Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên

Chương 175

"Dòng chữ gì vậy?" Dư Thanh Đường tò mò hỏi, "Còn có thể tặng người sao?"

 

Tiêu Thư Sinh bật cười: "Dư huynh quên rồi à? Khi trước tại Đại hội Kim Đan, ta từng dùng qua rồi mà."

 

"Mỗi lần thi viện xếp ba hạng đầu đều có cơ hội lĩnh hội một chữ trong sách Thánh nhân, nếu không có gì bất ngờ thì lần đầu tiên chắc là..."

 

Hắn còn chưa dứt lời, trên sách Thánh nhân đã hiện ra một chữ "Nguy" như mực tung hoành.

 

Dư Thanh Đường: "..."

 

Cậu nhớ ra rồi.

 

Là cảnh Tiêu Thư Sinh vừa ném chữ "Nguy" lên trời vừa chạy thục mạng lúc đó.

 

"Chữ này... cũng khá hữu dụng ha." Dư Thanh Đường ngơ ngác ngẩng đầu nhìn chữ kia, rõ ràng chỉ là một chữ, nhưng từng nét như in vào mắt cậu, mang theo dòng linh lực kỳ diệu lưu chuyển.

 

Nếu thật sự viết ra, chắc chắn có sức mạnh kỳ quái nào đó.

 

Cậu quay đầu liếc Diệp Thần Diễm, rồi lại nhìn Xích Diễm Thiên: "Nhưng hình như chỉ hữu dụng với ta thôi, ta thấy hai người bọn họ chắc dùng không nổi."

 

"Vậy ngươi phải nhớ kỹ chữ này đấy." Diệp Thần Diễm nâng đầu cậu, banh to hai mắt: "Học thuộc chưa? Nhớ kỹ chưa?"

 

Dư Thanh Đường vội gật đầu: "Nhớ rồi nhớ rồi."

 

Cậu nâng hai tay Diệp Thần Diễm lên: "Vậy là ta đã phá án xong, lại còn được thêm năm điểm..."

 

Cậu ngừng lại, quay đầu nhìn về phía viện trưởng Kỳ Viện vẫn co ro nãy giờ phía sau bình phong không dám lên tiếng.

 

"Sao vậy?" Diệp Thần Diễm nhìn theo ánh mắt cậu, phát hiện bóng đen cuộn tròn sau bình phong.

 

"Vì an toàn cho Xích huynh." Dư Thanh Đường vỗ vai hắn, "Ta đi xin thêm cho các ngươi năm điểm nữa."

 

Cậu nói rồi chạy thẳng tới bình phong, ló đầu chào: "Hi"

 

Viện trưởng Kỳ Viện im lặng dịch người ra sau.

 

"Chúng ta cũng từng nói chuyện rồi," Dư Thanh Đường không dám tới quá gần, giống như sợ làm hoảng sợ tiểu động vật, cứ thế nằm bò nhìn hắn: "Coi như quen biết đi?"

 

"Có thể cho thêm năm điểm không?"

 

Viện trưởng Kỳ Viện trầm mặc.

 

Dư Thanh Đường nhìn hắn bằng ánh mắt chân thành: "Xin lỗi nhé."

 

"Nhưng điểm này đối với Xích huynh thật sự rất quan trọng, nếu tiền bối thực sự không chịu vậy ta đành tặng ngài một cái ôm thật nồng nhiệt thôi"

 

"Cái gì"

 

Tiếng viện trưởng Kỳ Viện hốt hoảng vang lên từ phía trước, phía sau còn có tiếng vọng của Diệp Thần Diễm.

 

Dư Thanh Đường kiên định không ngoái đầu, trước khi bị Diệp Thần Diễm kéo ngược trở về, cậu đã nhận được câu trả lời khẳng định từ viện trưởng Kỳ Viện.

 

"Đã vậy thì nhân lúc nóng hổi, hôm nay thi luôn đi." Tiêu Thư Sinh phe phẩy quạt xếp cười khẽ: "Thi xong hôm nay, mai là có thể gặp viện trưởng Văn... Hai người các ngươi làm sao vậy? Chẳng lẽ đi kết minh một chuyến, sách học hết trơn quên sạch rồi?"

 

"Cũng không quên hết." Xích Diễm Thiên ngửa mặt nhìn trời: "Chắc quên tám phần."

 

Dư Thanh Đường hít mạnh một hơi: "Hai mươi ba điểm mà quên tám phần thì chỉ còn năm điểm thôi đó! Cộng thêm mười điểm cũng không qua nổi!"

 

Xích Diễm Thiên "chậc" một tiếng: "Sao lúc này tính toán nhanh thế?"

