Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên

Chương 170

Trên không, đám mây sấm sét tiếp tục cuộn xoáy, nhưng vẫn chưa giáng xuống, chỉ thỉnh thoảng vọng lại những tiếng ù ù, rõ ràng đang tích tụ sức mạnh.

 

Họa Bá ngẩng đầu nhìn trời, vuốt bộ râu dính đầy màu vẽ, không ngoài dự đoán lại bôi lem tay mình, rồi tiện tay lau luôn lên áo.

 

Giờ thì đa số mọi người đã biết áo ông bẩn thế nào rồi.

 

"Yên tâm, sét này không đánh xuống đâu, chỉ là điềm báo thôi." Họa Bá nhắc nhở, thấy Diệp Thần Diễm trong sân chẳng mấy bận tâm, chỉ mỉm cười đáp lại, trong lòng thầm kinh ngạc: "Thằng nhóc này chẳng lẽ cũng cảm ứng được?"

 

"Cảnh giới Xuất Khiếu mà đã cảm ứng được thiên địa, quả thật là hạt giống tốt, đáng tiếc là năm đó Văn Thiên Hạ không kéo được nó vào."

 

"Đâu thể thiên hạ mọi thứ hay ho đều thuộc về Tứ Quý Thư Viện chúng ta." Mai viện trưởng phi thân đến bên cạnh, nheo mắt nhìn Diệp Thần Diễm, khẽ cười: "Đúng là giang sơn đời đời nhân tài xuất, chậc chậc, nhìn bọn họ mà thấy mình già rồi."

 

"Ngươi thì không già, còn lên được tiểu báo giang hồ, dây vào chuyện tình ái đấy." Họa Bá vui sướng khi thấy người khác gặp họa: "Ngươi mà sang Thiên Âm Tông dạo một vòng, đảm bảo sẽ tái hiện cảnh gió tanh mưa máu ngày xưa."

 

"Chậc." Mai Viện trưởng liếc ông, "Cứ thích xát muối vào vết thương người khác."

 

Nàng quay đầu đảo mắt: "Tàn Tâm không tới sao? Động tĩnh thế này mà không ló mặt, cũng nhịn giỏi thật."

 

"Hắn chắc gần ba tháng chưa ra ngoài rồi nhỉ?" Họa Bá có chút cảm khái: "Hôm nào cũng nên tới thăm, kẻo hắn thật sự nhốt mình cả đời."

 

"Mai viện trưởng, Họa viện trưởng." Điểm Tinh Trận nhấc theo một nam tử gần như cuộn tròn, bị một chiếc đấu lụa đen khổng lồ che kín, đáp xuống mái hiên chào hai vị tiền bối.

 

"Ồ, thật tới sao?" Họa Bá kinh ngạc: "Tự nguyện à?"

 

"Tất nhiên là không." Viện trưởng Kỳ Viện Tàn Tâm yếu ớt như sắp mất vía, bị Điểm Tinh Trận xách thế nào thì cứ nguyên tư thế đó cuộn tròn: "Haiz."

 

"Viện trưởng Văn dặn rồi." Điểm Tinh Trận ra vẻ công chính vô tư: "Ba tháng ít nhất phải phơi nắng một lần, vừa khéo hôm nay có trò vui, hai vị viện trưởng đều ở đây, chắc là đại sự."

 

"Ngươi đúng là chọn ngày hay."

 

"Haiz." Viện trưởng Kỳ Viện giọng hư vô: "Ta trông giống kẻ thích náo nhiệt lắm sao..."

 

Hắn quay người, vừa định tay chân bám mái trượt xuống thì bị Mai Viện trưởng túm lấy cái đấu lụa khổng lồ.

 

"Ây" viện trưởng Kỳ Viện hốt hoảng kêu lên, hai tay ôm chặt vành đấu.

 

Mai Viện trưởng mỉm cười vẫy Điểm Tinh Trận: "Yên tâm, hôm nay ta trông giúp, đảm bảo cho hắn phơi nắng đủ liều."

