hừ lạnh, âm thầm áp chế.

 

Diệp Thần Diễm ngẩng đầu, không hề bị ảnh hưởng, ung dung bước đến trước mặt mọi người, chắp tay thi lễ, rồi đảo mắt nhìn một vòng, cười hỏi: "Chư vị đã bàn xong chưa?"

 

"Tình thế khẩn cấp, thời gian không nhiều, nếu các vị..."

 

"Cuồng vọng" Rốt cuộc có người nhịn không nổi, đứng bật dậy: "Nếu là Thánh Hỏa Giáo muốn liên minh còn tạm được, ngươi chỉ là một tiểu bối, hành sự như vậy, chẳng phải xem Vinh Châu này không người sao?"

 

"Để ta xem, ngươi có bản lĩnh gì mà muốn cùng ta liên minh"

 

Người nọ tung người đáp xuống quảng trường, binh khí rực sáng.

 

Xích Diễm Thiên nóng lòng muốn thử: "Muốn ta giúp không?"

 

"Không cần." Diệp Thần Diễm đã phi thân nghênh địch.

 

Dư Thanh Đường thành thục kéo giãn khoảng cách an toàn, móc từ túi ra đồ ăn vặt chuẩn bị sẵn, ngồi xếp bằng xem kịch.

 

Xích Diễm Thiên ngồi xổm bên cạnh, hỏi: "Ngươi đoán ai thắng?"

 

Dư Thanh Đường liếc mắt: "Cần gì đánh cược cái này? Đánh cược xem đánh bao nhiêu chiêu thôi."

 

"Dù sao người kia cũng là tu sĩ Hóa Thần kỳ nổi danh." Xích Diễm Thiên khoanh tay, quyết định cho đối phương chút tôn trọng: "Trong trăm chiêu đi."

 

"Khà khà." Dư Thanh Đường giơ ngón tay: "Ta cược hai mươi."

 

"Không thể..." Xích Diễm Thiên còn chưa nói hết, vị chưởng môn kia đã bị quét ngang đất.

 

Dư Thanh Đường đưa mắt tiễn: "Thấy chưa?"

 

"Còn nhanh hơn ta đoán."

 

Thấy nhiều rồi, cậu đã có sự bình thản của bậc cao nhân.

 

Xích Diễm Thiên: "..."

 

Hắn im lặng một lát, bĩu môi: "Tên đó chịu đòn kém quá, chẳng lẽ học nghệ không tinh?"

 

Chưởng môn nằm sõng soài trên đất nghiến răng nghiến lợi: "Ngươi thử đỡ một thương của hắn xem"

 

Xích Diễm Thiên khinh thường: "Ta lại chưa từng đánh với hắn chắc?"

 

Chưởng môn liếc hắn: "Ngươi thắng nổi à?"

 

Xích Diễm Thiên nhớ lại chuyện xưa, bực bội gãi mũi, thành thật: "Không."

 

Chưởng môn: "..."

 

Xích Diễm Thiên còn xoay sang an ủi: "Thế nên ngươi cũng chẳng tính mất mặt lắm."

 

"Lệnh bài chưởng môn mang theo chứ? Đưa ra đi, đã tâm phục khẩu phục, chẳng lẽ còn muốn chúng ta tự tay giật?"

 

Người nọ mặt tái mét, ấm ức rút lệnh bài từ ngực, cảnh giác nói: "Ngươi chỉ muốn liên minh thôi?"

 

Diệp Thần Diễm tung lệnh bài Khoái Hoạt Môn lên không, tiếp lấy luồng sáng nhập lệnh, không nói thêm lời nào, quay sang khán đài: "Tiếp theo."

 

Chưa đầy một canh giờ, bọn họ đã liên minh xong với tất cả các môn phái, chỉ có điều không khí vẫn chẳng thân thiện mấy.

 

Không Huyền cười híp mắt: "Đúng là anh hùng xuất thiếu niên, có lẽ chúng ta già cả rồi, không phục không được."

 

Diệp Thần Diễm mỉm cười: "Tông chủ không định thử với ta một trận sao?"

 

Không Huyền cười xua tay: "Cần gì phải vậy, Vân Trạch Tông ta ở Vinh Châu lâu năm, biết Thánh Hỏa Giáo hành sự tuy quả quyết, đôi khi khó hiểu, nhưng xưa nay có lý lẽ riêng."

 

"Hai vị giáo chủ còn đặc biệt để Thánh Tử đi cùng ngươi, cũng coi như tỏ rõ thái độ, ta tự nhiên không ngăn cản."

 

Diệp Thần Diễm chỉ ra ngoài: "Vậy còn hộ giáo đại trận?"

 

"Chỉ sợ các vị phá sơn môn ta thôi." Hắn cười khổ, "Tông môn nhỏ, dựng lên cũng tốn linh thạch."

 

"Hôm nay đã xong, tự nhiên sẽ thu lại."