 

Diệp Thần Diễm nhắc nhở: "Hắn nói là quên tám phần, chứ không phải còn lại tám phần."

 

Dư Thanh Đường: "Vậy càng xong đời rồi."

 

"Thi thôi." Tiêu Thư Sinh tàn nhẫn quyết định: "Có trì hoãn nữa hai người bọn họ cũng không học vào đâu, nếu thi rớt Xích huynh cứ khỏi gặp là xong."

 

Xích Diễm Thiên gãi đầu: "Nhưng viện trưởng các ngươi chẳng phải nói nếu còn không qua thì sẽ bị đuổi khỏi Trung Châu sao? Đến lúc đó ta sang châu nào để gặp các ngươi đây?"

 

Dư Thanh Đường: "..."

 

Tiêu Thư Sinh khẽ cười: "Yên tâm đi, viện trưởng Văn ngoài miệng nghiêm khắc nhưng bụng dạ mềm, chủ yếu vẫn là nhìn Diệp huynh."

 

"Hắn chỉ cần qua là vạn sự đại cát còn ngươi, đừng chủ động nhắc đến chuyện này, chắc chắn ông ấy sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua."

 

Dư Thanh Đường bỗng phản ứng lại, quay đầu nhìn Tiêu Thư Sinh: "Ngươi gấp gáp cho họ thi thế, có phải sợ qua tối nay, ngày mai sư đệ ngươi hồi thần rồi đến kiếm chuyện không?"

 

"Ái dà." Nụ cười trên mặt Tiêu Thư Sinh càng đậm: "Sao lại thế được."

 

"Sư đệ gì cơ?" Diệp Thần Diễm xen vào với chút hiếu kỳ: "Ta không ở đây thì đã xảy ra chuyện gì?"

 

Bình thường toàn Tiêu Thư Sinh ngồi xem trò vui, hiếm khi có cơ hội tám chuyện của hắn, Dư Thanh Đường sáng mắt, kéo Xích Diễm Thiên với Diệp Thần Diễm thì thầm: "Ta nói cho các ngươi biết, hắn có một sư đệ..."

 

"Này này" Tiêu Thư Sinh vội cắt ngang, túm lấy cậu kéo đi, dẫn cả nhóm ra cửa: "Được rồi được rồi, Dư huynh, đừng quấy rầy viện trưởng nữa, chúng ta mau đi thôi."

 

Từ sau bình phong vọng ra giọng nói yếu ớt của viện trưởng Kỳ Viện: "Nửa năm."

 

"Nửa năm tới, không được tới đây nữa."

 

Tiêu Thư Sinh hơi khựng lại, rồi cười đến cong mắt, nghiêm túc cúi người: "Vâng, viện trưởng, đệ tử đã nhớ."

 

Hắn cung kính bước ra ngoài, còn chu đáo đóng cửa giúp.

 

Điểm Tinh Trận theo cùng, liếc hắn: "Ngươi lại gật đầu cái rụp thế à? Viện trưởng Văn chẳng phải nói ba tháng một lần phải ra ngoài sao?"

 

Tiêu Thư Sinh chưa trả lời ngay, chỉ cười dẫn nàng đi một đoạn rồi mới nâng quạt che nửa khuôn mặt, đáp bằng giọng đầy ranh mãnh: "Ta nói ta nửa năm không đến, nhưng đâu có nói ngươi, cũng chẳng nói người khác."

 

Hắn dứt lời, khẽ cười, phe phẩy quạt thong dong bỏ đi.

 

Điểm Tinh Trận: "..."

 

Nàng khẽ cười bất lực: "Quả nhiên là trò ma giáo."

 

"Thi cho tốt vào, đừng để phải quay lại đây nữa."

 

Diệp Thần Diễm ôm quyền cười, Xích Diễm Thiên gãi đầu, hiếm hoi không tự tin mà lẩm bẩm: "Cố gắng vậy."

 

...

 

Tiễn hai người vào trường thi, Dư Thanh Đường và Tiêu Thư Sinh cùng ngồi xổm bên ngoài.

 

Tứ Quý Thư Viện có một đại viện chuyên dùng cho thi cử, nghe nói khi khảo thí toàn viện đệ tử các viện xếp hàng dài trông cực kỳ khí thế.

 

Giờ chỉ còn Diệp Thần Diễm và Xích Diễm Thiên, hẳn không khí không còn hùng tráng, nhưng lại khiến người ta lo lắng thêm.

 

Dư Thanh Đường vỗ vai Tiêu Thư Sinh, chẳng rõ là an ủi hắn hay tự an ủi mình: "Không sao đâu, ta vừa nhìn một cái, ít nhất hai người họ trông có vẻ vận khí không tệ, chắc là... chắc là có thể qua."