 

"A Tinh, ta là sư phụ ngươi mà..." Viện trưởng Kỳ Viện bám chết lấy vành đấu, vừa giằng co với Mai Viện trưởng vừa cầu cứu: "Cứu ta"

 

Điểm Tinh Trận không ngoái đầu, từ mái cao nhẹ nhàng nhảy xuống.

 

Tiêu Thư Sinh ánh mắt lóe lên: "Ba viện trưởng tề tụ, đúng là đại cảnh rồi."

 

"Phải." Điểm Tinh Trận đứng bên hắn: "Nhất là viện trưởng Kỳ viện chúng ta, mấy khi thấy mặt?"

 

"Lần trước xuất sơn còn là hồi nào ấy nhỉ?"

 

"Ta nhớ." Tiêu Thư Sinh mắt sáng: "Là lần ngươi đi xa Nam Châu, giao việc trông viện trưởng cho sư huynh sư muội, bọn họ sắp xếp sai, quên đưa cơm suốt ba tháng, nửa đêm viện trưởng Kỳ iện bò vào bếp, toàn thân đen kịt, hành tung quỷ dị, dọa đại trù suýt nhấc cả nóc nhà..."

 

Điểm Tinh Trận day trán: "Không phải quên."

 

"Là bọn họ đánh cược xem sư phụ sẽ phải nhịn đói bao lâu mới có thể chiến thắng chính mình, ngươi cứ hỏi bọn họ đi"

 

Nàng "Chậc" một tiếng, vẻ bất lực: "Một đám nghịch đồ, bảo Hợp Thể kỳ tu sĩ dù sao cũng chẳng chết đói được."

 

Tiêu Thư Sinh: "Viện trưởng Kỳ Viện cũng hiền quá."

 

"Ta thì không hiền." Điểm Tinh Trận nhướng mày, nhìn về sân: "Ngươi nghe thấy phong thanh gì chưa?"

 

"Hửm?" Tiêu Thư Sinh ghé tai: "Xin chỉ giáo."

 

"Thiên địa biến động." Điểm Tinh Trận nói gọn, mày nhíu lại: "Mấy hôm trước, sư phụ tự mở cửa sổ ngắm trăng, bảo là quan tinh."

 

Tiêu Thư Sinh hơi nheo mắt: "Viện trưởng có nói gì không?"

 

"Hỏi ta có việc gì chưa xong, thì tranh thủ làm đi, đừng để tiếc nuối."

 

Tiêu Thư Sinh: "..."

 

"Xui xẻo thấy rõ."

 

"Phải không?" Điểm Tinh Trận thở dài: "Sư phụ tuy thường như vậy, nhưng nói lời xúi quẩy thế này không nhiều."

 

"Sợ là có đại sự."

 

Tiêu Thư Sinh hơi do dự, rồi bật cười khẽ: "Dù biết cũng chẳng làm được gì hơn."

 

Hắn cười cong mắt, ôm quyền với nàng: "Không tiếc nuối, chỉ hết sức mà làm."

 

Điểm Tinh Trận nhìn hắn thật sâu: "Quả nhiên ngươi biết chút gì à?"

 

Tiêu Thư Sinh đổi giọng: "Muốn biết tiếp ra sao, mời xem Thư Viện ta..."

 

Điểm Tinh Trận dứt khoát rút mắt: "Cút."

 

"Được thôi." Tiêu Thư Sinh lanh lẹ chui vào đám đông, uyển chuyển len qua người, như cá chạch trơn tuột, gọi Diệp Thần Diễm: "Diệp huynh, Dư huynh gom xong điểm rồi, qua đây"

 

Diệp Thần Diễm quay lại, ôm quyền với các sư huynh trong sân, phi thân xuống đài.

 

Tiêu Thư Sinh cười hí hửng hỏi: "Thế nào?"

 

"Thú vị." Diệp Thần Diễm khoác trường thương sau lưng, lau mồ hôi trán: "Công pháp các ngươi đa dạng, chiêu thức kỳ lạ, thường có những nước bất ngờ."