 

Hắn hạ lệnh, thị nữ nhanh chóng lui xuống, đại trận hộ giáo Vân Trạch Tông lặng lẽ ẩn đi, sương mù dần tan.

 

Mọi người từ chối lời mời ở lại dùng cơm, cáo biệt rời Vân Trạch Tông.

 

Ra khỏi sơn môn, Diệp Thần Diễm mới quay đầu: "Vị tông chủ này có phần lợi hại hơn mấy người kia."

 

"Ừm?" Xích Diễm Thiên khó hiểu quay lại: "Thật sao? Trừ Thánh Hỏa Giáo, đa phần các tông môn Vinh Châu đều ở Hóa Thần kỳ, ngươi vượt xa đồng giai, đối phó họ không quá khó."

 

"Nhưng tông chủ Không Huyền..."

 

"Hắn thuộc lớp trẻ, thực lực thế nào chưa rõ, chỉ biết tính tình cực tốt, rất ít xung đột với ai."

 

"Được hắn mời đến đều là hạng dễ nói chuyện, còn lại mới là xương cứng khó gặm."

 

"Ý là..." Diệp Thần Diễm nhếch môi cười, "số còn lại phải cướp?"

 

Dư Thanh Đường mặt phức tạp: "Sao ta thấy ngươi có vẻ... vui thế nhỉ?"

 

Diệp Thần Diễm hắng giọng: "Khụ, cũng không hẳn."

 

"Chỉ là Vinh Châu nhiều chưởng môn vậy, chẳng lẽ không có ai đánh được vài trận?"

 

Dư Thanh Đường: "..."

 

Hắn còn khoái trá ra mặt.

 

Thế là bọn họ tiếp tục ở lại Vinh Châu, tạm trú ở Thánh Hỏa Giáo, ban ngày chạy khắp Vinh Châu gom các môn phái liên minh, tiện tay gửi tin cho Tiêu Thư Sinh, đợi y đến hội quân rồi cùng lên Trung Châu.

 

Khoảng bảy ngày sau, trước cổng Long Ngâm Các nằm la liệt tiểu đệ tử, tiếng "ai da" không ngớt.

 

Dư Thanh Đường giơ truyền âm thạch chỉ hướng cho Tiêu Thư Sinh: "Ngươi muốn đến nhập hội với chúng ta trước? Vậy cũng được, chúng ta ở Long Ngâm Các, gần biên giới Vinh Châu thôi."

 

"Bọn ta làm gì ở đây à? Ừm... khách... nếu nói cho nghiêm thì cũng được tính là vậy."

 

"Ngươi mau đến đi, không thì không kịp, bọn ta sắp qua nhà tiếp theo rồi."

 

Cậu ngó đầu ra: "Vị chưởng môn này cũng không trụ nổi lâu nữa."

 

"Ngươi thấy bọn ta rồi à?"

 

Dư Thanh Đường lập tức đứng bật dậy, háo hức nhìn ra cửa: "Ở đâu? Ê, Tiêu huynh"

 

"Dư huynh" Tiêu Thư Sinh vận lam y, dáng vẻ thư sinh, nụ cười ôn hòa, từ xa vẫy tay với bọn họ: "Lâu ngày không gặp, thật khiến người ta hoài niệm..."

 

Y bước lại gần, ánh mắt kinh ngạc lướt qua một đám tiểu đệ nằm r*n r* trên đất, vội hỏi: "Long Ngâm Các này đã gây ra đại ác gì, các ngươi đây là thay trời hành đạo sao?"

 

"Ngươi nói bậy" Một tiểu đệ cố gượng dậy, nghiến răng nghiến lợi: "Bọn ta chẳng làm gì xấu cả, là đám này bất ngờ xông tới đánh phá"

 

"Cũng không hẳn." Dư Thanh Đường chột dạ gãi mũi, "Bọn ta vẫn là lễ trước binh sau mà."

 

Tiêu Thư Sinh khó hiểu, mặt đầy nghi hoặc: "Rốt cuộc các ngươi đang làm cái gì vậy?"

 

Dư Thanh Đường thành thật đáp: "Cướp."

 

"Hả?" Tiêu Thư Sinh càng thêm kinh ngạc, há hốc miệng, khó mà tin nổi bọn họ lại làm chuyện này, nhưng vì tin tưởng họ nên vẫn cố hỏi thêm: "Vậy... cướp cái gì?"

 

Dư Thanh Đường: "Liên minh."

 

Trong mắt Tiêu Thư Sinh ánh lên sự nghi hoặc như muốn hóa thành thực chất.

 

"Dù sao cũng là sư phụ hắn, bảo hắn kết minh với các môn phái lớn nhỏ ở Vinh Châu, nói sau này sẽ cần đến." Dư Thanh Đường nhún vai, "Bọn ta cũng chẳng rõ tại sao, chỉ biết tiền bối Thiên Cơ Tử đã nói thì ắt hẳn có đạo lý của ổng."