 

Tiêu Thư Sinh cũng gật đầu phụ họa: "Mong là vậy."

 

Dư Thanh Đường chợt hỏi: "Nhưng ta nhớ lần trước chấm bài rất nhanh, sao nhất định phải ngày mai mới gặp viện trưởng Văn?"

 

"Nếu hôm nay xong, ngươi đã không phải lo ngày mai lại đụng mặt Văn sư đệ rồi."

 

"Vì" Tiêu Thư Sinh bất đắc dĩ thở dài, "sư phụ cảm thấy nếu gặp ngay thì sẽ trông như quá nôn nóng, làm mất phong thái tông sư."

 

Dư Thanh Đường: "..."

 

Còn sĩ diện cơ đấy.

 

Cậu âm thầm thu lại ánh mắt.

 

Tiêu Thư Sinh liếc cậu, có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn mở miệng: "Thật ra hôm nay sư phụ muốn gặp riêng Dư huynh một lần."

 

Dư Thanh Đường tò mò: "A? Gặp ta? Ta thì có gì đáng gặp?"

 

Vốn là đi theo Diệp Thần Diễm, nghĩ lại bản thân với viện trưởng Văn dường như chẳng có tiếng nói chung.

 

"Sư phụ hắn..." Tiêu Thư Sinh khẽ nhíu mày, "dường như từng nhắc đến ngươi với Thiên Cơ Tử tiền bối, đại khái là việc liên quan đến mệnh số."

 

Trong lòng Dư Thanh Đường khẽ "thịch" một cái, cậu theo bản năng gãi đầu, do dự một lát rồi lẩm bẩm: "Vậy... gặp thì gặp?"

 

Dù sao Thiên Cơ Tử cũng biết, viện trưởng Văn lại thân thiết với ông ấy, chắc sẽ không hại cậu.

 

Huống chi, cho dù cậu muốn giấu gì, đối diện những nhân vật chống trời này, e cũng chẳng giấu được bao nhiêu.

 

"Thật sao?" Tiêu Thư Sinh có phần bất ngờ: "Ta còn tưởng ngươi sẽ không gặp cơ."

 

"Thực ra sư phụ ta cũng không đáng sợ đến thế, chỉ là ông ấy biết quá nhiều, lại rất giỏi moi chuyện, người khác mà nói chuyện với ông bất cẩn một cái là ông ấy nắm hết."

 

Tiêu Thư Sinh lo lắng nhìn cậu: "Đặc biệt là ngươi, nếu không có Diệp huynh ở bên, e rằng chỉ vài câu là bị sư phụ ta moi sạch."

 

Dư Thanh Đường: "Nghe ngươi nói chẳng khác nào thư viện các ngươi là ổ lừa đảo vậy."

 

"Ta vốn định cho ngươi đi cùng Diệp huynh, hắn cảnh giác hơn," Tiêu Thư Sinh khẽ cười, "nhưng vừa thấy ngươi trò chuyện cùng Thánh Nhân Thư thoải mái như vậy, ta lại thấy hình như ta đã xem nhẹ Dư huynh."

 

"Ngươi tâm sáng ý thuần, đại trí giả ngu, cũng không sợ ông ấy hỏi gì."

 

Dư Thanh Đường chân thành nhìn hắn: "Tiêu huynh, ta vốn không chịu nổi người khác khen."

 

Cậu nghiêng đầu: "Còn trò gì khác không? Khen thêm hai câu nữa được không?"

 

Tiêu Thư Sinh bất lực bật cười: "Phần còn lại cứ để viện trưởng Văn khen ngươi."

 

"Họ thi chắc cũng phải lâu lâu, đi thôi, ta đưa ngươi đến gặp viện trưởng."

 

Hắn kéo Dư Thanh Đường, thoắt cái biến mất khỏi chỗ.

 

...

 

"Sư phụ." Tiêu Thư Sinh gõ cửa phòng viện trưởng Văn rất thành thạo, nghe bên trong "ừ" một tiếng, hắn mới đẩy cửa vào, dẫn Dư Thanh Đường cùng hành lễ: "Con dẫn Dư huynh đến rồi."

 

Văn Thiên Hạ kinh ngạc ngẩng đầu: "Trước kia chẳng phải ngươi phòng ta như phòng trộm, không cho ta gặp hắn sao? Sao giờ đây ta đã được rửa sạch hiềm nghi rồi à?"

 

Tiêu Thư Sinh cười cong mắt: "Sư phụ nói đùa, đệ tử nào dám."

 

Văn Thiên Hạ tiện tay ném cuốn sách đang lật dở sang một bên: "Ngươi thì có gì mà không dám."