 

"À đúng, Thanh Đường đâu?"

 

Tiêu Thư Sinh chỉ cái đầu ngoài cửa: "Đang ngồi xổm với Xích huynh ở cửa kia."

 

Diệp Thần Diễm hơi ngạc nhiên: "Sao không vào?"

 

Tiêu Thư Sinh ấp úng: "Ờm..."

 

Hắn uyển chuyển biện hộ, còn giúp Dư Thanh Đường gỡ gạc: "Mây sét khí thế quá, Dư huynh có hơi hoảng..."

 

"Ồ" Diệp Thần Diễm gật gù: "Sợ bị sét đánh."

 

"À..." Tiêu Thư Sinh ánh mắt chớp động: "Không hẳn là thế..."

 

"Hừ." Diệp Thần Diễm khẽ cười: "Ngốc thật, sao lại đáng yêu thế."

 

Tiêu Thư Sinh kinh hãi quay sang: "Hả?"

 

Diệp Thần Diễm bước nhanh tới, tựa vào cửa, cố tình nghiêng đầu nhìn cậu: "Nghe nói có người sợ bị ta liên lụy..."

 

Dư Thanh Đường mở vạt áo hắn, nhét một nắm thẻ tre vào, vỗ ngực hắn: "Đừng để ý mấy chuyện nhỏ, xem này, giang sơn ta giành cho ngươi"

 

Diệp Thần Diễm cúi mắt nhìn ngực mình, bật cười khẽ: "Ngươi học trò này từ đâu vậy?"

 

Dư Thanh Đường ngước nhìn trời, khó mà giải thích.

 

Không lẽ bảo là học trên phim truyền hình, cảnh đại ca xã hội đen nhét tiền cho tiểu tình nhân?

 

"Ồ" Diệp Thần Diễm ghé sát nhìn: "Chột dạ thế, chắc không phải nơi tốt lành học được?"

 

Dư Thanh Đường chớp mắt: "Sao có thể"

 

"Đừng lề mề nữa"

 

Dư Thanh Đường túm lấy Diệp Thần Diễm: "Về nhà học bài thôi, chẳng lẽ ngươi tính trốn?"

 

Diệp Thần Diễm nghe xong liền xụ mặt: "Còn phải học nữa sao?"

 

"Ba mươi điểm cũng là điểm mà" Dư Thanh Đường đắc ý quay đầu, "À tất nhiên, ta chỉ cần hai mươi thôi."

 

"Tại sao?" Xích Diễm Thiên kinh ngạc: "Ngươi kiếm đâu ra thêm mười điểm?"

 

"Hừ hừ." Dư Thanh Đường đắc ý lắc lư: "Được viện trưởng ưu ái thì là thế này đó..."

 

"Viện trưởng..." Diệp Thần Diễm khựng lại, quay đầu nhìn ba người trên mái, nheo mắt: "Ngươi nói nếu cướp, họ có cho..."

 

Dư Thanh Đường lập tức che miệng hắn, hướng ba vị viện trưởng lộ ra nụ cười lễ phép mà gượng gạo, thấp giọng nhắc: "Bình tĩnh."

 

"Trên kia đều là hợp thể."

 

Diệp Thần Diễm dựa sát vào cậu, cũng cười với ba vị viện trưởng và vẫy tay chào.

 

Ba viện trưởng vui vẻ vẫy tay đáp lại.

 

Diệp Thần Diễm thu ánh mắt, khẽ gật: "Cũng đúng."

 

"Ba hợp thể khó đối phó, tốt nhất chờ khi họ tách ra..."

 

Dư Thanh Đường kinh hãi liếc hắn.

 

Diệp Thần Diễm khẽ cười: "Ta đùa thôi."

 

...

 

Chiều hôm sau, Tiêu Thư Sinh bước vào thư phòng viện trưởng Văn, nụ cười hơi ngại ngùng.