 

"Ồ" Tiêu Thư Sinh bừng tỉnh: "Thiên cơ bất khả lộ, chỉ có thể gợi ý, vậy thì phải cướp rồi."

 

"Vậy thì..."

 

Lời còn chưa dứt, Xích Diễm Thiên từ gian nhà của chưởng môn lao ra: "Này, khỏi đánh nữa, ta tìm thấy lệnh bài chưởng môn rồi!"

 

Một nữ tu đuổi sát phía sau, bi phẫn kêu lên: "Sư phụ, đệ tử không giữ nổi lệnh chưởng môn"

 

Chưởng môn đang gắng sức đấu với Diệp Thần Diễm nghe vậy liền nhắm mắt bi ai: "Trời diệt Long Ngâm Các ta rồi..."

 

"Sư phụ..."

 

"Đồ nhi....."

 

Diệp Thần Diễm nhận lệnh chưởng môn, truyền một tia quang mang nhập vào lệnh Khoái Hoạt Môn, rồi nhếch môi cười nhìn hai thầy trò ôm nhau khóc lóc.

 

Dư Thanh Đường nhắc hắn: "Đã kết minh rồi, trả lệnh bài cho người ta đi, nhìn họ khóc muốn sưng mắt"

 

"Cũng thú vị mà." Diệp Thần Diễm ném lệnh bài lên xuống trong tay, khóe mắt ánh lên tia cười, "Ta muốn xem họ khóc thêm chút nữa."

 

Dư Thanh Đường: "..."

 

"Đừng trừng ta thế." Diệp Thần Diễm thấy đủ trò, tùy tay ném trả lệnh bài vào lòng chưởng môn, tiếng khóc bên kia lập tức ngưng bặt.

 

Chưởng môn kinh hãi: "Ngươi, ngươi là có ý gì"

 

"Ta nói kết minh mà." Diệp Thần Diễm lắc lệnh Khoái Hoạt Môn, khóe mắt cong cong: "Từ nay chúng ta là đồng minh, sau này..."

 

Chưởng môn run rẩy lặp lại: "Sau này?"

 

"Sau này các ngươi muốn làm gì thì làm, vẫn như trước thôi." Diệp Thần Diễm thu tay lại, "Đi đây."

 

Hắn xoay người định đi, lại bỗng quay đầu khiến chưởng môn căng thẳng như gặp kẻ địch: "Còn gì nữa?"

 

"Đệ tử các ngươi chịu đòn kém quá, bảo họ luyện nhiều thêm, nhất là công phu cơ bản." Diệp Thần Diễm chân thành khuyên nhủ, "Lát nữa xem đi, đặc biệt là ba đứa lưng bầm tím, chắc thường ngày hay lười biếng lắm."

 

Chưởng môn: "..."

 

"Không cần cảm ơn ta, đi nhé." Diệp Thần Diễm vác thương xuống núi.

 

Dư Thanh Đường nhìn hắn với ánh mắt phức tạp, Diệp Thần Diễm nháy mắt với cậu: "Sao?"

 

"Không có gì." Dư Thanh Đường có chút cảm khái, "Chỉ thấy may hồi đó ta không gặp ngươi, nếu không chắc lưng ta cũng bầm."

 

"Ngươi khác mà." Diệp Thần Diễm đường hoàng, "Ngươi là đại tướng được hưởng phúc, đặc cách được lười."

 

Tiêu Thư Sinh nhịn không nổi nhìn thêm vài lần: "Kết minh xong là đi thật à?"

 

"Tiêu Thư Sinh, ngươi cuối cùng cũng tới." Xích Diễm Thiên hồn nhiên khoác vai y, nhét vào tay y một chiếc bàn cờ: "Xem, bàn cờ ngươi cần, giờ trả cho sư tỷ ngươi được rồi."

 

Tiêu Thư Sinh lập tức cười tít mắt: "Đa tạ đa tạ, giờ ta có thể về mà không sợ bị nàng lải nhải nữa."

 

"Một khi đã như vậy..." Diệp Thần Diễm xác định phương hướng, "Chúng ta lên đường thôi, đến Trung Châu."

 

"A?" Tiêu Thư Sinh không kịp phản ứng, "Đi bây giờ sao?"

 

"Tất nhiên." Xích Diễm Thiên nhấc bổng y lên đường, "Còn nấn ná gì nữa?"

 

"Ôi các vị, ta đường xa vất vả tới đây, cho ta nhìn phong cảnh Vinh Châu chút đã..." Tiêu Thư Sinh chợt nhận ra, "Khoan, chẳng lẽ các ngươi cũng tính tới Trung Châu đi khắp nơi... kết minh?"

 

Diệp Thần Diễm cười rạng rỡ: "Dĩ nhiên."

 

"Bắt đầu từ Tứ Quý Thư Viện của ngươi."

 

Tiêu Thư Sinh: "..."

 

........................................

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Tiêu Thư Sinh: Sư phụ, nếu ta nói là ta bị ép buộc, người tin không?

 

Bình Luận (0)
Comment