 

"Đã vậy..." Tiêu Thư Sinh quay sang dặn Dư Thanh Đường: "Dư huynh, nếu gặp chuyện gì bất thường thì cứ gào to lên, ta sẽ lập tức xông vào cứu ngươi."

 

"Còn chữ 'Nguy' mà Thánh Nhân Thư truyền cho ngươi, nhớ kỹ chưa? Tung ra cũng có hiệu quả như nhau đó."

 

Văn Thiên Hạ: "..."

 

Hắn dặn dứt lời, còn mỉm cười chắp tay, xoay người ra ngoài, thuận tiện đóng cửa lại cho hai người.

 

Chỉ còn lại Dư Thanh Đường và viện trưởng Văn đối diện nhau, cậu vẫn hơi căng thẳng trước vị đại nhân vật này, bất an xoa xoa tay, hành lễ: "Viện trưởng Văn..."

 

"Không cần khách sáo." Văn Thiên Hạ khoát tay, ý bảo cậu ngồi xuống: "Ta từ Thiên Cơ Tử nghe được không ít chuyện về ngươi không phải ta nhiều chuyện đâu, là ông ấy tự lắm mồm."

 

"Hắn giấu nhiều bí mật, lại cứ khăng khăng rằng ta nếu muốn biết ắt sẽ tìm đủ cách điều tra, chi bằng tự kể ra, ta đành phải nghe hắn huyên thuyên đủ thứ."

 

Văn Thiên Hạ rất đỗi ôn hòa, còn rót cho cậu một chén trà, động tác tao nhã như mây trôi nước chảy, rồi dùng linh lực đẩy chén trà đến trước mặt Dư Thanh Đường.

 

Dư Thanh Đường ngoan ngoãn đón lấy, vừa nhấp một ngụm đã nghe ông hỏi: "Vậy ngươi quả thật là người đến từ ngoài vực giới?"

 

Dư Thanh Đường: "Phụt"

 

Thiên Cơ Tử tiền bối, người thật sự không chừa cho ta chút bí mật nào sao

 

"Đừng hoảng." Trong mắt Văn Thiên Hạ thoáng hiện ý cười: "Ta tất nhiên biết khác biệt giữa người ngoài vực và tà ma ngoài vực, không đến mức chẳng phân trắng đen đã muốn giết ngươi."

 

"Ta chỉ hiếu kỳ, thế giới ngoài cõi khác sẽ trông như thế nào?"

 

Ông nhẹ giọng nói: "Ta từng muốn hỏi đám tà ma ngoài vực, từng lần theo dấu vết của chúng, nhưng chúng hoặc là trí lực thấp kém, hoặc khó thích ứng với ngôn ngữ nơi đây, chỉ có số ít là mở miệng được."

 

"Huống chi chúng sát tâm quá nặng, hở ra là muốn giết người cướp của, thậm chí tìm cách đoạt xá ta."

 

Ông thở dài khe khẽ: "Ta dù sao cũng là một viện trưởng, nếu thật sự bị tà ma ngoài vực đoạt xá, lực sát thương e chẳng phải tu sĩ thường có thể sánh, e rằng bằng hữu của ta phải chết phân nửa."

 

"Vì tính mạng bọn họ, cuối cùng ta đành ném tà ma đó ra ngoài giới này."

 

Dư Thanh Đường lặng người, quả nhiên viện trưởng Văn có lòng cầu học vượt xa người thường.

 

Cậu hiếm khi lóe lên một tia sáng, chợt nhớ ra: "Trước đây bọn ta gặp tà ma ngoài vực, là do một tiền bối đã quẳng chúng từ khe hở Thiên Đạo ra ngoài."

 

"Tiền bối ấy cũng bị chúng hất đi... Vậy chẳng lẽ nơi khác còn có khe nứt Thiên Đạo sao?"

 

"Hử?" Văn Thiên Hạ hơi kinh ngạc: "Ngươi mới Nguyên Anh mà đã biết chuyện này rồi ư?"

 

Ông không giấu giếm, khẽ gật đầu: "Có đấy, ngay tại Mật Tông."

 

"Vị tiên nhân còn sót lại trong tông ấy đang chống trời, dốc sức chống đỡ khe nứt đó."

 

"Đó là con đường năm xưa Thiên Huyền Nữ và Cửu U Ma Tôn đánh ra."

 

Văn Thiên Hạ hơi ngẩng đầu: "Nếu khép lại hoàn toàn, bọn họ sẽ không còn đường trở về."

 

........................................

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Dư Thanh Đường: Cậu thật sự cũng có thể nói về những chuyện kinh thiên động địa thế này rồi sao.

Bình Luận (0)
Comment