 

Viện trưởng Văn chậm rãi ngẩng lên, hai người bốn mắt nhìn nhau, lặng lẽ một lát.

 

Tiêu Thư Sinh vừa mở miệng, viện trưởng đã khép sách, thở dài: "Ngươi không nói ta cũng đoán được rồi."

 

"Không qua?"

 

Tiêu Thư Sinh cười gượng.

 

Viện trưởng Văn day thái dương, hơi ngả người vào ghế thái sư, hít sâu, giọng như không dám tin: "Hai mươi điểm cũng không qua?"

 

"Hai mươi điểm thì qua." Tiêu Thư Sinh nhỏ giọng: "Hai bài ba mươi điểm, không qua."

 

Trán viện trưởng Văn nổi gân xanh: "Hoang đường."

 

"Hai tên ngốc của Thiên Cơ Tử và Cang Lăng sao? Hả?"

 

Ông đứng lên đi một vòng: "Thiếu bao nhiêu?"

 

Tiêu Thư Sinh giơ tay, một tay bảy, một tay ba.

 

Viện trưởng Văn dài thở, trong mắt còn lộ chút thương hại: "Bên nào ngốc hơn?"

 

"Vẫn là bên Thánh Hỏa giáo." Tiêu Thư Sinh cười gượng: "Hay là ta thu hẹp phạm vi thêm?"

 

"Thu nhỏ nữa?" Viện trưởng ôm đầu: "Thu nhỏ hơn thì não còn nhỏ hơn cả hai đứa kia"

 

Ông phẩy tay: "Đi nghĩ cách khác đi."

 

"Dạ..." Tiêu Thư Sinh vâng, nhưng không đi, liếc nhìn: "Sư phụ, họ nhờ ta hỏi, nếu tạm thời chưa qua được, có thể đi tập hợp đồng minh các tông môn Trung Châu không?"

 

Viện trưởng Văn nhìn hắn đầy phức tạp: "... Được."

 

"Ngươi cầm cây quạt Bách Vô Cấm Kỵ của ta, người thông minh thấy là hiểu thái độ chúng ta."

 

"Dạ" Tiêu Thư Sinh mừng rỡ: "Vậy đồng minh..."

 

"Họ ít ra phải gặp mặt ta mới kết minh được chứ?" Viện trưởng Văn gõ bàn tức giận: "Ba mươi điểm đó, ta nhắm mắt vẽ bừa cũng được ba mươi"

 

"À, hai mươi điểm kia là bao nhiêu?"

 

"Thanh Đường đấy." Tiêu Thư Sinh cười: "Vừa tròn hai mươi, không thừa điểm nào."

 

Viện trưởng Văn: "... Cút ra ngoài."

 

"Dạ." Tiêu Thư Sinh ngoan ngoãn lùi ra cửa, rồi hỏi: "À còn, sư phụ, Mai viện trưởng nhờ hỏi, vụ gian lận náo loạn gần đây, ngài đã nắm rõ chưa, có cần nàng ấy ra tay không?"

 

"Ta tự biết." Viện trưởng Văn uống trà: "Nnagf ấy ra tay là bọn nhỏ lại mất điểm cộng, đợi nửa tháng nữa, họ không tìm ra, ta sẽ giải quyết."

 

"Rõ." Tiêu Thư Sinh len lén nhìn: "Vậy điểm cộng đó... có tính thêm không?"

 

Viện trưởng Văn nhìn hắn với ánh mắt phức tạp.

 

Tiêu Thư Sinh cười gượng: "Cho thêm chút đi sư phụ."

 

Viện trưởng Văn ôm trán: "Năm điểm."

 

"Thi lại không qua thì cút khỏi Trung Châu."

 

"Dạ" Tiêu Thư Sinh cười vui mừng, lập tức đóng cửa.

 

.........................................

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Dư Thanh Đường: Tuy điểm ta thấp nhất, nhưng ta qua mà! (lý yếu khí hùng.jpg)

Bình Luận (0)
Comment